Lỗ Ái (Bắt Yêu)

chương 375-376

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 375: Ngoại Truyện 105 Lâm Tiêm Tiêm Bất An:

Cổ Dư về tới phòng trọ, nhìn thấy Bạch Khiết đang nằm trên giường lấy ly nước, thân thể suy yếu đến mức gió thổi qua cũng gục.

Bởi vậy Cổ Dư chủ động đưa ly nước qua cho cô, chờ Bạch Khiết chủ động mở miệng nói chuyện cùng mình.

Quả nhiên, Bạch Khiết khó khăn uống một ngụm nước, sau đó dựa lên đầu giường, âm thanh khàn khàn mà nói: "Đứa bé này là của Hàn Kiền, em bị ép phải phá thai."

Cổ Dư nhíu mày, không quá khiếp sợ với kết quả này, đi vài bước ở bên giường, đôi mắt mèo lại nhìn Bạch Khiết, "Tình huống hiện tại hình như càng nghiêm trọng hơn so với sự tưởng tượng của chị, anh ta tiếp cận em vì cái gì?"

Bạch Khiết hiện tại, cực kỳ giống Đại Lận lúc trước! Nhu nhược bất lực cùng tiều tụy!

Bạch Khiết lại hơi hơi buông hàng mi xuống, sắc mặt tái nhợt tiều tụy, không muốn nói chuyện.

"Vậy em nghỉ ngơi đi." Cổ Dư cũng không truy cứu nữa, xoay người đi ra ngoài, đóng cửa lại giúp cô.

Nơi này là nơi thuê cho Bạch Khiết nghĩ dưỡng, cô cũng không ở đây, trước mắt nơi ở của cô, tạm thời giữ bí mật.

---

Xe của Lâm Tiêm Tiêm đi theo Mộ Dạ Triệt, cô tận mắt nhìn thấy cô gái bước xuống xe của Mộ Dạ Triệt!

Nhưng bởi vì khoảng cách quá xa.

cô không nhìn rõ mặt cô gái, nhưng cuối cùng cô đã biết, cô gái này ở gần đây.

Đợi cô có thời gian có cơ hội, cô nhất định phải quật ba mét đất ở trong này, tìm ra chỗ ở của cô gái kia!

Giờ phút này, sau khi châm chọc một trận ở trong điện thoại xong, cô dừng xe, giấu ở gần đó.

Chờ xe của Mộ Dạ Triệt ở cách đó không xa đi qua trước mặt cô, cô quay đầu nhìn thoáng qua cô gái bung dù đang đứng trong mưa, cuối cùng tiếp tục đi theo xe của Mộ Dạ Triệt.

Hai người một trước một sau về tới Mộ gia, Lâm Tiêm Tiêm bỏ đi dịu dàng đoan trang hàng ngày, đi vào cửa liền ném này ném nọ, sau đó bỗng nhiên ở trước mặt toàn bộ người nhà Mộ gia, chạy lên trên lầu đem toàn bộ quần áo của Mộ Dạ Triệt ném xuống dưới!

"Thanh Huyên, con đang làm cái gì vậy?" Một tiếng nổ, mọi người ở Mộ gia sợ tới mức kêu to, cậu bé con thì khóc nỉ non, Mộ thái thái biến sắc liền chạy qua bên này, nhặt lên bảng tên của con trai ở dưới đất, tức giận nhìn Lâm Tiêm Tiêm, "Con bị điên rồi hả?!"

Lâm Tiêm Tiêm còn đang ở trên lầu ném đồ đạc của Mộ Dạ Triệt, phát tiết lửa giận cùng áp lực đã lâu ở trong lòng, khóc lóc lên, "Là con bị điên rồi! Bị các người bức điên rồi! Hiện tại mọi người ở bên ngoài đang chê cười con, chờ con xấu mặt thua cuộc trong cuộc thi tiếp theo, con trai tốt của các người còn ở bên ngoài chơi gái, hẹn ăn cơm, tự mình lái xe đưa đón, cố ý để ả đàn bàn ướt sũng quần áo kia bước lên xe! Con thật sự là chịu không nổi, tâm thật sự quá đau!"

Cô bỗng nhiên khóc òa lên, tựa vào cầu thang, ngồi trượt xuống.

Đối với điều này, Mộ Thanh Vận dưới lầu đi qua nơi này, hỗ trợ nhặt quần áo phụ tùng dưới đất lên, cười lạnh hỏi lại cô: "Lái xe tiện đường đưa bạn về cũng không có gì, bực tức cái gì, cô tận mắt nhìn thấy Dạ Triệt có động tác gì với người khác sao? Hay là, bản thân Từ tiểu thư không muốn Dạ Triệt gặp được ai đó?"

Lâm Tiêm Tiêm tiếp tục khóc nỉ non, ngồi dưới đất, hai tay ôm lấy chính mình, đem mặt chôn ở đầu gối.

Mộ Dạ Triệt bước vào Mộ trạch trước cô, cũng bị động tác ném đồ điên cuồng này của cô dọa đến.

Vừa rồi người phụ nữ này đẩy hắn ra một phen liền chạy lên lầu, sau đó đem toàn bộ đồ đạc của hắn từ trên lầu ném xuống đất!

Phản ứng kịch liệt này, tựa như đang cảnh cáo hắn, cô tuyệt đối không cho phép hắn tiếp xúc với bất kỳ cô gái nào, nhất là cô gái có bộ dạng tương tự như Cổ Dư!

Vì thế sau khi tức giận xong, hắn đi lên cầu thang, đến trước mặt Lâm Tiêm Tiêm đang khóc, buông mắt nhìn cô: "Vừa rồi em theo dõi anh sao? Em nhìn thấy cô ấy?"

Lâm Tiêm Tiêm khóc anh anh, không ngừng rơi lệ, cuối cùng ngẩng đầu, lấy tay gạt nước mắt đầm đìa trên mặt, hai mắt đẫm lệ mông lung mà nói: "Dạ Triệt, vì sao anh nhất định phải chọc em giận như vậy? Em có điều gì có lỗi với anh sao? Thậm chí là hiện tại, anh còn đang hỏi em nhìn thấy cô ta nữa?! Anh thừa nhận có người phụ nữ này tồn tại, lại còn chất vấn em theo dõi anh! Ô ô......"

Vừa rồi từ xa nhìn lại, dáng người của bên thứ ba này cao gầy, ngũ quan quyến rũ, khí chất từ trên xuống dưới có vài phần tương tự với Cổ Dư trước kia.

Hơn nữa Dạ Triệt tuyệt đối không ở bên ngoài chơi gái loạn xạ, một lòng đặt ở trên người cô cùng cô.

Nếu trong khoảng thời gian ngắn hắn chủ động gần gũi với cô gái này, liên tiếp gặp mặt cùng cô ta, như vậy cô ta nhất định là giống Cổ Dư, hoặc là căn bản chính là Cổ Dư ngóc đầu trở lại!

Dù sao, Dạ Triệt lúc trước biết được Cổ Dư xảy ra tai nạn xe cộ, ngay trong ngày đính hôn liền vội vàng mau chóng đuổi theo đến sân bay, luyến tiếc Cổ Dư cứ như vậy mà biến mất......!Nếu như không phải vụ vu oan hãm hại kia ở trong khách sạn, làm cho Cổ Dư cùng toàn bộ người của Mộ gia trở mặt với nhau, Dạ Triệt sớm đã giãy khỏi phòng tuyến đạo tâm kia ở trong lòng hắn, bỏ hôn lễ lại mà truy tìm Cổ Dư!

Người đàn ông này, thật ra căn bản không thể thích ứng được những ngày Cổ Dư hoàn toàn biến mất, trong lòng vẫn nhớ thương cô gái làm cho tình cảm của hắn phức tạp.

Mộ Dạ Triệt nhìn chằm chằm cô, tha thứ cô vừa rồi vô lý, vươn tay bế cô từ dưới đất lên, dùng ngón tay dài lau đi nước mắt ở trên mặt, "Em đã bị những lời đồn bên ngoài làm ảnh hưởng, khiến bản thân đang tập luyện bị áp lực quá lớn, thoải mái đi, thanh danh nữ vương đàn violincent căn bản không quan trọng."

Lâm Tiêm Tiêm thì khóc bổ nhào vào trong lòng hắn, gắt gao ôm chặt hắn, "Dạ Triệt, em không thể không có anh, anh đừng đối xử với em như vậy."

Mộ Dạ Triệt hôn hôn sợi tóc của cô, đôi mắt cũng hiện lên vẻ áy náy, nói giọng khàn khàn, "Hiện tại em là người phụ nữ của anh, anh tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì có lỗi với em cùng con, thoải mái đi."

"Vâng." Lâm Tiêm Tiêm dựa vào lồng ngực ấm áp của hắn, để hắn ôm cô càng nhanh.

Nhưng sau khi khóc xong, cô ngẩng đầu lên, chủ động hôn môi hắn, thân thiết với hắn trước mặt tất cả người nhà Mộ gia, "Dạ Triệt, em tin anh."

Dưới lầu, mắt thấy hai vợ chồng vừa mới cãi nhau đã làm lành, Mộ bí thư cùng Mộ thái thái xấu hổ quá nhìn quanh, để giúp việc thu dọn một đống hỗn độn ở phòng khách, thất vọng trở về phòng.

Mộ Thanh Nhàn vẫn ở tại Mộ gia đang nằm trên sô pha dũa móng tay, vừa hát, vừa đưa lưng về phía trên lầu với cặp đôi kia mà cười lạnh: "A, còn đâu hình tượng nữ vương đàn violincent, để ta xem cuộc thi tiếp theo đến huy chương đồng có lấy được không! Cũng chỉ giỏi ở trước mặt mọi người ném này ném nọ, ở trong lòng đàn ông thì giỏi làm nũng, chờ xem, chờ Lí Tư Tư mới xuất hiện dành được cúp, xô đổ vị trí nữ vương của cô đi, ta xem cô còn mặt mũi gì nữa không ~ một kẻ giả mạo mà cũng làm ra vẻ!"

---

Bên ngoài cửa sổ sát đất, ánh đèn đã lên, sắc trời, bóng tối hoàn toàn buông xuống.

Cô gái mặc váy dài màu đỏ thẩm cổ chữ V, mái tóc uốn quăn, da thịt như ngọc, bưng ly rượu vang đứng bên cửa sổ ngắm cảnh đêm.

Cô ngâm mình, thay bộ váy khêu gợi này, một người, đứng ở chỗ này hưởng thụ rượu ngon cùng bóng đêm.

Một lát, cô lắc lắc rượu vang trong ly, bước chậm trên thảm sàn, cười nhìn mưa to bên ngoài cửa sổ.

Mà một bàn tay khác của cô, đang bấm số điện thoại, dãy số biểu hiện là của Mộ Dạ Triệt, đang gọi qua.

Jasmine đang muốn gọi điện, là cám ơn Mộ thị trưởng đã tự mình đưa cô trở về.

Bởi vì cô có thể muốn xem, giờ phút này Lâm tiểu thư giận dữ như thế nào, sau đó lại biến thân thành cô vợ nhỏ điềm đạm đáng yêu, bổ nhào vào trong lòng hắn, lại cầu hoan ở trước mặt mọi người, để hắn hôn cô ở trước mặt mọi người, thậm chí là yêu cô.

Bởi vậy......

Rất nhanh, Mộ Dạ Triệt nhận nghe điện thoại của cô, có vẻ có chút kinh ngạc, "Có chuyện gì sao?"

Lâm Tiêm Tiêm được hắn ôm vào trong ngực liền ngừng động tác hôn môi, ngửa đầu nhìn chăm chú vào hắn.

Với tư thế trước mắt, cô nghe được âm thanh của điện thoại, cho nên cô không chịu rời bỏ cái ôm ấp của hắn, nhất định phải như vậy theo dõi hắn.

Tuy rằng Mộ Dạ Triệt có chút phản cảm với hành vi này của cô, nhưng xét thấy vừa rồi chọc giận cô, là hắn sai trước, liền nghiêng mặt đi, trò chuyện cùng Jasmine, "Tiện đường mà thôi, không cần phải cám ơn."

"Nhưng áo khoác của Mộ thị trưởng ở chỗ tôi rồi." Cổ Dư mỉm cười, vẫn đoan trang tao nhã, "Tìm lúc nào đó để tôi trả lại cho ngài chứ."

"Rốt cuộc cô là ai?" Đột nhiên điện thoại truyền đến âm thanh chất vấn của Lâm Tiêm Tiêm, ẩn chứa một tia tức giận, biểu tượng ôn nhu lại bị phá vỡ, khiến Cổ Dư nhíu mày.

Đương nhiên, Lâm Tiêm Tiêm cũng không dám cướp điện thoại trong tay Mộ Dạ Triệt, mà là ở bên cạnh nói chen những lời này, giờ phút này cô đang ghen tuông tràn lan, tràn ngập phản cảm cùng cảnh giác với bên thứ ba này, "Vị tiểu thư này, xin chú ý ngôn hành cử chỉ của mình!"

Thế mà biết cô đang chuyển biến tốt, đang cầu hoan Mộ Dạ Triệt rồi gọi điện ngay lúc này!

Cổ Dư cười, không lên tiếng.

Rốt cuộc Mộ Dạ Triệt cũng đẩy Lâm Tiêm Tiêm ra, để cô trở về phòng, ánh mắt lạnh như băng, dùng đôi mắt sâu thẳm mà cảnh cô cô, hôm nay cô đã mấy lần đụng chạm điểm mấu chốt của hắn, đừng cố tình gây sự nữa!

Nhưng đồng thời, hắn cũng từ chối lời mời gặp mặt của Cổ Dư, trầm giọng nói: "Không cần trả lại áo, cứ như vậy đi."

"Nhưng tôi rất muốn gặp ngài." Bỗng nhiên Cổ Dư nói, vẫn cười như cũ, khiến Mộ Dạ Triệt ngừng lại động tác cúp máy, "Không biết vì sao, thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Mộ thị trưởng, tôi có một loại cảm giác đau lòng.

Tôi thường xuyên nằm mơ, mơ thấy mình ngồi xổm khóc ở sân bay, cùng với đợi người tôi yêu đến đón tôi.

Nhưng ở trong giấc mơ, hình như tôi không có nhìn thấy người này."

Quả nhiên trong lòng Mộ Dạ Triệt kinh hãi, nhớ tới một ngày kia, nhớ tới sân bay mà Cổ Dư rời đi.

Lúc ấy hắn đuổi theo, ngoài việc biết cô xảy ra tai nạn xe cộ, còn bởi vì có khả năng cô sẽ đi mà không bao giờ trở về, vĩnh viễn biến mất.

Giờ phút này hắn không có cúp máy, mà là xoay người đi ra đại sảnh, nhìn đèn treo trên phòng khách, gương mặt ngưng trọng, "Ngoài giấc mơ này, em còn nhớ gì nữa không?"

"Anh trai nói tôi từng bị tai nạn xe cộ." Cổ Dư nhẹ nhàng cười, đồng thời cũng xoay người đối mặt nhìn ra cửa sổ sát đất, nheo mắt nhìn cảnh đêm bên ngoài, "Bị thương đến não bộ, bởi vậy có khả năng trí nhớ của tôi có chút hỗn loạn.

Ngại quá, vừa rồi nói nhiều, lại tạo thành phức tạp cho Mộ thị trưởng."

Nhanh chóng cúp máy, môi đổ lại ôm chút cười lạnh, gắt gao xiết điện thoại trong lòng bàn tay.

Vài giây sau, quả nhiên Mộ Dạ Triệt nhanh chóng gọi lại cho cô, còn nói nghiêm túc: "Hẹn gặp mặt ở nơi nào đi, tôi cần gặp em."

Cổ Dư không lên tiếng, nhưng cô cười, cũng đợi hắn chủ động đưa địa điểm cùng thời gian.

---

Bọn họ gặp nhau ở sân golf, ngồi trên xe điện, chậm rãi chạy trên thảm cỏ xanh mênh mông vô bờ.

Bọn họ mặc đồ vận động thoải mái, đầu đội mũ, chuẩn bị đi đánh mấy gậy.

Nhưng bầu không khí giữa hai người cũng không có nhẹ nhàng, ngược lại có chút trầm trọng.

"Trước kia Cổ Dư là người như thế nào?" Dưới làn gió thổi, Cổ Dư tò mò hỏi, dùng đầu ngón tay vén sợi tóc mai, nhìn người đàn ông ôn nhuận nho nhã bên cạnh, cười, "Cô ấy may mắn cùng đánh vài gậy golf với Mộ thị trưởng sao?"

Mộ Dạ Triệt thì nhìn cô, đôi mắt trầm tĩnh, tựa như đang nhớ lại Cổ Dư cùng chuyện cũ.

Nhưng hắn trả lời vấn đề Cổ Dư, tiếng nói trầm thấp, sâu kín nhìn chăm chú vào cô, "Cô ấy là một người, vừa khiến người ta nhớ nhung tưởng niệm, lại khiến người ta không thể đi yêu được.

Trước khi xuất ngoại, cô ấy đẩy ngã Tiêm Tiêm từ trên cao xuống, một cảnh này, khiến cho cô ấy không thể được tha thứ."

Cổ Dư hơi hơi sửng sốt, cảm giác người đàn ông này đang có ý ám chỉ, liền nhẹ nhàng cười nói: "Vậy hiện tại Mộ thị trưởng nhớ cô ấy sao? Có lẽ, cô ấy cũng rất nhớ ngài, chính là không thể giải thích được, không thể không tạm thời đi xa.

Cô ấy từng yêu ngài như vậy......"

Lúc này đây, Mộ Dạ Triệt bình tĩnh nhìn chăm chú vào cô, không nói thêm gì.

Nhưng trong đôi mắt của hắn, rõ ràng xẹt qua sự nhớ nhung tưởng niệm, chính là hắn hoàn hảo che giấu, không dễ gì bị phát hiện.

Cuộc đối thoại lúc này, khiến cho không khí trong xe phút chốc hít thở không thông, Mộ Dạ Triệt gắt gao nhìn chằm chằm Cổ Dư trong gang tấc, vì những lời này của cô mà khiếp sợ, gương mặt buông xuống, tựa như là muốn hôn cô.

Vừa rồi cô nói, thật ra cô cũng rất nhớ hắn sao? Thì ra Cổ Dư thương tâm rời đi như vậy cũng không quên hắn!

Cổ Dư cũng nhìn hắn, đôi mắt mèo xinh đẹp đang chớp động ánh hào quang nóng rực của ngày xưa, tựa như vẫn còn đang theo đuổi người đàn ông cầu mà không được này, điên cuồng lưu luyến cùng si mê.

Tay của Mộ Dạ Triệt xoa lên mặt cô, đau lòng nhìn cô, sự nhớ nhung tưởng niệm tràn đầy càng ngày càng đậm, sau đó đột nhiên nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, gắt gao ôm lấy cô, "Cổ Dư."

Hắn khàn khàn gọi tên cô một tiếng, sau đó đem cô xiết càng chặt, gắt gao ôm cô, môi dán lên thái dương của cô, trầm trọng không nói gì nữa,

Cổ Dư không có nghe được âm thanh gì của hắn, nhưng cô cảm giác được hắn ôm cô càng ngày càng chặt, không muốn buông ra, tựa như hắn đang sợ hãi, cô sẽ lại khiến hắn tìm kiếm không được, vĩnh viễn biến mất trong thế giới của hắn.

Nhưng mà thân phận hiện tại của hắn......

Ánh mắt Cổ Dư từ trên người hắn dời đi, nhìn thấy Lâm Tiêm Tiêm cũng đang lại đây đánh golf, cười không tiếng động.

Quả nhiên, nữ vương đàn violincent mặc quần áo vận động tay cầm gậy golf, thật lâu cũng không đánh được gì, mà là đang cắn răng, nhìn chằm chằm bên này!

Lúc này đây, xem như là bắt gian tận giường nhỉ?

Nhưng cho dù cho cô có náo loạn, có khóc lóc, làm cho hắn đau lòng mình, Mộ Dạ Triệt sẽ không tưởng niệm nhớ nhung Cổ Dư nữa sao!

Lần này Cổ Dư có chuẩn bị mà đến, noi theo Lâm Tiêm Tiêm cô nhỏ nhắn mềm mại nhu nhược, đang từng giọt từng giọt búng cho Mộ Dạ Triệt nhớ lại ngày xưa, đem dẫn phát tình cảm chôn sâu trong lòng Dạ Triệt ra, tiện đà để hắn ôm chặt lấy cô gái này!

Mà một cái ôm này, cũng chính là một cái bắt đầu! Họ Cổ này nhất định sẽ làm Dạ Triệt một lần nữa yêu cô ta, sau đó, phá hủy Lâm Tiêm Tiêm cô đây!

---

"Cổ Dư!" Cô nghiến răng nghiến lợi vung gậy, dùng lực mạnh đánh quả bóng, sau đó cực lực đè nén toàn thân đang run run, ngồi lên xe golf của mình, nhìn chằm chằm chiếc xe phía trước.

Phía sau, Cổ Dư xuống xe, sửa sang lại tóc cùng quần áo của mình, thải bước chân thiết tha cao ngạo, đi về hướng toilet.

Lâm Tiêm Tiêm lập tức đi theo lại đây, hổn hển đẩy từng buồng vệ sinh ra, cuối cùng thấy được Cổ Dư đang tao nhã hút thuốc ở bên cửa sổ.

"Tìm tôi?" Cổ Dư quyến rũ quay đầu, ngũ quan tuyệt mỹ hiện ra trong mắt Lâm Tiêm Tiêm, cong môi cười, "Thì ra phu nhân thị trưởng cũng tới nơi này đánh golf, hình như Mộ thị trưởng cũng đang đánh golf ở đây, a."

Ngón tay của cô khẩy khẩy tàn thuốc, dáng vẻ muôn phương đi qua hướng qua bên này.

"Cổ Dư, người lúc trước anh ấy chọn là tôi!" Lâm Tiêm Tiêm lạnh mặt cảnh cáo cô, đây cũng là mục đích khi cô đuổi theo đến nơi này, "Anh ấy không phải là người mà cô có thể chạm vào, hiện tại anh ấy đã có vợ, có con! Tôi với một nhà Mộ thị mới thật sự là người một nhà!"

Cổ Dư chính là cười nhìn cô, không lên tiếng, sau đó dập tắt thuốc, xoay người đi ra ngoài.

"Người anh ấy yêu là tôi!" Lâm Tiêm Tiêm lại giữ chặt tay cô, không cho cô đi, mắt lạnh lại cảnh cáo cô, "Rời khỏi nơi này đi, đừng để cho tôi lại nhìn thấy cô!"

Cổ Dư nhíu mày, "Giờ tôi đang muốn rời toilet, cô có thể buông ra không?"

"Rời khỏi thành phố này!" Lâm Tiêm Tiêm cất cao giọng nói, đang được đằng chân lân đằng đầu, lật ngược thế cờ càng xiết chặt cổ tay của Cổ Dư hơn, không kiêng nể gì mà cười lạnh, "Hiện tại chúng tôi đã có con, có tình cảm, cô có làm gì nhiều đi nữa cũng vô ích, anh ấy sẽ không lựa chọn cô, bởi vì anh ấy không thương cô! Nếu anh ấy yêu cô, nửa năm trước anh ấy sẽ không lựa chọn kết hôn cùng tôi! Lần này cô trở về, cũng tự rước lấy nhục mà thôi! Tôi xin khuyên cô nên giữ lại chút thể diện cho chính mình! Mình người phụ nữ không biết tự ái vĩnh viễn không chiếm được tình yêu của đàn ông!"

Lần này cô phát tiết đủ, bỏ tay Cổ Dư ra, lại châm chọc một câu, ngạo mạn giẫm lên, "Một người phụ nữ không được đàn ông yêu, quả nhiên là không biết xấu hổ, đến bây giờ còn chưa hết hi vọng, để tôi xem cô chết như thế nào!" Thế này mới thải giày đi ra cửa.

"Chờ một chút!" Nụ cười mỉm trên mặt Cổ Dư đang dần nhạt đi, chân thành đi qua bên này, buông mắt nhìn chằm chằm Lâm Tiêm Tiêm trong ngoài không đồng nhất này, thấp giọng cười, "Xem ra, tân hôn nửa năm của Mộ thị trưởng đã xuất hiện nguy cơ, thật đúng là khiến cho người ta đồng tình.

Nhưng mà tôi cũng xin khuyên phu nhân thị trưởng một câu, cuộc thi sắp tới, cần luyện tập nhiều hơn, nếu không cũng sẽ bị chết thật thảm."

Ôn nhu vỗ vỗ bả vai của Lâm Tiêm Tiêm, yểu điệu đi ra hướng cửa, rời khỏi.

Cô vừa mới đi, thân ảnh cao lớn của Mộ Dạ Triệt cũng xuất hiện ở cửa toilet.

Vài phút trước, Jasmine nhắn cho hắn một tin, nói cô có việc cần đi xử lý, có khả năng rời đi trước, bởi vậy hắn mới tìm đến.

Nhưng ở cửa toilet, hắn lại nghe được âm thanh của Lâm Tiêm Tiêm!

Người phụ nữ này là làm sao vậy? Từ nửa năm trước sau khi Cổ Dư bị tai nạn xe, cô liền trở nên mẫn cảm đa nghi, dễ xúc động, thậm chí là nửa đêm bừng tỉnh, khóc lớn kêu to sau đó lại điềm đạm đáng yêu.

Chẳng lẽ, hắn thật sự kích thích đến cô sao? Nhưng cô dựa vào cái gì mà ở trong này diễu võ dương oai với Cổ Dư, thậm chí là dùng lời nói để nhục nhã Cổ Dư?

---

Cổ Dư thay đổi quần áo, về tới tổng cục KS.

Nhưng trước khi đi, cô đến nơi giao dịch một chuyến, bàn chút chuyện với chủ Thao Bàn Thủ, nhân tiện nhìn tình hình hiện trường.

Nhưng mà nơi này đang nổi lên lời đồn về Bạch Khiết, so với tưởng tượng của cô còn nghiêm trọng hơn.

"Cổ......! Chị Jasmine, có một số việc em muốn nói cho chị." Giờ phút này Đỗ Thị Na kéo cô qua một bên, không cho cô tới gần bàn làm việc trước kia của Bạch Khiết, nói nhỏ:

"Lúc trước sau khi chị bị tai nạn, Bạch Khiết liền bỏ qua Vinh Thăng.

Cô ấy được Hàn Kiền kia đưa qua, chuyện đầu tiên sau khi qua đó, chính là giúp Hàn Kiền cướp mối làm ăn của KS.

Lúc trước em cũng không nghĩ tới, cô ấy thế nhưng lại lợi hại như vậy, đi qua đó liền làm thư ký của Hàn Kiền, chuyên môn phụ trách giúp Hàn Kiền xem giá thị trường, ra chủ ý thương lượng hợp đồng, cướp khách hàng trong tay Vera, khiến Vera cũng tức giận muốn chết......!Thì ra cô ta ở bên cạnh chúng ta đều là giả vờ, không biết đơn vị, không biết thủ thế đều là giả, giả ngu làm thanh toán viên......"

"Thật không?" Cổ Dư cũng trở nên ngưng trọng, liếc mắt nhìn Đỗ Thị Na đang bất bình tức giận, nói: "Lúc trước cô ấy quả thật chỉ thầm nghĩ làm thanh toán viên đơn giản, có cuộc sống bình thường, cho nên mới không cố gắng trở thành Thao Bàn Thủ.

Có lẽ đã xảy ra một việc, làm cho cô ấy không thể không thay đổi chính mình."

"Có thể xảy ra chuyện gì chứ, đây không phải là ăn cây táo, rào cây sung, vong ân phụ nghĩa là gì ~" Đỗ Thị Na ở bên cạnh than thở.

"Được rồi, em đi làm việc đi." Cổ Dư bảo cô trở lại vị trí công việc, thải giày cao gót, đi một vòng trong đại sảnh giao dịch vạn người, chỉ đạo chủ Thao Bàn Thủ của KS một số việc, sau đó tìm gặp mặt chủ quản ở nơi giao dịch.

Trong thế giới chứng khoán này, cứ cách một khoảng thời gian bọn họ sẽ nhận được điện thoại của chủ quản ở nơi giao dịch, thông báo đến đây xử lý sai lầm trong giao dịch, thương lượng một vài việc.

Bởi vậy ngẫu nhiên, cô sẽ đến nơi này nhìn xem, cùng họp mặt với nhóm chủ quản nơi này.

Ví dụ như thật lâu trước kia, chuyện nhân viên của KS bị Ngân Hà sờ ngực, loại tranh đấu gay gắt này vẫn tồn tại ở nơi đây, sẽ không nể mặt KS.

Trên đường đến phòng họp, Jay cùng Edon lại chạy qua chụp bả vai của cô, phía sau là một nhóm anh em mặc đồng phục màu hồng, vui sướng nhìn đại mỹ nữ Cổ Dư, "Jasmine, tối nay đi uống rượu đi, Joe sẽ kết hôn, cô có muốn tham gia không a ~"

Đây như cũ vẫn là Torn của bọn họ, là Torn lúc trước cùng bọn họ giữ vững KS, một đại mỹ nữ đáng yêu vĩnh viễn không thay đổi!

Bọn họ là những người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh, chỉ có đối mặt với Cổ Dư Thị Na, lúc đó mới không ngừng Này A, giả vờ đáng yêu như vậy thôi ~

Nhưng trợ lý bên cạnh Cổ Dư không biết tình huống này, quát bọn họ: "Jasmine là chủ quản ở Tổng công ty, không có thời gian uống rượu cùng mọi người! Thả ra, hiện tại đang là thời gian giao dịch, mọi người vây quanh nơi này làm cái gì?!"

Ý tứ chính là, chủ quản tổng công ty, cùng Thao Bàn Thủ nơi giao dịch, chức vị cao thấp phân chia rõ ràng! Nữ chủ quản sẽ uống rượu cùng bọn họ sao? Không biết lớn biết nhỏ!

Nhóm của Jay lại mặc kệ, lại vỗ vỗ vai của Cổ Dư, hẹn cô tối nay đến quán bar thường đi, "Tối nay không gặp không về ~" Chớp chớp nháy mắt, chuẩn bị quay lại nơi giao dịch làm việc.

Cổ Dư cũng vẫn cười, thật vui mừng nhóm của Jay vẫn duy trì sự chân thật ngay thẳng trước kia, không có phân rõ giới hạn cùng cô.

Nhưng đang đi tới, đột nhiên Jay quay đầu lại, một lần nữa đi trở về trước mặt Cổ Dư, ngại ngùng nhìn trái phải, áy náy mà nói: "Jasmine, lúc trước Vera có ơn tri ngộ đối với tôi, bởi vậy lúc ở bữa cơm tôi đã làm ra quyết định, tôi nhìn thấy anh em đến gặp cô ấy đều đưa thư từ chối, làm cho cô ấy có vẻ xấu hổ, bởi vậy tôi đồng ý theo cô ấy đến Vinh Thăng.

Sau đó vài ngày, Vera bắt đầu nghi ngờ tôi thông đồng lén uống rượu cùng anh em ở KS, không chịu tin tưởng tôi, thất vọng đá tôi về lại.

Tôi như vậy, Jasmine cô có thể chấp nhận không? Lúc trước là Vera giúp tôi trở thành Thao Bàn Thủ, cô ấy là người đầu tiên biết thưởng thức con người của tôi, tôi không thể từ chối cô ấy, mà tôi cùng với anh em ở nơi này cũng không thể chia cách."

Cổ Dư nhìn anh, nhẹ nhàng cười: "Không có vấn đề gì, lúc trước chính anh cũng giúp tôi tìm được khách hàng đầu tiên, để cho tôi chính thức trở thành Thao Bàn Thủ.

Đối mặt với ân nhân, chúng ta nhất định không thể quên.

Jay, tôi rất vui vì anh có thể trở về."

Anh em ở bên cạnh cũng nhiệt liệt vỗ tay, vui sướng ôm Jay, đều đánh đấm lên bả vai của anh, "Jay, choáng váng một lần cũng đừng có ngốc! Hiện tại chúng tôi rất mừng vì cậu cùng Jasmine có thể trở về.

Jay, thật tốt quá! Còn có Jasmine, rốt cuộc cô cũng trở về thăm chúng tôi, không có bỏ chúng tôi lại, đoàn đội của chúng ta là nhất, vĩnh viễn không thể chia cách!"

Cổ Dư cười rộ lên, chính mình cũng vỗ tay.

Thì ra thời điểm cô chỉ hai bàn tay trắng, còn có những người bạn này vẫn ở tại chỗ chờ cô.

Tuy rằng, bọn họ hiểu được không bóc trần thân phận của cô, vẫn kêu cô là Jasmine, nhưng trong lòng bọn họ, cô vẫn là Cổ Dư, là Torn.

Bọn họ vẫn chờ cô trở về, cùng cô phấn đấu, cùng vượt qua cửa ải khó khắn, vĩnh viễn là những người bạn tri tâm của cô.

Bên này, Vera mặc đồng phục màu xanh đi qua bên người bọn họ.

Phía sau là nhóm Thao Bàn Thủ của Vinh Thăng, khí thế hừng hực, nhưng dung nhan tinh xảo của cô rõ ràng ảm đạm không ánh sáng, tâm trạng ỉu xìu.

Nửa năm trước đến Vinh Thăng, doanh số của Vinh Thăng luôn luôn phập phồng, nhất là Hàn Kiền đưa ra kế hoạch doanh số năm ngàn triệu, hơn một nữa nhóm Thao Bàn Thủ của Vinh Thăng suy sụp mệt mỏi nghỉ việc, chưa gượng dậy nổi.

Tuy rằng hiện tại Vinh Thăng lại bồi dưỡng ra một đám Thao Bàn Thủ mới, lại một lần nữa khí thế rào rạt, hơn nữa Bạch Khiết cùng Hàn Kiền kẻ xướng người họa, cướp mối làm ăn của KS, doanh số duy trì cũng không tệ lắm, nhưng bên trong tập đoàn Vinh Thăng xuất hiện hiện tượng tranh đấu ác tính.

Đồng nghiệp của cô vì thăng chức, không chuyện ác nào là không làm, phát huy tận cùng điều lệ biến thái mà Hàn Kiền đưa ra, so với Vera cô còn ác độc thủ đoạn hơn, có thể nói là giết người phóng hỏa không chớp mắt!

Nay cô, vẫn dừng lại ở vị trí chủ Thao Bàn Thủ, thậm chí không lâu sau, cô sẽ bị công ty biến thái này lấy lại vị trí chủ Thao Bàn Thủ, cái gì cũng đều không có.

Đây là kết cục mà chị đại Vera cô đây phấn đấu nhiều năm, sắp phải đối mặt..

Chương 376: Ngoại Truyện 106: Hắn Nhớ Cô

Sau khi theo dõi bị phát hiện, lúc này Lâm Tiêm Tiêm không có nổi bão nữa, mà là khiếp sợ nhìn Mộ Dạ Triệt ở cửa, lén lút lui về sau từng bước.

Bởi vì, vừa rồi những lời cô nhục nhã Cổ Dư, toàn bộ đã bị hắn nghe được!

Sự việc chính là có chút khéo như vậy, Cổ Dư đi vào toilet, cô cũng hổn hển lại đây cảnh cáo, sau đó Dạ Triệt cũng lại đây!

"Dạ Triệt, cô ấy là Cổ Dư đúng hay không?" Sau khi chột dạ xong, cô bắt đầu tìm được lập trường của mình, đơn giản đem lột chuyện này, "Hôm nay em theo bạn đến đây đánh golf, vừa mới ở trong này gặp được một cô gái có diện mạo giống hệt Cổ Dư, bởi vậy mới nói với cô ấy mấy câu. Hơn nữa, hôm nay anh đến đây gặp mặt cô ấy đúng không?"

Sắc mặt Mộ Dạ Triệt trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm cô, vừa không giải thích cho cô, cũng không đề cập chuyện vừa rồi, chính là ánh mắt u ám, bỗng nhiên xoay người bỏ đi.

"Dạ Triệt!" Lâm Tiêm Tiêm vội vàng đi cùng, giữ tay hắn, không cho hắn đi, "Dạ Triệt, nếu cô ấy quả nhiên là Cổ Dư, như vậy em hi vọng lần sau anh hẹn gặp mặt với cô ấy cũng đưa em theo! Anh đã nói tuyệt đối không làm chuyện gì có lỗi với em, nhưng hiện tại em thật đau lòng! Dạ Triệt!"

Mộ Dạ Triệt không nói lời nào, bỏ tay cô ra, lập tức rời đi.

Lâm Tiêm Tiêm đứng tại chỗ tức giận một trận, nhưng không có biện pháp nào, chỉ có thể nhìn hắn đi xa, âm thầm cắn răng.

Nếu hiện tại cô làm ầm chuyện này, như vậy vụ vu oan hãm hại trước kia sẽ bị đào móc ra. Nhưng cô thật sự tức giận, muốn phải giải quyết chuyện khó này triệt để, không thể cứ để Cổ Dư ở trong này chia rẽ tình cảm của cô cùng Dạ Triệt!

Ngay sau đó, cô bắt đầu điều tra chỗ ở của Cổ Dư.

Nhưng mà ngã tư đường lần trước, chính là một địa chỉ giả mà Cổ Dư đưa ra. Cho dù cô có phái người quật ba mét đất ở nơi đó, tra xét từng căn biệt thự trong phạm vi trăm dặm, cũng không tìm được hành tung của Cổ Dư!

Cuối cùng, cô bỗng nhiên nghĩ tới nơi làm việc trước kia của Cổ Dư. Cô gái này yêu công việc như vậy, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ công việc từng khó khăn phấn đấu, cô chắc chắn Cổ Dư còn ở nơi giao dịch ồn ào kia!

Cho nên lúc này cô đến tòa nhà giao dịch ở khu phố trung tâm, nói thẳng muốn tìm Cổ Dư của KS, có một số việc cần bàn bạc!

Ở trong ấn tượng của cô, nơi giao dịch cũng không phải là một nơi tốt, không chỉ có nhiều người loạn xạ xô đẩy, hơn nữa hoàn cảnh phức tạp, có thể trong một khoảng thời gian ngắn, đem một người trong sạch trở thành tiền tài đầy người, vàng đỏ nhọ lòng son, cuối cùng chỉ biết đến lợi ích là duy nhất.

Bởi vậy từ trước kia, thật ra cô sớm đã xem thường phần công việc này của Cổ Dư. Ở trong mắt cô, Cổ Dư lựa chọn dùng phương thức này để Mộ Dạ Triệt nhìn mình với con mắt khác, chính là hoàn toàn ngược lại rồi. Có người đàn ông nào lại thích phụ nữ chen lấn làm việc trong này chứ?

"Thật xin lỗi Mộ thiếu phu nhân, nơi này không có Cổ Dư." Nhân viên làm việc ở đây đi mà quay lại, xin lỗi cô, "Nửa năm trước Cổ tiểu thư bị tai nạn xe cộ đã qua đời rồi."

Tai nạn xe cộ?

Trong lòng Lâm Tiêm Tiêm âm thầm cả kinh, thế này mới nhớ nửa năm trước Lâm Ngọc Nhi chế tạo một vụ tai nạn nhắm vào Cổ Dư, làm cho mọi người cho rằng Cổ Dư đã chết, cho nên cô vội vàng cười nói: "Vậy tôi cần tìm người tổng phụ trách của KS, có chút chuyện quan trọng cần xử lý."

"Vậy mời Mộ thiếu phu nhân đến trụ sở của KS, người tổng phụ trách của công ty không làm việc ở đây. Ở đây chỉ cung cấp nơi giao dịch cho các công ty thôi." Bởi vì Lâm Tiêm Tiêm được mệnh danh là nữ vương đàn violincent, cùng với thân phận phu nhân thị trưởng, toàn bộ mọi người đều kính trọng cô vạn lần, cung kính, "Chúng tôi sẽ chuẩn bị xe cho cô."

"Không cần, cám ơn." Lâm Tiêm Tiêm mỉm cười từ chối, lại liếc mắt nhìn sàn giao dịch bên trong, xoay người đi về.

Hiện tại Cổ Dư có tật giật mình muốn trốn tránh cô phải không? Sớm hay muộn, cô nhất định sẽ bắt được người phụ nữ không chịu hết hi vọng kia! Cô muốn cho người đời nhìn xem, người phụ nữ theo đuổi đàn ông không được kia đi quyến rũ chồng của người khác như thế nào!

Sau khi cô ngồi lên xe rời đi, Cổ Dư đi ra từ trong đại sảnh giao dịch. Trên tay cô là ly cà phê, trước ngực đeo bảng tên, đi vê phía trước nheo mắt nhìn phương hướng Lâm Tiêm Tiêm rời đi.

Nhanh như vậy đã đuổi theo tới đây sao? So với những việc mẹ con bọn họ làm với cô, hiện tại tất cả những gì cô làm có tính là gì đâu! Nửa năm trước, cô toàn thân đầy máu thiếu chút nữa bị mẹ con Lâm gia bỏ lại ở nơi xa xôi cho chó ăn!

---

Mộ thái thái rõ ràng cảm giác được biến hóa trên người con dâu, từ dịu dàng bình tĩnh trở nên rất dễ táo bạo, hở một chút là tức giận.

Hôm nay, Từ Thanh Huyên ở nhà nghĩ ngơi ngồi ở sô pha đọc mail, cũng hiền lành giúp người làm bưng vài món thức ăn, người một nhà chuẩn bị ăn cơm, nhưng kênh tài chính và kinh tế trên TV lại đột nhiên giới thiệu tình hình mới nhất của công ty giao dịch chứng khoán KS, nhắc tới một mỹ nữ hải ngoại tên Jasmine có năng lực trác tuyệt sắp đảm nhận vị trí tổng phụ trách đứng đầu KS ở trong nước, công ty đề bạt cô, giới thiệu về cô.

Mộ thái thái căn bản không hứng thú với loại tin tức này, chính là đưa lưng về phía TV mà chơi với cháu, không có xem màn hình, lại bỗng nhiên nghe được âm thanh Lâm Tiêm Tiêm đập mạnh tay lên bàn ăn, nhanh như bay tắt TV đi!

"Làm sao vậy?" Mộ thái thái ngẩng đầu, nhìn biểu tình này của Lâm Tiêm Tiêm, chỉ biết là cô lại không khống chế được lửa giận, vì thế ôm cháu nội vào trong ngực, lạnh lùng nhìn Lâm Tiêm Tiêm, "Ai chọc ghẹo gì con? Nếu tâm tình không tốt, ra bên ngoài mà tiết đi, đừng ở nhà mà dọa con trẻ! Gần đây giống người điên, hơi chút khóc hơi chút cười, không đứng đắn một chút nào."

Gần đây tiểu bảo bảo bị dọa sợ không dám muốn mẹ, nhìn thấy Lâm Tiêm Tiêm liền xoay đầu hướng vào lòng bà nội.

"Thì ra cô ta gọi là Jasmine." Lâm Tiêm Tiêm thì nắm chặt điều khiển mà cắn răng tự nói, căn bản không đem những lời vừa rồi của Mộ thái thái lọt vào lỗ tai, sau đó nhanh chóng ôm lấy laptop ở sô pha, xoay người lên lầu.

Jamine, tôi nhất định sẽ đánh cho cô lộ nguyên hình!

"Con không ăn cơm sao?" Mộ thái thái thấy cô lại vội vàng đi lên lầu, thật sự lo lắng cô nổi điên, tự bỏ đói chính mình đến chết, rồi cháu bà không có mẹ, "Ăn cơm đã rồi đi làm việc."

"Không ăn!" Lâm Tiêm Tiêm đóng cửa phòng lại thật mạnh!

Mộ thái thái bị âm thanh giọng nói này làm nhíu mày, thật sự cũng tức giận ôm một bụng lửa, "Ai chọc nó trêu nó chứ! Từ khi lấy thân phận đại tiểu thư Từ gia gả vào đây, mãi cái dáng vẻ đức hạnh này, ngoài việc luyện đàn, còn lại là tức giận, ngay sâu đó là làm nũng trong lòng Dạ Triệt, tâm tình tốt lắm mới giả vờ thành con dâu ngoan hiền trước mặt hai ông bà già này, làm như ai nợ nó không bằng! Vẫn là Cổ nha đầu nhà chúng ta là tốt nhất, Dạ Triệt nó bị mù mới cưới loại phụ nữ giả vờ đứng đắn này!"

Đây gọi là lâu ngày mới thấu lòng người, ngày qua ngày, Lâm Tiêm Tiêm này cũng lười giả vờ dịu dàng rộng lượng, hơn nửa năm liền hiện nguyên hình. Còn nói là sinh ra lớn lên nơi nghèo khổ, một khi gà hóa thành phượng hoàng, so với ai khác đều ngạo mạn ích kỷ, quả nhiên là trước đây ăn khổ nhiều quá, hiện tại muốn nắm chặt mọi thứ trong lòng bàn tay!

Cậu bé con thì ngẩng đầu nhìn bà nội, nhướng mày lên đồng tình.

---

Sau khi gả vào Mộ gia, Lâm Tiêm Tiêm đối xử với chồng của mình, cùng với cha mẹ chồng, có phương thức độc đáo của cô khi ở chung.

Trước ôn nhu, mọi chuyện đều thuận theo kiểu người thiện lương luôn hiểu ý, sau đó lại có một chút hờn dỗi, để bọn họ dỗ dành. Cứ như vậy, cô với sức khỏe không tốt vừa chiếm được sự quan tâm của ba mẹ chồng, vừa làm cho bọn họ không xem cô là Lâm Tiêm Tiêm trước kia mà khinh thường.

Cô biết rõ trước kia thanh danh của mình không tốt, ở trong mắt hai ông bà Mộ gia thì cô chính là một tiểu tam, Cổ Dư mới là con dâu vừa ý của bọn họ, cho nên cô nhất định phải làm cho Mộ Dạ Triệt biết, là cô bị hắn biến thành tiểu tam, hắn có trách nhiệm đau lòng cô, yêu thương cô, để cho cô được hắn dùng cả đời sủng nịnh.

Vì thế lâu như vậy cho tới nay, Mộ Dạ Triệt rất là đau lòng cô. Nhất là khi cô tính tình yêu kiều cố ý sinh hờn dỗi, chế tạo một ít tình thú, Mộ Dạ Triệt nhất định sẽ càng đau thương cô hơn.

Nhưng mà thời gian gần đây, Cổ Dư này lại khiến cho cô từ sinh hờn dỗi biến thành cáu giận, mấy lần khống chế không được cơn giận dữ trong lòng mình!

Xem ra, cô là bị Cổ Dư nhắm trúng, mới có thể nổi trận lôi đình ở trong này!

Vì thế cô quyết định phải để mình thanh tỉnh một chút, nhất định quyết định, không thể phát giận ở trước mặt người nhà Mộ gia, cũng không thể lại ghen lồng lộn ở trước mặt Mộ Dạ Triệt.

Cổ Dư nhất định sẽ lợi dụng áy náy của Dạ Triệt đối với mình, lén hẹn gặp mặt nhỉ?

Như vậy cô nên ân ái với Dạ Triệt ở trước mặt cô gái này, để cho cô ta lại thương tâm muốn chết thêm lần nữa!

Giờ phút này, cô ngồi trước laptop điều tra thân phận của Jasmine, sau đó gọi điện cho Dạ Triệt, nói ôn nhu: "Dạ Triệt, em đặt bàn ở nhà hàng EF, tối nay chúng ta đi ăn đồ Pháp, sau đó đến nhà hát xem ca kịch, cái này có khả năng giúp một chút cho cuộc thi sắp tới của em."

"Hôm nay không có thời gian." Mộ Dạ Triệt nói đạm mạc, rõ ràng không có hứng thú với lời mời này.

Trên thực tế, từ hơn nửa năm trước khi quyết định lựa chọn hẹn hò cùng cô, theo cô đi xem nhạc kịch, Mộ Dạ Triệt liền không biểu lộ biểu tình vui sướng quá mức. Hắn theo cô nghe mấy thứ này, thuần túy là cổ vũ cô, cũng không phải bởi vì hắn thích.

Nhưng thời gian rất lâu cho tới nay, người phụ nữ này coi trọng xem nhạc kịch tới nghiện. Khí chất càng toát lên cao nhã, trên người tràn ngập hơi thở nghệ thuật, lại làm cho hắn chùn bước.

Hắn bị cô hấp dẫn một chút, tựa như là cô đột nhiên tự sát trả nợ thay Lâm Ngọc Nhi, ở trong hoàn cảnh khốn cùng cố gắng theo đuổi giấc mộng của chính mình, giống như một cây cỏ nhỏ bị gió tuyết đè bẹp, yếu đuối nhưng cũng không chịu khuất phục, điểm này làm cho hắn nhìn cô với cặp mắt khác xưa.

Nhưng mà gần đây, hội đồng thẩm tra ở Vienna lại truyền đến tin tức, cả Lí Mỹ Thắng cùng con gái đều sao chép tác phẩm, trong vòng nửa năm lấy được hai giải thưởng quốc tế!

Hắn sớm đã nói qua, cúp không quan trọng, thanh danh không quan trọng, chỉ cần cố gắng là được rồi. Hắn tuyệt đối sẽ không vì việc cô không dành được cúp không có sự nghiệp mà không cần cô, hắn coi trọng là bộ dạng tràn ngập giấc mộng của cô, cũng không để ý cô từng là con gái của Lâm Ngọc Nhi. Nhưng cô một đường một bước lên mây, không có thực lực lại để cho Lí Mỹ Thắng thay cô sao chép tác phẩm, nay sự kiện này bị người ta đào bới ra, huyên náo ồn ào.

"Vậy chúng ta đổi địa điểm đi, đến nhà hàng trước kia chúng ta từng hẹn hò, bên cạnh có khách sạn ngắm cảnh đêm rất đẹp." Lâm Tiêm Tiêm vừa cười nói, cực lực lấy lòng hắn, tiếng nói cũng phát ra ôn nhu, bắt đầu làm nũng, "Sắp phải thi rồi, em thật vất vả mới được một ngày nghỉ ngơi ở nhà, anh theo cùng em đi. Em biết em sai rồi, hôm nay để em nhận lỗi với chồng, hầu hạ chồng thật tốt ~"

Nhưng đang lúc cô yêu kiều, ý đồ che dấu toàn bộ cơn giận nổi bão phía trước, lại có một cuộc gọi khác gọi vào điện thoại, là Lí Mỹ Thắng, có việc gấp cần tìm cô, là vì chuyện cuộc thi.

Vì thế Lâm Tiêm Tiêm tạm dừng làm nũng, khôi phục thái độ bình thường, nhận nghe điện thoại của Lí Mỹ Thắng, "Mẹ, chuyện gì?"

"Cuộc thi lần này, hiệp hội âm nhạc quốc tế tạm thời đình chỉ tư cách làm giám khảo của mẹ, không cho mẹ tham gia bất kì công việc nào liên quan đến cuộc thi. Mà nếu điều tra chuyện sao chép là thật, mẹ sẽ bị khai trừ khỏi Vienna, làm xấu mặt Trung Quốc." Lí Mỹ Thắng cô đơn mà nói, "Vài thập niên mẹ huy hoang với thanh danh nữ vương đàn violincent, coi như là bị hủy ở lúc này đây."

"Mẹ, vậy làm sao bây giờ?" Giờ phút này, Lâm Tiêm Tiêm đã không còn tâm tình đi hẹn hò cùng Dạ Triệt, mà là âm lãnh nheo mắt lại, "Rốt cuộc ai đang nhắm vào chúng ta?"

"Thanh Huyên, thật ra chỉ cần con có thể lại đạt giải trong cuộc thi lần này, chứng minh được thực lực của mình, những lời đồn này sẽ tự sụp đổ. Nhưng không có mẹ làm chăn đệm từ giữa, con vốn không có khả năng..."

"Mẹ, con sẽ điều tra rõ ràng xem ai đang làm khó dễ từ giữa! Trước mắt cứ vậy đi!" Lâm Tiêm Tiêm không muốn nghe tin tức xấu này, nhanh chóng cúp máy, sau đó khoanh tay đi đến bên cửa sổ, nheo mắt nhìn bên ngoài.

Họ Cổ, là cô đang nhắm vào tôi sao? Cô để cho phu nhân Bích Ti triệt đường làm giám khảo của Lí Mỹ Thắng, yêu cầu hiệp hội âm nhạc quốc tế một lần nữa thẩm tra cuộc thi lần này sao?

Đúng, cô chính là sao chép. Vậy thì thế nào!

A, cô chính là lợi dụng sao chép để có được thân phận này, hào quang sáng chói bước vào Mộ gia, cô xứng đôi với Mộ Dạ Triệt, nhà mẹ đẻ Từ gia của cô cũng môn đăng hộ đối với Mộ gia! Mà Cổ Dư cô, cả đời không chiếm được Mộ Dạ Triệt yêu cũng là xứng đáng!

---

Cổ Dư chờ một người bạn, đứng ở cửa đại viện thị ủy, lại ngẫu nhiên gặp Mộ Dạ Triệt tan làm trở về.

Từ cái ôm lần trước ở trong xe golf, Mộ Dạ Triệt rõ ràng bắt đầu nhớ Cổ Dư mất trí nhớ, hắn cảm giác Cổ Dư mất trí nhớ so với trước kia càng hấp dẫn hắn hơn.

Cô không hề có dáng vẻ không để ý đến hình tượng, cũng không lại điên điên khùng khùng, mà là cao quý thanh lịch, toàn thân lộ ra một hương vị phụ nữ. Váy trắng áo trắng, lại khiến cô tao nhã thuần mỹ hơn.

Mà quan trọng hơn là, cô không có mất đi tính tình ngay thẳng của mình, môi đỏ mọng nhếch lên, tiếng cười mê người, xinh đẹp đoan trang.

Giờ phút này, hắn chủ động bước xuống xe, nhìn cô hỏi cô đang đợi ai?

Cổ Dư quay đầu mỉm cười, toàn thân mặc âu phục đoan trang, cổ tay đeo đồng hồ, trên tay là túi xách, nhìn nhìn đồng hồ, nói: "Chắc là anh ấy sẽ mau đến thôi, chúng tôi đã hẹn cùng nhau ăn cơm."

"Người ấy cũng ở nơi này sao?" Mộ Dạ Triệt liếc mắt nhìn đại viện thị ủy phía sau mình một cái, hơi hơi kinh ngạc một chút.

"Đúng vậy, tôi còn mua cho anh ấy một món quà." Cổ Dư cầm lấy cái túi quà trong tay, lấy hộp quà bên trong ra, môi đỏ cười khẽ: "Nghe nói đồng hồ anh ấy bị hỏng rồi, bởi vậy tôi tiện đường mua giúp anh ấy một cái, không biết anh ấy có thích hay không."

Mộ Dạ Triệt nhìn đồng hồ trong hộp quà, phát hiện đây đúng là loại mà hắn thích, khiến mắt hắn sáng ngời, nhưng cái này là cô đưa tặng cho người đàn ông khác, không khỏi có chút thất vọng, cười nói: "Nhất định người đó sẽ thích."

Cổ Dư thì đang nhận nghe điện thoại, nói nói mấy câu, sau đó xoay người cười nói mất mát đối với hắn: "Vốn dĩ đã đặt chỗ xong rồi, quà cũng đã mua, anh ấy cũng không thể đến. Người đàn ông này luôn luôn để tôi phải đuổi theo mà chạy như vậy, cũng không sợ khiến người ta mệt chết." Cô cười thất vọng, xoay người đi về.

Nhưng mà những lời cuối cùng này, lại khiến trong lòng Mộ Dạ Triệt kinh ngạc, trực giác mách bảo là Cổ Dư đang nói hắn!

Vẫn đuổi theo hắn chạy, hắn cũng không chịu đáp lại cô sao? Cho đến một khắc cô bị tai nạn rời đi, hắn còn đang trách tội cô sao?

Nhưng cô không biết, khoảnh khắc hắn nhìn thấy cô bình an trở về, tâm hắn có bao nhiêu là vui sướng! Sự bất ngờ vui sướng cùng kích động này, có thể cọ rửa sạch toàn bộ chán ghét cùng hiểu lầm ngày xưa, chiếm đầy trái tim hắn, chỉ cần, cô khỏe mạnh an khang trở về, một lần nữa xuất hiện ở trước mặt hắn!

"Jasmine, chúng ta cùng đi ăn cơm." Hắn vươn tay giữ cổ tay cô lại, kéo Jasmine về, "Em đã đặt chỗ xong, vậy chúng ta cùng nhau đi qua."

Cổ Dư thì nhẹ nhàng đụng vào trong lòng hắn, ngửa đầu cười quyến rũ, "Cám ơn anh đã đi cùng tôi."

Nhưng mà khi Mộ Dạ Triệt lái xe về phương hướng mà Jasmine đã đặt trước, trong lòng hắn lại âm thầm lắp bắp kinh hãi.

Thì ra Jasmine đặt bàn tại nhà hàng ở tầng cao nhất của khách sạn nơi mà tại bữa tiệc ngày đó hắn cầu hôn Lâm Tiêm Tiêm, phong cảnh nơi này tốt lắm, nổi tiếng toàn thành phố, rất nhiều người tới nơi này ăn cơm, bởi vậy Jasmine đặt bàn ở trong này.

Hơn nữa trước đó không lâu, Lâm Tiêm Tiêm còn mở tiệc mừng chiến thắng ở đây, triển lãm chiếc cúp quốc tế thứ hai của mình, làm cho hắn không nhớ rõ gian nan thế nào!

Giờ phút này, hắn cùng Jasmine đi qua đại sảnh, Jasmine cũng không cảm thấy có gì dị thường, khi thì quay đầu nhẹ nhàng mỉm cười với hắn, "Mộ thị trưởng, tôi nghe nói phong cảnh nơi này tốt lắm, rất khó đặt bàn ở đây, hôm nay cuối cùng cũng khiến cho tôi biết được. Tôi để trợ lý gọi điện cả ngày mới đặt được bàn ở đây, bởi vậy nhất định phải quý trọng thời gian ở nơi này.

Mộ Dạ Triệt thì nhẹ nhàng giữ chặt cổ tay của cô, đôi mắt tối tăm, bình tĩnh nhìn chăm chú vào cô: "Jasmine, chẳng lẽ em thật sự không nhớ gì sao?"

Ngày đó ở sân golf, rõ ràng Cổ Dư có chút ám chỉ đối với chuyện này, nói rằng cô không thể giải thích chỉ có thể tạm thời rời đi. Cô có ý ám chỉ, đúng là chuyện cô đẩy Lâm Tiêm Tiêm ngã xuống từ nơi này!

"Mộ thị trưởng, tôi nên nhớ rõ điều gì?" Cổ Dư mỉm cười hỏi lại hắn, thuận thế tới gần hắn, nhích lại gần trong lòng hắn, tránh xe đẩy đồ ăn ở bên cạnh.

Mộ Dạ Triệt cũng thuận thế kéo cô vào trong lòng, ấn nút mở thang máy, cùng cô đi vào trong.

Giây tiếp theo, hai người đang ôm nhau, chính xác mà nói, là Cổ Dư không cẩn thận ngã vào trong lòng hắn, sau đó Mộ Dạ Triệt ôm lấy cô.

Sau khi ôm lấy cơ thể mềm mại này của cô, hắn liền không hề buông ra, mà là đem gương mặt tuấn tú chôn trong mùi hương tóc mai của cô, ôm sát thân hình mềm mại đáng yêu của cô ở trong lòng mình, giọng khàn khàn vang lên bên tai cô: "Cổ Dư, vì sao không giải thích?"

Cổ Dư ở trong lòng hắn cười không tiếng động, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh, hai tay đưa ra ôm lấy bờ lưng dày rộng của hắn.

Cô đem mặt chôn trong lòng hắn, nghe tiếng tim đập của hắn, nói ôn nhu: "Không biết vì sao, tôi cảm giác thật thích ngài. Nhất là thời điểm ngài ôm tôi, tôi cảm giác thật sự hạnh phúc, giống như là chờ đợi giờ phút này đã lâu."

Hai cánh tay Mộ Dạ Triệt ôm cô càng nhanh, môi hôn hôn lên sợi tóc của cô, sau đó cúi người xuống dưới, tìm kiếm mắt cùng môi của cô.

Sau đó khi hắn muốn hôn cô, nhất là thời điểm cô bộc lộ cõi lòng với hắn, hắn thầm nghĩ ôm cô thật chặt, tặng cho cô một nụ hôn hương tư nhớ nhung, nói cho cô biết hắn cũng rất nhớ cô! Hắn cảm giác đoạn tình cảm ngày, cảm giác này, là trì hoãn thật lâu từ nửa năm trước đến nay. Từ lúc Cổ Dư ngồi xổm ở sân bay mà khóc, hắn nên ôm lấy cô, hôn cô, giữ cô lại, chứ không nên để cô bỏ trốn.

Nhưng mà giờ phút này, Cổ Dư ở trong lòng hé mở đôi môi, không có điên cuồng đáp lại hắn như trước kia, mà là xấu hổ che lại đôi môi đỏ mọng của chính mình, hơi hơi rời khỏi cái ôm ấp của hắn, "Ngại quá, vừa rồi......"

Mộ Dạ Triệt cũng tỉnh táo lại, buông lỏng cô ra, nhìn Cổ Dư ngày càng kiều diễm động lòng người ở trong lòng.

Cổ Dư nghiêng người đi, thẹn thùng với hắn, "Hình như đến tầng cao nhất rồi."

Mộ Dạ Triệt lưu luyến dời ánh mắt khỏi người cô, thế này mới đưa cô đi vào nhà hàng ở tầng cao nhất, cùng cô dùng bữa tối.

---

Lâm Tiêm Tiêm nằm trên giường luôn luôn gọi điện cho Mộ Dạ Triệt, cô vẫn luôn nôn nóng bất an, vì chuyện cuộc thi, cũng vì những chuyện đã phát sinh gần đây, vẫn ăn không ngon, ngủ không yên.

Nhưng Mộ Dạ Triệt vẫn không chịu nghe điện thoại, cho dù cô có gọi bao nhiêu lần, đối phương đều trong trạng thái không người nhận nghe.

Cuôí cùng cô đi xuống lầu tìm đồ ăn, nhìn thấy Mộ thái thái đang ngồi một mình trong phòng khách xem TV.

"Mẹ." Thái độ của cô mềm mại xuống, lại khôi phục thành Lâm Tiêm Tiêm dịu dàng trước kia, chủ động đi tới bóp vai cho Mộ thái thái, nói ôn nhu: "Mẹ, nghe nói trước kia mẹ quen biết rất nhiều người bạn trong giới âm nhạc. Ngoài mẹ Lí Mỹ Thắng của con ra, mẹ còn biết nhiều bậc thầy đàn violincent cùng cấp bậc với mẹ của con đúng không?"

Mộ thái thái dùng khóe mắt liếc nhìn cô một cái, lười nhìn cô, tiếp tục xem TV, "Đừng có ý đồ gì với ta!"

"Mẹ." Lâm Tiêm Tiêm lại càng thêm ôn nhu bóp vai cho Mộ thái thái, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, cười nhu hòa: "Con nghe nói cuộc thi lần này có lão tiên sinh Mạch Tư Cát nổi tiếng kéo đàn violincent, có một chút giao tình với mẹ, mẹ có thể vì con đã sinh ra cháu nội cho mẹ, giúp con lần này đi. Mẹ chỉ cần giới thiệu lão tiên sinh Mạch Tư Cát cho con là được, chuyện còn lại tự con sẽ làm."

Mộ thái thái nghe câu 'Sinh cháu nội' quả nhiên có chút dao động, quay đầu nhìn cô, "Thanh Huyên, đây là con thật sự cùng đường phải không, muốn để Mạch Tư Cát sao chép sản phẩm cho mình sao? Bà thông gia Lí Mỹ Thắng không giúp được con sao?"

Lâm Tiêm Tiêm lập tức chụp lấy cánh tay của Mộ thái thái, thiếu chút nữa quỳ xuống trước mặt Mộ thái thái, "Mẹ, mẹ suy nghĩ một chút đi, nếu chuyện con sao chép tác phẩm để dành được cúp bị làm rõ, Mộ gia chúng ta sẽ không bị ảnh hưởng sao? Con là con dâu của Mộ gia, bọn họ chê cười con, chính là chê cười Mộ gia chúng ta! Chỉ cần cuộc thi lần này con lại dành được cúp, ngồi vững vị trí nữ vương này, những tin đồn sao chép nâng đỡ kia sẽ tự động biến mất! Ngược lại, nếu con thất bại, như vậy con sẽ bị trục xuất khỏi giới âm nhạc, cũng làm xấu mặt Mộ gia!"

"Nhưng nếu ta để Mạch Tư Cát giúp con sao chép cùng nâng đỡ, chính là kéo ông ta xuống nước!" Mộ thái thái lập tức nhăn mày lại, không dám đồng ý chuyện này, tuy rằng bà cho rằng lời này của Lâm Tiêm Tiêm là có lý, nhưng bà cũng không thể đem Mạch Tư Cát đức cao vọng trọng biến thành thân bại danh liệt, "Hiện tại Lí Mỹ Thắng chẳng phải bởi vì việc sao chép đi đêm cho con mà bị khai trừ khỏi Vienna rồi sao? Con nói xem nếu con không có năng lực lớn như vậy, thế thì chọn con đường khó khăn để đi làm gì, còn hại thảm những người thân bên cạnh mình!"

"Nhưng sự việc đã xảy ra, mẹ nói nhiều như vậy lại có tác dụng gì đâu! Hiện tại chúng ta hẳn là nên nghĩ làm thế nào để đi giải quyết nó!" Lâm Tiêm Tiêm cũng nhỏ giọng rống lên, dĩ nhiên ngồi xổm xuống trước mặt Mộ thái thái, cầm lấy tay của bà, đau khổ cầu xin, "Mẹ, mẹ giúp con lần này đi. Chỉ cần cuộc thi lần này con dành được cúp, chúng ta có thể bảo vệ được thanh danh của Mộ gia! Mẹ!"

Mộ thái thái bị cô lay lay đến chóng cả mặt, nhưng đồng thời cũng tâm loạn như ma, nâng tay lên, "Để ta nghĩ cái đã." Thanh danh của Mộ gia cũng không phải là một chuyện nhỏ, có lẽ, lần này bà có thể nhờ Mạch Tư Cát chống lưng cho Lâm Tiêm Tiêm, để con dâu ổn định ngai vàng nữ vương đàn violincent. Dù sao hai lần trước đều là sao chép tác phẩm đi cửa sau mới dành được cúp, đâm lao đành phải theo lao.

Lam Tiêm Tiêm thấy Mộ thái thái có dấu hiệu buông lỏng, vội vàng lại vui sướng dặn dò mà nói: "Mẹ, chuyện này đừng nói cho ba biết. Cả đời ba thanh liêm, chắc chắn nhất định không cho phép loại chuyện này xảy ra. Nhưng nay con đã đến từng bước này......"

"Là chuyện gì mà không thể để cho ông ngoại biết? A." Đang lúc Lâm Tiêm Tiêm thấy được hi vọng, cứng rắn lôi kéo Mộ thái thái lên thuyền với mình, yên tĩnh đi lên lầu hai, đột nhiên truyền đến âm thanh đã lâu của Đông Húc, lạnh lùng, mang theo nụ cười, đang xoải chân dài, lững thững đi xuống lầu.

Ngày thường hắn lãnh khốc vô tình, tuấn mỹ, ánh mắt lợi hại như lưỡi dao, chính là đoạn thời gian ở chung với Cổ Dư, xem ra mới giống một người có cảm xúc.

Hôm nay hắn đến đây thăm ông ngoại, đúng lúc cũng nhìn xem mợ út mới cưới vào cửa, cong môi cười lạnh, tay đút túi quần, đi ra khỏi nơi này.

Hắn không có chào hỏi cùng Lâm Tiêm Tiêm, gặp qua trong phòng Mộ bí thư, trực tiếp rời đi, rời khỏi Mộ trạch.

---

Hắn vẫn duy trì tư thế này đi trong đại viện thị ủy, cũng tản bộ, sau đó đi đến nơi Cổ Dư đứng vừa rồi, nhìn bốn phía, đôi mắt hẹp dài nheo lại một chút cười bất đắc dĩ, lắc đầu, "Cô gái này."

---

Bàn cơn ở bên cửa sổ, Cổ Dư tự mình đeo chiếc đồng hồ mới cho Mộ Dạ Triệt.

"Rất hợp với ngài." Cô cười khẽ, thu lại bàn tay của mình trong tay hắn, sau đó chân thành đứng lên, chuẩn bị chấm dứt bữa tối này, "Thời gian không còn sớm, tôi cần phải trở về."

Nhưng thời điểm lấy túi xách, cô không nghĩ qua là đụng phải lọ tương trên bàn, lọ tương không chỉ đổ lên người Mộ Dạ Triệt, cũng văng lên váy áo của cô.

"Trời, thật xin lỗi." Cô bị một cảnh này dọa tới biến sắc, mất đi sự thong dong thanh lịch của mình, ngàn vạn lần không thể tưởng tượng được sẽ làm thành như vậy, quyết định bồi thường cho Mộ Dạ Triệt một bộ quần áo, "Tôi không cẩn thận quá, để tôi mua cho Mộ tiên sinh một bộ quần áo mới."

"Không sao." Môi Mộ Dạ Triệt gợi lên, thích nhìn bộ dạng thất thố tay chân của cô, rất giống với cô trước kia, khẽ cười nói: "Vừa rồi em đã tặng tôi một chiếc đồng hồ, chúng ta huề nhau. Giờ chúng ta đi xuống phòng khách sạn ở tầng dưới để giặt sấy quần áo, váy của em bị dơ rồi."

"Vâng." Cổ Dư cùng hắn đi ra thang máy, khóe môi ôm lấy một chút cười, mềm mại đi theo phía sau hắn.

Thời điểm đặt phòng ở tầng dưới, không biết sẽ phát sinh chuyện gì nhỉ? Tuy rằng Mộ Dạ Triệt không phải kẻ ngốc, nhưng cô cũng thật sự mong chờ tiếp theo sẽ phát triển như thế nào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio