Nó từ từ mở giấy, hồi hộp tới mức toát mồ hôi, lén đưa mắt ngó một lượt khắp phòng thì thấy mọi người đang dõi theo, chờ đợi.
Không khí căng thẳng vây quanh, áp lực nặng nề.
Liếc nhìn mọi người một lần nữa, nó lấy hơi thật sâu
- Thưa thầy Mị Nương Sơn Tinh Thủy Tinh ạ.
...
...
Giọng nói thánh thót như chim họa mi kia đã cắt ngang khi nó định nói, mọi người bàn tán xôn xao.
- Đúng là ông trời sắp đặt, hai chàng Sơn Tinh, Thủy Tinh kia chỉ hợp với nàng Mị Nương đó thôi!
- Chi làm Mị Nương là quá hợp rồi!
- Con bé đó sướng nhỉ. Nhưng cũng phải công nhận hợp!
...
...
- Sao con bé đó lại ngắt lời bà nhỉ?
Nhỏ Dương thì thầm vào tai nó, đúng là theo thứ tự thì hết nhỏ Dương rồi tới nó, bạn nữ tên Chi kia phải sau năm người khác mới tới lượt. Nó hơi thắc mắc nhưng giờ chẳng lẽ lại ra hỏi "Nè sao cướp lượt tôi?" hay "Bạn phải chờ đúng lượt!" à?
Mà có lẽ Chi thấy nó hồi hộp quá nên đỡ lời chăng?
- Em bên a đọc phân vai của mình đi!
Mải nghĩ mà quên mất nhiệm vụ, bị thầy gọi nó cuống quýt mở tờ giấy.
Đầu óc quay cuồng
"Trời ơi! Không phải chứ???"
Ngàn dấu chấm hỏi hiện trong đầu nó, nó cố nhìn kỹ dòng chữ hơn nữa để xác minh, mắt nó có phải đang hoa không?
- Em a đọc nhanh lên!
Nó giật mình, liếc nhỏ Dương đang mong chờ mà đau đớn
- Thưa thầy, cái cây, Sơn Tinh Thủy Tinh ạ!
...
...
Tiếng cười khúc khích vang lên làm nó muốn độn thổ, xui gì đâu không biết, mang tiếng tập kịch mà phân vai đứng im, một thứ lu mờ có xuất hiện hay không khán giả cũng không biết đến.
Mặt nó ỉu xìu, không dám ngước lên.
Sau khi phân vai kết thúc cũng có nạn nhân như nó, được phân vào vở kịch phụ các Mr và Mrs tỏa sáng. Đây gọi là vùi nấp tài năng con nhà người ta mà. Thầy nói do cây thật thì khó di chuyển, cây bằng giấy thì dễ đổ, hỏng, lấy người đóng cây là hợp nhất, khoản này nó công nhận thầy biết nhìn xa trông rộng.
Ngồi nghe thầy giải thích mà nó ngáp ngáp dài, phát cuốn lời thoại xong, thầy cho tất cả các nhóm kịch ngồi lại trao đổi.
Dàn sao Sơn Tinh Thủy Tinh gồm có
. Sơn Tinh - Nguyễn Nhật Duy - a (cựu Mr)
. Thủy Tinh - Lê Bảo Nam - a
. Mị Nương - Nguyễn Linh Chi - a
. Vua Hùng - Hoàng Gia Dương - a
. Lính - Bảo, Tuấn, Hùng, Trung - a, a, a
. Cái cây - Nguyễn Hoàng Linh - a
Nhìn cái danh sách lọt hỏm số mà nó thất vọng, cây thì có tập tành gì chứ, bắt ở lại nghe ngán cả đôi tai, chống tay, ngáp liên tục, Duy đang phát biểu thấy vậy liền ngưng lại, quan tâm
- Em sao vậy? Nếu mệt em có thể về nghỉ trước?
Nó cũng vui mừng, muốn về lớp ngồi buôn dưa lê với lũ con gái lắm, nhưng nhìn toàn bộ làm gì có ai ra về, đội nào đội ấy chăm chú, giờ mà nó đi sẽ thành chủ đề bàn tán xôn xao của cả phòng này mất.
- Thôi! Em không sao ạ! Mọi người cứ tiếp tục đi ạ!
Nhỏ Dương cũng gật gà gật gù đâu kém nó, cả hai đứa đều không có hứng thú, không vì ép buộc nó cũng chẳng thèm ngồi tại đây.
- Ảnh hưởng tinh thần người khác!
...
Nam phát biểu một câu phũ phàng làm nó bực mình, quên cả sự mệt mỏi khi nãy, nhảy dựng lên.
- Ông tưởng tôi muốn như thế này chắc? Không tại vì người yê....ư...ư
Chưa kịp nói hết câu, nó liền bị nhỏ Dương bịp mồm, nhăn nhó, cười hờ xin lỗi mọi người thay nó vì sự ồn ào.
- Bà định nói chuyện đại sự này hả vuốt mặt phải nể mũi chứ!
Nhận ra lời nói của mình hơi quá đà, nó liền gật đầu với nhỏ Dương, ấm ức ngồi xuống.
Hành động đáng nghi của hai người khiến cậu nghi ngờ
- Bà định nói tại vì gì?
- Chả sao cả! Hơ hơ
Không thèm nhìn cậu lấy một cái, nó hất hàm.
- Khùng vẫn hoàn khùng!
- Ông...
-...
Nhìn vẻ mặt nghênh nghênh của cậu mà nó muốn xông vào đấm cho rụng hết hàm, cho khỏi tội bắt bẻ, nhưng sức nó có hạn, giờ mà xông vào, răng cậu chưa đi mà hàm nó đã rời hết thì khổ cả đời. Nó và Nam không ai nhường ai, đá móc nhau suốt cả buổi.
Mọi người đều thấy vui vẻ, bớt nhàm chán hơn, nhưng Duy thì ngược lại, hai người đó càng thân thiết bao nhiêu thì anh lại càng cảm thấy khó giành lại nó bấy nhiêu.
Anh cứ mãi bất lực như vậy sao?
Anh càng ngày càng muốn nó là của riêng mình!
Không muốn nó thân thiết với cậu thêm nữa!
Anh vẫn cười đùa với họ nhưng nụ cười ấy thật chua chát.
Anh tự hỏi "Có phải mình đang dần trở nên ích kỷ không?"
...
Và anh cũng đâu biết rằng người ngồi đối diện anh, cô gái tên Linh Chi kia đang dõi theo từng hành động, biểu hiện của anh.
Từ hôm đó, chiều nào nó cũng phải ở lại trường cùng nhóm kịch để...làm chân giữ đồ, bê vác,... Mỗi lần di chuyển là nó phải vác theo một đống cặp, mất gì sẽ là nó chịu trách nhiệm, trông nó không khác gì một con osin cò hương bị chủ nhân bóc lột. Mà kỳ lạ, cái cặp nặng nhất bao giờ cũng của tên Nam chết tiệt, nó tự hỏi không hiểu trong này có bao nhiêu cuốn sách thần kỳ mà cậu nhồi nhét lắm vậy. Nó vác mà muốn gãy xương vai, nứt xương sống, nặng không để đâu cho hết.
Nhỏ Dương và mấy người trong nhóm kịch cũng thương nó lắm, mấy lần toan ra giúp thì toàn bị hối thúc tập kịch vì ngày - đã đến gần. Duy thì bận rộn nhất trong mấy ngày này, chạy tới chạy lui.
Đang khênh đồ ra nhà thể chất một cách nặng nhọc thì anh đi đến.
- Em uống nước đi! Nhọc cho em quá!
- Không có gì đâu ạ!
Nó nhận chai nước trên tay Duy, tu ừng ực, phải công nhận rằng đội kịch biểt "tận dụng nhân lực", khênh đi khênh lại làm nó cực khát và mệt.
Cảm giác như cây ở sa mạc được một trận mưa, nó cười rạng rỡ, cảm ơn anh.
...
Nụ cười dần tắt đi.
Duy nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán nó.
Tim nó khẽ rung.
Tay anh thật ấm, nó cảm nhận rõ bàn tay da hơi thô của người con trai ấy, thật nhẹ nhàng.
Như bắt được tín hiệu của não, các dây thần kinh xấu hổ của nó hoạt động làm mặt nó tê rần, nóng ran.
- Thôi...thôi chắc...chắc mọi người đang đợi em...em mang đồ....anh vào đi.
Không làm cách nào nói được câu hoàn chỉnh nó lắp bắp, anh liền mỉm cười đỡ đống cặp nó đang cầm
- Đưa anh cầm giúp cho!
- Thôi không cần đâu ạ!
Nó kéo, không dám đưa anh, toan bước đi thì...
RẦM
...
...
- Ui da!
Đau đớn, xấu hổ, nó bị ngã sõng soài ra đất. May có cái cặp không thiếu chút nữa là "răng cắm môi pha đường, làm đôi ta vừa trùng phùng đã phải chia lìa" rồi.
Do mọi thứ diễn ra nhanh quá, khi nó ngã xuống, anh không kịp giữ người nó, bất ngờ, lo lắng, anh nhanh chóng đỡ nó dậy
- Em sao không? Bị trầy chỗ nào không?
Anh ân cần hỏi thăm, vẻ mặt không ngừng lo lắng, phủi bụi, nhìn nó từ đầu tới chân, coi nó như một đứa con nít.
...
...
Thì ra dây giày bị tuột làm nó dẫm phải, nhìn mà nó không ngừng trách móc.
Đúng là đôi giày phản chủ!
Anh dìu nó qua bên bệ cây gần nhất, nó đỏ mặt
- Em xin lỗi làm mất thời gian của anh!
- Không sao!
Vẻ mặt anh đã dịu hơn trước, nó toan bỏ cặp ra để buộc lại dây thì...
Bỗng
Duy ngồi xuống, tay anh từ từ thắt lại dây đã bị tuột một cách khéo léo làm nó bất ngờ.
- Anh để em làm được rồi! Lỡ người qua lại thấy anh như vậy lại hiểu lầm á!
Nó đã cố rụt chân lại nhưng tay anh đang giữ cổ chân nó, không quá chặt nhưng khiến nó không thu về được, nó đành bất lực ngó quanh mong rằng không có ai đi qua. Cột xong, anh phủi tay, nhìn bộ dạng khó xử của nó anh liền mỉm cười
- Sao vậy?
- Anh làm vậy ai đi qua hiểu lầm thì sao?
Như tội nhân giấu bằng chứng,nó nhắc lại khẽ tới mức chỉ đủ hai người nghe, anh thì không có vẻ gì là bận tâm, nhìn nó
- Người ta hiểu lầm gì?
- Thì hiểu lầm anh là người yêu anh đó!
- Nếu anh muốn có sự hiểu lầm đó thì sao?
-...
Nó tròn mắt nhìn anh.
Có phải đó chỉ là một câu nói bông đùa?
Nhưng biểu hiện, ánh mắt nghiêm nghị của anh lúc này thật không giống đùa giỡn chút nào.
"Mình phải làm gì đây?"