Lỗ Ái (Bắt Yêu)

chương 331: ngoại truyện 102: cổ dư sao?!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ramsessivy.

Hai tháng sau.

Khi trời vào giữa hè, ve kêu râm ran, bóng đêm thanh lương phủ lên mặt đất nóng như lửa, gió đêm vẫn mang theo một cỗ khô nóng.

Đêm nay, Từ Thanh Huyên vừa mới đoạt giải nhất đang tổ chức lễ mừng tại khách sạn, ngoài việc triển lãm cho mọi người chiếc cúp thế giới thứ hai của mình, đồng thời cũng khiến cho thanh dang Từ gia ở Cẩm thành càng thêm vang dội.

Thân là mẹ, Lí Mỹ Thắng cảm thấy tự hào vì con gái, cũng có phần tán thưởng đối với con rể Mộ Dạ Triệt, cùng nói chuyện với các nhóm khách quý, tự nhiên đều không thể thiếu việc nhắc đến tên con rể Mộ Dạ Triệt, khích lệ vợ chồng son ân ái. Nay, nữ vương đàn violincent ngược lại cảm thấy tự hào vì con rể đến tận đáy lòng.

Tương tự, Mộ bí thư thân là cha, nét mặt già nua càng thêm mát lòng mát dạ.

Mỗi người đều khen Mộ gia ông cưới được một cô con dâu tài giỏi, không chỉ có ngồi lên ngai vàng nữ vương đàn violincent, lại hiền lương thục đức, còn đẻ cho Mộ gia một đứa cháu nội kháu khỉnh.

Một cơn mưa lời khen này, khiến cho tâm ông già bảy mươi lăm tuổi lại lo lắng, chụp ảnh gia đình, có một cảm giác hạnh phúc an hưởng tuổi già.

Ở trong lòng ông, vẫn luôn thẹn với một người. Bọn họ vẫn luôn đem cô trở thành con gái của chính mình, nhớ đến cô con gái này, cho đến ngày con gái nuôi tự tay đẩy ngã Từ Thanh Huyên từ trên cao xuống, tiện đà mất tích, sâu trong nội tâm bọn họ, liền dần dần tồn tại thân ảnh của Từ Thanh Huyên.

Mặc kệ như thế nào, Từ Thanh Huyên nay cũng trở thành người một nhà vì bọn họ, là mẹ của cháu nội bọn họ, chân chính trở thành người một nhà.

Người một nhà ở chung một chỗ trong một khoảng thời gian lâu, trái tim cứng rắn cũng sẽ dần dần mềm đi, sau đó dỡ xuống sự phòng bị rồi chấp nhận Từ Thanh Huyên.

Chỉ thấy giờ phút này, cháu yêu của bọn họ cũng được ôm lại đây, mặc đồ âu của trẻ con, trên cổ còn cài nơ, lại đây tham gia tiệc mừng của mẹ, bàn tay nhỏ bé nhanh cầm lấy cúp của mẹ, xem chiếc cúp ánh vàng rực rỡ là món đồ chơi mà đùa giỡn.

Từ Thanh Huyên thì mặc một bộ váy dạ hội màu lam hở lưng, tóc dài hơi hơi vén lên, để lô đường cong của cần cổ thon dài. Trên ngực đeo dây chuyền kim cương, tai cũng đeo vòng tai kim cương, cao quý tao nhã đứng trên sân khấu chia sẻ những gì mình đã trải qua ở Vienna, miệng hài hước nói chuyện nhận được từng tràng pháo tay.

Từ Thanh Huyên

Đứng phía dưới là cha mẹ của cô, một nhà Mộ thị, cùng với những người khách quý mặc đồ âu phẳng phiu. Tất cả những người khách này đều thần thái sáng láng nhìn tân nữ vương, tao nhã uống rượu, đồng thời cũng không keo kiệt tặng cho cô những tràng pháo tay của mình.

Một cảnh này giống như về tới bữa tiệc đính hôn của nửa năm trước, tất cả mọi người đến đây, đều đến chiêm ngưỡng hình dáng của tiểu nữ vương Từ Thanh Huyên, chúc mừng sự nghiệp thành công của cô.

Tương tự, cũng có người đến đây.

Cô ấy rất cao, dáng người thon thả mặc một chiếc váy màu xanh ngọc, trên vai khoác chiếc áo da màu trắng, tay cầm túi màu vàng, đang cao quý đoan trang đi tới bên này.

Lúc này đây, cô đứng ở hàng người phía sau cùng, môi đỏ mọng gợi lên chút cười quyến rũ, nheo mắt nhìn Lâm Tiêm Tiêm ở trên sân khấu.

Quả nhiên một người sau khi thay đổi thân phận cao quý, khí chất của người đó cũng không còn giống trước kia.

Thời điểm làm Lâm Tiêm Tiêm trước kia, sự tự ti cùng nịnh nọt phát ra từ bên trong, mặc dù có dùng quần sang áo hiệu đắp lên, trong ánh mắt của cô ta vẫn như cũ lóe lên tia sáng không an phận. Nay biến thân thành Từ Thanh Huyên, đứng trên sàn đấu quốc tế mà cầm cúp hai lần, liền biến hóa nhanh chóng, biến thành nữ vương đàn violincent luôn hun đúc vì nghệ thuật!

Chính là không biết, người này có thể giả trang được khí chất của nữ vương được bao lâu? Cả đời cô ta có thể ngụy trang loại không an phận từ trong bản chất này được không?

Giờ phút này, đoạn diễn thuyết đã chấm dứt, hội trường lại vang lên một trận vỗ tay vang dội, cô gái cũng nhẹ nhàng vỗ tay theo, môi đỏ mọng vẫn ôm lấy nụ cười lạnh, nhìn Lâm Tiêm Tiêm đang ôm con ở trên sân khấu. Một đôi mắt mèo xinh đẹp nhẹ nhàng nheo lại, nhìn đứa bé nửa tuổi đang ở trong lòng Lâm Tiêm Tiêm, lông mày nhíu lại.

Đó là một cậu bé vô cùng xinh đẹp, hơn nửa tuổi, mặc đồ âu kiểu trẻ con, còn đeo nơ, vô cùng đáng yêu. Giờ phút này cậu bé đang nắm chụp váy dạ hội của mẹ, cái đầu chui chui vào lòng mẹ.

Thì ra cậu bé buồn ngủ, không chịu đối mặt với các chú các bác bên dưới, càng không muốn cầm micro nói chuyện, chỉ muốn ngủ.

Vì thế Lâm Tiêm Tiêm sờ sờ đầu cậu bé, nói câu con ngoan, liền ôm con đi xuống.

Bên này cô gái cũng đi qua hướng đó, đi theo Lâm Tiêm Tiêm vào phòng nghỉ, nhìn Lâm Tiêm Tiêm ôm con vào phòng nghỉ nghỉ ngơi.

Hơn nữa năm trước, Lâm Tiêm Tiêm ngã từ trên cao xuống cũng không có sảy thai, mà là sinh non, thuận lợi sinh ra đứa con này.

Mà đứa bé có dáng vẻ xinh đẹp này cũng không giống Lâm Tiêm Tiêm, mà là giống Mộ Dạ Triệt, cha con giống nhau.

"Tiểu thư, xin hỏi cô có chuyện gì không?" Ở chỗ cửa, có một nam nhân viên mặc đồng phục bỗng nhiên vươn tay ngăn cô lại, không cho cô tự tiện đi vào, "Nơi này là phòng nghỉ của hai nhà Từ Mộ, người ngoài không thể tự tiện xông vào."

Cô gái liếc mắt nhìn hắn một cái, không lên tiếng, xoay người đi trở về.

Bởi vì giờ phút này cô đang nhận nghe điện thoại, vừa đi, vừa cười: "Em sẽ quay lại ngay lập tức, hiện đang tham dự bữa tiệc mừng của một người quen."

Cô căn bản không có tính đi vào hàn huyên cùng Mộ gia, mà là có chuyện quan trọng hơn cần phải làm, trên đường tiện ghé qua nơi đây.

Lúc này sau khi thân ảnh cao gầy khêu gợi của cô chậm rãi rời đi, bên này Mộ Dạ Triệt cũng gặp thoáng qua cô, thân ảnh cao ngất xuất hiện ở nơi này, Mô Dạ Triệt so với nửa năm trước, càng thành thục cùng anh tuấn.

Dù sao đã làm cha, có đứa con của chính mình, không cần nói trên khuôn mặt tuấn tú đã có tình thương của một người làm cha, chiếu sáng gương mặt của hắn. Bên môi lúc nào cũng để lộ chút cười sủng nịch.

Nghe nói con mệt rã rời, không chịu ở trên sân khấu vỗ tay cùng mẹ, bởi vậy hắn lại đây nhìn con.

Chị Ba Mộ Thanh Vận cũng đi bên cạnh hắn, đang bàn chuyện với hắn, "Dạ Triệt, việc này để cho chị làm đi, chị không muốn đi cầu xin người khác."

"Em sẽ suy nghĩ về chuyện này." Mộ Dạ Triệt thản nhiên trả lời, khóe môi ôm lấy chút cười, toàn thân hăng hái.

Hai người đang đi tới, đột nhiên Mộ Thanh Vận nhìn chằm chằm về phía trước mà kêu to một tiếng, bàn tay đang đẩy cửa nhanh chóng buông ra, mặt biến sắc chạy nhanh qua bên này, "Cổ...... Cổ nha đầu?"

Thì ra phía trước có một cô gái khoác áo da màu trắng, dáng người tinh tế cao gầy, rất giống Cổ Dư!

Mà điều mấu chốt là, cái áo khoác da màu trắng này là tự tay Mộ Thanh Vận đưa cho Cổ Dư, chỉ có một cái duy nhất, tuyệt đối không có khả năng đụng hàng! Trời ơi, thế nhưng cô lại gặp được Cổ Dư ở đây! Cổ nha đầu nhà bọn họ cũng không có mất tích!

Mộ Dạ Triệt nghe chị gái kêu Cổ nha đầu, gương mặt tuấn tú lại biến sắc dữ dội, cũng nhìn qua bên này!

Nửa năm trước, Cổ Ngạo đưa Cổ Dư ra nước ngoài, sau đó phong tỏa tất cả tin tức liên quan đến cô.

Bởi vậy cho tới nay, hắn không có tin tức của cô.

Nhưng hắn tin rằng, có Cổ Ngạo chăm sóc, cô nhất định sẽ một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới của mình.

"Cổ Dư?" Hắn đưa chân dài đi qua bên này, đôi mắt nheo lại, một lòng đúng là yên lặng kinh hoàng, thực kinh ngạc khi gặp lại cô ở đây, "Gần đây có khỏe không?"

Cô gái chậm rãi xoay người lại, cũng thật kinh ngạc đối với bọn họ, "Mộ thị trưởng? Mộ tiểu thư?" Gần đây tôi khỏe lắm, cám ơn Mộ thị trưởng đã quan tâm."

Thì ra đây là thiên kim tiểu thư của một vị đại gia, lần này theo cha đến đây tham gia tiệc mừng của Từ Thanh Huyên, cảm thấy vừa bất ngờ vừa vui sướng khi được Mộ thị trưởng tự mình ân cần hỏi thăm!

Mộ Dạ Triệt thấy mình nhận sai người, đôi mắt rõ ràng xẹt qua chút thất vọng, cong môi cười nhẹ, hơi hơi vuốt cằm, mời vị thiên kim tiểu thư này cứ tự nhiên.

Mộ Thanh Vận thì có vẻ trực tiếp hơn, mượn có đi cùng thiên kim tiểu thư này một đoạn, cười hỏi: "Cái áo này thật đẹp, hình như chỉ có một cái duy nhất, đụng hàng cũng rất khó. Mà tiểu thư đây thật may mắn, cô đã sở hữu một cái áo đắt tiền như vậy, mua ở đâu đó?"

"Đúng vậy, đây là tôi đấu giá mới được, nghe nói giá gốc lên đến mấy trăm vạn, tôi mua lại chỉ mười vạn thôi." Thiên kim tiểu thư bắt đầu hưng phấn 'Tâm tình" cùng cô, đang muốn khoe cái áo này, "Còn có vài bộ nữa, đều mua được từ một vị tiểu thư họ Bạch, cô ấy nói là bán giúp bạn."

"Chuyện khi nào?"

"Chính là hai tháng trước, bạn tôi giới thiệu cho tôi biết."

"Ồ, có chút việc, tôi đi trước nhé." Mộ Thanh Vận đã cười một cái, xoay người đi trở về, tỏ vẻ cô muốn nghỉ ngơi, đẩy cửa đi vào phòng nghỉ.

Giờ phút này, Mộ Dạ Triệt đang xem con, Từ Thanh Huyên thì giúp hắn sửa sang lại cà vạt, thoáng nhìn hai vợ chồng đang ân ái.

Mộ Thanh Vận cũng không tránh mặt đi, lập tức đi tới, cười nói với Dạ Triệt: "Vừa rồi chị hỏi, cô ấy nói là đấu giá được cái áo này, không phải do cô ấy sỡ hữu trước đó. Mà cái áo này, là chị cùng Mộ thái thái đưa tặng cho một người bạn. Bởi vậy vừa rồi chị mới nhận sai người."

"Cái áo gì vậy?" Từ Thanh Huyên ở bên cạnh tò mò mà hỏi, không biết bọn họ đang nói điều gì bí hiểm, "Là gặp ai sao?"

"Ừ, nhìn thấy một người quen." Mộ Thanh Vận rõ ràng còn chưa chấp nhận Lâm Tiêm Tiêm, dùng ánh mắt quét qua liếc nhìn cô một cáu, cười nói: "Thanh Huyên, nửa năm nay cô có nghĩ đến việc gặp lại một người đặc biệt nào không? Ví dụ như......"

Mộ Thanh Vận

"Thanh Vận, chị đi ra ngoài đi." Mộ Dạ Triệt ở bên cạnh cắt ngang lời của cô, để cô đừng tiếp tục hỏi lại, đôi mắt trầm tĩnh lạnh như băng, có chút tức giận với hành động của Mộ Thanh Vận, "Có chút chuyện quá khứ, đừng nhắc lại."

Vì thế Thanh Vận bĩu môi, không thú vị rời khỏi nơi này, lười xen vào chuyện của bọn họ.

Có câu kêu, đốt được mười ngôi miếu nhưng không hủy được một cuộc hôn nhân. Nếu Dạ Triệt nguyện ý đi cùng một chỗ với Lâm Tiêm Tiêm, cô lại có lý do gì để chia rẽ bọn họ đâu?

Nửa năm nay hai người bọn họ sống cũng không tệ lắm, âu yếm ân ái, cùng hòa thuận với nhau, một nhà ba người này cùng hai ông bà Mộ gia nữa, coi như gia đình đoàn viên, gia đình vui vẻ. Cũng không biết thời gian đi xa, Cổ Dư ở trong lòng mọi người còn bao nhiêu dấu ấn?

Nếu lúc trước không có Cổ Dư, thân thể Mộ bí thư có thể chống đỡ được đến hôm nay hay không, ôi......

Sau khi Mộ Thanh Vận rời đi, Lâm Tiêm Tiêm rõ ràng có chút không yên lòng, vẻ mặt hoảng hốt.

Bởi vì nay sự nghiệp cùng gia đình đều bội thu, chuyện cô lo lắng nhất, chính là Cổ Dư không có biến mất, còn ngốc đầu trở lại.

Cô thật sự sợ hãi Cổ Dư sẽ giống cô lúc trước, đổi một cái tên đổi một loại thân phận, một lần nữa xuất hiện trước mặt Mộ Dạ Triệt!

Phải biết rằng, trong lòng Mộ Dạ Triệt còn có Cổ Dư, cũng không có hoàn toàn quên mất cô gái này! Nếu Cổ Dư lại một lần nữa xuất hiện, cũng điều tra chân tướng vụ tai nạn xe cộ, cô nên làm thế nào để che dấu tất cả chuyện gì?

---

Cô gái mặc chiếc váy màu xanh ngọc, vẫn luôn đi lại giữa đại sảnh bữa tiệc huy hoàng này.

Cô tao nhã xuyên qua trong đám người, nhưng không chào hỏi cùng bất kỳ ai. Tuy rằng cô đẹp đến kinh người, hơn nữa có chút quen mắt, nhưng xem ra cô không biết bất kỳ ai, mà là mỉm cười, đi qua bên mọi người, dùng tai nghe nói chuyện điện thoại cùng bạn của mình, "Nửa năm trước, tuy rằng em bị gây tê không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra ở trên xe, nhưng đứa con của em bị mất, thêm vụ tai nạn xe cộ, mẹ con Lâm gia nhất định liên thủ không ít. A, hiện tại hình như bọn họ sống cũng rất tốt."

"Cổ Ngạo sẽ giải quyết chuyện này."

"Tuy rằng Cổ Ngạo có thể khiến bọn họ phải đền tội, nhưng không thể khiến bọn họ cảm nhận được cảm giác bị người của Mộ gia quên đi, bị mổ bụng cướp con một cách đau đớn." Cô tiếp tục đi xuyên qua mọi người, cầm một ly rượu, nhợt nhạt uống một ngụm, "Hôm nay em nhìn thấy con trai của Lâm Tiêm Tiêm, nhưng không biết vì sao, em cảm giác đứa trẻ này khiến cho lòng em đau. Có khả năng, nó khiến cho em nhớ đến đứa con đã mất của em."

"Cổ Ngạo không hi vọng em lại có liên lụy gì đến Mộ Dạ Triệt, cũng không hi vọng em lại truy cứu chuyện đứa bé. Có lẽ hiện tại đối với em mà nói, không có đứa bé ngược lại là một chuyện tốt đối với em."

"Đó là bởi vì anh ấy không thể biết được loại đau đớn khi bị người khác hãm hại, bị mất một đứa con khỏe mạnh từ trong bụng mình." Cô cười lạnh, đã nói xong câu cuối cùng này, bưng ly rượu nhìn mọi người trong đại sảnh bữa tiệc.

Cuối cùng, ánh mắt của cô đặt vào đàn violincent màu trắng đặt trong đại sảnh của bữa tiệc, môi đỏ mọng gợi lên chút cười.

---

Một lát sau, một âm thanh du dương của đàn violincent bỗng nhiên vang lên trong đại sảnh bữa tiệc đầy tiếng cười, là một khúc nhạc êm tai uyển chuyển lại khiến người ta tan nát cõi lòng - [Thương], tiếng đàn như nước chảy, nhạc khúc bay lên, cũng là khúc nhạc nổi tiếng thế giới bi ai đến tận cùng.

Khúc nhạc nổi tiếng này, Lâm Tiêm Tiêm cũng từng kéo qua, nhưng bình tĩnh mà xem xét, thời điểm Lâm Tiêm Tiêm diễn tấu, tuyệt đối không có đặt tình cảm của mình vào đó.

Vì thế loại bi thương của khúc nhạc này, lập tức khiến cho mọi người chú ý.

Bởi vì khúc nhạc này vô cùng trầm thấp, khi thì lại dâng cao, giống như một người con gái đang khóc, khó khăn vô cùng lớn. Hơn nữa, khúc nhạc này cũng rất có tiếng trong giới âm nhạc, người bình thường nghe qua, đều cảm thấy quen thuộc vô cùng.

"Cô ấy là ai?" Mọi người đều bàn tán, tò mò nhìn cô gái xinh đẹp trên sân khấu này, nhìn chằm chằm góc nghiêng của cô.

Cổ Dư tiếp tục miết ngón tay lên, tiếng đàn du dương lại trút xuống, uyển uyển chuyển chuyển, khiến cho người ta nghe thấy tê tái cõi lòng. Nhưng thân là người kéo đàn, cô không bi thương mà lại cười, ngấn cười bên môi lại càng khuếch lớn, ngũ quan xinh đẹp rõ ràng động lòng người đến vô cùng.

Thật ra cô chính là dùng khúc nhạc này làm món quà gặp mặt cùng mọi người, đồng thời cũng để cho mọi người biết, thân là một kẻ nghiệp dư, cô cũng có thể kéo khúc [Thương] này đầy cảm xúc đến tận cùng!

Trên thực tế, bỏ đi ánh hào quang cùng sự chỉ đạo của Lí Mỹ Thắng, trình độ của Lâm Tiêm Tiêm cũng chỉ là một kẻ nghiệp dư!

Lúc học ở trường Lâm Tiêm Tiêm có luyện qua đàn violincent, vẫn chạy sô biểu diễn kiếm tiền qua ngày, sau khi tự sát trở thành Từ Thanh Huyên, lại luyện qua một đoạn thời gian, nhưng để giành được vị trí quán quân, còn kém rất xa!

Nếu không phải Lí Mỹ Thắng tự mình chỉ đạo, cùng với lựa chọn tác phẩm để sao chép, muốn con gái kế thừa danh tiếng của mình đến cực độ, nói vậy vị Lâm tiểu thư này cũng không lấy được cúp quán quân!

Suy nghĩ một chút, thời điểm hơn mười tuổi cô cũng từng học kéo đàn violincent, hiện tại lại tập trung luyện đàn violincent để rèn luyện thính lực, tương tự cũng có thể tại hình huống đầy người am hiểu nghệ thuật này, diễn tấu khúc [Thương]!

Khúc nhạc này, người kéo đàn đem tình cảm đặt vào trong đó càng quan trọng hơn, điệu nhạc bi thương càng có thể nhân đôi.

Bên này, Mộ Dạ Triệt vừa mới đi ra từ phòng nghỉ cũng nghe được khúc [Thương] này, nhưng hắn chính là nghe được khúc kết, sau đó nhìn thấy cô gái mặc bộ váy mày xanh ngọc này đặt đàn violincent xuống, đi vào đám người.

Bởi vì cô đưa lưng về phía hắn, bởi vậy ở trong đám người hắn chỉ nhìn thấy một cái bóng dáng của cô.

Xét thấy vừa rồi nhận sai người trước cửa phòng nghỉ, lần này hắn không dám dễ dàng cho rằng cái bóng dáng quá mức tương tự này là Cổ Dư, mà là ngừng nhìn theo.

Lâm Tiêm Tiêm thì đi ở phía sau hắn, trên vai khoác hờ áo khoác màu trắng, giúp việc phía sau giúp cô bế tiểu thiếu gia, xem ra là tính về nhà nghỉ ngơi.

"Dạ Triệt, em về nhà trước, đầu thật sự có chút đau." Cô day day trán, chẳng những là đau đầu, hơn nữa còn tâm phiền ý loạn, "Có thể là vừa rồi trúng gió." Mộ Thanh Vận thường xuyên xem cô không vừa mắt như vậy, cố ý thử cô, cô đều biết hết.

Mộ Dạ Triệt thì đưa cô ra tới cửa, dặn tài xế đưa đón, sau đó đôi mắt bông xuống, ôn nhu dặn dò cô: "Anh sẽ trở về nhanh thôi, em mang theo con về nhà trước."

"Vâng." Thế này Lâm Tiêm Tiêm mới cùng trợ lý, giúp việc đang chờ chậm rãi rời đi.

Sau khi cô rời đi, những người khách đứng chung một chỗ cùng Mộ Dạ Triệt nói chuyện phiếm, bỗng nhiên bọn họ nhắc đến cô gái vừa rồi, cười nói: "Mộ thiếu gia, không thể tin được nơi này sẽ có người dám đem khúc nhạc mà Mộ thiếu nãi nãi dành cúp được trình diễn lại ngay tại bữa tiệc mừng quán quân. Nhưng mà nói thật, trình độ của cô gái này quả là không tệ."

Bọn họ có thể nể mặt Lí Mỹ Thắng, tôn trọng kêu Từ Thanh Huyên một tiếng tiểu nữ vương. Nhưng hiện tại có người cố ý khiêu khích Từ Thanh Huyên ngay tại bữa tiệc mừng quán quân của Từ gia, rõ ràng trình độ của Từ Thanh Huyên không thể đạt được quán quân, vậy bọn họ chỉ có thể chế giễu thôi!

"Phải không?" Mộ Dạ Triệt nhíu mày, gương mặt ôn nhuận trong trẻo nhưng lạnh lùng có vẻ kinh ngạc, cũng bỗng nhiên nhớ tới thân ảnh màu xanh ngọc kia, nhìn về hướng đàn violincent, "Cô gái ấy là nghệ sĩ đàn violincent chuyên nghiệp sao?"

Hắn đang hỏi, thân ảnh cao gầy mặc váy dạ hội màu xanh ngọc bỗng nhiên lại xuất hiện trong tầm mắt của hắn.

Cô gái cao gầy thướt tha, áo khoác màu trắng khoác trên cánh tay, bàn tay cầm túi xách màu vàng, lẳng lặng đi qua bên người hắn.

Cô rất đẹp, nhưng loại hào quang này khiến mặt hắn biến sắc, gần như là tâm thần phân liệt, gương mặt khẩn trương, chân xoải bước dài đi tới cô gái, "Torn!" Thì ra vừa rồi Mộ Thanh Vận nhận nhầm là thật, Cổ Dư, cô ấy thật sự lại xuất hiện! Sau vụ tai nạn cô ấy có khỏe không?

Cô gái mắt điếc tai ngơ, cầm túi của mình đi ra ngoài.

Mộ Dạ Triệt đẩy đám người ra, ném ly rượu trong tay xuống, bước nhanh qua bên này, giờ phút này, hắn giống như nhìn thấy Cổ Dư ở trong đại sảnh sân bay, đang ngồi xổm mà khóc, sau đó bị Cổ Ngạo đưa lên máy bay.

Như vậy hiện tại là cô sao?

Trước khi cô gái biến mất trong đám người, hắn chụp lấy cổ tay của cô, sau đó hung hăng kéo cô về, "Cổ Dư!"

Cô gái đụng vào trong lòng hắn một cái, thế này mới nhận thấy có người đang kêu mình, lấy tay đụng đụng máy trợ thính ở lỗ tai, dùng cặp mắt xinh đẹp trong suốt như mắt mèo kia mà nhìn hắn một cách kì quái, "Anh đang gọi tôi sao?"

Mộ Dạ Triệt nhìn nhằm chằm gương mặt quen thuộc này, đôi mắt nhíu lại, bất ngờ trước câu hỏi này của cô.

Hình như cô không biết hắn?

Cô gái thì chậm rãi đẩy tay hắn ra, nhẹ nhàng cười: "Vừa nãy bêu xấu Mộ thiếu nãi nãi trong bữa tiệc mừng rồi, mong Mộ thị trưởng đừng phiền lòng. Tôi mới từ nước ngoài trở về, không rõ ràng chuyện gì cho lắm, chính là tò mò luyện tập thôi."

---

truyenwiki1.com 16/7/2021.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio