Lỗ Ái (Bắt Yêu)

chương 287: ngoại truyện 058: chuyện này còn chưa xong

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

---

Lâm Nho Nhỏ

"Nho Nhỏ, là Hàn Triệt hại chết Tiêm Tiêm." Lâm Ngọc Nhi đau lòng để tang con gái xám trắng cả mặt, đang nghiến răng, mất hết can đảm mà nhìn chằm chằm con gái lớn, "Năm đó, Triệu Hiểu Nhu dùng con dao nhọn cắt thịt bò tự sát trước mặt Hàn Vũ Ngấn, bởi vậy hắn ta cũng muốn để hai đứa con của mẹ phải tự sát trước mặt mẹ. Nho Nhỏ, hiện tại Tiêm Tiêm không cứu được, con không cần đi lại con đường xưa của nó, hiện tại con là con gái duy nhất của mẹ, mẹ không thể lại mất con."

"Mẹ, con sẽ không vậy." Lâm Nho Nhỏ ngồi xổm trước mặt mẹ, hai tay gắt gao nắm bàn tay run run của mẹ, ngửa đầu, "Con sẽ theo bên người mẹ, thay thế Tiêm Tiêm hiếu kính mẹ. Mẹ, đừng khóc, Tiêm Tiêm ở thiên đường sẽ thật hạnh phúc, lúc còn sống em ấy chịu nhiều đau khổ lắm, bác chồng của chúng ta sẽ phù hộ cho em ấy."

"Ừ." Lâm Ngọc Nhi bi thống được con gái lớn dìu đứng lên, chậm rãi đi về phía cửa, nét mặt có vẻ tiều tụy, một lòng vẫn còn sợ hãi.

Đời này bà cũng không quên được hình ảnh Tiêm Tiêm đổ máu như suối trước mặt bà, cầm lấy tay bà mà nói "Mẹ, con đau khổ quá", con gái út của bà lại thay bà bồi thường những thua thiệt năm đó của Triệu Hiểu Nhu, làm cho chính bà tận mắt cảm nhận được sự thống khổ khi mất đi người thân, nhưng, bây giờ bà còn có Nho Nhỏ, bà mất đi một đứa con gái thì còn có một đứa con gái khác, Lâm Ngọc Nhi này, sẽ không tuyệt vọng!

Lâm Nho Nhỏ dìu mẹ đi đến cửa, đột nhiên thử hỏi: "Mẹ, chúng ta giờ phải làm sao đây? Hiện tại chúng ta đã không thể sống ở Singapore được nữa, Trung Quốc cũng đưa tin về mẹ cùng bác Hàn năm đó, sợ là chúng ta phải đi đến một nơi không người biết, trốn một đoạn thời gian."

Nói như vậy, giấc mộng xa hoa phú quý của cô cũng chỉ càng chạy càng xa, không biết khi nào thì có thể gả cho một người có tiền, làm thiếu nãi nãi sống an nhàn suиɠ sướиɠ! Hiện tại cô chưa đến hai mươi lăm tuổi, đúng là giai đoạn hoàng kim của một cô gái trẻ tuổi, thời kỳ thanh xuân mỹ mạo, hơn nữa hiện tại Tiêm Tiêm đã qua đời, hẳn là mẹ sẽ đem toàn bộ trọng tâm đặt trên người cô, vì cô mà chọn một phú nhị đại!

"Chuyện này còn chưa có xong đâu." Lâm Ngọc Nhi lạnh giọng nói lạnh nhạt, ánh mắt tiều tụy nhìn thẳng về phía trước đúng là xẹt qua một tia âm lãnh, đầy sự thống hận, trong tuyệt vọng mang theo sự không cam lòng, "Trước khi an táng Tiêm Tiêm, mẹ nhất định sẽ cho làm rõ mối quan hệ của con bé với Mộ Dạ Triệt, để Mộ Dạ Triệt phải cho con bé một thân phận chính thức."

"Nhưng......" Lâm Nho Nhỏ nghĩ nghĩ, cảm thấy mẹ không cần phải làm như vậy, "Nếu mẹ cho làm rõ mối quan hệ giữa hai người bọn họ, vậy Tiêm Tiêm chính là một bên thứ ba, là giống với thân phận năm đó của mẹ, cố ý phá hoại gia đình người khác, điều này sẽ khiến em ấy chết không nhắm mắt." Thấy mẹ lạnh lùng nhìn về phía cô, cô vội vàng sửa lại mà nói, "Mẹ, con không có ý châm chọc mẹ, mà là để cho mẹ nhìn rõ sự thật. Mẹ làm như vậy sẽ làm tổn thương Tiêm Tiêm, khiến em ấy cả đời mang tiếng là bên thứ ba."

"Nhưng làm thế, mới có thể khiến Mộ Dạ Triệt thân bại danh liệt." Lâm Ngọc Nhi kiên định cười lạnh, độ ấm trong đôi mắt một lần nữa lạnh lùng đạt tới cực điểm, vẫn không thể nuốt được cơn hận con gái chết thảm ở ngay trước mặt mình, cũng không cho rằng chính mình nên gặp báo ứng như vậy, "Chỉ cần có thể khiến cho hắn ta thân bại danh liệt, Lâm Ngọc Nhi này sẽ một lần nữa xem kỹ tất cả những điều gây ra năm đó, cho Hàn gia của hắn ta một cái công bằng!"

"Mẹ!" Lâm Nho Nhỏ lại hoảng sợ, vội vàng giữ lại cánh tay của mẹ, hoảng sợ dựa vào người mẹ: "Nếu mẹ vẫn tiếp tục đấu cùng anh ta, anh ta sẽ đem mục tiêu chuyển lên người con! Mẹ không muốn mất thêm một đứa con gái, con cũng không muốn chết, lại càng không muốn gánh vác mọi hậu quả năm đó của mẹ mà không biết tại sao!"

Tuy rằng cô vô cùng mơ ước đối với Mộ Dạ Triệt, sớm muốn gả cho hắn, nhưng Tiêm Tiêm gián tiếp bị hắn hại chết, khiến cho cô cũng không dám tới gần người đàn ông này nữa! Tiêm Tiêm từng cảnh cáo cô, thiếu gia Mộ Dạ Triệt tuấn mỹ này tiếp cận chị em cô là có mục đích, nhưng cô cho rằng em gái đang tranh đoạt cùng mình, thế nên mới tố cáo trước mặt mẹ, hai mẹ con bắt tay bắt Tiêm Tiêm đến Singapore!

Hiện tại tất cả chân tướng đã rõ ràng, Tiêm Tiêm một nửa thay mẹ trả nợ, một nửa muốn giải thoát chính mình, nhẫn tâm tự sát trước mặt mẹ! Cho nên Lâm Nho Nhỏ cô dù có làm gì, cũng không dám nếm thử loại đau đớn khi con dao nhọn kề cổ, tự sát ngay trước mặt mẹ!

Tuy rằng hiện tại mẹ con cô đều biết Mộ Dạ Triệt là Hàn Triệt năm đó, cũng làm cho cô biết được chút gièm pha thời tuổi trẻ của mẹ mình, nhưng cô từng chết qua một lần, so với ai khác đều quý trọng sinh mạng của mình hơn. Theo cô thấy, con người còn sống vì muốn ăn uống hưởng lạc, theo đuổi tất cả những điều tốt đẹp, cho nên cô sẽ không để con kế thừa những ân oán của mình, để tự con đi giải quyết!

Ai mà ngốc giống Tiêm Tiêm như vậy đâu, lúc còn nhỏ thì ôm mẹ khoe mã, cam đoan với mẹ "Sau này lớn lên, con nhất định sẽ cho mẹ sống những ngày thật tốt", nhưng thật ra khi lớn lên, cũng không chấp nhận tất cả sự sắp xếp của mẹ, nhất định phải trốn khỏi Singapore theo đuổi giấc mộng của mình, lang bạc giang hồ. Kết quả cuối cùng là, còn không phải công dã tràng sao, vì một người đàn ông mà tự sát ở trước mặt mẹ?!

Tội gì đâu, mẹ Lâm Ngọc Nhi của cô sẽ không cảm kích cô thay mẹ trả nợ, hiện tại không phải làm theo muốn đi tìm Mộ Dạ Triệt tính sổ, làm cho hài cốt chưa được liệm của Tiêm Tiêm phải mang danh bên thứ ba sao? Di ngôn trước khi chết của Tiêm Tiêm là, để mẹ đừng thương tổn hắn, cô thay mẹ trả lại toàn bộ nợ cho hắn, ý tứ chính là không cần có liên lụy gì nữa, cô hi vọng mẹ được bình an, cũng hi vọng Mộ Dạ Triệt được hạnh phúc, không cần lại cho nhau sự trả thù.

Xem ra mẹ cố ý không xem di ngôn này là một chuyện đáng để bụng.

"Con liền sợ chết như vậy sao?" Lâm Ngọc Nhi chậm rãi nhìn qua con gái lớn, trong đôi mắt đau thương mang qua một tia đùa cợt, "Tiêm Tiêm là vì mẹ mà chết, còn con thì sao? Nho Nhỏ con cũng chỉ cố ý vì mình, nhất định phải tranh đoạt cùng Tiêm Tiêm, lại không chịu thua thiệt một chút nào vì mẹ!"

"Mẹ đem tất cả những điều tốt nhất đưa cho đứa con gái mà mẹ tự hào, trông cậy vào nó để mình được thăng cấp rất nhanh, vì sao con lại không tranh đoạt được?" Giờ phút này Lâm Nho Nhỏ cũng bị lời nói của mẹ mà nổi giận, cơn giận lập tức dâng cao, bỏ cánh tay mẹ ra một phen, thở hồng hộc mà cách lùi Lâm Ngọc Nhi mấy bước, cười nói, "Mẹ, vậy bản thân mẹ cứ chậm rãi mà trả thù đi! Con gái không giúp được! Mẹ muốn như thế nào thì làm thế đó, toàn bộ Singapore này là địa bàn của mẹ! Ngay cả cảnh sát cũng không làm được gì!"

Cuối cùng trừng mắt liếc mẹ một cái, mang theo sự tức giận, cười lạnh xoay người nhanh chóng rời đi. Hai năm trước mẹ vì chuyện cô cùng Xá Dật mà cảm thấy mất mặt, không chịu đến Cẩm thành thăm cô đang bị đe dọa tính mạng, nhưng không thể tưởng tượng được thời tuổi trẻ của mẹ mới được gọi là lợi hại! Trực tiếp chỉnh cho Hàn gia kia nhà tan cửa nát! Hiện tại lại muốn mượn tay hai đứa con gái để thay mình trả nợ, vậy tuyệt đối không có khả năng!

Lâm Ngọc Nhi thì đứng tại chỗ tức giận đến nheo mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng dáng của con gái lớn, một ngọn lửa tức giận đang thiêu rụi trái tim kia của bà! Bà bảo vệ sĩ đi theo con gái lớn, tuyệt đối không cho con gái chạy thoát khỏi phạm vi của mình!

---

Mộ Dạ Triệt

Tin tức Mộ thị trưởng của Cẩm thành bao dưỡng tình nhân không ngừng bị đưa tin, nhưng các tạp chí lớn của Singapore lại không có căn cứ chính xác chứng minh Mộ thị trưởng cùng Lâm Tiêm Tiêm có quan hệ nam nữ!

Đầu tiên bọn họ không chụp được ảnh chung một chỗ của hai người, tiếp theo, không có manh mối gì chứng minh Mộ thị trưởng bao dưỡng Lâm Tiêm Tiêm, Lâm Tiêm Tiêm tự sát ở hôn lễ cũng không có đề cập đến cố chủ của mình. Cuối cùng, Mộ thị trưởng là thị trưởng Cẩm thành của Trung Quốc, không có quan hệ trực tiếp gì cùng Singapore, dân chúng Singapore vì sao lại muốn chú ý đến thị trưởng của một quốc gia khác chứ?

Tương đối mà nói, bọn họ càng nguyện ý chú ý đến chút chuyện xấu của đầu bếp nữ của gia đình cựu phó tổng thống! Lâm Ngọc Nhi nổi tiếng là được An Đề nhà phó tổng thống cùng lão gia Lí Quang Diệu nhắc đến, bà ta có mối quan hệ thân mật với hai đại gia tộc này, bởi vậy dân chúng Singapore trực tiếp chú ý xem mối quan hệ giữa bà ta cùng lão gia Tư Chính và lão gia Lí Quang Diệu. Mà Lâm Tiêm Tiêm tự sát trong hôn lễ, lên án, mảnh đất Singapore này không còn nghi ngờ gì nữa đã nổi lên một trận cuồng phong.

Độ hot của chuyện xấu này, cùng với gièm pha của Lâm Ngọc Nhi bị đưa ra ánh sáng, không ngừng tăng nhiệt độ, tựa như tất cả tin tức trong dư luận đổ dồn vào đó, làm cho Lâm Ngọc Nhi dù có bỏ tiền ra mua chuộc các toàn soạn báo, cũng không có biện pháp đem mối tình ngoài giá thú của Mộ thiếu gia đưa ra ánh sáng!

Cuối cùng, Lâm Ngọc Nhi không chịu đem di thể của con gái đi hỏa táng, mà là vẫn để ở gia đình An Đề, làm cho Mộ Dạ Triệt ở nơi này mỗi ngày nhìn di thể của Tiêm Tiêm!

Tuấn dung Mộ Dạ Triệt không đổi, bên môi vẫn ôm lấy chút cười lạnh, ánh mắt lạnh tanh nhìn chằm chằm Lâm Ngọc Nhi đang chết đi sống lại khóc thương con gái!

Một lát, dáng vẻ cao to của hắn lẳng lặng đi qua bên cạnh quan tài, đôi mắt đạm mạc đảo liếc nhìn cửa sổ nơi mà Lâm Tiêm Tiêm ngày đó dùng con dao nhọn cắt cổ họng, dừng lại tại nơi từng có máu chảy ra như suối này một hai giây.

Đã từng, Lâm Tiêm Tiêm gầy yếu mềm mại cũng là nằm trong một vũng máu như vậy được hắn cứu sống, gương mặt dính đầy máu tươi, khi đó hắn từng nghĩ, vì sao cô gái mặc váy trắng này lại giống mẹ hắn năm đó cũng nằm run rẩy trong vũng máu như vậy, giống như vậy, làm cho hắn nhớ tới năm đó chính bàn tay nhỏ bé của mình không thể che lại một dòng máu đỏ, trơ mắt nhìn mẹ qua đời.

Thì ra, Lâm Tiêm Tiêm này là Triệu Hiểu Nhu thứ hai mà ông trời đưa đến trước mặt hắn, hắn nghĩ rằng cô sẽ lựa chọn tự sát để kết thúc tính mạng của mình, nhưng không nghĩ tới cô lại dùng cùng một loại phương thức giống như vậy mà chết trước mặt Lâm Ngọc Nhi. Như vậy, Lâm Ngọc Nhi thấy người nhà tự sát trước mặt mình, người thân nhất rời mình mà đi như vậy có đau đớn không? A.

Đứa con gái mà bà ta yêu thương nhất, ôm hi vọng nhiều nhất, cứ như vậy chết trước mặt bà ta, nhất định bà ta sẽ cảm thấy thật tiếc hận. Cứ tiếp tục đau đớn như vậy đi, bà ta sẽ không ngừng cảm thấy tiếc hận vì vận mệnh của mình, cho đến khi, hối hận hơn hai mươi năm trước đã bức tử Triệu Hiểu Nhu.

"Mộ Dạ Triệt, Tiêm Tiêm là vì cậu mà tự sát!" Lâm Ngọc Nhi đẫm lệ cả hai mắt nhanh chóng đứng lên từ mặt đất, lạnh giọng giữ lại người đàn ông cao lớn lạnh lùng đang muốn rời đi kia, "Cậu hại chết nó, chẳng lẽ trong lòng không có một tia áy náy?"

"A." Mộ Dạ Triệt chậm rãi quay đầu, gương mặt lãnh lệ, cười lạnh một tiếng, "Hai mươi năm trước, bà bức tử Triệu Hiểu Nhu, trong lòng bà có áy náy không?"

"Cô ta tự sát, không liên quan gì đến tôi!" Lâm Ngọc Nhi lớn tiếng nói lạnh nhạt, chậm rãi đi tới phía Mộ Dạ Triệt, đôi mắt sưng đỏ gắt gao nhìn chằm chằm hắn, "Những lời này, vì sao cậu không đi hỏi Hàn Vũ Ngấn? Nếu năm đó không có ông ta, tôi làm sao trở thành bên thứ ba bị người đời phỉ nhổ? Là ông ta bức tử Triệu Hiểu Nhu, cũng không liên quan gì đến Tiêm Tiêm của tôi! Hiện tại cậu hẳn là nên đi hỏi ông ta vì sao năm đó lại vứt bỏ hai mẹ con cậu, chứ không phải bức tử con gái của tôi! Năm đó tôi cũng không ép buộc ông tâ đến Singapore!"

Mộ Dạ Triệt nhìn bà, con ngươi lại hiện lên tia sáng lạnh, cong môi cười khẽ: "Con gái Lâm Tiêm Tiêm của bà thật là nghe lời dạy dỗ, cũng giống Lâm Ngọc Nhi bà, thật thích hợp bị đàn ông đùa giỡn."

"Tôi sẽ khiến cậu phải trả giá đắt!" Sắc mặt Lâm Ngọc Nhi phút chốc thay đổi, bị châm chọc khiến xanh mét một trận, xem ra đúng là có chút tự mình hiểu lấy, nhưng đồng thời cũng để lộ ánh mắt ngoan độc của mình, "Trong trò chơi tình cảm này của cậu cùng Tiêm Tiêm, Mộ thị trưởng cậu rõ ràng chính là người bao dưỡng tình nhân, đùa bỡn Tiêm Tiêm, tôi sẽ để di thể của Tiêm Tiêm đợi cậu cho nó một cái danh phận rồi mới hỏa táng, chuyện này vĩnh viễn chưa có xong đâu! Mộ thị trưởng, cảm giác thân bại danh liệt tuyệt đối sẽ vui sướng hơn hôm nay!"

Mộ Dạ Triệt nhíu mắt lại, cười nhẹ: "Xem ra Lâm Ngọc Nhi bà tính tiếp tục chém đinh chặt sắt, con gái Lâm Tiêm Tiêm của bà coi như là mất công bỏ đi tính mạng của mình rồi. Nhưng mà bản thiếu sẽ chờ xem bước tiếp theo của bà như thế nào, bản thiếu thật sự chờ mong kết cục của Lâm phu nhân đây! A."

Hắn khẽ liếc mắt nhìn gương mặt âm lãnh của Lâm Ngọc Nhi, một lần nữa híp mắt lại, nhưng không có giằng co cùng Lâm Ngọc Nhi nữa, xoay người rời khỏi nơi này, về phòng của mình.

Vì thế mấy ngày nay khi Lâm Tiêm Tiêm vừa chết đi, Mộ Dạ Triệt vẫn trước sau như một mà làm việc, nghỉ ngơi, chuẩn bị lên đường về nước. Lâm Ngọc Nhi thì suốt ngày khóc tang ở dinh thự của An Đề, đưa tới không ít phóng viên đến nơi này điều tra phỏng vấn, đem tin tức con gái chết đi công bố ra ngoài.

Bà ta vẫn khăng khăng với bên ngoài, con gái Lâm Tiêm Tiêm là vì Mộ Dạ Triệt mà chết, Mộ Dạ Triệt phải cho Tiêm Tiêm một danh phận, nếu không sẽ không an táng cho con gái!

Mộ Dạ Triệt bên kia thì không tỏ vẻ gì, vừa không phái người trấn áp, cũng không ra mặt giải thích, chính là im lặng ở chung cùng một nhà lão gia Tư Chính, sắp lên đường về nước.

"Lâm phu nhân, bà có chứng cứ gì chứng minh Lâm Tiêm Tiêm có liên quan cùng Mộ thiếu gia này?" Phóng viên ngoài cửa đang phỏng vấn Lâm Ngọc Nhi, sự tín nhiệm đối với bà ta đã muốn giảm, "Nghe nói gần đây bà sẽ bị cảnh sát điều tra, là vì lần trước bà thuê côn đồ hành hung phóng viên sao? Hay là vì chuyện lần trước muốn dạy dỗ Lâm Tiêm Tiêm ở bệnh viện?"

Lâm Ngọc Nhi thấy phóng viên không ngừng đem đề tài chuyển lên người bà, liền chỉ vào trong cửa mà nói lạnh nhạt: "Thật ra các người nên hỏi Mộ thị trưởng này tên thật là gì? Nếu anh ta thừa nhận mình là Hàn Triệt, vậy chính anh ta là hung thủ đã gϊếŧ chết Tiêm Tiêm! Lần này anh ta bay qua Singapore, là vì trả thù mẹ con tôi, lừa gạt Tiêm Tiêm......"

"Nói như vậy, Lâm phu nhân đang gián tiếp thừa nhận chuyện tình hai mươi năm trước là thật sao? Hai mươi năm trước bà quả thật là bên thứ ba, hơn nữa còn bức ép con gái bán mình vào gia đình giàu có......"

"Đây cũng không phải nói lên lập trường của tôi!" Lâm Ngọc Nhi tức giận gầm một tiếng, phát hiện gần đây phóng viên đang cố ý đối nghịch cùng mình, thật sự viết xấu về bà ta, "Tôi sẽ tìm luật sư giúp mình toàn quyền phụ trách chuyện này! Hiện tại, mời mọi người chọn đúng trọng tâm vấn đề, tôi sẽ trả lời từng người một!" Bà cố gắng trấn định cảm xúc, lấy khăn tay hơi hơi che gương mặt bi thương, thoáng nhìn thật thương tâm.

"Vậy xin hỏi Lâm phu nhân, dưới tình huống bà không có chứng cớ gì, vì sao lại một mực chắc chắn rằng Mộ thiếu gia cùng Lâm Tiêm Tiêm có mối quan hệ bất chính? Như vậy chẳng phải thừa nhận Lâm Tiêm Tiêm là bên thứ ba trong chuyện lần này sao? Hơn nữa, khi nào thì bà tính đưa di thể của Lâm Tiêm Tiêm đi hỏa táng? Đây có thể trở thành chứng cứ thắng kiện của bà sao?"

"Tất cả lời đồn cũng không phải là vô căn cứ, hiện tại tôi cần các người tin tưởng, Tiêm Tiêm của tôi là vì kẻ phụ lòng này mà tự sát." Lâm Ngọc Nhi hạ thấp thái độ mà che mặt khóc nức nở, vẫn đắm chìm trong đau khổ như trước, "Tiêm Tiêm ở Trung Quốc vài năm nay, vẫn là ở cùng người đàn ông này, nếu các người không tin, có thể hỏi một người tên là Phó Minh Khải."

Phó Minh Khải là bạn trai cũ của Lâm Tiêm Tiêm, lúc này đây Mộ Dạ Triệt gián tiếp hại chết Tiêm Tiêm, Phó Minh Khải tuyệt đối không bỏ qua cho hắn!

"Phó Minh Khải?" Phóng viên quả nhiên cảm thấy hứng thú, "Cái tên này có chút quen tai, hình như nghe qua ở nơi nào. Xin hỏi anh ta cùng Lâm Tiêm Tiêm có quan hệ gì?"

Lâm Ngọc Nhi che mặt không trả lời, khóe môi mang chút cười lạnh, để bọn họ từ đào bới tìm hiểu.

Tuy rằng trước mắt bà không có chứng cứ chứng minh Tiêm Tiêm lúc còn sống ở chung một chỗ cùng Mộ Dạ Triệt, nhưng, Mộ Dạ Triệt thân bại danh liệt là chuyện sớm hay muộn! Bà mất đi con gái, thanh danh quét rác cũng không sợ chết chung cùng thiếu gia cao cao tại thượng này, căn bản bà không e ngại điều gì! Hàn Vũ Ngấn, đứa con oan nghiệt này của ông không cần cuộc sống hậu đãi, cố tình tự mình tìm đến cửa, vậy không nên trách bà báo thù cho Tiêm Tiêm!

Nay bà như chuột chạy qua đường, còn không sợ kéo vị thiếu gia thanh danh hiển hách này xuống nước cùng sao?

Mộ Dạ Triệt cùng một nhà An Đề nói lời từ biệt, đang được Nại Sâm tự mình đưa tiễn, rời khỏi dinh thự của cựu phó tổng thống, đi đến sân bay.

Dọc đường đi, Nại Sâm cảm giác xe của bọn họ bị người ta theo dõi, đối phương có ít nhất ba chiếc xe, bọc đánh ba mặt của bọn họ, họng súng tối om đang nhắm về Mộ Dạ Triệt ngồi ở ghế sau, hành vi kiêu ngạo không như bình thường!

"Mộ thiếu, ngồi vững! Chúng ta chuẩn bị qua cầu vượt!" Nại Sâm gằn một tiếng, cướp lấy vô lăng trong tay phó tướng, đem thân thể của mình nghiêng qua đây, tự mình lái xe bỏ ra những tên khốn này!

Mấy năm nay, tuy rằng Lâm Ngọc Nhi không trèo cao vào các danh gia vọng tộc được, nhưng với thủ đoạn của bà ta, nịnh bợ vào ông chủ của công ty đòi nợ cũng là dư dả, bởi vậy trong khoảng thời gian này, bà ta ngoài việc phục kích còn là theo dõi ám sát, quả nhiên không đem luật pháp Singapore để vào mắt, tính phạm tội xong bỏ chạy qua Trung Quốc, về lại nguyên quán của mình!

Hiện tại cảnh sát đang tìm chứng cứ, không thể trực tiếp đưa Lâm Ngọc Nhi đi thẩm vấn, bởi vậy chỉ có thể để cho bà ta tự do vài ngày, để bà ta lên đầu đề báo chí nhiều hơn một chút!

Hiện tại, từ khoảnh khắc Mộ Dạ Triệt tiễn Cổ Dư đi, Nại Sâm dẫn dắt đội cảnh sát đã làm tốt công tác đón đầu Lâm Ngọc Nhi! Giờ phút này Lâm Ngọc Nhi kia còn đang quỳ gối khóc tang trong nhà anh, nhưng có tình người phụ nữ này chính là kiêu ngạo như vậy, dám ra tay trên đường Mộ thiếu ra sân bay!

Xe đang bay nhanh qua cầu vượt, tạm thời bỏ qua họng súng tối om này, nhưng Mộ Dạ Triệt trong xe cũng không khẩn trương, mà là lẳng lặng nhìn cảnh sắc Singapore bên ngoài cửa xe, đôi mắt u trầm, mặt nhìn nghiêng im lặng, bỗng nhiên trầm giọng nói với Nại Sâm ở ghế trước: "Đi xem chỗ ở của Lâm Tiêm Tiêm, nghe nói cô ấy lớn lên ở nơi đó, tôi muốn đi xem."

"Mộ thiếu?" Nại Sâm liếc mắt nhìn kính chiếu hậu một cái, phát hiện đội cảnh sát anh dẫn dắt đã thành công ngăn chặn những chiếc xe sát thủ ở phía sau, sát thủ đuổi theo bị bại lộ hành tung, anh liền gật gật đầu, "Được. Trong hai tiếng này Mộ thiếu vẫn kịp đến sân bay."

---

Cẩm thành.

Cổ Dư mặc áo gió cũng không thất hẹn, mà là quả thật đi đến sân bay rộng lớn đón Mộ Dạ Triệt xuống máy bay, đang viết to hai chữ Hàn Triệt ở tấm giấy các-tông, che khuất mặt mình, vẫn chờ ở sân bay.

Nhưng mà vài giờ qua đi, người xuống may bay hết lượt này đến lượt khác, chính là không

thấy Mộ Dạ Triệt đâu.

Cuối cùng cô nhìn đồng hồ, phát hiện đã là 10 giờ đêm, chậm hơn thời gian Mộ Dạ Triệt xuống sân bay đến mấy tiếng, không biết có phải đã xảy ra chuyện gì không?

Cô đoán rằng Mộ Dạ Triệt bị người của Lâm Ngọc Nhi gây khó dễ, không rời khỏi Singapore được, phải lùi lại thời gian về nước. Cũng có lẽ, hắn đang vì chuyện mai táng Lâm Tiêm Tiêm, chờ cô gái này nhập liệm......

Nghĩ đến Lâm Tiêm Tiêm này, lòng Cổ Dư đầy phức tạp, không biết có một loại cảm giác gì đối với Lâm Tiêm Tiêm, giống như đồng tình tiếc hận hơn một chút, khiến cho cô không nhớ rõ cảm giác của cô đối với cô gái này. Bởi vậy hiện tại, cô chỉ hi vọng Mộ Dạ Triệt bình an trở về, không cần lấy ân oán mà tra tấn bản thân hắn nữa, đừng để Mộ gia cũng gặp cảnh cửa nát nhà tan.

"Vâng, ba, giờ con đang ở sân bay, hình như tối nay Dạ Triệt bay về, cần chờ một chút. Vâng, được, tụi con sẽ về sớm thôi." Cô nhận điện thoại Mộ gia gọi tới, còn đang vô cùng lo lắng nhìn xung quanh đại sảnh của sân bay, ý đồ tìm kiếm thân ảnh thon dài cao ngất kia. Thật ra hôm nay cô cũng là nhận lệnh đến đây đón Dạ Triệt, dù sao cũng là "Chồng" của cô, cô là "Vợ" mà không ra sân bay đón chồng sẽ khiến người của Mộ gia cảm thấy kì quái.

Vì thế cô cầm bảng tên đi hai vòng quanh đại sảnh sân bay, lá gan to mà xem kỹ mặt của các nam hành khách, ánh mắt trừng thẳng nhìn xem, chỉ sợ bỏ sót, cuối cùng đem tay chân thất bại nằm trên ghế, cúi đầu, hai mắt vô hồn nhìn dưới mặt đất, một cước đá đồ uống bên chân bay đi.

Lạy hồn, máy bay tối nay muộn như vậy, chờ đợi đón người xuống máy bay thật đúng là không chịu nổi!

Cuối cùng cô vặn mình trái phải mấy cái, thay đổi tư thế ngồi trên ghế vô số lần, máy bay đưa "Chồng" cô về còn chưa hạ cánh. Nhưng màn hình hiển thị chuyến bay lại tỏ vẻ rằng, quả thật còn mấy chuyến bay đang bay, có khả năng tầm một hai giờ sáng là hạ cánh.

Một hai giờ sáng? Thật muộn nha! Cổ Dư vội vàng nâng cổ tay lên, phát hiện đồng hồ chỉ hơn 12 giờ đêm, thời gian chờ đợi vẫn còn nhiều, vì thế nhìn bốn phía, tìm cái gì có thể để lên hàng ghế mà nằm xuống, đem tờ giấy các-tông viết hai chữ "Hàn Triệt" thật to này che trên mặt mình.

Hiện tại cô liền ngủ ở cửa ra này đi, hơn nữa sân bay chỉ còn vài người, chắc là vẫn thấy được nhỉ?

Vì thế chưa được vài phút, Cổ Dư mệt mỏi chờ đợi liền ngủ thiếp đi, giấy các-tông trên mặt theo hơi thở của cô mà phập phồng, nhìn không thấy mặt của cô, nhưng có thể nhìn thấy cô gái gác giấy các-tông lên mặt này ngủ thật sự say.

Mà sân bay hơn ba giờ sáng tại cửa ra, quả nhiên còn có một chuyến bay hạ cánh, hai thân ảnh cao lớn xuất hiện đang đi đến cửa ra, Dịch Phong kéo hành lý bỗng nhiên giữ chặt tay chủ nhân Mộ Dạ Triệt, nhìn qua bên này: "Hình như là Cổ tiểu thư?"

Bởi vì thời gian ở lại nhà cũ của Lâm Tiêm Tiêm quá dài, bởi vậy bọn họ dời lại lịch bay, vốn tính ngày mai bay về, nhưng may mắn lại bay chuyến bay về đến Cẩm thành lúc hơn ba giờ sáng, nếu không Cổ tiểu thư có lẽ phải ngủ lại nguyên một đêm ở sân bay?

Ánh mắt Mộ Dạ Triệt u ám, thoáng nhìn qua bên này, sau đó lẳng lặng đi tới bên Cổ Dư, vươn tay lấy đi giấy các-tông gác lên mặt cô.

Cổ Dư chớp chớp hàng mi, nhưng cũng không có tỉnh hoàn toàn, nghiêng đầu qua tiếp tục ngủ.

Mộ Dạ Triệt thấy cô đang mộng đẹp, nằm co ro trên ghế dài, liền cởϊ áσ khoác dài trên người xuống khoác lên người cô, lại nhẹ nhàng bế cô lên, một đưỡng vững bước đi ra sân bay. Mà cho đến khi lên xe, tiến vào trong xe, Cổ Dư đang trong mộng đẹp tiếp xúc với ghế da mới bừng tỉnh, giật mình một cái mà ngồi dậy, mắt buồn ngủ mông lung nhìn chằm chằm Mộ Dạ Triệt ở trước mặt, "Không...... Ngại quá, vừa rồi đang ngủ. Anh xuống máy bay khi nào?"

Lại đem hai tay lau ở áo gió, vuốt vuốt mái tóc dài hỗn độn, dụi dụi cặp mắt nhập nhèm của mình, nhìn "Chồng" ở trước mặt, "Ba nói em đến đây đón anh, bởi vậy em lại đây. Có lẽ hai ông bà còn đang chờ anh về. Chuyện Singapore giải quyết thế nào? Chuyện của Lâm Tiêm Tiêm, là thật sao?"

"Hiện tại đã hơn ba giờ sáng." Mộ Dạ Triệt bình tĩnh nói, ánh mắt u trầm, bảo cô tiếp tục ngủ, "Em nhất định thật mệt rồi, tiếp tục ngủ đi."

Cổ Dư thấy tâm tình của hắn thoạt nhìn cũng không được tốt cho lắm, có thể là vẫn còn mang khúc mắc về chuyện Lâm Tiêm Tiêm chết đi, cô cũng không dám nói lung tung ở trước mặt hắn, cười cười: "Nếu sự việc đều đã giải quyết thỏa đáng, vậy chăm Mộ bí thư nhiều một chút. Hình như Mộ bí thư có hiện tượng trúng gió, gần đây không thường nói chuyện."

Nói xong, cô quay mặt trở về, không hề cười, mà là đau thương nhìn bên ngoài cửa sổ, tâm tình trầm trọng khác thường. Lâm Tiêm Tiêm chết không chỉ ảnh hưởng đến hắn, tựa như cũng lan sang cô, đối mặt với cái dạng này, cô cảm giác chính mình cũng trở thành đồng lõa gián tiếp bức tử Lâm Tiêm Tiêm, thế nhưng lại không có cứu Lâm Tiêm Tiêm khỏi tay Lâm Ngọc Nhi khi cô ấy gọi điện cầu cứu. Ai cũng không ngờ được Lâm Tiêm Tiêm sẽ chết, mà sau khi Lâm Tiêm Tiêm chết đi, cô mới hiểu được chính mình có vẻ ích kỷ đến cỡ nào trong sự kiện lần này.

---

truyenwiki1.com 17/12/2020.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio