Lọ Lem Thời @

chương 43: 43: oan gia ngõ hẹp 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tối hôm đó:

Nó vừa tắm xong liền chạy lên lầu ngụy trang, nó để đầu tóc rũ rượi, rồi bịt khẩu trang lại.

Rồi nó xuống bếp nấu ăn.

Các bác trong nhà thấy vậy liền hỏi :

- Thiên Du à ! Con sao vậy ???

- Dạ con ...( Hắt -xì)....!cúm ạ

- Sao phải đeo khẩu trang vậy ???

- Híc...Con sợ lây mọi người.

Thế nên con phải làm thế này...

- Ừ ! Làm vậy cho đảm bảo.

Nếu mà mệt quá thì nghỉ ngơi nhé

- Vâng ! Cảm ơn bác đã quan tâm

Vì nó là là người mới nên phải ra mắt cậu chủ mà các bác trong nhà đều bận việc nên nó phải mang thức ăn cho hắn

Hắn tắm xong chuẩn bị xuống nhà ngồi ăn.

Nó bưng bê thức ăn ra cũng xong hết rồi.

Nó chép miệng rồi nghĩ :" Bàn ăn ngon thế này mà mỗi mình hắn ta ăn.

Phí thật ....Giá như......!"

Đang nghĩ , bỗng hắn đi xuống khiến nó giật mình rồi quay mặt đi.

Hắn ngồi xuống , không thèm để ý đến đó.

Nó được cơ hội, lẻn đi.

Bỗng :

- Đi đâu vậy ???

Thấy nó không nói gì, hắn nói tiếp :

- Luật là Osin phải đứng cạnh khi cậu chủ ăn để phục vụ.

Cái đơn giản vậy mà cũng không biết à ???

Nó tức mình nghĩ : " Luật lệ ở đâu ra vậy ??" rồi quay lại đứng cạnh hắn....

Nó cứ nhìn hắn rồi nghĩ lại chuyện lúc sáng lại cười nhưng vì hắn trước mắt nên nên nó sợ không dám cười to.

Khẩu trang che lại hết mặt rồi nên nó cười mỉm.

Cái đầu chết tiệt, tự nhiên trong đầu nó lúc này lại hiện lên cái cảnh mấy cái vỏ kẹo trên đầu hắn, và nó cười sặc sụa : Á ..hí hí hí....!hố hố

Nó ôm bụng cười ngật ngưỡng.

Hắn nghe thấy liền quay lại nó.

Hắn quát :

- Cười gì ???

- ...............( Nó lắc đầu )

Hắn thấy nó bịt kín mặt bằng khẩu trang thì ngạc nhiên :

- Cô kia ! Sao phải dùng khẩu trang

( Nó lại lắc đầu )

- Nói nhanh ! muốn tôi đuổi việc không ???

Nó lại lắc đầu rồi giơ tay vẫy vẫy í nói "Đừng mà "

Hắn lạnh lùng:

- Cô là osin mới ?

Nó gật đầu cái rụp.

Hắn thấy nó vẫn không chịu nói , tức mình

- Cô bị bệnh à mà phải bịt khẩu trang ???

( Lại gật đầu)

- Bệnh gì ???

Nó đơ người.

Thôi chết rồi ! Làm sao đây, hắn mà biết thì .....Ôi không.

Hắn đứng lên định bỏ khẩu trang ra thì nó nhanh trí tránh được rồi lấy ngón tay chấm vào nước vẽ lên bàn ăn ( mặt bàn làm bằng kính mà ) chữ rất to : HN

Hắn đoc: " Hát năm en nờ một "

Nó gật đầu.

Hắn vẫn ngu ngơ không hiểu bỗng hắn phì cơm ra rồi nói :" Cái gì ...hát ......năm ....Cô bị ....?"

Nó lại gật đầu.

Hắn hốt hoảng chạy cách xa rồi nói :

" Tôi....nói cho cô biết.

Mau tránh xa tôi ra.

Cô muốn tôi lây bệnh à ? Tôi cho cô nghỉ việc đến bao giờ khỏi mới được xuống làm việc.

Không tôi cho cô nghỉ hưu "

Nó vui như mở cờ trong bụng, dơ tay kí hiệu OK rồi lon ton chạy lên phòng.

Nó sung sướng vì lừa được hắn, còn được nghỉ ngơi chứ.

Nó tự nhận mình thông minh hơn người.

Vì còn mấy hôm nữa nhập học nên nó đang làm hồ sơ nhập học, nó vui sướng vì được tới trường...

Còn hắn vẫn hoàng, không biết quản gia chọn người kiểu gì vậy , hắn không ngờ người làm nhà mình lại bị bệnh này.

Ban đầu hắn tình đuổi việc nhưng nghĩ lại thấy thương : " Đã bệnh hoạn còn bị đuổi việc thì khổ sở " ( anh nhân từ quá )

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio