Nghe tiếng động lạ phát ra sau cánh cửa nhà Nam khiến nó khựng lại.
Liền quay lại, gõ cửa
Cộc cộc
- Này. Trong nhà ông có tiếng gì vậy?
...
...
...
Cộc cộc cộc
- Ê này!
Cộc cộc cộc cộc cộc
- Này lên tiếng đi!!!
Nó gõ cửa liên tục, linh cảm có gì đó chẳng lành, ngoài gõ cửa kêu gào nó cũng chẳng biết làm gì.
phút sau
Có tiếng mở cửa, mặt nó như sắp khóc, uất ức nhìn Nam đang ló mặt ra
- Ông làm gì nãy giờ vậy?
- Ồn quá!
Đang định mắng Nam một trận thì bỗng người cậu như một tượng đá đổ rạt về phía nó, không đỡ được, cả hai cùng ngã xuống.
- Ông làm trò gì vậy?
Hix người nó đau ê ẩm
Nhưng
Khoan đã
Hơi thở cậu ta
Thân nhiệt
Sao lạnh toát vậy?
Nó đẩy Nam ra, hốt hoảng
- Này, này..
"Không trả lời là sao? Hay chết rồi?"
Hoảng hốt
Giờ mới để ý kỹ, mặt cậu ta tái nhợt, có hơi thở nhưng yếu quá.
"Trời ơi thở vẫn là sống nhưng sao mặt bệch như chết trôi vậy nè?
Làm gì giờ
Làm gì đây?"
Ngó xung quanh tìm SOS nhưng vô vọng, nhà nó giờ cũng chẳng có ai, nhà Nam theo chị My nói thì đi du lịch rồi
"Sao cậu chọn đúng lúc bệnh vậy nè? Bình thường khỏe như trâu mà"
Nó mặt nhăn mày nhó, dùng hết sức đưa Nam vào trong nhà.
"Ủa tay cậu ta?
Vết này là vết hôm trước cậu ta đỡ gạch tên lừa đảo mà?
Tím bầm vậy nè
...
Hay
...
Tụ máu không lưu thông được rồi..rồi thành cục ung thư giai đoạn cuối?"
Nghĩ đến đây, nó hoảng hốt, nức nở chạy một mạch gọi bác sĩ ở phòng khám tư nhân đầu phố.
- Huhu bác ơi có...có phải cậu ấy bị ung thư?
...
Bác sĩ nhìn nó đang cuống mà thở dài, thu dọn đồ vào túi, lắc lắc đầu
- Hay..hay là cậu ấy..sắp..sắp..huhu..
- Cháu nói linh tinh gì vậy? Bạn cháu bị sốt virus nên thân nhiệt không được bình thường, thêm với vết thương khiến cậu ta đuối sức, cử động nặng nhọc.
Lời nói khiến nó vui mừng, thở phào nhẹ nhõm
- Giờ bác sẽ tiếp nước cho bạn cháu, cháu trông chừng bạn cháu cẩn thận, đừng để cậu ta cử động không lại lệch ven, hết chai nước này cậu ta sẽ khỏi, khi nào gần hết thì ra gọi bác, bác đưa thuốc cho.
Tiễn bác sĩ ra cửa mà miệng nó không ngừng cảm ơn.
Chạy vào, ngồi cạnh Nam, cậu vẫn bất tỉnh, mặt cậu khi ngủ hiền thật đấy..như...công chúa ngủ trong rừng.
Nó hết nhìn chai nước đang chảy từng giọt một xuống dây chuyền, rồi lại nhìn cậu.
Thời gian lâu quá
phút rồi mà chưa được phần chai
....
"Sống mũi Nam cao thật. Cậu ta có đi nâng không vậy?"
"Mi cậu ta sao mà dày thế? Mi mình thì..."
"Thôi không sao! Mi dày đa tình, bẩn tính. Cứ như mình lại tốt tính"
...
Rảnh rỗi sinh nông nổi
Nó bắt đầu ngồi soi xét tỉ mỉ từng chi tiết trên khuôn mặt hoàn hảo miệng thì không ngừng gán mác "phẫu thuật thẩm mĩ", "xấu xa có tiếng cho cậu, lòng GATO (ghen ăn tức ở) cứ nổi lên ầm ầm.
Nam giờ mà tỉnh dậy, biết suy nghĩ của nó, chắc ứa máu chết vì tức.
Ngắm nghía cậu say sưa tới mức mắt nó không thể mở được
- Này...
- Hửm....
- Ê....
- Bỏ tay ra...
- Này....
- Đừng mà....
- DẬYYYYYYYYYYYYY!!!!
Tiếng hét nhảy vào giấc ngủ của nó, quay cuồng hơn động đất, khiến nó giật mình.
Mở mắt, ngái ngủ, ngáp một hơi dài, vươn vai
...
Ơ
...
Chai nước
Tá hỏa lên, nó nhìn cậu
- Ông...ông dậy từ lúc nào vậy?
- Cách đây vài tiếng!
Nó nhìn Nam đang ngồi tựa trên ghế sofa, rồi lại nhìn lên đồng hồ
Tròn mắt
Ngạc nhiên
...
giờ rồi... O.O
- Ơ thế chai nước đâu?
- Hết. Mang vứt rồi!
Cậu thản nhiên nói, khiến nó tá hỏa không nói lên lời
- Hả??? Nhưng...nhưng bác sĩ...nói...
- Bác sĩ tới gỡ kim và tôi ra lấy thuốc rồi!
Mặt cậu đanh lại
- Quần đùi tôi phía sau sao rách với bị hỏng vài chỗ vậy?
Hix sực nhớ ra, ánh mắt nó nhìn xuống quần cậu, một chiếc quần mới, đầy tội lỗi cúi mặt xuống, ngón tay nó chọt vào nhau.
- À... ừm... tại ông ngất..ngất ngoài kia. Ông...ông biết đó...ông nặng hơn nên...nên tôi chỉ biết kéo ông vào...chứ làm sao như tiểu thuyết, bế vào là được...và vô tình vướng vô cánh cửa...nên...
- Phá hoại!
Từng câu nói của cậu như đang chạy trên đầu nó. Xấu hổ quá, mang tiếng chăm sóc người bệnh vậy mà...tại bản mặt cậu ta khiến nó...
- Đói quá. Bà ăn gì không? Tôi làm?
Nó liền nhảy dựng lên
- Ông đang ốm đó, để đó tôi làm!!!
Nam nhướn đôi lông mà đen rậm, khuôn mặt cậu vẫn hơi tái, ánh mắt đen tỏ vẻ nghi ngờ
- Bà cũng biết nấu ăn à?
- Haha đừng khinh tôi thế!!!
Nó tí tởn đẩy cậu ra ghế, lon ton chạy vào bếp.
Sau một hồi vật lộn, cuối cùng cũng ra thành quả.
- Ten ten...
- Ờ cũng biết nấu cơ à!
Nhìn cái bát nó đặt lên bàn mà mặt cậu nghệt hẳn ra, biết là ốm nên ăn cháo nhưng...
Thấy thái độ của Nam nó liền chống chế
- Đây là món cháo trắng. Cháo trắng dễ hấp thụ, lại dễ ăn nhé, ông thích ngọt thì cho đường, thích mặn thì cho muối. Vừa dễ làm lại đáp ứng được khẩu vị cá nhân.
- Thế bà không ăn à?
- Không! Tôi về nhà ăn chứ!
Câu nói của nó khiến mặt cậu sầm lại, nhìn bát cháo chán nản rồi phẩy tay
- Thôi tôi không ăn đâu, làm thì tự ăn hết đi!
- Ơ bao nhiêu công của tôi!
- Cho bát gạo với nước vào, đứng đợi. Công nhận bà bỏ nhiều công sức!
Nam day day hai thái Dương, giọng mỉa mai làm nó bối rối, mặt xị xuống.
- Tôi biết nấu mỗi món này! Hay ông qua nhà tôi ăn?
Như chỉ đợi nó nói tới đó, Nam liền đứng dậy, đồng ý ngay.
Nó nhìn thành quả bị bỏ dở mà vừa hận vừa tiếc. Không nể cậu đang ốm chắc lúc này nó đã đá phăng cậu ra châu Phi để mấy em da "bánh mật khét" chăm sóc. Người ta bỏ công ra còn đòi hỏi, ngậm ngùi đem đi đổ.