Lỗ Ái (Bắt Yêu)

chương 275: ngoại truyện 046: lâm tiêm tiêm bị bắt cóc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ramsessivy

Lãnh Đông Húc sớm đã nhấn ga, chậm rãi đi trên đường, đôi mắt ngẫu nhiên liếc nhìn kính chiếu hậu một cái, nhìn chiếc xe đi theo phía sau.

Cổ Dư thì gác cánh tay lên cửa xe, hạ kính xe xuống hóng gió, nghe nhạc. Thì ra vừa rồi cô bật nhạc ở trên xe, cũng không có nói chuyện cùng Đông Húc, mà là hưởng thụ âm nhạc cùng cảnh đêm bên ngoài, im lặng.

Đông Húc thấy tâm tình của cô cũng không tệ lắm, liền dần dần tăng tốc, trầm giọng cười nói: "Ngày mai tôi bị dì Ba ép đi mai mối xem mặt, hơn nữa là ba cái, Cổ Dư cô giúp tôi một chút được không?"

Cổ Dư vén vén mái tóc dài bị gió thổi loạn của mình, liếc mắt nhìn hắn một cái, "Giả bộ làm bạn gái của anh thì không có vấn đề gì, nhưng mà không thể để Mộ bí thư phát hiện được." Cô chỉ biết Đông Húc tìm cô để nhờ cô giúp đỡ chuyện này, cho nên cô không có vấn đề gì, hoàn toàn nguyện ý! Nhưng mà hiện tại Đông Húc muốn đưa cô đi đâu?

Cô quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, nheo mắt nhìn chăm chú, nhìn con đường bên ngoài từ nội thành đang hướng lên khu biệt thự cao cấp trên đỉnh núi, nói lên nghi vấn của mình, "Đông Húc, đây là anh muốn dẫn tôi bỏ trốn sao?"

Những đại nhân vật có uy tín danh dự ở Cẩm thành, hoặc là các công tử con nhà giàu đều thích ở biệt thự ven biển, hoặc biệt phủ trên núi, Đông Húc không phải muốn đưa cô đến biệt thự trên núi để hẹn hò chứ?

Dung nhan lạnh lùng của Lãnh Đông Húc gợi lên chút cười, phát hiện cô gái này thật thông minh, đoán một cái liền chính xác, "Gần đây tôi mới mua một căn biệt thự ở trên đỉnh núi, tính cho cô ở trước, cảnh đêm trên núi không sai, có thể ngắm toàn cảnh Cẩm thành về đêm."

"Vậy phải nói sao với Mộ bí thư đây?" Cổ Dư thoải mái duỗi tay chân của mình, ngủ ở trên ghế, còn nhắm hai mắt lại, bởi vì cô thật sự đồng ý khi Đông Húc làm việc này, tạm thời không muốn về Mộ gia, "Tôi phải tìm một lý do qua đêm không về."

Lãnh Đông Húc vừa lái xe, vừa liếc nhìn cô qua gương một cái, đưa cho cô tấm chăn, "Thân là người trưởng thành, sẽ có nhiều lúc liên hoan cùng bạn qua đêm không về, Mộ bí thư sẽ hiểu điều này. Nhưng mà vì sao cô lại tránh né tiểu cữu Dạ Triệt của tôi vậy? Gần đây tiểu cữu muốn ăn thịt người sao?"

Đương nhiên, hắn sẽ không nói cho cô, thật ra Dạ Triệt đang ở bên cạnh tiểu tình nhân của mình! Căn bản không cần cô ở bên ngoài tránh né!

Cổ Dư đang xoay người lấy tấm thảm ở ghế sau, nghe vậy hai tay dừng một chút, động tác khựng lại nửa giây, sau đó cười hì hì ngồi trở lại trên ghế, hỏi Đông Húc một vấn đề thật tế nhị, khuôn mặt hiện lên màu đỏ ở trong xe mờ ảo, "Đông Húc, anh nói xem......thời điểm đàn ông có phản ứng cảm xúc thân thể, làm thế nào để cho anh ta không xúc động?"

Nghe nói đá cho hắn đoạn tử tuyệt tôn là có thể làm cho hắn không biến thành ác ma, nhưng nếu một cước đá hắn, cô sẽ không đành lòng!

Lãnh Đông Húc đang lái xe, nghe được vấn đề cô hỏi lập tức thả chậm tốc độ lại, quay đầu dùng một loại ánh mắt không thể tin được mà nhìn chằm chằm cô gái bên cạnh này, ánh mắt thâm trầm mang theo nghi hoặc, "Ở bất cứ thời điểm nào, đối mặt với bất kì đối tượng nào, cô đều cùng đàn ông thảo luận vấn đề này sao?" Có lẽ cô gái này không xem hắn là đàn ông, không biết rằng hắn cũng là một người đàn ông có sinh lý bình thường sao!

Nhìn cặp đùi đẹp thon dài đầy gợi cảm kia của cô, nhìn nhìn lại cô duỗi thẳng chân tay ở trước mặt hắn một cách không phòng vệ, phát ra từng đợt thơm ngát của phụ nữ, hắn thân là đàn ông dương cương, thật ra cũng có lúc xúc động muốn hôn cô!

Chẳng qua, hắn biết loại suy nghĩ này là chính là chợt lóe mà qua, hoàn toàn không thể phó mặc cho hành động!

"Ừm, tôi cũng biết là có chút ngại." Cổ Dư che miệng cười ha ha, mượn động tác này mà che dấu sự khó xử, quả thật muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình, thu hồi vấn đề vừa rồi!

Thật ra trong mắt cô, Đông Húc là cháu trai bên chồng, mặc dù ngũ quan tuấn mỹ, khí chất cao quý lạnh thấu xương, là loại hình mà trước kia cô thích, nhưng cho dù như thế nào thì hắn đều là cháu trai của cô, mợ cùng cháu thảo luận vấn đề này chắc là không có vấn đề gì chứ? Dù sao cô cũng đem Đông Húc trở thành người bạn của mình, mỗi lần tâm tình cô hao tổn, Đông Húc đều xuất hiện! ~

"Nếu muốn cho người đàn ông này không chạm vào cô, thật ra cũng có một biện pháp khác." Lãnh Đông Húc sau khi kinh ngạc xong, sườn mặt lạnh lại nhìn về phía trước, lẳng lặng lái xe, "Thì phải là đừng để cho anh ta nhìn thấy một mặt gợi cảm xinh đẹp của cô." Đương nhiên hắn sẽ không đề nghị Cổ Dư làm cho mình xấu đi, do đó cố ý phóng đại khuyết điểm của chính mình để làm Mộ Dạ Triệt càng thêm chán ghét!

Hắn chính là nhắc nhở cô, Mộ Dạ Triệt đã thấy được một mặt gợi cảm xinh đẹp của cô, có sự xúc động thân thể đối với cô, vậy phải xem chính cô muốn như thế nào -- chấp nhận hắn, trở thành người phụ nữ của hắn, hoặc là không tiếp thu. Tóm lại, lấy cá nhân hắn mà nói, cô gái tùy tiện điên điên khùng khùng này thật dễ dàng làm cho người ta nhìn thấy cái đẹp của mình! Dáng vẻ cô lủm nguyên một quả táo vào miệng thật sự rất đáng yêu!

"Phải không?" Cổ Dư miễn cưỡng nằm trên ghế, dùng tấm chăn che mặt mình, "Nhưng mà Đông Húc này, anh nói cũng vô nghĩa rồi. Chính tôi cũng không muốn để lộ mình trước mặt anh ấy, mấu chốt là tôi ở chung một chỗ với anh ấy thật không có tiện, lúc anh ấy vào phòng tôi hoàn toàn không biết, thậm chí đôi khi, anh ấy sẽ già mồm át lẽ phải nói là tôi cố ý câu dẫn anh ấy."

Đông Húc thấy cô nghiêm mặt, liền cười nói: "Vậy cô có sợ một mình ở chung phòng với tôi không?"

Quả nhiên Cổ Dư lập tức không nể mặt, dùng một loại ánh mắt không biết làm sao mà nhìn hắn, "Không lẽ, anh đang dùng phương thức này để nói cho tôi biết, anh cũng có hứng thú với tôi sao?" Lần đầu tiên gặp mặt cùng Lãnh Đông Húc, Đông Húc vừa để cô nhận vali, lại làm cho cô thành tài xế, đặt phòng khách sạn, làm chân chạy vặt, hắn căn bản sẽ không xem cô là phụ nữ mà đi thương xót! Bởi vậy, cô cho rằng hai người bọn họ là bạn bè! Hắn xem cô là đàn ông, còn cô xem hắn là phụ nữ! Ha ha!

"Ồ." Đông Húc nghĩ nghĩ, đôi mắt nhíu chặt hàng lông mày càng thêm âm trầm, hiện lên chút cười, "Cái ngày mà chúng ta gặp mặt lần đầu tiên, quả thật tôi xem cô trở thành nữ hướng dẫn viên du lịch của mình. Thân là du khách, tôi đương nhiên muốn có một ít hồi báo từ hai người, để cho nữ hướng dẫn viên du lịch hỗ trợ kéo vali lái xe cũng không có gì. Nhưng mà nhìn thấy cô cùng Mộ bí thư tranh nhau ăn bánh bao, tôi bắt đầu hoàn toàn có cái nhìn khác về cô! Quả thật đúng là không để ý hình tượng!" Nhưng rất có lòng hiếu thảo.

---

Lãnh Đông Húc

"......" Cổ Dư vội vàng xoay bả đầu đi, thân thể dựa vào trên kính xe ô tô, cố ý ngắm sao ở bên ngoài, ngửa đầu trừng mắt nhìn ánh sao. Oh, stop đi! Tuy rằng cô biết tướng ăn của mình quả thật chướng tai gai mắt, chưa từng có người nào cho rằng cô dịu dàng, nhưng không đến mức để Đông Húc châm chọc cô lúc này chứ!

Bề ngoài cô là xinh đẹp, hành vi thô tục, mỗi một người gặp cô đều cho là như vậy! Nhưng Đông Húc nho nhã lễ độ làm sao có thể cho là như vậy! Cô vẫn nhớ rõ ngày đó Mộ Dạ Triệt xoay người rời đi, Đông Húc lại đây giúp cô vỗ lưng, để cho cô ăn chậm một chút!

Sự ấm áp này, cô vẫn còn nhớ rõ!

"Làm sao vậy?" Lãnh Đông Húc thấy cô không ngừng nằm úp sấp về phía cửa xe, tựa như đang ngắm sao, bàn tay giơ qua cố ý kéo cô một chút. Xem ra cô gái này nghĩ rằng hắn đang châm chọc cô, bởi vậy ngại đối mặt với hắn.

"Ngắm sao." Cổ Dư tiếp tục tựa lên cửa xe, không chịu quay đầu lại để ý hắn, tiếp tục nằm úp sấp "Ngắm cảnh đêm".

Vì thế hai người cứ như vậy đến biệt thự cao cấp của Lãnh Đông Húc ở đỉnh núi, Lãnh Đông Húc đưa cô đến tầng cao nhất của biệt thự để ngắm toàn cảnh đêm của Cẩm thanh, chỉ chỉ về phương hướng của Mộ trạch: "Sau này nếu ở Mộ gia không thoải mái, cứ đến ở đây. Mật mã là ngày sinh của cô, lúc nào cũng chào đón cô đến đây. Còn nhà của tôi ở Bắc Kinh, rất ít khi nào về nơi này."

Cổ Dư kinh ngạc nhìn hắn, gió đêm thổi lạnh khiến chóp mũi cô hồng hồng, "Căn biệt thự này là mua cho tôi?" Nếu không vì sao mật mã vào nhà là ngày sinh của cô?

"Lâu lâu tôi đến ở đây, nghỉ phép, đây là căn biệt thự nghỉ dưỡng của tôi." Lãnh Đông Húc cong môi cười, nâng tay hất sợi tóc qua hai bên tai cho cô, "Bởi vậy lúc tôi không có ở đây, cô có thể xem nơi này là biệt thự riêng của mình! Đương nhiên, phần lớn thời gian tôi cũng không ở đây, công việc của tôi là ở Bắc Kinh! A! Giờ chúng ta về uống rượu đi, bên ngoài gió lớn." Hắn mời Cổ Dư đi về.

"Ừ." Cổ Dư theo hắn quay lại biệt thự, nhưng trong lòng vẫn có một mối nghi ngờ phập phồng ở trong lòng! Vì sao cô vừa mới muốn mua một căn hộ, Đông Húc liền chuẩn bị cho cô một căn biệt thự vô cùng tốt ở đỉnh núi? Tuy rằng căn biệt thự này không phải hoàn toàn chuẩn bị cho cô, Đông Húc vô cùng có khả năng mang theo bạn giường của mình đến đây nghỉ phép, nhưng, ra vẻ cô mới là nữ chủ nhân của căn biệt thự này?!

---

Sau khi Mộ Dạ Triệt ăn mặc chỉnh tề hơi cảm thấy kinh ngạc vì lời nói kia của Đông Húc, vẫn tự mình lái xe đến biệt thự ven biển như cũ, không có cùng Lãnh Đông Húc đi tìm kiếm Cổ Dư!

Bởi vì, Lâm Tiêm Tiêm tính tự sát!

Vì thế khi hắn xoải bước lên lầu hai của biệt thự ven biển, hắn nhìn thấy máy điện thoại bàn bị ném xuống đất, điện thoại di động cũng bị ném vỡ nát, dép lê của Lâm Tiêm Tiêm vẫn đặt ngay ngắn bên giường, nhưng không thấy Lâm Tiêm Tiêm đâu!

"Thiếu gia, Lâm tiểu thư kéo một vali lớn đi ra ngoài." Nữ giúp việc đang run rẩy báo cáo với hắn, lấy tay chỉ chỉ con đường ven biển ở cách đó không xa, "Lúc ấy Lâm tiểu thư luôn luôn khóc, đang gọi điện thoại, sau đó đột nhiên đem toàn bộ quần áo trong tủ nhét lung tung vào vali, cầm hộ chiếu cùng giấy tờ tùy thân, không mặc giày mà bỏ chạy ra ngoài."

Mộ Dạ Triệt nhìn về hướng bờ biển, ánh mắt thản nhiên trầm xuống, "Đi ra ngoài lâu chưa?" Cô gái này thế nhưng còn biết cầm lấy hộ chiếu cùng giấy tờ mà đi ra ngoài, xem ra là hạ quyết tâm chạy khỏi Cẩm thành, cũng sẽ không dễ dàng tự sát phí hoài bản thân mình!

"Ước chừng mười lăm phút, đi hướng bờ biển! Nhưng giờ là buổi tối, bình thường bờ biển không có xe taxi."

"Để cho cô ta đi thôi." Mộ Dạ Triệt lại nói, sắc mặt trầm tĩnh như nước, chân dài đi hai bước về bên cửa sổ, nhìn cành hoa ven đường đang lung lay trong gió: "Không nên ngăn cản cô ta! Tất cả mọi người đều quay lại vị trí làm việc đi, không cần tìm cô ta! Nếu cô ta trở về, cứ xem như chuyện này chưa từng xảy ra!"

"Vâng, thiếu gia." Thế này nhóm người hầu mới tản đi, mang theo sự khinh thường hèn mọn đối với cô gái dâʍ đãиɠ này, đều tự trở lại vị trí làm việc của mình mà bàn tán.

Mộ Dạ Triệt thì đứng một lúc lâu ở bên cửa sổ, xoay người đi thong thả về bên giường, nhìn chiếc giường mà Lâm Tiêm Tiêm này vừa mới nằm qua.

Lâm Tiêm Tiêm là một gốc cỏ dại trong cánh đồng tuyết trắng mờ mịt, hắn cũng không nhất định phải bức cô tự sát chấm dứt tính mạng này, chỉ cần thông qua cô, để cho mộng đẹp của Lâm Ngọc Nhi mặt Phật tâm xà bị tan biến, nhất định phải té ngã từ thiên đường xuống địa ngục, bởi vậy hắn hy vọng nhánh cỏ dại này thể đứng vững giữa phong ba bão tuyết, giữ lại cho chính mình một tính mạng.

Hắn chỉ có thể nói, mệnh này là chính cô cho mình, thanh danh cũng là cô giữ lại vì chính bản thân mình. Nếu cô muốn tự tiện, một bước dấn thân vào vũng bùn không thể bứt ra, ai lại ngăn cản cô được!

"Thiếu gia, ở trên đường bên cạnh trung tâm thương mại Kim Quang, Cổ tiểu thư lên xe của thiếu gia Đông Húc, hai người thẳng hướng về đỉnh núi Thái Bình Sơn mà đi." Dịch Phong bị hắn phái đi theo Cổ Dư đang báo cáo hành tung của Cổ Dư cho hắn lúc tầm mười một giờ đêm, bao gồm cả hành tung của mẹ con Lâm Ngọc Nhi, "Đúng như thiếu gia dự đoán, Lâm Ngọc Nhi đang mua sắm ở trung tâm thương mại Kim Quang, chuẩn bị đem theo những món quần áo hàng hiệu cùng mỹ phẩm xa xỉ, mang theo hai cô con gái quay lại Singapore. Nhưng mà bà ta cũng đã phái người đến bắt Lâm Tiêm Tiêm, nắm giữ tất cả tin tức của Lâm Tiêm Tiêm trong tay, tuyệt đối không để Lâm tiểu thư chạy thoát khỏi lòng bàn tay của mình."

"Vừa rồi cậu nói Cổ Dư bị Lãnh Đông Húc mang đến đỉnh núi Thái Bình Sơn?" Mộ Dạ Triệt chậm rãi xoay người, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng nhìn chằm chằm trợ lý Dịch Phong, có phản ứng đối với những lời này! Nếu Đông Húc đi đón Cổ Dư thì phải trở về Mộ trạch, vì sao lại mang cô ấy đến khu nhà giàu ở trên đỉnh núi Thái Bình Sơn?!

"Thiếu gia, thiếu gia Đông Húc quả thật là mang Cổ tiểu thư đến biệt thự ở đỉnh núi Thái Bình Sơn, hiện hai người đang uống rượu trong biệt thự, dường như tính qua đêm ở đây." Dịch Phong báo cáo chi tiết cho chủ nhân, không dám có một tia giấu diếm, "Cổ tiểu thư tựa như cũng có ý này, đã muốn gọi điện về Mộ gia, đêm nay sẽ qua đêm ở chỗ bạn."

Mộ Dạ Triệt lẳng lặng nghe, con ngươi thâm hắc nhanh chóng xẹt qua một tia sắc bén, thân hình cao to đi ở bên trong hai bước, mắt nhìn ngoài cửa sổ, tiếng nói bình tĩnh, "Ngoài uống rượu, hai người còn làm gì không?"

Hắn cũng không có lập tức đi qua tìm kiếm Cổ Dư, mà là vẫn ở lại biệt thự ven biển của mình, chờ xử lý một chuyện khác trong tay!

Thật ra hắn cũng không lo lắng Cổ Dư sẽ có tình yêu nam nữ với Đông Húc, hắn vẫn có vẻ hiểu biết cô gái này, cô sẽ không dễ dàng yêu một người đàn ông xa lạ, sẽ không yêu Đông Húc, điều hắn băn khoăn là, Đông Húc lại đưa Cổ Dư xuất ngoại!

"Thiếu gia." Dịch Phong nhìn bóng dáng thon dài vĩ ngạn của hắn mà tạm dừng một chút, suy nghĩ có nên báo cho thiếu gia biết động tác Lãnh thiếu gia vuốt ve khuôn mặt của thiếu nãi nãi hay không, sau khi luôn mãi suy tư mới thay đổi một phương thức nói: "Thật ra, lần này thiếu gia Đông Húc chuẩn bị biệt thự trên đỉnh núi cho Cổ tiểu thư, cùng với thiếu gia ngài bố trí Lâm tiểu thư ở căn biệt thự ven biển này, ý nghĩa là giống nhau. Chẳng qua, thiếu gia Đông Húc chỉ đưa Cổ tiểu thư đến đây tạm thời ở lại một khoảng thời gian, không có đem tặng biệt thự, lừa cô ấy điều này."

Quả nhiên, Mộ Dạ Triệt cảm thấy khiếp sợ vì hành động này của Đông Húc, đôi mắt đột nhiên trở nên sắc bén, "Cổ Dư quả thật tin tưởng là cho cô ấy mượn để ở lại?" Một khi đem tặng biệt thự, hơn nữa lúc này hai người lại lén ở cùng nhau qua đêm, thì đó là Đông Húc đưa ra bước đầu tiên theo đuổi Cổ Dư!

"Đúng vậy, thiếu gia, hình như hai người đã hẹn ngày mai ăn cơm. Mà ngày mai, tiểu thư Mộ Thanh Vận lại chuẩn bị tổ chức một bữa tiệc mai mối cho thiếu gia Đông Húc, bởi vậy mục đích mà Cổ tiểu thư đồng ý nhận lời, chắc là giả trang thành bạn gái của Lãnh thiếu gia."

"Lái xe của tôi tự mình đi đón cô ấy." Mộ Dạ Triệt đột nhiên xoay người ra lệnh, ánh mắt lợi hại cũng không có dừng lại trên mặt trợ lý, để cho Dịch Phong lập tức đi làm, "Nhất định phải đưa thiếu nãi nãi quay về Mộ trạch! Tầm rạng sáng tôi sẽ trở về!"

"Vâng!" Dịch Phong nhận lệnh mà đi. Mộ Dạ Triệt thì đi ra phòng ngủ, thân ảnh thon dài đi đến bên lan can, rũ mắt nhìn xuống phòng khách im ắng ở lầu một.

Nơi này cũng không phải là một nơi tốt đẹp, đợi cho mọi việc chấm dứt, hắn sẽ vĩnh viễn không hề bước vào nơi này từng bước! Hiện tại người bước vào nơi này là Hàn Triệt, cũng không phải là Mộ Dạ Triệt!

Một lát sau, vệ sĩ hắn phái đi vội vàng quay lại bẩm báo, tất cả đều làm theo sự chỉ đạo của hắn, âm thanh trầm thấp đánh vỡ sự yên tĩnh trong phòng khách của biệt thự, "Thiếu gia, Lâm tiểu thư kéo vali đi vào khu vực cấm trên con đường ven biển, cũng không có tự sát. Nhưng khi cô ta lựa chọn ẩn thân trên con đường này, Lâm Ngọc Nhi cũng đã phái người tìm đến đây. Hiện tại Lâm tiểu thư định lên thuyền, Lâm Ngọc Nhi thì đuổi theo ở phía sau không tha."

"Tốt lắm." Mộ Dạ Triệt gợi lên chút cười lạnh, gật gật đầu, ý bảo bọn họ lui đi, sau đó chậm rãi bước xuống cầu thang, đi tới bờ biển.

Trên bờ biển vẫn còn hành lý Lâm Tiêm Tiêm bỏ lại khi vội vàng chạy trốn, hắn liếc mắt nhìn một cái, tiếp tục đi phía trước, nâng mắt nhìn chằm chằm về bến cảng xa xa ở phía trước. hắn có thể muốn gặp Lâm Tiêm Tiêm vừa rồi chân trần chạy trốn ở trong này một cách bất lực, cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ khóc lóc giãy dụa của cô sau khi bị Lâm Ngọc Nhi bắt, nhưng từ nay về sau, Lâm Tiêm Tiêm sẽ biết, thật ra đây là bắt đầu hạnh phúc của cô!

Lâm Tiêm Tiêm

Nửa giờ sau, Lâm Tiêm Tiêm thở hổn hển quả nhiên dùng điện thoại công cộng gọi qua số điện thoại riêng của hắn, nhưng điện thoại của hắn vẫn ở trạng thái không người nhận nghe, không thể kết nối được, bởi vì giờ phút này hắn đang ngồi trên xe riêng, quay lại Mộ trạch.

Vì thế trước một giây Lâm Tiêm Tiêm bị mẹ bắt đi, dưới tình thế cấp bách, vội vàng gọi điện thoại cho Cổ Dư, luôn luôn thở dốc không ngừng quay đầu nhìn xung quanh, "Tôi......sắp bị bắt, giúp......giúp tôi với, tầng 7 số 21 Dụ Hành Lang Đông, phố Đại Bài 218, Singapore, Cổ tiểu thư, giờ tôi chỉ có thể liên lạc được cho cô, giúp tôi chuyển địa chỉ này cho Dạ Triệt, đây là ngôi nhà trước kia của tôi, cứu tôi với, van xin cô......"

Giờ phút này Cổ Dư đang ngồi uống rượu ở quầy bar trong biệt thự trên đỉnh núi cùng Đông Húc, thật kinh ngạc khi Lâm Tiêm Tiêm thế nhưng lại nhớ rõ số điện thoại của cô, lại dùng điện thoại công cộng gọi cho cô! Nhưng đối mặt với Lâm Tiêm Tiêm sắp bị bắt quay lại Singapore, cô đem chút lời nói nuốt trở lại trong bụng, không có cho Lâm Tiêm Tiêm biết, thật ra là Mộ Dạ Triệt làm cho cô quay lại Singapore để gả cho ông già bảy mươi tuổi.

Cho nên cô trầm mặc, gắt gao nắm chặt điện thoại di động, cũng không nói gì, nghe tiếng thét chói tai của Lâm Tiêm Tiêm bên kia, đang bị người của Lâm Ngọc Nhi kéo đi!

---

truyenwiki1.com 12/12/2020.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio