- Nếu em không thích cậu ta kèm thì để anh giúp được không?
Nó bất ngờ vì lời đề nghị đột ngột của anh.
Không phải anh đang đùa chứ?
Thấy nó im lặng anh hỏi tiếp
- Vậy em muốn học cùng cậu bạn hay bắt nạt em à?
- Dĩ nhiên là không! Em muốn thoát còn chẳng được thì lấy đâu ra muốn chứ!
- Vậy anh giúp được không?
Anh vẫn nhìn nó, ánh mắt trông mong, làm nó thấy khó xử vô cùng.
- Để em nói với Nam coi..coi sao đã ạ!
- Khỏi cần! Tùy bà quyết định! Đã không thích học tôi thì có thể chuyển qua người khác!
Tim nó hẫng một nhịp, quay ngoắt lại phía sau. Cậu đã đứng đó từ lúc nào, vẻ lạnh tanh, làm nó đau tim muốn ngất. Nói thật, chỉ là lúc tức giận nó mới buột miệng nói ra câu đó. Nhìn mặt cậu lúc này cho nó thêm lần tự quyết nó cũng không dám nói "tôi chuyển". Quay ra phía anh thì lại bắt gặp ánh mắt chờ đợi, hy vọng.
Nó ước gì bản thân có khả năng tàng hình lúc này, không muốn anh buồn cũng như không muốn cậu hiểu lầm nó dại trai, phản bạn. Trán nhăn lại, kính bị trễ xuống nó cũng không dám đưa tay nâng lên, cúi đầu nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang toát mồ hôi, giống hệt đứa nhỏ bị bắt quả tang.
Đang ở trong căn tin ồn ào mà nó cảm tưởng như cả người đang bị cách ly ở một căn phòng kín, nóng bức ngột ngạt, im lặng tới đáng sợ.
"Cái miệng làm hại cái thân mà!"
- Ơ sao anh cả Nam ngồi đây?
Dương đến thật đúng lúc, nhỏ vẻ ngơ ngác nhìn cả ba người đang căng thẳng.
- Aaa lát có tiết tiếng anh đúng không? Hơ hơ tôi chưa làm bài tập về nhà, giờ lên chép còn kịp! Hơ hơ chào hai người nhé!
Tóm nhỏ Dương như phao cứu sinh, nó vội vã chào hai người ồi kéo nhỏ một mạch lên lớp, nhỏ thì bị nó kéo đi mà ú ớ không hiểu gì.
- Này bà! Hôm nay, tiếng anh tôi nhớ có bài tập gì đâu?
Đi đến hành lang tầng hai, Dương hỏi nó ngây ngô. Nó liền dừng lại ngó phía đằng sau một lúc, rồi ôm ngực, tựa lưng vào tường thở phào nhẹ nhõm, lấy lại bình tĩnh.
- Bà không thấy cái không khí kinh khủng lúc nãy à?
Nó nhắc cho Dương nhớ lại, mặt nhỏ đần đần, nghĩ lại rồi gật đầu.
- Mà sao lại như vậy?
- Giải thích dài dòng lắm, lên lớp trước rồi tính!
Trong căn tin, mọi người đều bị thu hút bởi hai thí sinh có màn trình diễn ấn tượng trong cuộc thi Mr vừa rồi. Vẫn là một người lạnh lùng, ngang tàn với một người hiền hòa ấm áp, hai người ngồi đối diện nhau, vẫn với thái độ đối địch như lần lần trước.
- Cậu đang bắt ép Linh một cách quá đáng đó!
Cậu nhìn anh, ánh mắt đầy vẻ cao ngạo
- Quá đáng? Theo đàn anh như thế nào là quá đáng? Tôi chỉ muốn tốt cho bạn tôi thôi!
- Vậy sao không từ lần này mà quyết định ai xứng với Linh hơn?
Lông mày cậu nhướn lên khó hiểu nhìn anh
- Ai đưa thành tích của Linh tăng lên sẽ phù hợp làm bạn trai Linh - một người không làm hại tương lai em ấy - đúng như lời cậu nói!
- Sao tôi phải đồng ý với ý kiến ấu trĩ đó?
Nam thở hắt, dẫu cậu không biểu hiện ra nhưng trong giọng nói của cậu đã thể hiện sự khó chịu, không đồng tình, không muốn làm theo.
- Cậu sợ Linh tiếp xúc nhiều với tôi sẽ có tình cảm sao?
- Haha
Cậu bật cười, khinh khỉnh nhìn anh.
- Tôi không phải tham gia bất cứ trò chơi gì vì ngay từ đầu anh đã thua! Anh chỉ muốn vớt vát lại một chút tình cảm! Sao có những người cứ thích làm tổn thương bản thân vậy?
Cái cảm giác khi nghe xong những câu đó làm anh thật sự rất khó chịu.
Có phải cậu ta đã tóm đúng thóp anh?
- Tôi cũng muốn xem đàn anh làm được những gì!
Thấy vẻ mặt phân vân của anh khóe miệng cậu liền nhếch lên, cậu quay đi, bỏ lại anh cùng một lời thách thức làm anh như bị chết đứng, tay siết chặt tới mức hằn lên vết máu. Mọi người xung quanh đều ngạc nhiên bởi ám khí từ anh tỏa ra. Thật đáng sợ.
...
Cậu đi lướt qua bàn nó một cách hờ hững không hiểu sao nó lại thấy hơi trống trải, có chút...có lỗi. Chẳng lẽ giờ lại gạt bỏ hết tự tôn mà quay xuống xin lỗi?
Nghĩ kỹ lại thì nó có lỗi gì đâu chứ?
Quay qua quay lại, ngồi trên ghế mà như ngồi trên đống lửa, nó nhìn Dương nhăn nhó rồi lại hơi ngoái lại nhìn cậu, bất giác lo sợ lại quay lên. Nó tự an ủi bản thân bằng suy nghĩ
"Có lẽ sẽ không giận lâu như mọi khi"
Nhưng tới giờ tan học, cậu lại không đợi nó, bỏ ra về.
"Bạn bè gì mà nhỏ mọn dễ sợ"
Nó vội vàng thu dọn đồ nhanh hơn mọi khi, đuổi theo cậu. Nó vẫn bị ám ảnh vụ lừa đảo trên xe buýt lần trước nhưng giờ muốn làm lành với cậu thì phải lấy cớ gì đó bắt chuyện như thế nó mới đỡ bị quê. bẽn lẽn, nó đứng cạnh cậu ở điểm buýt. Cậu quay ra nhìn nó thì nó lại ngó lơ nhìn quanh, giả bộ không biết làm cậu hơi cáu
- Tự dưng đi xe buýt theo tôi?
- Ai nói? Tôi hứng đi thôi!
Biểu hiện trên mặt nó thì lừa được ai chứ, vẫn giữ gương mặt lạnh băng.
- Bà đi xe buýt lỡ lại như lần trước thì sao?
Nó vui lắm vì cậu đang lo cho nó tức là cậu đã bớt giận rồi, nó cười rạng rỡ
- Có cao thủ taekwondo ở đây bảo kê tôi, ai dám động chứ!
Cái bản mặt nó không hiểu có điểm gì đặc sắc lại khiến tim cậu loạn nhịp, đã bao lần cố kiềm chế nhưng cứ thấy nó cười là tim lại không nghe theo lời cậu, thoáng đỏ mặt cậu vội quay đi, tránh để nó nhìn thấy, giọng đều đều.
- Đừng quá đề cao! Dù gì tôi cũng nghỉ được năm rồi, thân còn chưa lo xong ai rảnh lo cho đứa như bà!
Nó biết cậu nói vậy thôi, chứ nó mà gặp nguy hiểm chắc chắn cậu sẽ bảo vệ nó hết sức. Bởi cậu là một người bạn cực kỳ tốt.