Lỗ Ái (Bắt Yêu)

chương 84-2: giam cầm cô, dịu dàng chăm sóc (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đằng Duệ Triết thong thả bước giữ đám nữ cảnh ngục, vô cùng kiêu ngạo, ánh mắt như kiếm, lạnh lùng nhìn đám nữ cảnh ngục khiến người ta rét run, hai tay chân luống cuống, không dám lơ là một giây; Một bộ phận nữ tù nhân đứng ở chỗ lưới sắt thông khí trong nhà, tập luyện theo nữ huấn luyện viên, tay chân chơi bóng trật tự rõ ràng; Một bộ phận nữ tù khác thì đang lao động cải tạo, đứng bên hàng rào sắt, khát vọng nhìn thế giới bên ngoài.

Bọn họ mặc áo tù nhân màu vàng đất giống nhau, móng tay cắt ngắn ngủn, tay chân lanh lẹ lưu loát, phản ứng linh hoạt, trước sự giám sát của đám cảnh ngục, thật cẩn thận chạy tới chạy lui.

“Đằng tiên sinh, đây là nơi Tô tiểu thư từng lao động cải tạo để sớm mãn hạn tù.” Nữ cảnh ngục chỉ vào một vị trí trước máy may, thực hiện nhiệm vụ giải thích cho thiếu gia, thái độ ôn hòa, “Chủ yếu cô ấy phụ trách đạp máy và nghiền sợi, mỗi ngày làm việc sáu tiếng, sáng ba tiếng tối ba tiếng, giữa buổi còn có thời gian nghỉ ngơi.”

Đằng Duệ Triết lạnh lẽo liếc mắt một cái, môi mỏng như một lưỡi đao sắc bén, dừng trước mặt của nữ cảnh ngục, điềm nhiên nói: “Mỗi ngày Tô Đại Lận chỉ làm việc vài giờ sao?” Anh dùng ánh mắt quét về bốn phía, cuối cùng nhìn chằm chằm vào một nữ tù đang toát mồ hôi lạnh, hỏi ,“Cô nói cho tôi nghe xem! Bản thiếu muốn biết, tại sao cô ấy lại bị bệnh bao tử nghiêm trọng như vậy!”

“Quy, quy định là năm đến sáu giờ, nhưng bình thường cô ấy thường ở lại làm thêm, làm đến khuya mới đi ngủ...... Hơn nữa ở trong ngục cô ấy không chịu ăn cơm, dùng phương thức tuyệt thực để phản kháng…”

Nữ tù sợ hãi rụt rè nói, chui thẳng vào đám người, không muốn mình trở thành trung tâm để mọi người chỉ trích,“Tôi nhớ rõ ràng mỗi lần tiếng còi báo động vang lên, đều là Tô Đại Lận chạy trốn, chạy từ đập nước này sang đập nước khác, vừa khóc lại la. Tuy rằng tôi chưa hề ở trong phòng giam cùng cô ấy, nhưng rất nhiều lần nhìn cô ấy khóc lóc ở nhà ăn, đem đồ ăn hất đi hết, bảo rằng muốn ra ngoài. Hơn nữa trong dây chuyền sản xuất, cô ấy thường xuyên làm sai, mỗi lần đều phải làm lại, liên lụy đến cả một nhóm người......”

“Chuyện đó giằng co trong bao lâu?” Anh nhíu mi lại, ánh mắt lạnh hơn mấy phần.

“Vẫn đều như vậy, nhất là năm thứ nhất, cô ấy trực tiếp hất đổ đồ ăn của nhà ăn chuẩn bị, nói muốn gặp cha thị trưởng của cô ấy, bởi vậy chúng tôi mới hiểu ra cô ấy là đại tiểu thư con nhà quan. Cảnh ngục cho chúng tôi đọc báo, đi học, đi làm công, cô ấy lại khóc, nói rằng muốn gặp anh Duệ Triết của cô ấy... Kỳ thật so với người khác, cô ấy đã được hưởng đặc quyền, ăn cơm có thịt, nơi ở rộng rãi, tính tình đại tiểu thư càng ngày càng bộc lộ...”

“Đưa tôi đến xem nơi cô ấy từng bị giam!” Mi Đằng Duệ Triết chàng nhíu chặt, lạnh nhạt nói với nữ cảnh ngục.

“Vâng, Đằng thiếu gia!” Nữ cảnh ngục nghe lệnh xoay người bước về phía trước.

Trong khu nhà tù mỗi gian chứa bốn người, giam giữ các loại phạm nhân khác nhau, mỗi phòng có sáu, bảy cái giường và tám cái tủ, xem như rộng rãi.

Đằng Duệ Triết bình tĩnh nhìn chiếc giường Tô Đại Lận từng ngủ, trong đầu hiện lên hình ảnh cô nằm co ro trong căn phòng này ngủ. Cô luôn luôn khóc, cuộn mình thành một cục, nằm ở đây cắt cổ tay tự sát, miệng gọi tên cha, anh Duệ Triết, cô độc mà tuyệt vọng... Thì ra, năm đó khi Tô thị trưởng qua đời, cô cũng đã muốn chấm dứt sinh mệnh của mình, khiến cho Tô gia mất đi huyết mạch cuối cùng.

Anh lẳng lặng nhìn thoáng qua, nhìn ba cái phòng ngủ, đi vòng quanh một lượt.

“Đằng tiên sinh, ở trong ngục giam Tô tiểu thư sống rất tốt, có được cải cách giáo dục, cố gắng tiến tới, chịu khổ nhọc, nhưng vẫn là một đứa bé cứng đầu, năm đầu tiên trong tù vẫn không chịu ăn cơm mà tuyệt thực, khiến cho mắc bệnh bao tử, hơn nữa ngày đêm lao lực cải tạo, vì muốn nhận ít tiền công, làm cho thân thể mang bệnh rồi.” Cảnh ngục ở một bên giải thích, nhắm mắt theo sau đuôi anh,“Bác sĩ vẫn còn lưu giữ báo cáo sức khỏe của Tô tiểu thư, Đằng tiên sinh có thể đi xem thử.”

***

Đằng Duệ Triết thong thả bước tới cửa, quay đầu lạnh nhạt nói:“Ba năm nay, Giám ngục trưởng Lí đến đây bao nhiêu lần?” Chết tiệt, ba năm nay anh không đến thăm tù, lời dặn dò giám ngục trưởng chỉ giam Tô Đại Lận một mình đã biến thành lời nói suông hay sao!

“Ba năm trước đây ngục trưởng Lí đã bị điều đi rồi, bây giờ ba tháng ngục trưởng mới đến đây một lần.”

“Nguyên nhân gì mà bị chuyển đi?” Khuôn mặt tuấn tú trở nên lãnh khốc, phát hiện trong ngục giam có rất nhiều chuyện mà anh không hay biết!

“Bị chuyển đến làm tổng cảnh giám, ba năm trước đây đã bắt đầu nhậm chức.” Nữ cảnh ngục cung kính nói, mời anh ra khỏi gian nhà tù đến phòng khách, nhiệt tình chiêu đãi,“Đằng thiếu gia, mới đi bên này.”

Đằng Duệ Triết nhìn đồng hồ, nở nụ cười lạnh ác, đồng ý đi gặp vị ngục trưởng mới.

Ngục trưởng mới báo cáo với anh rằng, sau khi Tô tiểu thư vào tù một tháng, ông ta đã được chuyển đến nhậm chức. Không nhận được dặn dò gì đặc biệt, cho nên đem Tô Đại Lận giam giữ như những tù nhân khác, giam chung trong phòng 4 người, đồ ăn của cô có nhiều hơn người khác một phần thịt.

Nhưng Tô tiểu thư không quá cảm kích, thường xuyên đánh đổ cơm, đòi tuyệt thực, ông ta cũng chẳng thèm quản nữa, mỗi ba tháng đến ngục giam một lần để thị sát, chưa từng nghe nói Tô tiểu thư sống không ổn.

Hơn nữa có vài lần Tô tiểu thư leo lên đập nước để bỏ trốn, ông ta đều nể mặt Tô thị trưởng, giảm bớt xử phạt, xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ.

“Đằng thiếu gia, tại hạ nghe nói ba năm này Đằng thiếu chưa từng đến thăm tù, cũng không có tài đóng góp cho nhà tù, đúng không?” Ngục trưởng vừa cười hỏi, không thẹn với lương tâm nhìn đại thiếu Đằng gia, chậm rãi nói tiếp:“Tại hạ cũng chỉ làm việc theo lẽ công bằng, tuyệt đối không thiên vị cho tù nhân quyền lợi nào, không để cho các cô ấy đi đường tắt, hưởng thụ đặc quyền; Mà là để cho các cô ở một môi trường yên ổn tiếp nhận giáo dục, sau này có thể bắt đầu lại cuộc sống.”

Đằng Duệ Triết nghe được sắc mặt liền trầm xuống, mày kiếm nhướn lên, hai mắt u lãnh, lạnh giọng chất vấn:“Đối đãi bằng cách nào, có thể làm cho một cô gái khỏe mạnh mắc bệnh bao tử trầm trọng?! Nếu không phải chịu đói lâu ngày hoặc ăn phải đồ bẩn, làm sao có thể tích trữ thành bệnh nặng như thế!”

Lí ngục trưởng ngẩn ra, ngây người, nói:“Tô tiểu thư vẫn không chịu ăn cái gì, hoặc là không ăn theo giờ quy định, làm cho những người cai ngục không thể đốc thúc ăn. Đằng thiếu gia, như vậy đi, chuyện này tôi sẽ xem xét sau, hy vọng Đằng thiếu gia cho một chút thời gian. Dù sao tôi đây và Đằng thiếu gia cũng giống nhau, trong ba năm chưa từng gặp qua Tô tiểu thư lần nào, vẫn là cai ngục quản lý, giám sát cô ấy lao động cải tạo.”

Hai hàng lông mày Đằng Duệ Triết vừa động, lẳng lặng nhìn ngục trưởng không nói lời nào, một thân lạnh lẽo bức người, ánh mắt u lãnh thâm thúy. Một lát sau, lẳng lặng bước ra khỏi văn phòng.

Một lần nữa mở cửa phòng lao động cải tạo của các phạm nhân, nhìn chiếc máy Đại Lận đã từng làm việc.

Thì ra đây là cuộc sống suốt ba năm của Đại Lận, mỗi ngày mỗi đêm đều làm việc cùng máy móc, bị những mũi kim sắc nhọn đâm, khâu những đường may trên quần áo. Lúc lao động cải tạo, dưới ánh nắng gay gắt mà làm việc khổ cực, khuân vác, đào bới, làm bia ngắm, thậm chí có khả năng còn phải đi sửa đường, mở núi, trồng trọt, khiến cho đôi tay bé nhỏ kia trở nên thô ráp như thế...

Đây chính là bài học thử thách của cô, không có giám ngục trưởng nâng đỡ, không thể hưởng thụ đặc quyền, sự cải tạo và giáo dục nơi này đem một cô gái thiên kim ương ngạnh như cô, ép thành một cô bé mồ côi nhát gan, làm cho cô biết, làm người khác đau khổ phải trả một cái giá rất đắt, chuyện bản thân mình làm sai thì phải tự chịu trách nhiệm, đó chính là một Đại Lận trưởng thành.

Bởi vì trên đời này, không ai có nghĩa vụ phải trả giá cho sai lầm của cô, bị cô làm tổn thương; Đánh người chính là đánh người , phóng hỏa chính là phóng hỏa, không thể tha thứ…

Nhưng Đại Lận, khi em vẫn đang hai bàn tay trắng trong ngục, anh không hề đến thăm em, em cũng không nên nghĩ đến tự sát, mà phải biết kiên cường mà sống, thay đổi bản thân, sống một cách thoải mái. Chỉ có kiên cường, trưởng thành, tài năng mới làm cho người ta thay đổi cái nhìn về em, tiếp nhận em một lần nữa.

Có lẽ lúc ấy em vẫn còn quá nhỏ tuổi, nhất thời không chịu nổi đả kích mất cha, nghĩ đến bản thân mình đã phí hoài, nhưng bây giờ em đã đứng lên, trở nên kiên cường hơn, dùng một cách khác để sống tiếp, không được để bị ức hiếp nữa, không được dễ dàng buông tha cho sinh mệnh.

Ba năm nay Đằng Duệ Triết không đến thăm em, là vì anh chán ghét, bị em làm phiền đến sợ hãi, nên đã bỏ lỡ cuộc sống ba năm trong tù của em, khiến cho em đối với anh tâm như tro tàn. Nhưng hiện tại, anh chỉ muốn bồi thường cho em, bù lại những mất mát to lớn của em, không bao giờ để cho em phải đau khổ, không bao giờ để cho em phải trải qua cuộc sống khó khăn.

Không nhất định em phải vẫn còn yêu anh Duệ Triết như ngày xưa, anh cũng không ép em phải yêu anh, mà anh muốn em không chống đối anh, khiến anh tức giận, mất đi lí trí mà trừng phạt em! Căn bản anh và em không hề tồn tại tình yêu, em không còn thương anh Duệ Triết, anh Duệ Triết cũng chẳng yêu em, nhưng vì sao em mãi luôn cự tuyệt, suốt ngày anh anh em em với Tiêu Tử, chuyện đó đối với anh là một loại vũ nhục rất lớn!

Lần đầu tiên anh vì phụ nữ mà mua sản phẩm dưỡng, chỉ muốn giúp em chăm sóc bản thân mình, giúp em trị bệnh bao tử, nhưng lại chẳng bằng một chiếc ô của Tiêu Tử! Sản phẩm dưỡng kia em chỉ thuận tay cầm, cái ô kia của Tiêu Tử thì liên quan gì chứ, thế mà em lại cố ý để quên, căn bản em chẳng để tâm ý của anh trong lòng!

Vội vã trở về từ Bắc Kinh, nhìn em bị thương đến chật vật, cơ khổ lại đáng thương, chẳng có Tiêu Tử bên cạnh, bước đi cũng khó khăn như thế, anh đã động lòng, nhất thời chỉ muốn chăm sóc cho em cả đời, bồi thường cho em cả đời, mà em, vô tình vứt bỏ nhẫn như thế!

Nếu Tiêu Tử tài giỏi vì em mà che gió che mưa, anh ta sẽ đến Bắc Kinh chậm hơn anh sao? Em sẽ bị người ta đánh đến mức mặt sưng đỏ, khóc đến đỏ hai mắt sao?

Em đính hôn cùng anh ta, chỉ là sự thị uy của anh ta với anh, biểu thị rằng anh ta đã công khai chiếm lấy em; Người đàn ông này chẳng hề chuẩn bị tốt chuyện gì cả, không thể làm tốt công tác tư tưởng cùng cha mẹ, cũng chẳng có năng lực đơn độc để đối mặt, chỉ biết nói ‘Yêu’ mà thôi!

Yêu, cái chữ này lăn qua lộn lại mà nói, có thể làm ra cơm ăn sao? Mất đi sự che chở của cha mẹ, anh ta chẳng có gì cả, chỉ có không khí cho em ăn! Mà em lại cứng đầu, thủy chung như thế.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio