*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Ramsessivy
"Chúng ta nói chuyện hôm nay." Đông Húc thấy cô bị thương ngoan ngoãn như vậy, còn rụt cổ, nhấc tay đầu hàng, liền dùng ngón tay thon dài sờ sờ lên mặt của cô, "Theo tôi rời khỏi nơi này, sau này không cho nhúng tay chuyện của Dạ Triệt nữa."
Cổ Dư lại rụt cổ lui, phát hiện hôm nay Đông Húc có vẻ bá đạo, đột nhiên đè ép cô lại đây, làm cho cô bại trận giữa khí thế cường hãn cuồng bá của hắn, liền lắc đầu lùi về sau, "Vậy anh có thể rời ra xa chút được không?" Hai người nói chuyện với nhau không cần phải dựa sát như vậy, miệng gần như dán lên miệng, điều này khiến trái tim cô đập bình bịch, không thể nói chuyện bình thường!
Rời ra xa thì rời thôi, Đông Húc giam trụ cô như bây giờ là có ý gì? Không phải là muốn hôn cô chứ? Hình như là thật sự muốn hôn cô nha! Gương mặt tuấn tú như điêu khắc kia của Đông Húc đang một tấc hướng gần mặt cô, hơi thở dương cương nóng rực đang phả lên mặt cô! Không khí bốn phía có vẻ nóng quá!
Cô trừng ánh mắt, trơ mắt nhìn Đông Húc quả nhiên đưa bờ môi khiêu gợi kia hướng gần đến cô, lập tức cô xoay đầu qua một bên, né tránh môi hắn, cự tuyệt hắn hôn cô! Oa lạy hồn, tình thế này sao lại nguy hiểm vậy chứ! Giờ phút này ánh mắt lửa nóng của Đông Húc thật sự rất nguy hiểm, nhưng lại dùng thân thể to lớn của mình mà đè nặng cô, nếu cô không tránh ra, vô cùng có khả năng va chạm phát tia lửa điện cùng hắn ở trong này!
---
Lãnh Đông Húc
Mặc kệ nói như thế nào, cô là người trưởng thành, thậm chí còn có chút thiện cảm với cháu trai tuấn mỹ như vậy, thường xuyên, thường xuyên chảy nước miếng đối với thân hình nam tính hoàn mỹ cùng cặp chân dài cao ngất kia, nếu hắn lại dùng dáng người với bề ngoài vô cùng anh tuấn này mà khiêu khích cô, cô sợ chính mình không phòng thủ được, thật sự ăn luôn cháu trai trong không gian bịt kín này ~
Mà Đông húc, quả thật là đem khuôn mặt tuấn tú chậm rãi hướng về phía cô, nhưng cách đôi môi đỏ mọng của cô còn 2cm, hắn dừng lại đúng lúc, chính là dọa cô một cái, dùng bàn tay dịu dàng hất sợi tóc của cô, cong môi cười khẽ: "Mợ út, nếu hiện tại mợ không phải cô vợ hợp đồng của Dạ Triệt, không tồn tại mối quan hệ vợ chồng trên pháp luật, nhất định tôi sẽ ăn mợ ngay tại chỗ này."
"......" Cổ Dư trừng lớn hai mắt, hít một ngụm khí lạnh.
What? Cháu trai bên chồng không có thiện cảm chút nào với cô muốn ăn cô sao? Cô có nghe lầm không? Thế nhưng có người đàn ông cảm thấy hứng thú với cô sao?
"Nếu cô còn "Trừng" tôi như vậy, hiện tại tôi liền ăn luôn cô." Đôi mắt thâm thúy của Đông Húc lóe ra sự tà ác cùng lửa nóng nồng đậm, vẫn như cũ dùng bàn tay của hắn mà nhẹ nhàng vuốt lên mi mắt của cô, mắt cô to trừng lớn như hai quả bóng cao su, cùng vết thương trên trán, gương mặt hắn rõ ràng hiện lên một tia đau lòng, tiếng nói khàn khàn, "Có tên khốn không hiểu quý trọng cô, không cần bi thương vì anh ta."
Cổ Dư nhìn hắn, trong nháy mắt như đắm chìm trong sự ôn nhu của hắn, thậm chí không có "Liếc mắt đưa tình" với hắn, mà là ngừng lại hít thở, ngẩng đầu nghiêm mặt nhìn hắn dịu dàng vuốt ve trên mặt cô, giống một đứa trẻ yếu ớt. Bởi vì cô đang cẩn thận đè nén chính mình, một lòng lặng yên chua xót, rất nhanh đã lan tràn đến khóe mắt của cô, cô rất sợ nếu mình mở miệng, nước mắt sẽ tràn mi mà chảy ra.
Cô chớp chớp cặp mặt trong suốt kia, bỗng nhiên xoay đầu đi, lặng yên hít sâu một hơi, cười ha ha nói với Đông Húc: "Anh đúng là không biết lớn nhỏ nha, tôi là mợ của anh đó, làm sao có thể nói loại này được! Cái gì mà ăn với không ăn, thật khó nghe nha, thô tục chết được." Cô từng bước lùi xa khỏi Đông Húc, rời khỏi cái ôm ấp của hắn, lấy tay chỉ chỉ vào vali mà nói:
"Đó, toàn bộ hành lý của tôi đó, giao hết cho anh! Đông Húc, lần này mợ làm phiền anh rồi, chờ về nước mợ sẽ mời anh uống rượu!" Cô xoay người thu dọn túi xách tay của mình, đem đồ trang điểm cùng điện thoại di động ở trên bàn, nhét hết vào trong túi, tiếp tục xoay người.
Lãnh Đông Húc lẳng lặng nhìn bóng dáng hao gầy của cô, đi tới phía cô, dùng bàn tay to giữ lại cổ tay kia của cô, ánh mắt u ám mà vô cùng đau đơn, "Nghe lời tôi, rời khỏi anh ta, không cần chờ đến khi hợp đồng chấm dứt."
Cổ Dư dừng lại động tác thu dọn, không có quay đầu, nhưng cô nhìn ngoài cửa sổ, còn trả lời thật lòng với Đông Húc: "Rời khỏi anh ấy, tôi sẽ thống khổ. Không rời khỏi anh ấy, tôi sẽ càng thống khổ hơn. Bởi vậy tôi sẽ quý trọng thời gian hơn một tháng cuối cùng này mà ở chung một chỗ với anh ấy, cùng anh ấy chậm rãi thử làm bạn lại. Có lẽ hơn một tháng sau, tôi rốt cuộc không tìm thấy loại cảm giác anh ấy đem tôi trở thành người phụ nữ mà anh ấy yêu. Anh ấy so với tôi sẽ nhanh chóng buông tha đoạn tình cảm đang nếm thử này hơn, vẫn xem tôi là một người bạn."
Lãnh Đông Húc ngóng nhìn bóng dáng của cô, dần dần nhíu mày vì lời nói này, không rõ vì sao cô muốn làm như vậy, nhưng hắn không có kiên trì khuyên cô rời đi nữa, mà là nhìn cánh tay cùng mắt cá chân của cô, nhẹ nhàng vén tay áo của cô lên, lo lắng nhìn khuỷu tay sưng đỏ của cô: "Đây là vết thương mà mấy tên côn đồ vừa rồi dùng gậy đánh?"
Hắn sẽ không cho rằng Cổ Dư vờ ngớ ngẩn nữa, mà là giúp người nhưng không dự kiến được một trận hung tàn!
Hắn tin tưởng Cổ Dư chính là vừa vặn gặp được tình huống khẩn cấp, đơn giản muốn giúp Dịch Phong mà thôi, hỗ trợ nhảy xuống cầu thang dẫn dụ phóng viên rời đi, chuyện đuổi gϊếŧ phía sau là hoàn toàn ngoài ý muốn, ngay cả bản thân Dịch Phong cũng không dự đoán được, nhưng đúng là qua chuyện ngoài ý muốn này, nói cho mọi người biết được -- Lâm Ngọc Nhi cũng không phải một người nhu nhược lương thiện, đã có người dám nhắm vào bà ta, bà ta tự nhiên sẽ hoàn trả gấp đôi! Huống gì hiện tại lại đang ở địa bàn của bà ta, kính bà ta một thước, bà ta khinh một trượng!
"Vừa rồi không cẩn thận té ngã." Cổ Dư kéo tay áo của cô xuống, không cho Đông Húc xem chằm chằm, nhìn bốn phía, "Kéo hành lý đi thôi, nếu không là không kịp giờ bay, tôi cũng không phải bệnh nặng tàn phế, chính là vừa rồi không cẩn thận té ngã, chuyện nhỏ." Sớm nói qua cô chán ghét đối mặt vấn đề này, không cần nhắc lại chuyện cũ nữa! Chỉ là một chuyện nhỏ nhảy lầu dẫn dụ phóng viên rời đi thôi mà, không nên hỏi nhiều về chuyện này! Vấn đề chính là bị như vậy mà phức tạp hơn!
Đông Húc thấy cô vẫn lảnh tránh vết thương của mình, không muốn đề cập đến chuyện này, liền gật gật đầu với trợ lý ở trước cửa, bảo trợ lý kéo vali ra ngoài, chuẩn bị đến sân bay.
Hắn phủ thêm áo khoác cho Cổ Dư, tự mình ôm cô ra cửa, lo lắng vết thương ở chân của cô.
Cổ Dư thì cà nhắc cà nhắc bên người Đông Húc, thoải mái hưởng thụ cảm giác Đông Húc ôm mình, chuẩn bị đến phòng khách nói lời tạm biệt với một nhà An Đề.
Nhưng khi hai người đang đi tới, đột nhiên Đông Húc nhẹ nhàng buông cô ra, để cô ngồi xuống bên cạnh ghế dài, còn mình thì đi đến trước một thân ảnh cao ngất thon dài, cười lạnh một tiếng, bước nhanh tới, khuôn mặt trở nên âm trầm lạnh như băng, "Tiểu cữu, đêm nay trở về muộn vậy, không nên chứ? A."
"Đông Húc?" Mộ Dạ Triệt đang trở về phòng chậm rãi quay đầu, kinh ngạc liếc mắt nhìn Đông Húc một cái, ánh mắt lại rơi xuống trên người Cổ Dư đang kêu to oai oái, gương mặt tuấn tú thản nhiên trầm xuống, "Đây là muốn đi đâu?" Cô gái này kéo vali hẳn là tính về nước, nhưng vì sao lại ở cùng một chỗ với Đông Húc?
"Đông Húc, Đông Húc......" Cổ Dư còn đang kêu to oai oái, thân hình không ngừng nhảy lò cò ở ghế da, ý đồ để Đông Húc lại đây không cần phát sinh xung đột với Dạ Triệt, nhưng chân của cô bị thương, đi lại không có tiện, chỉ có thể kêu to, "Đông Húc, chúng ta đi thôi." Cô không ngừng vẫy tay về phía Đông Húc, chính mình đã muốn đứng lên, ổn ổn chân, sau đó cười hì hì với Mộ Dạ Triệt: "Dạ Triệt, lần này Đông Húc đi công tác ở Singapore, bởi vậy em tính trở về cùng Đông Húc. Giờ tụi em phải đến sân bay, Dạ Triệt nếu anh về nước, gọi điện cho em hoặc Mộ gia trước, tụi em sẽ đến sân bay đón anh."
Mộ Dạ Triệt thấy cô loi choi như một con khỉ mà gọi tới gọi lui ở ghế dài, sắc mặt lại là ám trầm xuống, "Giờ quá muộn, ngày mai hãy bay về nước! Đêm nay nghỉ ngơi cho tốt, không cần vội vàng trong mấy tiếng này." Vừa rồi một nhà An Đề chúc mừng hắn cùng Cổ Dư kết hôn, nhưng không nghĩ rằng hiện tại cô lại như một con khỉ gọi tới gọi lui ở trước mặt mọi người như vậy!
Hiện tại đang ở dinh thự của lão gia Tư Chính tại Singapore, cô gái này muốn đem danh hiệu phu nhân thị trưởng ra làm trò cười ở trong này sao? Thân là phụ nữ, trước mặt mọi người hẳn là nên ngồi ngay ngắn chứ? Hắn không trông cậy cô có thể đoan trang hiền thục, chỉ cầu cô có thể có lễ nghi cơ bản nhất, khồng cần cố ý biến mình thành trẻ trâu trước mặt mọi người!
Cô gái này trước kia giỏi giang hào sảng, nhìn rất thoải mái, hiện tại không biết vì sao khuyết điểm càng ngày càng nhiều, càng ngày càng không giống với cô?! Cùng lúc, hắn có thể giải thích là vì khiến cho hắn chú ý, nên mới chế tạo hành động lớn tiếng như vậy. Nhưng về mặt khác, hắn cảm thấy cô gái này quá mức phóng túng, tựa như là bị hoàn cảnh làm việc cùng tâm tình ảnh hưởng, bắt đầu làm theo ý mình!
Cô mất đi sự giỏi giang cùng chí tiến thủ khi làm ở Đằng thị trước kia, biểu hiện sống lại quá thoải mái, sau đó dần dần bắt đầu tùy tiện, trường hợp nào cũng đều bộc lộ con người thật của cô, khóc lớn cười to, trên đánh dưới nhảy, không chịu kiềm chế! Ở Mộ gia, ở tòa thị chính, ở Singapore, đều là cái đức hạnh này.
"......" Cổ Dư thoáng nhìn thấy ánh sáng lạnh trong đôi mắt hắn, vội vàng ngậm miệng lại, một tiếng cũng không dám tuôn ra cổ họng, ngồi lại ghế dài lần nữa. Úi, ngại thật, vừa rồi thấy Đông Húc nói chuyện cùng cái tên này, cô chỉ nghĩ để Đông Húc lại đây bên cô, không hề suy nghĩ mà nhảy dựng lên, không muốn cho hai người bọn họ đánh nhau, nhưng lại không thấy được một nhà An Đề ở phía sau.
Nếu hiện tại người đàn ông này để ý cô đem hình tượng phu nhân thị trưởng ra làm cho hắn mất mặt, vậy cô cứu trở về là được, tuyệt đối không làm cho hắn mất mặt nữa ~
"Đông Húc, chân mợ đau." Cô vỗ vỗ chân của mình, tỏ vẻ mình đi lại không tiện, nhưng lại rất đau, đau đến nỗi mặt nhăn thành một nhúm, bởi vậy không thể không nhảy dựng lên nói chuyện cùng bọn họ, ngăn cản hai người đàn ông này cãi nhau, "Giúp mợ hỏi An Đề một chút, có thuốc giảm đau hay không, vừa rồi trật chân không hề nhẹ."
Vừa đáng yêu vừa hiền thục thì ai mà làm không được, Cổ Dư cô vốn dĩ là đoan trang hiền thục mà! Ha ha ha ha ~
Thế này Đông Húc mới lạnh lùng liếc mắt nhìn Dạ Triệt một cái, không tìm tiểu cữu tính sổ, xoải bước đi về chỗ cô ngồi, thân thể ngồi xổm xuống trước mặt cô nhẹ nhàng giúp cô nâng mắt cá chân sưng đỏ kia lên, "Hình như lại sưng thêm."
"Ừ, rất đau." Trong đôi mắt cô có nước mắt trong suốt, nhưng thân hình vẫn đoan trang ngồi ở trên ghế. Thủ tục đầu tiên của phu nhân thị trưởng, ngồi phải có tướng, khóc thì phải lã chã chực khóc. Ăn mặc phải khéo léo, trước mặt mọi người phải cười mà không nói, không trả lời vấn đề gì.
"Nhanh lấy thuốc giảm đau cho phu nhân Mộ thiếu." An Đề theo ở phía sau gấp giọng chỉ đạo người hầu, cùng con và con dâu giữ Cổ Dư ở lại, "Xem ra vết thương không hề nhẹ, Cổ tiểu thư ở lại nơi này đã, đừng đi vội."
"Vậy thật là quấy rầy một nhà An Đề rồi." Cổ Dư nhẹ giọng nói, chậm rãi nâng đôi mắt to lên, nước mắt chớp động, ướt sũng, ánh mắt văn tĩnh mà tú nhã, tràn ngập loại tình cảm cảm kích đối với An Đề.
An Đề vỗ vỗ tay cô, phát hiện Mộ thiếu gia cưới cô vợ này, ngoài việc lễ phép hiểu ý ở bữa ăn, hành động trang nhã, thật ra cũng là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, khiến lão thái thái như bà thật hâm mộ, hy vọng Nại Sâm nhà bà cũng có thể cưới được một cô con dâu như vậy. Ở chung cùng một cô gái như thế thật vui vẻ, sẽ không khiến người ta có cảm giác áp lực, rất tốt.
Một bên, Mộ Dạ Triệt đang nghiêm mặt bị một dáng vẻ này của cô kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến run cả khóe môi, lông mày nhướng lên, gương mặt hắc trầm, thiếu chút nữa nhịn không được mà phất tay áo rời đi!
Đây là cái dáng vẻ quái quỷ gì vậy! Đây hoàn toàn không phải là Cổ đại tiểu thư! Dáng vẻ sôi nổi xấu xí như một con khỉ vừa rồi mới càng thích hợp với cô hơn, cô cứ nên như vậy, không nên ra vẻ chút nào mà trên đánh dưới nhảy, nổi điên đá cánh cửa! Hơn nữa, mắt cá chân của cô khi nào thì bị sưng thành một cục như vậy?
Đông Húc ở bên cạnh thì cong môi cười không tiếng động, phát hiện Cổ đại tiểu thư rất có tố chất, động thì sôi nổi đầy sức sống, tĩnh cũng thật kiều diễm, bộ dạng làm nũng kia cũng khiến người ta rung động vài phần.
Dáng vẻ ôn nhu này của cô, liền cùng dáng vẻ ưu thương im lặng khi bị thương của cô cũng giống nhau, luôn làm cho hắn kinh ngạc vài phần, mãi vẫn không thể quên được.
"Mợ út còn đau không?" Hắn tự mình xoa thuốc cho cô, cũng có ý chọc chọc cô, chọt chọt lòng bàn chân của cô, khiến cho cô phải nén lại tiếng cười to, khuôn mặt trướng hồng hẳn lên, "Nếu An Đề giữ chúng ta lại, chúng ta liền ở lại vài ngày đi. Tôi đi gọi điện cho ông ngoại, nói chúng ta cần dời ngày về nước."
"Ừ......được......ha ha......oáp." Cổ Dư vừa gật đầu, gương mặt đỏ lên muốn cười mà không được, từ kẽ răng mà nén lại tiếng cười của mình, thật sự rất gian khổ. Đông Húc chết tiệt, anh đang cố ý chọc tôi nha! Anh biết rõ hiện tại An Đề cùng lão gia Tư Chính đang ở đây, muốn tôi ngửa mặt lên trời mà cười như điên sao?!
Hình tượng hiện tại của cô là phu nhân thị trưởng của Cẩm thành, không thể phá hủy! Điều này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến ấn tượng của lão gia Tư Chính đến Cẩm thành! Ai cần Đông Húc vừa rồi làm lộ mối quan hệ giữa cô cùng Mộ Dạ Triệt chứ, đúng là tai nạn!
"Được rồi!" Mộ Dạ Triệt mắt thấy hai người đang không coi hắn vào đâu mà liếc mắt đưa tình với nhau, gằn một tiếng, đoạt lấy thuốc mỡ kia từ trong tay Đông Húc, "Đông Húc, về phòng nghỉ ngơi đi! Mợ út bị thương, tiểu cữu sẽ chăm sóc!"
Đông Húc vốn đang lặng lẽ gãi gãi lòng bàn chân của Cổ Dư, cũng không có như thế nào, hai người đùa giỡn, chưa từng làm cho một nhà An Đề ở bên cạnh cảm thấy có gì đó không ổn, bởi vậy hiện tại Mộ Dạ Triệt giận tím mặt, khiến hắn cảm thất thật buồn cười, cười lạnh mà nói: "Nếu tiểu cữu Dạ Triệt hiểu được chăm sóc, vừa rồi sẽ không làm mợ út bị thương. Tuy rằng nói, việc này không phải tiểu cữu bắt buộc mợ út đi làm, là chính cô ấy không có việc gì đi tìm rắc rối, nhưng dù gì đi nữa, cô ấy bị thương, thiếu chút nữa mất mạng!"
"Biết." Mộ Dạ Triệt cũng lạnh nhạt nói tương tự, hơi hơi nhích lông mày cùng nhếch môi tỏ vẻ hắn đang cực lực nhịn xuống cảm xúc của mình, cũng là vừa mới biết Cổ Dư bị thương nặng như vậy, bởi vậy hắn cứng miệng nói với Đông Húc: "Quay về phòng của mình đi. Chuyện của cậu với mợ, hai người tự xử lý tốt."
"Tốt nhất lần này nên xử lý cho tốt." Đông Húc cười đầy ẩn ý, ánh mắt rõ ràng không tin lần này Mộ Dạ Triệt có thể xử lý chuyện này thích đáng! Nhưng việc đã đến nước này, ngoài lựa chọn này ra, hắn cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể chờ Dạ Triệt cùng Cổ Dư tự mình xử lý, trả tự do cho Cổ Dư.
Nhưng hiện tại hắn phải cảnh tỉnh Dạ Triệt một cái, "Hiện tại Cổ Dư chính là thực hiện điều ước của hợp đồng, không muốn bội ước khiến lương tâm cô ấy bị tổn thương. Bởi vậy Dạ Triệt, nên xác minh làm một cái lựa chọn đi, chọn Cổ Dư, hay là chọn cô gái bên ngoài kia? Nếu không chọn Cổ Dư, vậy mời tiểu cữu đem lòng của cô ấy trả lại cho tôi, cô gái mà tiểu cữu cho rằng không đáng một đồng này, là trân bảo vô giá trong lòng tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô ấy bị tổn thương trong hơn một tháng tiếp theo, cô ấy là cô gái mà tôi sắp theo đuổi, tôi tuyệt đối không cho phép tiểu cữu tổn thương đến cô ấy trong lúc hợp đồng còn hiệu lực!"
Cổ Dư ở bên cạnh không có cười nữa, mà là lần nữa khiếp sợ nhìn Đông Húc, chậm rãi đứng lên từ ghế dài. Đông Húc hắn, dĩ nhiên là nói thật sao? Hắn không phải vừa mới nói giỡn với cô! Không phải đang an ủi cô! Ánh mắt vừa rồi hắn nhìn chăm chú cô, thiếu chút nữa hòa tan cô, là hắn thật tâm.
Mộ Dạ Triệt cũng khiếp sợ nhìn Đông Húc, ánh mắt không ngừng kinh ngạc cùng hiện tia sắc lạnh, khóe môi mím thẳng, dung nhan lạnh lùng, nhưng sau khi trầm mặc thật lâu, thế nhưng lần này hắn lại cho Cổ Dư một câu trả lời thuyết phục, đôi mắt sâu không thấy đáy, "Trong hơn một tháng tiếp theo, tôi sẽ duy trì mối quan hệ bạn bè với Cổ Dư. Hơn nữa, chúng ta vẫn là bạn, không có gì khác. Lúc này đây, tôi càng có thể thấy rõ ràng lòng mình hơn."
Cổ Dư
Mặt của Cổ Dư bỗng nhiên trắng bệch, thân hình vừa mới đứng lên bỗng nhiên lại ngồi xuống ghế dài lần nữa, ngẩng đầu, dùng một loại ánh mắt bình tĩnh nhìn Đông Húc, cũng không có phản ứng cảm xúc quá lớn. Bởi vì cô sớm đã nhìn thấu, nhìn xem thật rõ, sớm đã nói qua, Mộ Dạ Triệt sẽ buông tha đoạn tình cảm đang nếm thử này nhanh hơn cô. Hắn liền xem cô là bạn như bình thường, căn bản không cần cô phải trốn tránh. Chính là Đông Húc cũng không cho là vậy.
Như vậy hiện tại, Đông Húc còn đang cho rằng cô giúp Lâm Tiêm Tiêm là vì đồng tình cùng cô gái này sao? Là sọ não bị hư rớt rồi sao?
Đúng vậy, hoặc là không phải đâu. Cô chính là lấy thân phận một người bạn mà xen vào chuyện người khác giúp Mộ Dạ Triệt, như vậy cô là một người bạn liền giúp thôi, giúp hay không giúp thì cũng là bạn. Đây là bọn họ giằng co lâu như vậy, lại bị tổn thương sau khi theo đuổi, là con đường duy nhất mà cô có thể lựa chọn.
Không phải giữa cô cùng Mộ Dạ Triệt không có thâm cừu đại hận gì sao? Mộ Dạ Triệt cũng chưa từng nói yêu cô, hắn đuổi theo cô đến tận sân bay chính là vì áy náy, không có một câu hứa hẹn yêu, cho nên cô cũng không cần đi hận, mà là làm cho chính mình càng thêm bình tĩnh.
Cô chỉ có thể bình tĩnh, bầu trời mới càng thêm tốt đẹp.
"Trở về phòng đi." Đông Húc vươn tay về phía cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô trước mặt Mộ Dạ triệt, ôm cô đi về phòng. Hắn cũng không nói gì với cô nữa, nhưng hắn cũng biết sự việc đang phát triển theo chiều hướng đúng như những gì Cổ Dư dự đoán. Thật ra cô gái này sớm đã nhìn rõ tất cả, cho nên hắn biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, căn bản không cần cô lại đi trốn tránh.
Trốn, thật ra là một loại biểu hiện còn yêu Dạ Triệt.
Cổ Dư bị hắn ôm về phòng, Mộ Dạ Triệt cùng vào phòng ngay lập tức. Bởi vì bọn họ là vợ chồng, nên tại dinh thự ở Singapore này, bọn họ phải chung sống cùng một phòng, tránh lời ra tiếng vào.
Đông Húc dàn xếp cho Cổ Dư xong, đưa cho cô cái điện thoại, lui ra, để cô có việc gì thì gọi cho hắn.
Cổ Dư lẳng lặng nằm trên giường, nhìn Mộ Dạ Triệt ở bên giường: "Anh nằm ngủ ở trên giường cũng không sao, a." Cô cười nói, biết hiện tại cho dù mình có cởi sạch trước mặt hắn, hắn cũng sẽ không chạm vào cô. Bởi vì hai người bọn họ đều rõ ràng cảm giác được lần này bay qua Singapore, giữa hai người càng chạy càng xa.
Hiện tại bọn họ lại tựa như những người bạn, tự nhiên mà vậy liền trở về làm bạn, khách sáo hơn nữa còn xa lạ, đối với cơ thể của đối phương căn bản sẽ không nâng nổi hứng thú nào. Bởi vậy hiện
tại hai người nằm trên một cái giường hoàn toàn không thành vấn đề, không cần thiết phải đi phân chia giường, lại phải duy trì mối quan hệ vợ chồng với bên ngoài!
"Còn bị thương ở đâu nữa?" Mộ Dạ Triệt lãnh đạm nói với cô, thản nhiên liếc mắt nhìn toàn thân cô một cái, lại xoay người đi đến bên cửa sổ, nhìn ngoài cửa sổ, "Anh không hi vọng em lại vì anh mà bị thương, như vậy sẽ khiến anh càng thêm áy náy, mà không phải là yêu, em có thể hiểu được không?"
Cổ Dư nhắm mắt lại, lông mi thon dài có sự rung động rất nhỏ, nhịn xuống nước mắt trong hốc mắt của mình, cười nói: "Đương nhiên em có thể hiểu được. Từ khi anh đuổi theo em ở sân bay đến Thượng Hải, em cũng đã hiểu được tình cảm của anh đối với em, là áy náy, anh không muốn để em đi xa tha hương. Mà chuyện lần này của cô ấy, càng khiến anh có thể thấy rõ ràng lòng mình hơn, anh yêu cô ấy, đúng không? Bởi vậy, không cần đem chuyện ngoài ý muốn lần này làm thành chuyện quan trọng, chính em cũng không biết sẽ xảy ra như vậy. Sau này anh chỉ cần tin tưởng, chúng ta là bạn, tuyệt đối không can thiệp vào chuyện của đối phương, hơn nữa em cũng muốn ở lại Cẩm thành theo giúp người nhà của mình, a."
Mộ Dạ Triệt không lên tiếng nữa, nhưng hắn quay đầu lại nhìn cô ở trên giường, thân hình cao to hướng lại gần bên giường, "Thì ra em đều biết tất cả."
Cổ Dư sớm đã mở mắt, đôi mắt sau khi mở ra trong trẻo, cũng không có nước mắt, vô cùng bình tĩnh, nhưng gương mặt của cô rõ ràng xa lạ, khiêm tốn, "Anh có muốn tắt đèn ngủ không? Em cảm giác thật mệt, mắt cá chân cũng rất đau."
"Em ngủ trước đi." Mộ Dạ Triệt gật gật đầu bảo cô ngủ trước, trên gương mặt không còn vẻ lạnh như băng cùng hung ác nham hiểm, mà là bình thản trầm tĩnh, tỏ vẻ hắn còn chuyện cần xử lý. Nhưng hắn cũng không có chia giường cùng cô, mà là hai người hai tấm chăn, hòa bình ngủ chung trên một chiếc giường, một đêm thẳng đến bình minh.
Mấy ngày tiếp theo, Đông Húc phát hiện Cổ Dư có vẻ thật im lặng.
Loại im lặng này là từ trong con người cô phát ra thật tự nhiên, nhất là đối mặt với Dạ Triệt ngồi cùng bàn, cô không hề cười tùy tiện, trên đá dưới nhảy, mà là có vẻ trầm ổn im lặng, khách sáo, từ nay về sau không còn để lộ sự thật lòng cùng con người của cô trước mặt Dạ Triệt.
Với hắn thì ngược lại, cô càng làm cho tính cách của mình càng thêm quái, thế nhưng một cước đá vào cánh cửa gần chân bàn, "Đông Húc, khi nào thì chúng ta có thể về nước vậy? Tôi muốn mốc meo cả người rồi ~ oa oa ~" Cô tức giận nằm lên bàn, không ngừng dùng chân mà đá đến đá lui cánh cửa, tự mình chơi.
Gương mặt của Đông Húc nghiêm túc, đang ngồi bên cạnh cô mở cuộc họp hội nghị truyền hình qua laptop, bầu không khí nghiêm túc này đã giằng co hơn nửa giờ. Thấy cô gái này nghịch ngợm ở bên cạnh, hắn vươn tay, nhẹ nhàng đẩy cô ra ngoài cửa, "Ngoan, tự mình tìm An Đề hoặc Nại Sâm mà chơi, ngoan ngoãn tập đi lại đi." Cô gái này đã sớm ở trước mặt hắn đá hư mấy tấm cửa, đủ thấy được mắt cá chân của cô dần dần bình phục!
Nhưng cô gái này cũng không dám đi lại, cô giống một con đà điểu, mỗi ngày ngồi yên dưỡng thương, căn bản không biết chính mình có thể đi lại! Nhưng sẽ đá! Cố ý tạo động tĩnh khiến cho hắn chú ý!
"Ngoan?" Cổ Dư bị đẩy ra bên ngoài gắt gao chụp lấy khung cửa, lấy tay chỉ chỉ vào mũi mình, lại trừng lớn hai mắt như hai quả bóng cao su. Tên nhóc Đông Húc này giống như đang dỗ con nít vậy, còn nói cô ngoan! Nhưng chẳng sao! Cô đã ngồi trong phòng hắn hơn nửa giờ, cuộc họp của hắn cô nghe cũng gần hết, hiện tại phải đi ăn cơm!
Đông Húc bị giữ lại ở Singapore chính là như vậy, không ngừng làm việc lại làm việc, dành ra một chút thời gian giúp cô tập đi, sau đó lại dùng cuộc họp trực tuyến để bù lại thời gian mình không có mặt ở văn phòng.
Cô cũng không cần hắn tập đi cùng cô, Nại Sâm có thể giúp cô, mà là, thì ra anh chàng này là một con người cuồng công việc, có thể làm việc không ngủ, cũng có thể không ăn cơm ba bữa mà xử lý công việc tồn động của mình.
Cô thường xuyên suy nghĩ, lấy trạng thái cuồng công việc của anh chàng này, làm sao hắn có được thể trạng cao lớn khôi vĩ như vậy? Không phải là nên đói đến nỗi da bọc xương sao?
Nhớ rõ lần đầu cô cùng Đông Húc ôm nhau khi ở trên thuyền du lịch, cô cảm giác thiếu gia này có khí chất quý khí ngang với Đằng tổng, thân thể kia không phải rắn chắc như bình thường! Khí lực cao lớn khôi vĩ, chân dài vai rộng, tóm lại không hề có chút gầy yếu nào! Dáng người vượt tiêu chuẩn!
"Ăn cơm." Cô dựa vào khung cửa, chớp mắt to thỉnh cầu hắn, tỏ vẻ cô không muốn ép buộc hắn, chính là nhắc nhở, cơm trưa đã đến rồi. Gần đây ăn cơm ở dinh thự Singapore này, cô nhất định phải ngồi bên cạnh Đông Húc mới ăn ngon miệng, nếu không một mình ngồi ở chỗ kia thật cô đơn, vĩnh viễn cảm giác chính mình là một người khách qua đường.
Huống hồ, ăn bữa cơm này để nói lời từ biệt, bọn họ nên bay về nước, không nên quấy rầy một nhà An Đề.
Đông Húc ở trong phòng nghe vậy cười sủng nịnh, phát hiện cô gái này càng ngày càng đáng yêu, làm cho hắn thật sự muốn cắn một ngụm, liền đứng dậy đi tới, cúi người, hôn một chút lên đôi mắt thật to của cô, "Thật ra tôi phát hiện, ánh mắt của mợ út là đáng yêu nhất, trong veo như nước."
Cổ Dư nhắm mắt lại, lông mi bị hắn hôn lên không ngừng rung động, phát hiện Đông Húc lại càng xem cô giống một đứa trẻ!
Lạy hồn, đây là lần đầu tiên có người khen ánh mắt của cô đáng yêu! Người bình thường sẽ nói mắt cô đẹp, cùng với xinh đẹp!
"Được rồi, giờ đi ăn cơm." Đông Húc buông cô ra, bắt đầu xoải bước chân đi về phía trước, bên môi vẫn ôm lấy nụ cười.
"Không dìu tôi sao?" Hai tay Cổ Dư vẫy giữa không trung, kêu to. Chân của cô bị thương nha! Nếu không dìu cô, làm sao cô đi được?
"Tự mình đi tới." Đông Húc đứng ở cách đó không xa cười nhìn cô, bảo cô đi bước một về phía mình, "Chân của cô đã hết đau rồi, đi thử xem."
Cổ Dư nghi ngờ nhíu mày, sau đó quả nhiên thử tìm hiểu từng bước đi, kêu to một tiếng, "Anh gạt người!" Gương mặt lại nhăn thành một nhúm, tỏ vẻ rất đau!
"Làm sao vậy?" Mặt Đông Húc biến sắc, quả nhiên chạy vội vàng về phía cô, lo lắng đỡ lấy cô, "Còn đau sao?" Xem ra chân của cô gái này chưa khỏi hẳn, không nên để cô ấy thử đi một mình!
"Lừa anh thôi, đồ ngốc!" Cổ Dư thì mừng rỡ cười ha ha, một nắm đấm đánh vào trong ngực Đông Húc, chúc mừng thắng lợi, sau đó một phen nhảy lên lưng của Đông Húc, hai chân quơ quơ, "Hì hì, lừa được anh rồi. Giờ cõng tôi đến nhà ăn đi, tôi đói bụng quá, không có sức đi đường......" Cô đem mặt dán lên tấm lưng của Đông Húc.
Đông Húc anh gạt tôi không phải một hai lần, mỗi lần đều là cố ý buông tay, để tôi tự nhiên đi tới, bởi vậy lần này phạt anh cõng mợ út! Ha ha ha!
Đông Húc cõng cô, phát hiện cô gái này tập đi, đã muốn biến thành một con sâu lười, cân nặng đều tăng mấy ký. Nhưng xét thấy cô quả thật đã đói bụng, không có sức lực đi cà nhắc từng bước ở trong này, vậy hắn liền cõng cô đến nhà ăn vậy, đây là vinh hạnh của hắn.
Nhưng mà đang lúc hắn cười cõng Cổ Dư đi về phía trước, phía sau lại truyền đến một trận ho khan của đàn ông, cùng với tiếng bước chân trầm ổn.
"Đông Húc." Người đàn ông này ho khan một tiếng, dung nhan lạnh lùng, sau đó đi tới, âm thanh trầm thấp mà từ tính, mang theo hơi hơi tức giận cùng lạnh như băng, "Hiện tại đang ở trước mặt mọi người, cháu trai ôm môi hôn cùng mợ mình, là muốn nói cho mọi người biết, các người đang lσạи ɭυâи sao?"
Thì ra ngay từ đầu, hắn đã nghỉ chân ở đoạn hành lang này, nhìn thấy Cổ Dư cùng Đông Húc đang đùa giỡn với nhau.
Hiện tại hai người cõng nhau đi, làm cho hắn không thể không bước đến, nhắc nhở hai người đang được đằng chân lân đằng đầu!
Quả nhiên, Cổ Dư cũng ý thức được vấn đề thân phận, vội vàng nhảy xuống từ trên người Đông Húc, cái chân bên dưới lại không xong mà ngã ra phía sau, làm cho cô không thể không lùi vài bước, đụng vách tường bên cạnh, sau đó im lặng đứng ở trước mặt Mộ Dạ Triệt, không dám điên loạn nữa, "Dạ Triệt, anh đã quay lại."
Mộ Dạ Triệt thấy cô lễ phép như vậy, liền lạnh lùng quét mắt nhìn cô một cái, lại nói: "Nếu vết thương đã khỏi hẳn, vậy tự mình đi qua thôi."
Mấy ngày nay cô gái này luôn khách sáo với hắn, khiến cho hắn không có thói quen. Giống như là chỉ qua một đêm, cô gái này bắt đầu ở trước mặt hắn kiềm chế chính mình, không hề nhảy nhót như trước nữa! Có thể là ý thức được mình đang làm khách ở Singapore, cho nên cô không hề đá cửa lung tung ở trước mặt hắn, cũng không có há miệng nhét từng ngụm từng ngụm đồ ăn vào! Mà là thật im lặng!
Cổ Dư nghe vậy đầu tiên là nhìn Đông Húc ở bên cạnh, sau đó khi Đông Húc gật đầu, cô bước chân phải ra, từng bước đi về phía trước, sau đó bắt đầu vững vàng bước đi.
Hô, Đông Húc cũng không phải đang đùa giỡn, mợ út của anh vừa rồi ngã một cái, thật đúng là có thể đi lại được, oa ha ha ha. Hiện tại đi đứng thật lưu loát nha, tuyệt đối không để Mộ Dạ Triệt mất mặt ở Singapore.
Vài người hầu thì đến mời bọn họ ngồi vào vị trí, "Mộ thiếu gia, Mộ phu nhân, cơm đã chuẩn bị xong, mời ngồi."
"Vâng, cám ơn." Cổ Dư đi bên cạnh Mộ Dạ Triệt, mỉm cười với bọn họ, tỏ vẻ cảm ơn, sau đó không thèm nhắc lại, phối hợp cùng Mộ Dạ Triệt phong thần tuấn lãnh bên cạnh đi vào đại sảnh.
---
truyenwiki1.com 16/12/2020.