“Mày biết rõ vì sao mà.” Nhật Minh thở dài.
Bảo Khôi chậc lưỡi. “Nếu hai, ba năm trước thì tao không nói. Nhưng bây giờ…”
Nhật Minh ngắt lời. “Bây giờ thì khác sao?”
Bảo Khôi thấy đôi mắt nặng trĩu sự u sầu ấy, anh chàng không thể kiềm được lòng. “Thế mày định chờ tới bao giờ? Mười năm? Hay hai, ba mươi năm nữa?”
Nhật Minh thú thật. “Tao cũng không biết.” Đâu phải là anh chưa tỏ tình với Yến Nhi, anh đã từng thử một lần rồi và anh không thích cái cảm giác đau khổ vì bị từ chối.
Quá khứ bắt đầu được hồi tưởng lại, anh nhớ lúc ấy hình như là vào học kỳ hai, của năm lớp mười một.
“Sao hôm nay lại nổi hứng rủ Nhi đi dạo vậy?” Dù sao cũng chiều rồi, cô xem như là đi tập thể dục vậy. Sân bóng này cũng khá lớn, cô nghĩ đi một, hai vòng là được rồi.
Anh lúc này giả vờ nói láo. “Thì thấy trời mát nên rủ Nhi đi dạo thôi.” Thật ra hôm nay anh định tỏ tình.
Cô nhíu mày suy nghĩ. “Thế mọi bữa cũng mát mà.” Chắc thấy nhiều người đi dạo mỗi chiều nên bắt chước chứ gì, cô nghĩ vậy. Chứ cậu bạn này đâu thích bộ môn đi bộ như cô và Mỹ Linh.
“Thật ra.” Anh nghĩ mình nên nói thật. “Minh rủ Nhi ra đây.” Anh ấp úng. “Là có chuyện muốn nói.”
Cô tò mò. “Chuyện gì?” Cô sực nhớ. “Nhi không cho mượn vở bài tập Lý đâu đấy.” Tất nhiên là cô nói vui thôi, chứ nếu anh mượn thì cô vẫn cho.
Anh cảm thấy buồn cười. “Bài kiểm tra Lý vừa rồi, Minh đạt điểm tối đa mà.”
Cô đỏ mặt khi nhớ ra thằng cha này giỏi Lý, Hóa hơn mình. Nghĩ nhanh trong đầu, cô phải chống chế lại cho đỡ e thẹn. “Quên nhỉ, thế không cho mượn bài văn nghị luận đâu.”
Cô chắc chắn môn này giỏi hơn anh. Điểm tra cuối kỳ môn Văn, cô đạt đến chín điểm lận. Một trong ba bạn cao nhất lớp, và tất nhiên là cô đứng đầu rồi. Kẻ giỏi Lý, Hóa kia, sao bằng điểm cô được.
Anh nghĩ mình nên nói thật. “Minh rủ Nhi ra đây, không phải là để mượn vở, hay mượn bài tập.” Anh hít một hơi thật sâu để lấy can đảm. “Thật ra Minh chỉ muốn nói.” Dưới ánh hoàng hôn và tán cây đung đưa trong gió, anh bộc lộ tình cảm của mình. “Minh thích Nhi từ lâu rồi.” Sự xao động của thiên nhiên tựa như tình cảm của anh dành cho cô. Trái tim vốn yên tĩnh bấy lâu, nay lại rung động bởi một nụ cười.
Cô đưa đôi mắt ngạc nhiên xoe tròn nhìn anh. “Hả?” Gì vậy, không phải đi dạo, cũng không phải mượn vở sao.
Tỏ tình mới là mục đích chính của anh. “Nhi làm người yêu Minh nhé.” Anh từng nghĩ mình rất mạnh mẽ, nhưng khi những lời nói được thốt ra, trong anh lại dấy lên nhiều lo sợ, sợ nhất là việc cô sẽ từ chối.
Cô nghĩ mình nên nói thật. “Xin lỗi Minh nhé, Nhi chỉ muốn chúng là là bạn thôi.” Tại sao cô lại dễ dàng thốt ra, tại sao cô lại bình tĩnh trả lời, không, thật ra cô run lắm, chỉ là một phản ứng vô thức khi cô bị dồn vào đường cùng mà thôi. Giờ thì phải gắng kiềm lắm, cô mới không bộc lộ việc mình đang run rẩy như thế nào.
“Vì sao?” Anh không hiểu. “Minh có điểm nào Nhi không thích ư? Nhi nói đi, Minh sẽ sửa.”
Là cô không thích anh, chứ không phải anh không đủ tiêu chuẩn. Trái tim cô nó vậy, nó không mở lòng với anh thì sao cô biết được. “Không phải, chỉ là Nhi muốn chúng ta là bạn bè thôi.”
“Bạn bè?” Mặt anh bắt đầu căng thẳng hơn. “Minh không thích làm bạn với Nhi.” Nói xong, anh cảm thấy mình đã chột miệng. “Không, Nhi đừng hiểu lầm, ý Minh không phải vậy.”
Tất nhiên là cô hiểu anh lỡ miệng mà, sự bối rối khiến ai cũng vậy thôi, cô cũng đang vô cùng bối rối đây. Cô nghĩ mình nên đi nhanh. “Nhi biết.” Cô sực nhớ lại chuyện cũ. “À, ngày xưa Minh nói sẽ cho Nhi ba điều ước đúng không? Nhi muốn sử dụng điều ước thứ hai.” Cô nói nhanh để anh khỏi ngắt lời. “Minh đừng thích Nhi, đừng bao giờ tỏ tình với Nhi nữa.” Cô gắng gượng khẽ cười. “Vậy nha, Nhi có việc nên đi trước đây.” Cô lập tức chạy nhanh về phòng. Mặc dù cô thích đi bộ, nhưng nó không thể giúp ích cô vào lúc này.
“Nhi”, anh định hét lớn nhưng lại chả thể mở miệng. Anh cũng không hiểu vì sao, hay vì lý do gì khiến mình bị từ chối. Hoàng hôn chưa vụt tắt, gió vẫn còn thoảng qua, nhưng mọi thứ lại kết thúc một cách nhanh chóng hơn những gì anh nghĩ. Những câu hỏi liên tục lởn vởn trong đầu và anh không thể lý giải được những điều đó, như thể anh đang bế tắc trong việc giải những bài toán khó, vì không thể tìm ra được đáp án.
Bảo Khôi đang ở trong phòng, thấy nét mặt buồn bã, ủ rũ của bạn mình, Bảo Khôi liền hiểu ra ngay. “Bị từ chối rồi à?”
Anh “ừm” một tiếng đầy nặng nhọc rồi ngồi xuống giường.
Bảo Khôi nhếch môi. “Tao đã nói là đừng hấp tấp rồi. Người khác thì tao không nói, nhưng đây là bé Nhi, người hiểu rõ mối quan hệ của mày và thằng Vinh. Từ hai người bạn thân chuyển thành kẻ thù. Vậy mày nghĩ bé Nhi sẽ chấp nhận lời tỏ tình?”
Anh nhíu mày. “Ý mày là sao?”
Bảo Khôi đáp nhanh. “Theo mày, thì tao nghĩ sao?”
Anh nghĩ nhanh trong đầu. “Mày nghĩ bé Nhi từ chối, vì nghĩ tao cố tình tiếp cận để trả thù thằng Vinh?”
Bảo Khôi lắc đầu. “Không phải trả thù, mà là trêu chọc.”
“Mày nghĩ tình cảm của tao không thật?” Anh thắc mắc.
Bảo Khôi giơ ngón trỏ lên như muốn nói dừng lại. “Không phải là tao nghĩ gì, mà quan trọng là bé Nhi sẽ nghĩ gì.” Bảo Khôi khuyên nhủ. “Tao mượn tạm lời của ai đó trong một bộ phim từng xem, đừng nói bằng lời, mà hãy chứng tỏ bằng hành động.” Anh chàng nhếch môi. “Hãy khiến người ta nghĩ, tình cảm của mày là chân thành, chứ không phải là những lời nói văn vở, hót cho hay.”
Giờ thì anh mới nhận ra sự hấp tấp và ảo tưởng của mình. Hành động của anh khiến Yến Nhi nghĩ rằng tình cảm này không thật, chỉ là một sự trả đũa và chọc giận Quang Vinh. Vậy thì không chỉ cô, anh sẽ cho mọi người thấy tình cảm của mình là chân thật như thế nào. Có điều trớ trêu thay, những chuỗi ngày sau đó là một sự cực hình với anh, khi cô liên tục cố tình lánh mặt.
Chạm mặt trên hành lang trường, thay vì đi tiếp, cô lại chấp nhận đi một đường khác xa hơn. Khi đang chọn nước ở máy bán hàng tự động, anh chỉ muốn tới chào hỏi, nhưng cô lại lao đi, mặc cho lon nước vẫn nằm bên dưới. Những lần cô cố tình né tránh ánh mắt của anh, thậm chí còn không muốn đứng gần trong những buổi xếp hàng học thể dục. Những dòng tin nhắn không hồi đáp, những nụ cười vội thu lại khi thấy anh. Hay sự hớn hở nhanh chóng thay đổi bằng sự lãnh đạm khi anh vừa xuất hiện.
Những điều đó không những khiến anh tổn thương, buồn tủi, mà còn khiến anh cảm thấy sự lạc lõng, cô đơn trong tâm hồn. Như một chú chim di trú bị lạc phương hướng, đập cánh vô vọng tìm lấy đàn của mình, để rồi xà xuống đại dương trong sự kiệt sức vì mệt mỏi. Anh như một người mất hẳn sức sống, chỉ biết nằm dài trên giường tra tấn lấy tinh thần của chính mình. Ngày qua ngày chìm sâu xuống lòng đại dương đau khổ.
Uể oải, mệt mỏi, mất ngủ nhiều đêm, sự cùng cực khiến anh hao gầy cả thể xác lẫn tâm hồn, để rồi anh nhận ra, giá như mình chưa từng thổ lộ tình cảm này. “Bạn bè”, hóa ra mối quan hệ anh từng ghét bỏ đó, lại là phương thức duy nhất khả dĩ cứu lấy anh lúc này. Được trò chuyện, được gần bên cô, dù không phải là người yêu, nhưng với anh như vậy cũng là quá đủ rồi.
Anh cố gắng bình tĩnh khi xuất hiện trước mặt cô trong giờ thể dục, vì không muốn cô dấy lên những suy nghĩ tiêu cực. “Nhi uống nước đi.” Thấy ánh mắt có phần e sợ, anh nghĩ mình nên nói nhanh, trước khi cô lại vội lao đi. “Minh nghĩ về điều ước thứ hai của Nhi rồi.” Anh gượng cười. “Nhưng chúng ta vẫn có thể nói chuyện như bạn bè lúc trước được không?”
Cô cảm thấy nhẹ lòng hơn hẳn. “Tất nhiên là được.” Cảm giác khó chịu cũng vơi đi khi đối diện với ánh mắt của anh. Cô sợ mình đã vô tư biểu cảm điều gì đấy khiến anh vô tình hiểu lầm.
Lòng anh cũng vui vẻ hẳn lên. “Vậy lâu lâu cho Minh mượn bài nghị luận nữa nhé?”
“Không.” Cô khẽ cười. “Bao ăn thịt nướng thì mới cho mượn.”
“Ok.” Anh lại sắp cảm thấy tủi thân, nhưng thấy cô trêu đùa như vậy, anh có thể thở phào nhẹ nhõm. “Nhi uống nhanh đi, bọn nó tới kìa.” Anh đã thấy những ánh mắt thèm thuồng và giận dữ nhìn về phía hai chai nước của anh và cô đang cầm.
Thoát ra những hồi tưởng, trở lại với thực tại, tất nhiên là anh không muốn tỏ tình với cô, không phải vì cái điều ước thứ hai đó, mà việc ở bên cô qua nhiều năm tháng, gần như đã trở thành thói quen thường nhật của anh. Chăm sóc, trò chuyện, giúp đỡ, sự quan tâm ấy dường như đã đi sâu vào trong tiềm thức và cô tựa như đã trở thành một phần linh hồn của chính anh vậy. Chính vì điều đó khiến anh lo sợ, sợ cái cảm giác tổn thương, cô đơn, lạc lõng, sợ linh hồn của mình như chết đi, sợ sự xa lánh năm xưa anh đã từng trải lại quay về. Sợ mình chìm sâu vào đại dương ấy một lần nữa. Vĩnh viễn không thể nhìn thấy ánh dương rực rỡ.
Yến Nhi thích anh, không ai có thể chắc chắn điều đó. Năm xưa anh cũng từng nghĩ như vậy, cứ nghĩ những nụ cười của cô dành cho anh, sự quan tâm ngọt ngào hay những cử chỉ thân thiết ấy, chính là ánh đèn xanh đã được bật. Khiến anh đi đến quyết định tỏ tình, để rồi nhận lấy kết quả là sự tổn thương. Cuối cùng, hóa ra mọi thứ chỉ là sự lầm tưởng và ngộ nhận của chính anh mà thôi. Tất cả chỉ là những cử chỉ và hành động của tình bạn tri kỉ thân thiết, không gì hơn. Bởi vậy, đó chỉ là sự cảm nhận và suy nghĩ chủ quan của mọi người, không ai có thể biết và hiểu rõ được tâm tình của người khác như thế nào. Bảo Khôi cũng vậy, không thể hiểu được trong lòng Yến Nhi như thế nào.
“Mày không biết hay là vì mày sợ?” Bảo Khôi nói ra thẳng suy nghĩ của mình.
Anh gượng cười. “Sợ chứ.” Giọng anh bắt đầu toát lên sự cay đắng. “Sợ một ngày nào đó, Nhi sẽ nhận ra, tao không phải thật sự là người cô ấy đã yêu.” Điều anh sợ hơn tất cả.
“Vậy nên mày cứ chấp nhận im lặng như vậy?” Bảo Khôi như tức giận. “Thằng điên này.”
“Thôi cúp máy nha.” Thiên Bình bước tới. “Trả điện thoại này Khôi.”
“Vào trong thôi.” Anh nghĩ mình nên chấm dứt chủ đề đau đầu này.
“Không tin thì hỏi ông ấy kìa.” Mỹ Linh lên tiếng khi thấy Nhật Minh bước vào.
Anh không hiểu. “Gì?” Anh vừa nghe thấy mọi người xôn xao, giờ bỗng im bặt và đồng loạt nhìn về phía anh. Nhất là ánh mắt của Yến Nhi, ánh mắt tựa như thất vọng của cô bỗng khiến anh xôn xao trong lòng.
Mỹ Linh nói. “Ông Khôi bảo, ngày xưa ông crush Anh Phương đúng không?”
“Anh Phương nào?” Nhật Minh muốn biết rõ để khỏi nhầm lẫn. Chứ nghe đến hai chữ “Anh Phương” thì anh biết mọi người đang ám chỉ đến ai rồi đó.
Mỹ Linh liếc mắt. “Còn Anh Phương nào nữa” Cô đưa điện thoại cho Nhật Minh xem.
Bảo Khôi ở phía sau chem lời vào. “Bé Mít Ướt ấy.”
Anh lúc này mới nhớ ra. “À, nhớ rồi.” Anh cầm điện thoại của Mỹ Linh và nhìn bức hình trong đấy, hình ảnh Anh Phương đang ngồi cùng với Quang Vinh.
“Ngày xưa ông crush Anh Phương à?” Thảo My tò mò.
Anh gật đầu. “Ừ.” Anh nhớ hình như là vào năm lớp bảy, lớp tám gì đấy.
Một chút thất vọng lẫn buồn tủi bỗng nỗi lên trong lòng Yến Nhi. Mặc dù là bạn, nhưng Anh Phương vừa nổi tiếng, vừa xinh đẹp, đến mức cô cũng phải ganh tị. Nếu đứng trước sự lựa chọn, cô nghĩ nếu là mình thì cũng sẽ chọn Anh Phương, thay vì một cô nàng tầm thường như cô. Huống gì lại là anh, tài năng, lịch lãm và đẹp trai rạng ngời như vậy, không thể nào hướng về cô.
Hà Uyên lên tiếng. “Thế bây giờ ông còn crush bà ấy không?”
Anh lắc đầu. “Không, chẳng qua ngày xưa còn nhỏ chưa biết gì thôi.” Giờ lớn lên anh yêu người khác rồi.
“Chưa biết gì.” Bảo Khôi nói khía. “Nên chỉ mới chuyển trường thôi.”
Anh liếc mắt sang. “Thằng này.” Chuyện của anh, sao thằng này nó khai hết với mọi người vậy.
Khánh Đan tò mò. “Sao lại chuyển trường?”
Bảo Khôi nói thật. “Hắn thích bé Phương, bé Phương thích thằng Vinh.” Anh bật cười khi bị Nhật Minh đấm vào vai. “Nên hắn chuyển trường.”
“Có chuyện đấy nữa sao?” Thiên Bình bất ngờ.
Yến Nhi lúc này mới hiểu, hóa ra đây chính là lý do năm lớp tám anh chuyển trường.
“Thế bây giờ hai người này kết hôn thật à?” Thảo My tò mò về Anh Phương và Quang Vinh.
Hà Uyên lên tiếng. “Không phải đâu. Đây chẳng qua là cuộc hẹn để ông ấy mời bà ấy về làm đại sứ thương hiệu thôi.”
Thanh Thủy bất ngờ. “Anh Phương sẽ làm đại sứ thương hiệu?”
Hà Uyên gật đầu. “Ừm, nghe bảo bà ấy đồng ý rồi.”
Buổi sinh nhật sau đó kết thúc, Nhật Minh lái xe đưa Yến Nhi về lại nhà. Từ lúc ở trong phòng đến cả quãng thời gian trên xe, anh thấy cô chả nói gì cả, mắt cứ nhìn xa xăm bên ngoài như mang đầy tâm sự phiền não. “Nhi mệt hả? Hay đau ở đâu?” Anh lo lắng.
“Không.” Đi mà quan tâm crush ấy, quan tâm cô làm gì. Bao nhiêu năm qua, nhưng sao cô không biết chuyện này nhỉ. Hai con người này xem bộ giấu kĩ quá ha.
Anh vừa chú ý lái xe, vừa nhìn sang cô. “Thức ăn ở nhà hàng lúc nãy cũng được nhỉ?” Anh kiếm chuyện để nói, chứ sự im lặng này, anh không thích chút nào.
“Cũng tạm.” Nếu ngon thì sao, định dẫn crush tới ăn à. Mà sao cô bỗng thấy khó chịu nãy giờ nhỉ. Dẫu biết chuyện này dù sao cũng đâu liên quan gì đến cô, nhưng sao tâm cô lại cứ hậm hực, u phiền.
Anh không biết điều gì đang xảy ra, nhưng anh biết rõ là cô đang giận mình. Vì sao nhỉ, vì anh lỡ làm vài chai bia lúc nãy rồi lái xe sao. “Nhi giận Shin hả?”
“Không.” Mắc gì cô phải giận. Cô đâu có rảnh.
Anh Phương, anh nhớ rồi, nãy anh lỡ mồm thừa nhận chuyện mình thích Anh Phương, nhưng anh không chắc cô giận mình vì chuyện này. Lâu rồi kia mà, lớp tám xa xưa năm nào. Với lại hai người họ bạn bè với nhau bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ không kể chuyện này cho nhau nghe.
“À, nhắc Anh Phương mới nhớ, Anh Phương bảo chuẩn bị ra Thanh Hải á.” Anh phải thăm dò.
“Biết rồi.” Đi đâu cũng thông báo cho nhau à. Thân quá vậy.
Anh khá chắc chắn cô đang giận vì điều gì. “Chuyện Shin crush Anh Phương á, lúc ấy còn nhỏ, Shin có biết thích là cái gì đâu.” Cái này là anh nói thật. “Lên cấp ba Shin đâu còn thích nữa. Chẳng qua Shin chuyển trường, vì Shin ngại mọi người biết chuyện thôi.”
“Vậy à.” Cô xem như mình đã nghe.
Lúc này thì xe cũng vừa đến khu chung cư của cô ở, anh khẽ cười. “Tới nhà Nhi rồi.”
Vừa tháo dây an toàn ra thì cô sực nhớ. “Lớp tám Shin chuyển trường đi, nhưng lên lớp mười một thì Shin mới chuyển trường về lại.” Cô liếc mắt sang. “Ông Khôi bảo Anh Phương học chung trường với mọi người đến tận năm lớp mười.”
Anh nuốt nước bọt trong sợ hãi. “Ừ thì, Anh Phương cũng là lý do khiến Shin chuyển trường về lại.” Anh gượng cười như muốn xóa tan mọi chuyện. “Nhưng khi Shin chuyển đến, thì Anh Phương đã chuyển đi rồi.” Anh chống chế. “Nhi thấy chưa, nếu Shin mà còn crush Phương, thì Shin đã chuyển trường tiếp rồi.” Vừa mới nói hết câu, chưa kịp nói gì thêm, anh đã nghe thấy tiếng đóng cửa thật mạnh.
Như cách Ái Nhiên bước ra ngoài, và đóng cửa thật mạnh khi biết được sự phản bội của Mạnh Hoa, trong bộ phim “Tuổi Thanh Xuân”, Yến Nhi cũng thực hiện tương tự như vậy đối với anh. Sự hờn dỗi bỏ đi và âm thanh to lớn của việc đóng cửa tạo ra, anh hiểu rằng cô nàng đang tức giận hơn Ái Nhiên gấp bội. Chuyện anh crush Anh Phương đã lâu lắm rồi, vả lại anh crush trước khi thích cô kia mà, anh đâu phản bội, anh đâu phải là Mạnh Hoa.