Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tại trụ sở Nhiễm Sơn, toàn bộ phòng thí nghiệm ở tầng hai chỉ thuộc về Quý Triều Chu, những nhà điều hương khác của Nhiễm Sơn ở các tầng còn lại.
Họ có kênh chuyên biệt về hương liệu tự nhiên và tổng hợp, không cần tìm các loại hoa thông thường. Chỉ là Quý Triều Chu thỉnh thoảng thích đi chợ hoa, đó là quá trình để anh giải tỏa tâm lý khi nghĩ không thông.
Quý Triều Chu cầm chai thủy tinh sẫm màu chứa nước hoa điều chế đã để được hai ngày nay, sau khi đổ đầy vào lọ nước hoa, anh xịt lên tờ giấy thử hương và cúi đầu ngửi mùi hương trên đó.
Giấy thử hương
giấy thử hương hay còn gọi là que thử nước hoa (tiếng Anh: FRAGRANCE BLOTTER) là một loại giấy đặc biệt có tác dụng hấp thụ mùi hương và thường được các nhà điều chế nước hoa sử dụng để thử mùi hương. Quá ngọt.
Cho dù sau khi mùi hương đã bay hơi, nó vẫn còn quá ngọt.
Quý Triều Chu đặt giấy thử hương xuống, mở lọ nước hoa.
Trước đó sau khi điều phối, anh vốn tưởng rằng hương thơm sẽ ngọt ngào vừa vặn, nhưng hiện tại chỉ qua hai ngày mùi hương đã đột nhiên trở nên ngấy. Quý Triều Chu cầm tờ giấy ghi chú trên bàn lên kiểm tra, không có vấn đề gì về tỷ lệ, anh tăng thêm chất định hương vào đó, nước hoa bay hơi ổn định thì mùi hương sẽ không thay đổi.chất định hương hay còn được gọi là chất bảo hương, có thể làm cho các thành phần hương thơm bay hơi đồng đều, ngăn chặn sự bay hơi nhanh và làm cho hương thơm của nước hoa bền hơn. Có rất nhiều loại hương liệu thích hợp để làm chất định hương, chủ yếu là các hợp chất đơn phân có hương thơm lâu và bay hơi chậm ở một số tinh dầu. Mùi hương của ngày hôm nay hẳn phải giống với hai ngày trước mới phải.
“Cốc cốc——”
Có người gõ cửa bên ngoài.
Anh ngước lên nhìn thì thấy là một nhà điều hương ở tầng ba, chị đã đã làm việc ở Nhiễm Sơn hơn mười năm. Trong lúc Vân Sắt trợ giúp quản lý Nhiễm Sơn, nhà điều hương này đã được giao nhiệm vụ phát triển các dòng nước hoa mới.
“Đây là nước hoa tôi mới điều chế.” Thang Phương Lộ bước vào với chai nước hoa, chị muốn Quý Triều Chu xem xem có vấn đề gì không.
Ngành công nghiệp nước hoa luôn bị chiếm đóng bởi các thương hiệu lớn từ nước ngoài, nước hoa nội địa thì hỗn loạn, Nhiễm Sơn ra đời cách đây hơn hai chục năm. Người sáng lập Nhiễm Sơn – Vân Nhiễm lấy Nhiễm Sơn làm tên cho dòng nước hoa đầu tiên, chỉ một lần đã thành danh và giành được các giải thưởng lớn.
Mùi hương này đúng như tên gọi của nó, lúc đầu thì nhẹ nhàng tinh tế, hơi ngọt và khoan khoái, sau đó hương thơm dần nồng hơn, vây lấy khắp cơ thể. Khác với hương đầu, hương giữa và hương cuối của các loại nước hoa thông thường, Nhiễm Sơn chỉ có hương đầu và hương cuối.
Đáng tiếc là Vân Nhiễm chỉ điều chế được mỗi mùi hương này trong đời.
Mặc dù vậy, Nhiễm Sơn đã dựa vào mùi hương này để trụ vững suốt hai mươi năm, sau đó mới quay trở lại thị trường ngách. Thang Phương Lộ đã ở Nhiễm Sơn hơn chục năm, các loại nước hoa mới được phát triển không chìm cũng không nổi, chỉ đủ để đạt đến cấp độ thương hiệu tiểu chúng.
Vốn dĩ chị cho rằng Nhiễm Sơn sẽ như vậy mãi, nhưng không ngờ sau khi Quý Triều Chu lên thay, một Di Độ đã đưa Nhiễm Sơn trở lại với ngành công nghiệp nước hoa một lần nữa.
Sau tất cả Quý Triều Chu không hổ danh là con trai của Vân Nhiễm, cậu ấy được trời phú cho sự nhạy cảm đến đáng sợ với mùi hương.
“Dư vị cỏ xanh quá nồng.” Quý Triều Chu cắt ngang sự phân tâm của Thang Phương Lộ, “Chị đã tăng thêm đậu tonka? Tỷ lệ cần được điều chỉnh lại.”
Hình ảnh đậu tonka
Đậu tonka là một loài cây nổi tiếng ở Trung Mĩ và Nam Mĩ. Là một loại hương liệu được chiết xuất từ hạt của cây Cumaru, có tên khoa học là Dipteryx Odorata. Hạt của chúng là một trong những loại hương liệu đắt tiền và được săn tìm nhiều nhất trên thế giới. Tuy là một loại đậu thực vật nhưng mùi hương lại thơm ngọt bùi của hạnh nhân và tươi giống với mùi rơm của những cây lúa mới gặt, tạo nên hương vị thơm lạ. Chúng có màu đen, bề ngoài nhăn, bên trong có màu nâu mịn. Đậu tonka là một hương liệu rất nổi tiếng và đắt tiền thường dùng trong sản xuất nước hoa. Mùi hương của Tonka ngọt ngào nhưng lại làm cho người nhận cảm thấy sự mạnh mẽ, nồng nàn và quyến rũ. Người ta ví mùi của Tonka giống với mùi của rơm hòa quyện cùng hương thơm ngọt bùi của hạnh nhân và hoàn toàn có thể thay thế cho vani.Thang Phương Lộ đã ghi lại và định rời đi, nhưng bị Quý Triều Chu gọi lại.
Anh đưa lọ nước hoa đã chuẩn bị cho Thang Phương Lộ: “Chị ngửi đi.”
Thang Phương Lộ nhận lấy nước hoa, cầm một tờ giấy thử hương, xịt lên đó rồi cúi đầu ngửi một cách cẩn thận.
Hai mắt chị sáng lên: “Hương thơm này…… là kiểu thơm ngọt.”
Không phải mùi ngọt ngào của trái cây hay mùi thơm nhẹ của mật hoa, nó không quá thơm mà giống như móc câu, khiến người ta muốn ngửi lại lần nữa.
Thang Phương Lộ lại lắc nhẹ tờ giấy thử hương, như thể thưởng thức mùi thơm này, trong lòng cảm thán: Có người quả thực sinh ra để làm điều hương, kỹ thuật điều chế xuất thần nhập hóa (tuyệt diệu) của họ vượt xa người thường.
“Đây là loại nước hoa mới chuẩn bị đưa ra thị thường?” Thang Phương Lộ hào hứng nói, “Nó chắc chắn sẽ được chào đón.”
“Không phải.” Quý Triều Chu phủ nhận, vươn tay lấy lại lọ nước hoa.
Thang Phương Lộ kinh ngạc nhìn anh bỏ lọ nước hoa vào thùng rác, lấy làm khó hiểu: “Mùi hương này……. có vấn đề gì?”
Quý Triều Chu rũ mắt xuống: “Quá ngọt.”
Chẳng hiểu sao anh chợt nhớ đến mùi bưởi xanh hơi đắng mà mình đã ngửi thấy trên người Trình Lưu tối qua. Mùi thơm đắng rất bình thường của bưởi xanh có sức tồn tại mãnh liệt đến nỗi dường như nó vẫn còn vương vấn quanh Quý Triều Chu.
“Tôi nghĩ mùi thơm ngọt ngào này là vừa phải.” Thang Phương Lộ cảm thấy hơi tiếc cho lọ nước hoa, “Chi bằng cho những nhà điều hương như chúng tôi thử nước hoa trước?”
Quý Triều Chu không quan tâ m đến lọ nước hoa đã bỏ đi nên đưa nó cho Thang Phương Lộ.
Sau khi người đi rồi, anh vô thức tìm đến một lọ tinh dầu bưởi xanh và nhỏ vài giọt vào ống nghiệm. Tinh dầu được sử dụng ở Nhiễm Sơn đều là loại tốt nhất, hương vị này còn tinh khiết hơn mùi hương ở trên người Trình Lưu, nhưng nó lại không phải là thứ mà Quý Triều Chu muốn.
Cô gái đó…… đã sử dụng thứ gì khác trên người?
Quý Triều Chu nhìn xuống đầu ngón tay phải quấn băng gạc, khuôn mặt trắng bệch lãnh đạm lại có phần xao động, dựa vào sự nhạy cảm với mùi hương của mình, anh hiếm khi có lúc không phân biệt được.
Ở lại phòng thí nghiệm của Nhiễm Sơn đến ba giờ chiều, Quý Triều Chu không tiếp tục nữa. Nếu không phân biệt ra mùi thì không thể tái tạo hương thơm tương tự.
Nơi ở mới không xa Viện nghiên cứu của Nhiễm Sơn, chỉ mất nửa giờ đi bộ là có thể đến đó. Quý Triều Chu chậm rãi đi bên đường, khi đi ngang qua một màn hình LED quảng cáo ngoài trời, ánh mắt anh bị chương trình talkshow bên trong thu hút.
Bọn họ đang nói về Công nghệ Thần Ẩn.
Quý Triều Chu thu hồi tầm mắt, nhưng dư âm của chương trình cứ văng vẳng bên tai, người dẫn chương trình và khách mời đều khen ngợi không ngớt về sự lợi hại của người sáng lập.
Trẻ trung, táo bạo và tài năng. Những từ này xuất hiện lặp đi lặp lại.
Nó hoàn toàn khác với ấn tượng mà Trình Lưu để lại trong lòng Quý Triều Chu, cô luôn có những hành động kỳ cục không theo lẽ thường.
Quý Triều Chu cau mày, xóa sạch mọi suy nghĩ của mình về Trình Lưu, trở về biệt thự trong im lặng.
Trình Lưu lại trốn việc, buổi sáng cô về nhà thu dọn đồ đạc chuyển hết về biệt thự, tạm thời thuê một đội dọn dẹp.
Đến trưa, toàn bộ ngôi biệt thự đã có một diện mạo mới, ngay cả bãi cỏ cũng đã được cắt tỉa. Cô đặc biệt cắm bù nhìn rơm trong sân, sau này sẽ trồng thêm vài loại hoa và cây cối mà Triều Chu thích. (Lynn: mơ đẹp thế)
Cô rút điện thoại di động ra, gọi cho Uông Hồng Dương: “Hôm nay tôi đã thử kế như gần như xa mà anh nói, còn cách nào khác để thúc đẩy chúng tôi kết hôn càng sớm càng tốt không?”
Uông Hồng Dương gác chân nằm trên sô pha, chân không khỏi run rẩy khi nghe vậy: “Cô còn muốn kết hôn?”
“Nếu yêu mà không kết hôn thì có khác nào chơi bời qua đường?” Trình Lưu không kìm được nói vô cùng hào sảng: “Khi tôi kết hôn, anh cũng có thể đến làm nhân chứng.”
“Hứ!” Uông Hồng Dương cười lạnh: “Thế yêu tôi thì cô có thể chơi bời qua đường à?”
“Đã là chuyện quá khứ rồi.” Trình Lưu nhắc nhở: “Tấm bảng vàng.”
Uông Hồng Dương trong lòng chửi thầm Trình Lưu mấy lần rồi mới nói: “Muốn kết hôn, trước tiên cô phải làm cha mẹ anh ta hài lòng, dù sao thì tương lai cha mẹ anh ta cũng là cha là mẹ cô.”
“Tôi hiểu rồi.” Trình Lưu đột nhiên ngộ ra, “Bố anh ấy cũng là bố tôi, tôi nhất định sẽ hòa thuận với Quý tổng.”
Kết thúc cuộc gọi, Trình Lưu bước ra khỏi biệt thự. Đứng giữa hai căn biệt thự và nhìn ngắm kỹ lưỡng, cô cạy biển số bên phải nhà mình xuống, đóng đinh vào bên cạnh số nhà của Quý Triều Chu, còn tiện tay sửa lại số nhà năm của anh hàng xóm.
Xong việc, Trình Lưu hài lòng vỗ về hai biển số nhà của hai người. Bọn chúng nên ở bên nhau, giống như cô và Quý Triều Chu sớm muộn gì cũng phải dính chùm một chỗ, sau này Quý tổng sẽ là bố của cô nên cô phải biết tôn trọng một chút.
“Tiểu Trình tổng làm gì ở đây thế?” Quý Mộ Sơn vừa ôm chậu hoa linh lan xuống xe thì trông thấy một bóng dáng quen thuộc, ông hỏi với vẻ ngạc nhiên.
Trình Lưu quay lại thấy Quý Mộ Sơn, cô liền bật thốt: “Bố.”
Bố? Nói cái giống gì vậy?
Quý Mộ Sơn sững sờ tại chỗ, ông vô thức nhìn sang một bên, tự hỏi có phải mình bị ảo giác hay không.
Ông nhìn khuôn mặt của Trình Lưu, nhưng nhìn kiểu gì cũng không ra dung mạo của con trai mình, càng không nói đến việc Triều Chu đã nhiều năm không gọi danh xưng này.
“Cháu…… cháu đóng lại số nhà.” Trình Lưu nâng chiếc búa trên tay lên, cứng rắn xoay nó lại.
Quý Mộ Sơn thở chậm lại, khôi phục vẻ nghiêm nghị nhìn số nhà: “Cô sống ở đây à?”
“Phải.” Ngoại trừ Quý Triều Chu, Trình Lưu có thể nói xằng nói xiên với bất kỳ ai, “Tối qua cháu cũng mới biết được mọi người mua căn nhà này, thật là trùng hợp.”
Quý Mộ Sơn nhíu mày, lúc trước ông đã hiểu lầm rằng Trình Lưu chân đạp hai thuyền trong chuyện tình cảm, nhưng cho dù ông biết đó là hiểu lầm thì cô gái này cũng không khá hơn là bao.
Làm sao một người nhận lầm bạn trai mình lại có thể đáng tin trong chuyện tình cảm được?
May mắn thay, Triều Chu không liên quan gì đến Trình Lưu, theo Lý Đông, cô ta cũng không sống ở đây thường xuyên.
“Quý tổng, hoa này của bác có phải là từ chỗ Triều Chu không?” Trình Lưu quẳng chiếc búa sang một bên, tiến lên chủ động bắt chuyện.
Quý Mộ Sơn có ấn tượng xấu về Trình Lưu, nhưng cô lại nói chuyện với ông về Triều Chu nên không kìm được đáp lại: “Đúng, cô biết à?”
“Biết chứ, cháu đã mang nó xuống từ ban công, những chậu hoa khác bị cháy hết, chỉ còn lại chậu này.” Trình Lưu giải thích.
Quý Mộ Sơn liếc nhìn Trình Lưu vài lần, ông có thể xác nhận rằng bạn gái của Triều Chu mà người quản lý khu nhà nói hôm đó chính là cô.
Triều Chu luôn coi Trình Lưu là vệ sĩ, đã thế còn cho phép cô ta tiếp cận.
Nói không ghen tị là giả, đã nhiều năm rồi, ông thậm chí còn chưa được bước vào nơi Triều Chu sinh sống, ngược lại đã bị một người xa lạ như Trình Lưu giành mất.
“Lúc trước Triều Chu đã hỏi cô có con chưa, cô nói cô có mà.” Quý Mộ Sơn nhìn Trình Lưu, “Cô có con rồi sao?”
Trình Lưu ngẩn ra: “Con gì?”
Suy nghĩ hồi lâu, cô mới nhớ ra đúng là có lần Quý Triều Chu đã hỏi về trẻ con trong xe, lúc đó cô đã tưởng rằng anh đang hỏi nhà mình có mấy anh chị em.
“Cháu không có con đâu ạ.” Thanh minh xong, Trình Lưu sẵn tiện chào hàng bản thân với bố chồng tương lai, “Nhà cháu có ba chị em, cháu là con cả, bố mẹ cháu vẫn khỏe mạnh và mở một cửa hàng ở quê. Cháu có một công ty tên Công nghệ Thần Ẩn, không những làm ăn ổn áp mà còn……”
“Tôi biết.” Quý Mộ Sơn quay sang nhìn Trình Lưu một cách khó hiểu: “Cô nói những thứ này làm gì?”
Trình Lưu thăng tiến nhanh như vậy, cả thành phố S ai mà không biết cô chứ? Gia cảnh nhà cô từ lâu đã bị đồn thổi khắp nơi rồi.
“Cháu nói bâng quơ thôi.” Trình Lưu cảm thấy mình gặp phải cọng rơm cứng.
Quý tổng không hổ danh là người đàn ông cứng mềm đều không ăn theo lời nhiều đối tác.
Tuy nhiên, Tiểu Trình tổng xưa nay luôn có cách, cô chỉ nói chuyện về Quý Triều Chu với Quý Mộ Sơn.
“Quý tổng, bác gửi hoa cho Triều Chu à?” Trình Lưu thản nhiên kể, “Anh ấy mới đi ra ngoài sáng nay, trên tay còn có vết thương.”
“Trên tay nó có vết thương?” Quý Mộ Sơn nghe vậy, hai hàng lông mày của ông dựng ngược hết cả lên, “Có nghiêm trọng không?”
Ngày hôm qua rõ ràng hai người đi cùng xe tới, nhưng ông ấy lại không phát hiện Quý Triều Chu bị thương ở tay?
Trình Lưu ngước mắt: “Đầu ngón tay bị xước, đã được bôi thuốc rồi bác.”
“Là tay phải sao?” Quý Mộ Sơn dường như đã hiểu: “Hôm qua nó cứ nắm lấy tay phải miết.”
Hôm qua Triều Chu cũng không ăn cơm cùng mình, trực tiếp bảo người ta mang cơm lên phòng.
Hai người đứng trước cổng nói chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ, Trình Lưu thành công lấy được chút lòng tin ít ỏi từ Quý Mộ Sơn.
“Triều Chu không có ở đây, tôi không tiện đi vào.” Quý Mộ Sơn nghe điện thoại, trước khi rời đi, ông đưa chậu hoa linh lan trong tay cho Trình Lưu, “Làm phiền Tiểu Trình tổng giao cho nó.”
“Bác cứ tin ở cháu.” Tiểu Trình tổng nói một cách chân thành, “Chúng cháu là hàng xóm của nhau mà.”
Trình Lưu nhìn theo chiếc xe biến mất, cảm nhận sâu sắc rằng mình lại tiến gần đến lễ cưới thêm một bước.
Khi Quý Triều Chu trở về, ánh mắt anh dừng lại trên số nhà sóng đôi cạnh cổng, anh nhớ biển số của nhà hàng xóm hôm qua còn nằm ở mé tay phải.
“Anh về rồi.”
Quý Triều Chu vừa mới đi vào sân trước, trên bức tường bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người.
Trình Lưu một tay vịn tường, một tay ôm chậu hoa, trực tiếp ngồi trên đó: “Quý tổng mang linh lan tới, bảo tôi giao lại cho anh.”
Quý Triều Chu đi về phía bức tường, anh khẽ ngẩng đầu, giơ tay muốn nhận lấy chậu hoa.
Trình Lưu ngồi trên tường mà sững sờ, lúc này ánh sáng mặt trời vừa chuyển, toàn bộ sân trước được bao phủ bởi ánh sáng màu cam, khuôn mặt xinh đẹp của anh làm lu mờ mọi thứ xung quanh đang quay về phía mình.
Cô thậm chí không thể thở được trong khoảnh khắc này. Thay vì đưa chậu hoa cho anh, cô lại nắm tay anh và nhảy xuống trực tiếp.
Quý Triều Chu buộc phải lùi lại trong vô thức, nhưng lại bị cô giữ chặt và đẩy linh lan qua.
Đây không phải là lần đầu tiên cô nắm tay anh.
Quý Triều Chu mặt lạnh như sương giá, cặp mắt lưu ly lạnh lẽo nhắm chặt lại mới có thể khống chế được cảm xúc của mình, dùng sức rút tay ra, sau đó lùi lại mấy bước.
Cho dù đã cách cô một khoảng khá xa. Nhưng sự tồn tại mãnh liệt mà người này mang lại cũng không thể biến mất.
Chỉ cần đứng đó, cô đã phá vỡ ranh giới mà anh đã đặt ra.
Quý Triều Chu không thích cảm giác này.
Anh nắm chặt bàn tay trái giấu về phía sau nhưng cũng không thể loại bỏ được hơi ấm từ lòng bàn tay mà cô vừa mang đến.
Trình Lưu như cảm nhận được: “Anh sao thế?”
Quý Triều Chu giương cặp mắt hổ phách vô cùng xinh đẹp lên, lúc này bên trong đã phủ đầy băng tuyết xen lẫn sự đề phòng chưa từng có: “Đừng chạm vào tôi.”