Thuở ấy, vua Hùng thứ có một người con gái xinh đẹp, tài năng, dịu hiền tên là Mị Nương đã đến tuổi lấy chồng.
Một hôm vua gọi Mị Nương cùng đi dạo.
- Con gái ta đã trưởng thành, là một thiếu nữ dung mạo tuyệt trần, ta muốn kén cho con một người chồng như ý. Con thấy thế nào?
Mị Nương vẻ mặt đượm buồn, nắm lấy tay vua cha
- Thưa cha, con xin cha cho con được phụng dưỡng người!
Vua Hùng liền từ tốn xoa đầu Mị Nương, cười hiền từ.
- Nay ta đã già, đất nước ta đã hùng mạnh nhưng điều ta chưa an tâm nhất chính là con. Nếu con tìm được một nơi nương tựa tốt, ta mới an lòng!
Mị Nương không biết nói gì hơn, đành lặng lẽ cảm tạ vua cha.
Hôm sau vua Hùng cho truyền tin khắp nơi tuyển chồng cho nàng, rất nhiều người đến nhưng không làm vua hài lòng.
Dường như đang tuyệt vọng thì có hai chàng trai khôi ngô, tuấn tú đến xin làm rể vua.
Một người hiền hòa, ấm áp, chỉ tay về phía đông, phía đông biến thành đồng lúa xanh, chỉ tay về phía tây, phía tây mọc lên hàng dãy núi. Nhân dân trong vùng gọi chàng là Sơn Tinh.
Còn một người ở mãi tận miền biển Đông ngang tàng, ngạo nghễ, tài giỏi cũng không kém: gọi gió, gió đến, hô mưa, mưa tới - Chàng này tên gọi là Thủy Tinh.
Vua vô cùng đau đầu vì hai chàng đều tài giỏi như nhau, không nỡ từ chối ai. Vua liền nghĩ ra cách
- Hai người đều vừa ý ta cả, nhưng ta chỉ có một người con gái, biết gả cho người nào? Ngày mai, nếu ai đem đồ sính lễ đến đây trước: một trăm ván cơm nếp, hai trăm nệp bánh chưng, voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao, thì được rước dâu về.
Sáng hôm sau đúng như vua dự tính, Sơn Tinh đã mang sính lễ tới trước và rước Mị Nương về. Thủy tinh tới sau...
- Thưa nhà vua! Nếu như Mị Nương đã theo Sơn Tinh thì thần chỉ xin vua ban một điều..
...
...
...
Nhỏ Dương ú ớ không biết nói gì vì cái này nằm ngoài kịch bản. Nam vẻ mặt nghiêm túc khiến nhỏ nghĩ chắc là lời thoại chèn thêm liền
- Được rồi ngươi cứ nói!
- Do dưới biển của thần lạnh lẽo, toàn các tướng binh tôm, cá nên xin người cho thần biến cái cây của vua thành một rặng san hô, tô điểm cho vùng biển.
...
"Hả???"
Cả sân khấu im lặng, tròn mắt nhìn bọn nó. Mọi người từ ngỡ ngàng chuyển sang cổ vũ, thầy cô cũng rất bất ngờ.
Không chỉ thầy cô như vậy mà cả nhóm kịch cũng không ngờ tới.
Dương nhìn nó khó xử, chẳng lẽ kịch bản đã thay đổi?
Cả hai lớ ngớ hết nhìn nhau, nhìn nhóm kịch rồi tới nhìn cậu, cậu vẫn quỳ, nghiêm túc làm Dương không biết nói gì hơn
- À..ừ...thôi...được...
- Thưa đức vua, thần Sơn Tinh xin đức vua không thể cho đi cái cây đó.
"Trời ơi gì vậy nè?"
Nó và nhỏ Dương sững sờ, Duy từ đâu bước ra, ngắt ngang lời Dương khiến nhỏ như chết lặng. Vẻ mặt Duy kiên quyết, quỳ xuống, khuôn mặt nghiêm túc tới mức rợn người, dưới sân khấu ai cũng cảm thấy thú vị liền huýt sáo cổ vũ lên trên.
Nó nhìn Duy và Nam khó hiểu
"Hai người tính làm trò gì vậy?"
Nhưng cả hai không ai quan tâm tới nó.
Khán giả hiếu kì vẻ như đây mới là đỉnh điểm vở kịch, dõi theo từng li từng tí.
Giờ đây hai người không còn tranh giành Mị Nương nữa mà là gây chiến chỉ vì một cái cây.
"Cây không cảm xúc..."
Cố trấn an tinh thần bản thân nó nhắm tịt mắt tự nhủ mình vừa mù vừa điếc, không biết gì hết.
Không nhìn cũng biết nhỏ Dương bàng hoàng tới mức nào, không nói lên lời. Nam thấy Duy nói vậy liền tiếp
- Hỡi Sơn Tinh người đừng quá tham lam, ngươi đã có nàng Mị Nương đẹp nhất trần gian chẳng lẽ ngươi còn không thể cho ta thứ nhỏ nhoi này sao?
Cậu chỉ vào nó, khóe miệng nhếch lên, giọng đầy sự khinh bỉ khiến anh gằn lên.
- Cây là của ta, nó đã cắm rễ sâu trong ta nếu ngươi mang đi chẳng phải ngươi đang tìm cách giết ta sao?
Hai đứa trên sân khấu như vịt nghe sấm chẳng hiểu đang có chuyện gì giữa chàng Sơn Tinh, Thủy Tinh kia nữa. Tai nó ngỡ như chỉ nghe thấy tiếng ù ù cạc cạc, hỗn loạn. Từ một vai diễn không ai biết tới thì giờ nó lại là trung tâm câu chuyện.
Tuy chỉ là diễn mà cảm giác như đang xảy ra một cuộc chiến đích thực, cả hai người nhìn nhau cương quyết muốn giành cây làm nó mặt nhăn mày nhó, choáng tới mức muốn xỉu, chỉ mong tự dưng có thiên thạch từ đâu rơi xuống, hay ngày tận thế để dẹp quách đội kịch này đi.
- Cả hai hãy ngưng chiến! Cây của ta...ta...Sơn Tinh vì ngươi đã có được con gái ta nhưng do cây của ta cắm rễ vào ngươi nên Thủy Tinh nếu ngươi tìm cách làm rễ rút đi ta sẽ xem xét.
Dương cố gắng nghĩ lắm mới ra một câu thoại, nhỏ lắp bắp nói, cứu cháy cho tình trạng hiện giờ.
...
- Và từ đó, Thủy Tinh mỗi năm lại lên bờ kéo theo đoàn binh tôm, cá để rút rễ cây lên nhưng vì rễ cắm quá sâu xuống lòng đất khiến Sơn Tinh đau đớn, không chịu được nên đã điều quân đánh đuổi Thủy Tinh không cho tiếp cận cây. Mỗi năm, hai người đại chiến một lần, vào tháng , tháng tàn phá vô cùng nhiều thứ mà nhân dân ta thường gọi đó là hiện tượng lũ lụt.
"Đây chẳng phải giọng Vân Anh sao?"
Tiếng nhỏ Vân Anh dẫn chuyện làm nó mừng muốn khóc, tuy không hoàn hảo nhưng đã giúp kết thúc vở kịch đầy kinh dị này. Nó chui vào phía cánh gà, bỏ lại tiếng reo hò, pháo tay, khen nức nở vì sự "sáng tạo" muốn rụng tim. Nó thở phào, ngồi bệt xuống đất, đầu óc mênh mông như vừa trút được gánh nặng.
Dương thì thê thảm hơn vừa vào đến trong cánh gà thì áp lực quá lăn quay ra ngất.
Vân Anh vì sự nhanh trí và thông minh nên được khen nức nở, nó cũng ôm nhỏ mừng phát khóc.
Nam và Duy đều bị khiển trách. Nó không hiểu sao hai người đó lại hành động nông nổi như vậy. Có phải thông minh quá hóa đầu óc không bình thường không? Dù gì sau vụ này nó cũng chừa đóng kịch tới già.
- Cậu làm vậy không thấy ấu trĩ sao?
Trong góc tối, Duy nhìn Nam đầy khó chịu, cậu cười, nụ cười đầy sự khiêu khích
- Đó là lời khiêu chiến tôi gửi đến đàn anh!
Nói xong cậu bỏ đi mặc anh đang sững người, anh nhất định sẽ bắt đầu từ bây giờ.
"Tôi không cần làm một vai chính diện, không cần là một anh hùng hay làm một người nổi tiếng,... nhưng tôi sẽ làm vai phản diện, thậm trí là kẻ rác rưởi,...chỉ cần vai đó có được em thì tôi sẵn sàng bất chấp mọi thứ!"