Hôm nay nó phải dậy sớm hơn mọi ngày....để đi bộ tới trường. Bố mẹ nó thì đi làm từ tờ mờ sáng.
Từ lúc nó tỉnh dậy cũng chẳng thấy mặt mũi Nam đâu. Có lẽ cậu ta đi học trước. Nghĩ tới đây nó lủi thủi vác cặp bước đi.
- Giờ mới dậy à? Lâu quá đó!
Nhìn thấy cậu đang tựa lưng đứng ở cổng, nó cảm kích vô cùng
- Ông không đi xe buýt à?
- Không. Hôm nay hứng đi bộ!
Lòng nó vui không tả siết, biết cậu không bỏ mặc nó đâu mà. Nó hào hứng vừa đi vừa kể đủ thứ trên trời dưới biển.
Con đường từ nhà đến trường dường như cũng gần hơn rất rất nhiều.
Bỗng bụng nó nhói lên, lại cảm giác khó chịu chiều qua.
- Sao vậy?
Thấy vẻ mặt nhăn nhó của nó, cậu hơi lo lắng, đỡ nó thì nó liền cười tươi
- Không sao! Giống hôm qua! Lại hết rồi nè!
- Ừm
Cậu nghi ngờ nhìn nó, thì nó cười tươi vỗ vai
- Tôi khỏe như voi. Ông không phải lo. Dù trời có sập hay biển có cạn thì Linh đây sẽ cố gắng đứng vững tới cùng. haha
- Nói linh tinh!
- ,,....chạy
Tiếng hô của cô dạy thể dục vừa dứt, lũ con gái liền chạy như lao về phía trước, tranh giành phần thắng bằng được, người đẩy qua kẻ đẩy lại, người ngáng chân kẻ bứt tóc,... đủ mọi thủ đoạn, chạy cự li ngắn m mà nó tưởng như đây là cuộc chiến sinh tử, một mất một còn, ghê đến rợn người. Chỉ có mỗi nó là từ tốn rề rà hơn rùa bò, nhìn nhỏ Dương vừa chạy vừa gào như điên khiến nó phục sát đất.
Nó về chỗ ngồi, mồ hôi còn lấm tấm trên trán, thở không ra hơi.
Lũ con gái lớp nó cũng chẳng khác gì, nhưng bọn họ vẫn hừng hực khí thế, nhăm nhe đe dọa nhau, không khí không khác gì đại chiến thế giới. Bọn con trai trong lớp ai nấy nuốt nước bọt ừng ực không ngờ có ngày được chứng kiến cảnh tượng con gái lúc nào cũng thân thiết mà giờ lại như khủng long xông pha, không ai nể ai như vậy.
Haizzz Và lý do khiến tình chị em trong lớp rạn nứt chính là Nam hoàng tử và lớp hàng xóm học chung hôm nay -a
Vì trường của nó khu khối , , được tách biệt để tránh việc xung đột, ngoài dịp bí thư chi bộ đi họp, sao đỏ đi chấm thi đua và khai giảng đầu năm ra thì việc đàn em được tiếp xúc với đàn anh chị là hạn chế tối đa. Chỉ có tiết thể dục lần tuần mới có cơ hội gặp mặt. Huống chi diễm phúc học với a mà bao thiếu nữ mơ ước lại cực kỳ hiếm, có khi cả năm học chung lần. Trai a lại toàn ngoan, đẹp trai, học giỏi, tài năng thì có phản bội lại nhau mà được anh trong đó, lũ con gái cũng bằng lòng.
Ngược lại, gái a lại đang nhăm nhe "hoàng tử" của lớp, lũ bà chằn lớp nó dĩ nhiên vừa muốn cá nhà lại vừa muốn cá người, nên văng lưới ra xa nhưng không quên giữ lưới nhà khiến đội khách khó lòng xâm nhập.
- Con gái đã tập xong, con trai ra tập bóng rổ!
Tiếng cô giáo vang vọng, lũ con gái rú ầm ĩ muốn điếc tai. Nó cứ nghĩ cảnh này chỉ có trong phim, ai ngờ...
- Thay mặt a bọn em muốn tập luyện với các em a được không cô?
Một giọng nói bên hàng xóm cất lên, lũ vịt lại được đà quạc quạc hô hào hưởng ứng, nó thì thu mình ngồi một góc. Nó chẳng có hứng thú với tiết thể dục và nghĩ đây là môn không nên có nhất trên đời.
- Linh bà ra cổ vũ đi!!!
- Mệt quá! Cho tôi xin đi!
Nhìn ra phía vòng tròn vây quanh sân bóng rổ nó đã thấy ngột ngạt, khó thở. Giờ chui vào đó khác gì thiêu thân đi tìm đường chết.
Dù cố gắng giằng tay ra khỏi Dương nhưng nhỏ vẫn kéo nó len vô bằng được, vừa mới chen được thì anh Duy đã đứng ở đó từ lúc nào, nhìn nó đầy hy vọng
- Anh biết nói điều này hơi vô lý. Nhưng mong em cổ vũ anh!
"Hả????????????????"
Lũ con gái lớp nó nhìn nó đầy ngưỡng mộ
Dương nghe vậy liền ấn đầu nó xuống
- Dĩ nhiên bọn em ủng hộ anh ạ!
"Hơ hơ bà nói cái gì vậy?"
Nó mặt méo xệch nhìn nhỏ Dương đang tít mắt cười với trai, rồi quay ra nhìn Duy không biết làm thế nào. Anh bỏ vào sân khởi động.
Đang tính quay ra trách nhỏ Dương thì Nam xuất hiện, khuôn mặt lạnh băng, giọng mỉa mai
- Không định bán đứng lớp cổ vũ đội khách đó chứ?
- Dĩ nhiên tôi với Linh không làm vậy rồi! Ông nghĩ chúng tôi như vậy sao?
Quay ra nhìn nhỏ Dương part " Bà làm trò gì vậy?"
Nam nhìn nó dò xét làm nó chỉ biết cười trừ.
- À ừ...
- Tốt nhất đừng quay lưng với lớp.
Nói xong, Nam bỏ đi, nó tóm chặt tay nhỏ Dương khiến nhỏ kêu lên
- Bà là trò gì vậy?
- Bà biết rồi còn hỏi!
- Biết gì?
Điệu bộ giả nai của nhỏ làm nó tức điên lên
- Ai bà cũng nhận lời cổ vũ! Bà nhận thì đi mà làm, lôi tôi vào chi vậy?
Dương liền đắc trí, lý giải cho nó
- Này nhé! Giờ tôi cổ vũ a, bà cổ vũ a rồi lát sau a ghi bàn bà lại cổ vũ a. Vậy là thuận cả đôi đường!
- BÀ BỊ CÁI GÌ VẬY?
Theo phản xạ, nó liền hét toáng lên làm mọi người xung quanh nhìn nó với ánh mắt kỳ quái. Dương vội bịt miệng nó, kéo sát vào người nhỏ, thủ thì
- Bà bé bé miệng chứ!
- Nhưng như thế là hai mang đó!
- Làm gì có ai quan tâm!
- Tôi không cổ vũ ai hết! Bà nhận thì đi mà làm!!!
- Bà ngốc này!
Nó cương quyết nhìn Dương khiến nhỏ bất lực nhún vai.
- Nãy em chạy mệt rồi phải không?
Giọng nói phát ra từ phía sau làm nó và Dương giật mình quay đầu lại.
Dương há hốc mồm.
Nó lắp bắp, tư thế phòng thủ.
- Ơ sao lại là mấy chị?
Những gương mặt thân quen, thủ phạm gây sự với nó đầu năm mà giờ lại xuất hiện với vẻ đầy tội lỗi. Bà chị dẫn đầu tay cầm chai nước lạnh, đưa nó, thành khẩn.
- Bọn chị không biết tạ lỗi thế nào, mong em tha thứ! Chị biết lỗi rồi!
Họ đồng loạt cúi đầu
"Có cần phải phô trương vậy không?"
Mọi ánh mắt lạ lùng, thắc mắc hướng về nó, xì xầm to nhỏ.
Nó bối rối, khua khua tay
- Không sao đâu, hiểu lầm mà!
- Nhưng bọn chị rất ân hận. Nếu không nhận được lời tha thứ của em bọn chị sẽ bị phạt cho đến cuối năm mất!
Nhìn vẻ khổ sở của chị ta và đồng bọn thì nó cũng hình dung được họ sợ hình phạt đó như thế nào. Nhưng trên hết, người làm cho họ sợ tới vậy không lẽ là...
Dương và nó không ai bảo ai liền quay ra lén lút nhìn Duy.
Anh lúc nào cũng tốt vậy mà không ngờ...
Ực...
Nó đành nhận chai nước trên tay chị ta tu một ngụm hết sạch khiến chị ta và đồng bọn vui mừng rạng rỡ, cảm ơn rối rít, đi về phía lớp mà vẫn không quên quay lại nhìn nó cười tít mắt.
Bíp Bíp
Hiệu lệnh tập trung đã vang lên.
Cuộc đối đầu giữa hai đội a và a, giữa Nam và Duy chính thức bắt đầu.
Ai sẽ là người giành được bóng? Và ai sẽ là người chiến thắng?