Đó là tin nhắn của Quý Triều Chu. Trình Lưu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, có chút ngẩn ngơ.
Sáng nay Quý Triều Chu và Uông Hồng Dương đứng cạnh nhau, người bình thường cũng có thể phân biệt được họ. Tuy rằng khuôn mặt của hai người có phần giống nhau nhưng những chỗ khác lại rất khác nhau. Trình Lưu lại coi Quý Triều Chu là bạn trai mình suốt năm ngày trời, và không nhận thấy bất cứ điều gì sai trái.
Cô chợt nhớ ra trong tâm lý học có một cụm từ gọi là ‘Tự lừa dối’. Với một động cơ nào đó, bộ não trải qua quá trình thường xuyên bị ám chỉ sửa đổi, giả vờ điều gì đó là sự thật và tin tưởng tuyệt đối vào điều đó. Tự lừa dối là một quá trình từ chối hoặc hợp lý hóa sự liên quan, ý nghĩa hoặc tầm quan trọng của bằng chứng đối lập và lập luận logic.Trình Lưu cố gắng suy ngẫm và phân tích động cơ thực sự của mình.
Một phút sau, cô đưa tay lên che mặt: “…”
Không hiểu vì lý do gì mà tự sâu đáy lòng, cô cảm thấy rằng bạn trai của mình phải là Quý Triều Chu. Trình Lưu lặng lẽ lên án bản thân về mặt đạo đức: Có lẽ trên người mình có chút cặn bã.
“Alo? Alo!” Lý Đông lảm nhảm một hồi lâu mới phát hiện Trình Lưu không hó hé gì, không khỏi cao giọng gào lên: “Tiểu Trình tổng?”
Trình Lưu đang chịu sự dày vò của lương tâm, khi nghe thấy giọng nói của Lý Đông, cô đưa điện thoại lên tai định cúp máy.
“Đúng rồi, nói mới nhớ, Tiểu Trình tổng và con trai của Quý tổng xem như có duyên. Cậu ta giống bạn trai cô, nơi ở cũng bị cháy.” Lý Đông tìm đủ mọi cách để nói ra tin vỉa hè mà mình chưa nói ra được vào buổi sáng, trong lòng mới thấy nhẹ nhõm.
Lời đến khóe miệng lại nuốt vào, Trình Lưu im thin thít nghe Lý Đông kể.
“Quý tổng vừa mới liên hệ với tôi, muốn có căn biệt thự ở nội thành trong tay tôi. Tôi đoán chắc là ông ta mua cho con trai.” Lý Đông thở dài, “Biệt thự nội thành vốn đã ít rồi, hồi đó tôi cũng phải bỏ ra rất nhiều công sức mới mua được hai căn biệt thự liền kề.”
Cô đã từng nghe Lý Đông khoe về hai căn biệt thự đó. Vị trí tốt, một nơi yên tĩnh điển hình giữa lòng đô thị sầm uất, có một tầng hầm và hai tầng trên mặt đất, ba mặt đều lấy ánh sáng, phía trước có bãi để xe, phía sau có bể bơi, là một nguồn tài nguyên hi hữu.
Khác với biệt thự đơn lập, biệt thự liền kề thường có hai hộ gia đình làm hàng xóm với nhau, vì vậy lúc đầu Lý Đông trực tiếp mua cả hai căn để không bị hàng xóm quấy rầy. Tuy nhiên ông chưa bao giờ sống ở đó kể từ sau khi mua, nghe nói là Dương Phồn Ngọc thích sống trong các tòa nhà cao tầng hơn.
Tiểu Trình tổng đứng phắt dậy, sốt ruột đi vòng vòng, trong lòng một bên thì đang chịu sự dày vò về mặt đạo đức, bên khác lại ngo ngoe ngóc đầu dậy.
“Bà xã tôi nói nếu biệt thự để không thì chi bằng bán lại cho Quý tổng.” Trong sảnh của khách sạn Phương Đông, Lý Đông liếc qua Dương Phồn Ngọc rồi lặng lẽ bước sang một bên, nói với Trình Lưu ở đầu dây bên kia bằng giọng điệu chua lòm: “Thực ra chỉ là vợ tôi thích Quý Triều Chu, cô ấy từng gặp cậu ta một lần trước đây, từ đó vẫn nhớ mãi không quên.”
“Biệt thự để không thì đúng là lãng phí thật.” Trình Lưu ra vẻ nghiêm túc, đồng ý với cách nói của Dương Phồn Ngọc, cô thử dò hỏi: “Sau này Lý tổng sẽ về biệt thự ở?”
“Tôi?” Lý Đông lập tức lắc đầu, tiện thể khoe khoang: “Đi làm gì, nơi nào có bà xã, nơi đó mới là nhà.”
Trình Lưu nắm chặt tay ho khan một tiếng, cuối cùng quyết định từ bỏ phản kháng, tuân theo tiếng gọi con tim, cô thản nhiên nói: “Lý tổng, ông có thể bán cho tôi căn biệt thự còn lại không?”
“Cô cũng cần mua?” Lý Đông kinh ngạc.
Trình Lưu ánh mắt mơ hồ: “Gần đây tôi rất muốn có một khoảng sân, vừa hay Lý tổng ông lại đề cập tới chuyện muốn bán, chi bằng bán nốt cho tôi căn còn lại đi.”
Lý Đông do dự một hồi: “Cũng không phải là không được.” Dù sao ông cũng định bán một căn cho Quý tổng, vậy thì tiện thể bán nốt căn bên cạnh.
“Vậy bây giờ tôi sẽ đến nhà ông.” Trình Lưu nói không chút do dự.
Mọi chuyện phát triển quá nhanh, Lý Đông vẫn còn chưa hết ngạc nhiên: “Gấp vậy sao?”
“… Bình thường tôi quá bận, hôm nay đúng lúc tôi đang rảnh.” Trình Lưu nói không chớp mắt, “Mà hôm nay lại là ngày mùng , tôi thích ngày này.”
“Được, vậy cô đến khách sạn Phương Đông đi.” Lý Đông thẳng thắn nói: “Tôi về nhà lấy giấy tờ, biệt thự số vừa vặn giao cho cô, còn căn số sẽ giao cho Quý tổng.”
Lý Đông vừa cúp máy, Dương Phồn Ngọc đã bước tới hỏi ông: “Lấy giấy tờ gì?”
“Bà xã.” Lý Đông vui vẻ đến gần Dương Phồn Ngọc và giải thích: “Hôm nay thật trùng hợp, Trình Lưu cũng muốn mua căn biệt thự trong tay anh.”
“Cô ấy cũng muốn mua?” Dương Phồn Ngọc nhíu mày, “Anh xác định Tiểu Trình tổng và Quý tổng chưa từng có khúc mắc? Hai ngày trước bọn họ cùng tranh một chậu hoa, hôm nay lại cùng lúc muốn mua biệt thự.”
“Khúc mắc? Không thể nào, bọn họ chẳng thân quen gì!” Lý Đông nói một cách chắc chắn: “Quăng tám sào cũng không liên quan.”
Dương Phồn Ngọc không hiểu rõ lĩnh vực của bọn họ, thấy thế cũng không nhiều lời nữa.
Trình Lưu dành cả buổi trưa để nộp hết những tài liệu c ần sang tên, sau đó lập tức chuyển khoản cho Lý Đông.
“Hai biệt thự đều được quét dọn định kỳ, cô có thể trực tiếp vào ở.” Lý Đông quay sang nói với Trình Lưu, “Nhưng bên trong không có đồ đạc gì cả, cô có thể tự thêm vào.”
“… Uhm.” Trình Lưu lơ đãng trả lời, cô vẫn đang suy nghĩ xem nên ứng phó với tin nhắn của Quý Triều Chu như thế nào.
Một khi anh trả lại tiền thì sẽ chẳng còn liên quan gì tới cô nữa.
Hay là cứ lờ lớ đi, giả vờ như không thấy, để anh ấy nợ mình suốt đời.
Chỉ trong một ngày, đạo đức của Tiểu Trình tổng đã bị sa sút một cách nghiêm trọng, đồng thời còn có chiều hướng không ngừng đi xuống.
“Tiểu Trình tổng, tôi đi về trước, lần sau nhớ dẫn bạn trai ra ngoài ăn cơm cùng nhau.” Lý Đông thấy vợ đến đón trước cửa Cục quản lý bất động sản, ông lập tức vui vẻ rời đi.
Lúc này, Trình Lưu – người mất cả chì lẫn chài, vừa chia tay với bạn trai còn anh bạn trai nhận lầm thì bốc hơi: “…”
Khi trở về nhà đã là sáu giờ tối, Trình Lưu vừa mở cửa đã thấy Hạ Bách đang ngồi trong phòng khách.
“Tiền bối, hôm nay chị không ở nhà sao?” Hạ Bách đứng dậy nói một cách tự nhiên: “Tôi tới đón chị đi Dạ Sắc.”
Khi đi gặp đối tác làm ăn sẽ không thể tránh khỏi chuyện uống chút rượu, Hạ Bách đến phụ trách đưa đón, đó là điều quá đỗi bình thường.
“Ra ngoài làm chút việc.” Trình Lưu không có phản ứng gì với sự xuất hiện của Hạ Bách, cô thu hồi cảm xúc trong chớp mắt: “Đi thôi.”
Tầm nhìn của Hạ Bách dừng lại trên chiếc túi mà Trình Lưu để trên tủ ở trước cửa, cô ấy nói đi làm việc, vậy thì không phải đi hẹn hò.
Anh ta không khỏi nghĩ đến chậu cây cảnh làm từ ngọc bích trên bàn phòng khách, sau khi Trình Lưu giành được nó bằng cách gióng trống khua chiêng vào ngày hôm đó, cô lại không tặng ngay cho Uông Hồng Dương.
Quả nhiên đối với người bạn trai đó, cô ấy chỉ là nhất thời nổi hứng chứ chẳng hiểu biết gì cả.
Tuy nhiên… Hạ Bách vẫn không thể trơ mắt nhìn một Trình Lưu nhất thời nổi hứng, điều này khiến anh ta sinh ra cảm giác khủng hoảng.
May mắn thay, Trình Lưu sẽ có thể nhìn thấy bộ mặt thật của Uông Hồng Dương vào tối nay.
Nhà hàng Dạ Sắc nằm trên tầng hai của tòa cao ốc, được bao bọc bởi kính tứ phía, khi quan sát xuống dưới, bạn có thể nhìn rõ toàn bộ khung cảnh về đêm của thành phố S.
Sau khi Trình Lưu bước vào, trong tiềm thức cô tự hỏi không biết Quý Triều Chu có bao giờ nhìn thấy cảnh đêm như vậy chưa, hình như anh sợ độ cao nên sẽ không tới những chỗ như thế này.
“Trình tổng, tôi sẽ đợi sếp ở bàn bên cạnh.” Hạ Bách kéo ghế cho cô rồi nói nhỏ.
“Ờ.” Trình Lưu định thần lại và đợi đối tác xuất hiện.
Hạ Bách ngồi tại bàn bên cạnh, âm thầm liếc nhìn đồng hồ, anh ta biết trước tối nay Uông Hồng Dương có hẹn với một nữ đạo diễn.
Trùng hợp là nữ đạo diễn này là bạn học thời cấp ba của Hạ Bách, có thể giúp anh ta chuyện này.
Người tên Uông Hồng Dương này xuất thân tầm trung, dựa vào gương mặt không tồi và hình thể chuẩn, danh tiếng của cậu ta trong giới người mẫu đang dần lên cao. Hễ gặp được phụ nữ xinh đẹp giàu có là cậu ta phải mập mờ với người ta, Trình Lưu là người có giá trị cao nhất mà Uông Hồng Dương từng gặp, chưa kể lúc đó Trình Lưu đã chủ động liên lạc, hai người xác lập mối quan hệ chỉ sau lần gặp mặt thứ hai.
Lúc đó sau khi biết tin, Hạ Bách còn tưởng đây là câu chuyện tiếu lâm, thậm chí không hiểu tại sao Trình Lưu có thể thích Uông Hồng Dương.
Cũng may là trong lòng Trình Lưu, Uông Hồng Dương chẳng đáng để được nhắc đến khi so với công việc. Hơn nữa, mọi chuyện sẽ kết thúc vào tối nay.
“Trình tổng.” Một người phụ nữ mặc váy đen với những bước chân mạnh mẽ vang dội đi tới chỗ đối diện Trình Lưu rồi ngồi xuống, xòe tay ra tự giới thiệu: “Tôi là Tổng giám đốc của Nhã Nhạc, Châu Thịnh Diễm.”
Ba mươi sáu tuổi, từng đi du học, cao thủ leo núi tự do, độc thân và chưa có con, thích sáng tạo và ưa mạo hiểm.
Trình Lưu bình tĩnh nhớ lại thông tin từ tư liệu, bắt tay với chị ta: “Châu tổng.”
Đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Trình Lưu, Châu Thịnh Diễm thầm ngạc nhiên: Tin tức Nhã Nhạc thay người vẫn còn giữ kín. Hôm đó nói chuyện điện thoại với trợ lý Hạ mình cũng cố tình đánh lừa đối phương, sao vị Trình tổng này lại không kinh ngạc khi nhìn thấy mình.
“Lần trước trò chuyện ngắn ngủi, tôi chưa kịp giới thiệu bản thân với trợ lý của cô.” Châu Thịnh Diễm cười nói.
“Không sao, trợ lý Hạ đã nói với tôi rồi.” Trình Lưu đẩy thực đơn lên, “Châu tổng dùng gì?”
Châu Thịnh Diễm ngẫu hứng chọn vài món, cũng có được nhận thức mới về Công nghệ Thần Ẩn, không ngờ vị trợ lý tổng giám đốc đó đã âm thầm phát hiện ra thân phận của mình.
Lời đồn quả không sai, Hạ Bách có thể đại diện cho người sáng lập Công nghệ Thần Ẩn trong giao lưu đối ngoại, đúng là có bản lĩnh.
Nhưng ngay sau đó Châu Thịnh Diễm nhận thấy vị Trình tổng đối diện không dễ đối phó như lời đồn.
Những cái bẫy trong lời chị ta nói, đối phương không nhảy vào một cái nào mà ngược lại, Châu Thịnh Diễm mới là người để lộ rất nhiều tin tức. Chỉ một bữa ăn mà Châu Thịnh Diễm toát mồ hôi lạnh, chị ta còn chẳng căng thẳng đến vậy trong ngày nắm quyền công ty.
“Châu tổng, sao chị không dùng bữa?” Trình Lưu cười lịch sự với chị ta.
Châu Thịnh Diễm nhìn vị Tiểu Trình tổng trẻ tuổi đối diện, ăn mặc giản dị buộc tóc đuôi ngựa thấp, giống như một sinh viên đại học mới ra xã hội, có ai ngờ cô lại lão luyện như thể đã chìm nổi trong giới kinh doanh mấy chục năm trời.
Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong, lời đồn cũng không thể tin hoàn toàn.
“Tôi chỉ đang chờ mong vào tương lai hợp tác với Công nghệ Thần Ẩn.” Châu Thịnh Diễm trả lời.
Hai người gần như đã đàm phán xong.
Trình Lưu gật đầu: “Hợp đồng sẽ được soạn thảo vào ngày mai, tôi chờ Châu tổng tới ký.”
“Được.” Châu Thịnh Diễm bỏ dao ăn xuống, “Nghe nói trụ sở của Công nghệ Thần Ẩn đỉnh của chóp, tôi đã mong ngóng từ lâu.”
“Chỉ là tâng bốc mà thôi, ngày mai Châu tổng đừng thất vọng là được.” Trình Lưu lễ phép nói.
“Không đâu.”
“Nhã Nhạc chúng tôi đã chú trọng vào chất lượng trong suốt những năm qua, mặc dù đi sau một bước, nhưng sự hợp tác với Công nghệ Thần Ẩn chắc chắn sẽ mang lại sức sống mới trong tương lai.” Vào cuối bữa ăn, Châu Thịnh Diễm mới thả lỏng được một chút, bắt đầu chào hàng theo bản năng, “Nếu sau này Trình tổng cần đồ nội thất, cô có thể cân nhắc đến Nhã Nhạc.”
“Tất nhiên.” Nói xong chuyện làm ăn, Trình Lưu bắt đầu không có hứng thú lắm với những lời vụn vặt kiểu này.
Châu Thịnh Diễm vẫn đang nói: “Có một thương hiệu trực thuộc Nhã Nhạc do tôi mang về, nó chuyên nhắm đến những người trẻ tuổi và chủ yếu tập trung vào đồ nội thất dành cho các cặp tình nhân.”
Không biết đánh trúng điểm gì của Tiểu Trình tổng đối diện, Châu Thịnh Diễm rõ ràng để ý thấy cặp mắt của cô lóe sáng.
Tình! Nhân!
Trong đầu Tiểu Trình tổng chỉ đọng lại hai chữ này, nụ cười trên mặt càng thêm chân thành: “Mấy ngày nay vừa vặn tôi muốn mua ít đồ dùng trong nhà.”
“Trình tổng muốn mua đồ nội thất?” Châu Thịnh Diễm không ngờ việc mua bán lại thành công nên chủ động nói: “Ngày mai ký hợp đồng xong, tôi có thể đưa Trình tổng đi xem.”
Bàn ăn vốn lạnh lẽo bỗng trở nên nhiệt tình hơn rất nhiều.
“Trình tổng, ngày mai gặp lại.” Châu Thịnh Diễm đứng dậy chuẩn bị rời đi, không thể không thừa nhận rằng vị Tiểu Trình tổng này quả có thể đem đến cho người ta cảm nhận như tắm gió xuân.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là cô ấy phải bằng lòng.
“Mai gặp lại.” Trình Lưu khẽ gật đầu với Châu Thịnh Diễm.
Lúc này, Hạ Bách ở bàn bên cạnh cũng đứng dậy đi đến bên Trình Lưu, đợi Châu Thịnh Diễm đi rồi mới hỏi: “Sao tự nhiên lại muốn mua đồ nội thất?”
“Tôi chuẩn bị chuyển đến sống ở chỗ khác.” Trình Lưu thuận miệng đáp.
Khóe mắt Hạ Bách trông thấy hai người ở cửa, anh ta không hỏi thêm nữa, cố ý dẫn Trình Lưu đi ra phía trước. Khi bốn người đến gần, anh ta khẽ gật đầu với người bạn thời cấp ba của mình.
Nữ đạo diễn chân đi không vững, bỗng dựa vào người Uông Hồng Dương.
“Trình tổng?” Hạ Bách bước chậm lại, sóng vai với Trình Lưu, cố ý gọi cô với vẻ ngạc nhiên.
Đang cúi đầu sờ điện thoại, Trình Lưu ngước mắt lên thì thấy cảnh Uông Hồng Dương đỡ nữ đạo diễn.
Hạ Bách đứng bên cạnh có chút mất tự nhiên, đây là lần đầu tiên anh ta tính toán Trình Lưu, nhưng Hạ Bách nhanh chóng an ủi mình, chẳng qua chỉ là vạch trần bộ mặt thật của Uông Hồng Dương mà thôi.
Nhưng mà Hạ Bách không ngờ rằng sau khi Uông Hồng Dương bị bắt gặp, cậu ta không chỉ không thấy chột dạ mà còn ôm cứng lấy nữ đạo diễn. Hạ Bách thậm chí còn phát hiện Uông Hồng Dương đang trừng mắt lườm Trình Lưu.
Lại nhìn Trình Lưu, cô không có dấu hiệu nổi giận mà lại lộ vẻ hâm mộ.
Hâm mộ?
Hạ Bách: “…”
Mọi chuyện đang có gì đó sai sai.
Khi anh ta và nữ đạo diễn đang bối rối thì Uông Hồng Dương đã vênh váo đắc ý dẫn nữ đạo diễn bước vào nhà hàng.
“Cậu ta và những người phụ nữ khác…” Hạ Bách cố gắng nói ra sự thật Uông Hồng Dương chân đạp nhiều thuyền.
“Bọn tôi chia tay rồi.” Trình Lưu không để ý mấy.
Cô còn đang nghĩ: Tại sao ban ngày mới chia tay mà Uông Hồng Dương đã có thể tìm được bến đỗ mới ngay lập tức.
Hình như anh ta rất gì và này nọ về mặt này.
Tiểu Trình tổng thực sự hâm mộ anh ta, cô bắt đầu tự hỏi liệu mình có thể thỉnh giáo chút kỹ xảo từ chỗ Uông Hồng Dương hay không.