Đồng Giai Mẫn hạ tay xuống, nếu không phải nhờ câu nói đó của ả thì có lẽ đến giờ mặt ả đã bị cô nhào nặn bằng vài cái tát rồi. Thái độ lồi lõm!
Tuy rằng cô không muốn gặp Thẩm Bạch Phong đâu nhưng chẳng lẽ trước mặt bao nhân viên lại khăng khăng từ chối.
Theo gót Phiến Mạn Kỳ lên phòng chủ tịch, Thẩm Bạch Phong hài lòng khi thấy cô nghe lời như vậy nhưng lại lướt qua bản mặt của cô ả trợ lý với ánh mắt chán ghét:
" Xong việc rồi cô ra ngoài đi!"
Cái gì? Chẳng lẽ ra lệnh cho Phiến Mạn Kỳ đến khu đối ngoại chỉ để gọi cô lên phòng anh hay sao? Rảnh thật ấy!
Nếu cô không nhầm thì còn có điện thoại bàn mà...cần gì phải phiền toái như vậy.
Nhưng mà cũng lạ, kêu Phiến Mạn Kỳ gọi cô chứ đâu phải là chép chép cái gì như ả nói. Giờ thì cô đã hiểu rồi, hóa ra ả nhân cơ hội này để thử cái sự bản lĩnh của cô. Nếu như ngay lúc ấy cô mềm lòng nhận lời thì có lẽ đã bị chịu sự kìm hãm của Phiến Mạn Kỳ rồi.
Phiến Mạn Kỳ ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra? Sếp Thẩm thật quá đáng!
Cô ả phụng phịu bĩu môi cả mét không cam chịu mà ra ngoài.
Thẩm Bạch Phong quay trở lại màn hình máy tính đọc tài liệu nhưng vẫn không quên nói:
" Đàm tổng hình như rất thích cô. Ông ấy muốn tối ngày mai gặp nhau ở chỗ cũ."
Đồng Giai Mẫn lại phải kìm nén cảm xúc bản thân.
Ông ta vẫn muốn gặp cô ư? Chẳng lẽ là muốn dùng thủ đoạn để ép buộc cô ký vào cái giấy tờ đó.
Lần này cô từ chối kịch liệt:
" Tôi không muốn đi!"
Không muốn đi thì cũng phải đi. Anh muốn quan hệ hợp tác giữa đôi bên phải thật tốt bằng cách để cô làm con mồi dụ đối phương.
" Cô không có quyền lựa chọn."
Cô hạ giọng nhấn mạnh từng chữ để khắc sâu vào lòng anh.
" Chẳng lẽ anh muốn tôi ngủ với người đàn ông khác ngay trong ngày giỗ ngày của chị Nhiên."
Đúng vậy! Ngày mai là ngày giỗ ngày của Đồng Giai Nhiên.
Thẩm Bạch Phong bối rối không biết phải làm sao cả. Anh suýt nữa thì quên béng mất chuyện quan trọng này, nếu không phải cô nhắc thì có lẽ ngày mai anh vẫn sẽ đi làm như bình thường.
Cho dù không muốn có sự có mặt của cô vì trong lòng anh cô chính là kẻ sát nhân vô cảm, tàn nhẫn giết chết chị gái mình. Song anh vẫn không thể phủ nhận rằng cô chính là em vợ của mình.
Anh nhấc điện thoại lên nhấn một dãy số dài gọi điện cho Đàm Khởi Nguyên để nói lời từ chối. Có lẽ đầu dây bên kia rất bất mãn nhưng vì tôn trọng cô nên tạm thời bỏ qua.
Ngay sáng mai, có một sự trùng hợp không hề nhẹ rằng cả chủ tịch và nhân viên mới đều cùng nghỉ. Có lẽ không một nhân viên nào nhận ra điều bất thường này ngoại trừ Phiến Mạn Kỳ. Sự ghen ghét càng lúc càng dâng cao, cô ả tự tiện rời công ty bắt xe đi đến Thẩm Gia.
Đồng Giai Mẫn biết hôm nay là ngày quan trọng nên đã đến Thẩm Gia sớm. Vừa tháo giày bước vào thì mẹ cô - Từ Thụy hoan nghênh bước ra niềm nở chào đón. Thái độ này rất lạ, từ trước đến nay chưa từng xuất hiện dù chỉ một lần. Khác hẳn với những lần gặp nhau giữa hai mẹ con.
" Mẫn Nhi đến rồi hả con, vào đi vào đi Phong đang đợi chúng ta rồi."
Cô gượng gạo không biết đáp sao cho phải vì mẹ cô như thế này cô thực không quen.
Bước vào trong nhà, người hầu lễ phép chào hỏi rồi mang nước ra cho cô uống. Từ Thụy dìu cô ngồi xuống rồi nói chuyện cởi mở với cô.
Tuy rằng là mẹ con có chung giọt máu nhưng cô như cảm thấy rằng người trước mặt mình rất xa lạ đối với cô.
Mẹ nói cái gì cô cũng chỉ biết cười và cười mà thôi. Chính bởi vì thế mà không khí càng lúc càng trở nên nhạt nhẽo pha chút mất tự nhiên. Từ Thụy nói một thôi một hồi khơi gợi lại kỷ niệm giữa hai chị em cô xong rồi cũng ngồi yên vì đã hết chủ đề để nói.
Chợt bà nắm lấy tay cô nhẹ giọng thủ thỉ:
" Chị gái con đã mất rồi, mẹ chẳng còn ai để nương tựa nữa. Bạch Phong rất tốt nhưng suy cho cùng vẫn không có máu mủ ruột thịt khó tránh khỏi việc nó đuổi bà già này ra khỏi nhà. "
Cô không nói gì chỉ lẳng lặng nghe bà nói tiếp. Cho dù không có máu mủ ruột thịt thì với tính cách của anh, cô tin anh sẽ không làm như thế với bà đâu.
" Nếu như con muốn báo hiếu với mẹ thì bây giờ con nên thay thế chị gái con đi!"
Lòng vòng đã lâu, cũng đã đến lúc đi thẳng vào chuyện chính. Câu nói tưởng chừng mang nghĩa tường minh nhưng ẩn sâu lại chứa đựng hàm ý vô cùng rõ nét.
Bà muốn cô thay thế Đồng Giai Nhiên làm vợ của Thẩm Bạch Phong để bà giữ vững phong độ quý tộc của bản thân ư, để sự giàu có của bà hiện tại không bao giờ bị sụp đổ ư?
Không ngờ bà lại là một người hám danh lợi như vậy? Cô thật không thể tin nổi đây chính là một người mẹ.
Hóa ra, Đồng Giai Nhiên cũng chính là con cờ của bà để đem lại vật chất giàu sang đến cho bà. Đối với bà đây gọi là hưởng thụ sự báo hiếu của con cái ư?
Đây là mất nhân tính người thì có.
Con lớn vừa mất không lâu bà đã lập sẵn kế để đưa con thứ lên thế vị rồi. Tâm địa của bà quả thực không vừa đâu.