Trong phòng riêng, tầm mắt của Quý Triều Chu dừng trên người Trình Lưu ở đối diện để xác nhận rằng cô vẫn còn thở. Bởi vì Trình Lưu đã ngủ ở đó một tiếng rưỡi, nằm yên không nhúc nhích tí nào.
Nếu không nhờ hô hấp còn khẽ phập phồng thì người ta rất dễ lầm tưởng rằng cô đã xảy ra chuyện.
Người phục vụ đến ba lần, lần gần nhất đi vào để thông báo rằng các món ăn đã nguội lạnh cả, một số món trong đó không thể hâm nóng vì đầu bếp phía sau cũng chuẩn bị tan làm. Quý Triều Chu chỉ bảo họ ra ngoài, còn anh thì yên lặng chờ Trình Lưu tỉnh dậy.
Trình Lưu ở đối diện vẫn đang ngủ, nghiêng mặt dựa vào cánh tay, vài lọn tóc xõa xuống bên mặt, lông mi vừa dài vừa rậm như hai cánh quạt nhỏ, chỉ nhìn thế này thôi đã thấy trẻ con hơn vài phần. Mặc dù Quý Triều Chu chưa từng cảm thấy cô có gì gọi là thành thục.
Lúc này Trình Lưu đang nằm ngủ trên bàn đột nhiên mở mắt ra, chỉ trong giây lát cô đã tỉnh táo rồi ngồi thẳng người, tiếp nối trạng thái trước khi đi ngủ một cách liền mạch. Cảm nhận được ánh nhìn từ phía Quý Triều Chu, cô vờ như không biết rồi hỏi: “Diễn xong rồi à?”
Đến giờ phút này, Tiểu Trình tổng vẫn cho rằng mình chỉ chợp mắt trong chốc lát. Nhìn thần thái sáng láng của cô, Quý Triều Chu chỉ biết cạn lời: “……”
Có lẽ đó là thiên phú dị bẩm của một số người.
Anh đứng lên, dưới ánh nến trong phòng, thân hình cao ráo gầy gò của anh càng trở nên nổi bật. Quay đầu thấy Trình Lưu vẫn ngồi ở đối diện, Quý Triều Chu thản nhiên nói: “Nhà hàng sắp đóng cửa rồi.”
Trình Lưu ngẩn ra: “Đóng cửa?”
Lúc này cô rốt cuộc mới muộn màng nhận thức được, lấy điện thoại ra xem thời gian. Thế rồi Trình Lưu đứng bật dậy trong phút chốc, chiếc ghế bị đẩy ra sau đánh cái ‘rầm’, cô nhìn đăm đăm vào điện thoại.
:! Cô đã ngủ quên, lãng phí mất hai tiếng đồng hồ quan trọng nhất trong cuộc đời mình!
Tiểu Trình tổng sốc đến đứng hình: Rõ ràng mình chỉ mới nhắm mắt lại có chút xíu mà sao cả buổi hẹn hò đã đi tong?
Cốc Vũ Quán mở cửa từ : đến :, nhà bếp đóng cửa sớm hơn nửa tiếng.
Mình đánh mất cơ hội rồi!
Sau khi Trình Lưu chấp nhận thời gian thực tế trên điện thoại, Quý Triều Chu đã đi ra ngoài, cô vội vã đuổi theo. Nhà hàng đã bắt đầu chuẩn bị tắt đèn.
Trình Lưu nhắm mắt theo đuôi Quý Triều Chu, cô hỏi một cách cẩn thận: “Anh định về nhà sao?”
Quý Triều Chu giảm tốc độ, bước chậm lại rồi quay sang nhìn cô: “Về thôi.”
“Ồ.” Trình Lưu thấy thất vọng trong lòng, lặng lẽ đi theo anh ra ngoài.
Tiểu Trình tổng xưa nay nổi tiếng tâm tư linh hoạt, ‘buổi hẹn hò’ đầu tiên đã kết thúc một cách bi thảm, cô lập tức xẹp lép như quả cà phơi sương.
Dọc đường về, chiếc xe im ắng lạ thường. Khi gần về đến biệt thự, một tiếng “ọc” kéo dài phá tan sự yên tĩnh. Quý Triều Chu quay lại nhìn Trình Lưu đang lái xe, ánh mắt anh di chuyển xuống bụng cô. (Lynn: ra là mẻ đói bụng các bác à:D)
Trình Lưu: “……”
Đầu óc không được thỏa mãn thì cái bụng nó lại biểu tình!
Quý Triều Chu đưa mắt nhìn về phía siêu thị cách đó không xa: “Cô có thể mua chút thức ăn về nhà nấu.”
Đôi mắt của Trình Lưu sáng lên: “Có thể sao?”
Anh cho rằng cô hỏi có thể dừng xe được không nên gật đầu đồng ý.
Trình Lưu lập tức tấp xe vào lề đường, nói với vẻ phấn khởi: “Vậy anh ở đây chờ tôi một lát.”
Không đến mười phút, cô đã xách túi lớn túi nhỏ ra khỏi siêu thị, bỏ tất cả mọi thứ vào trong cốp xe, sau đó lên xe rồi nói với Quý Triều Chu: “Chúng ta về đi.”
Quý Triều Chu cau mày nhìn Trình Lưu đột nhiên tràn ngập phấn khởi: “……”
Chỉ là đi mua đồ ăn thôi mà, làm gì vui vẻ quá vậy?
Chẳng mấy chốc hai người đã tới cổng biệt thự, Trình Lưu dừng xe trước cổng biệt thự số , Quý Triều Chu tự đẩy cửa xuống xe. Cổng chính có điều khiển từ xa, anh lấy chìa khóa ra bấm một cái, chiếc cổng từ từ mở ra.
Quý Triều Chu mới đi được hai bước, Trình Lưu đã xách túi lớn túi nhỏ theo vào, hồ hởi nói với anh: “Tôi còn chưa biết nấu nướng, đợi lát nữa có thể học rồi.”
Anh chợt dừng bước, quay sang đối diện với cặp mắt của Trình Lưu: “Cô nhất quyết phải ăn cơm cùng tôi vào tối hôm nay?”
Trình Lưu ngạc nhiên: “Anh nói là về nhà nấu mà.”
Trong tiềm thức Tiểu Trình tổng nghĩ rằng hai người họ là một nhà.
Quý Triều Chu: “……”
Anh nhấn nút đóng cửa với vẻ vô cảm, sau đó bước vào phòng khách, cũng mặc kệ cô luôn. Đối với Trình Lưu mà nói, Quý Triều Chu không phủ nhận thì chính là chấp nhận.
Cô nhanh chóng đi theo, chủ động bước vào nhà bếp, đeo tạp dề, tìm kiếm công thức trên điện thoại và bắt đầu làm đồ ăn. Các loại rau mua trong siêu thị đều được rửa sạch sẽ và cắt bán thành phẩm, chỉ cần bỏ vào nồi và xào chín là được.
Trình Lưu xem video một lần và đã nhớ tất cả các bước.
Ban đầu mọi việc diễn ra rất suôn sẻ, Trình Lưu ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn nên lòng tin trong cô tăng lên rất nhiều. Nhanh trí mode on, cô bắt đầu vận dụng học một biết mười, thông hiểu đạo lý rồi tự mình phát huy. Quý Triều Chu dựa vào ghế sô pha trong phòng khách, đưa tay nhặt cuốn sách trên mặt sàn, anh tiện tay lật vài trang cho đến khi một mùi khó tả bay ra từ phòng bếp.
“Cô đang làm gì vậy?” Quý Triều Chu bước vào phòng bếp, nhìn Trình Lưu đang đứng ngẩn người trước bếp gas.
Trình Lưu quay lại ấp úng không biết nói gì, cô không nên bật mode nhanh trí.
Đầu tiên Quý Triều Chu nhíu mày khi nhìn thấy chiếc tạp dề hoạt hình màu hồng trên người cô, sau đó lại gần thì thấy trong nồi có một đống vật thể không rõ màu đen, chúng còn bốc mùi khét lẹt: “……”
“Có lẽ là thứ gì đó tạo ra phản ứng hóa học.” Trình Lưu chột dạ giải thích.
Hai người nhìn nhau vài giây, cuối cùng Quý Triều Chu bưng nồi đi rửa, một lát sau chiếc nồi đã được trả lại vẻ sạch sẽ ban đầu. Trình Lưu ngồi xổm bên cạnh, lấy điện thoại di động ra, nghiêm túc tìm nguyên nhân thất bại của mình.
Quý Triều Chu lại đặt nồi lên bếp gas, trong tay cầm một khay rau đã cắt gọn, nhắm mắt lại: “Trình Lưu, clip.”
Đáng lẽ ngay từ đầu anh không nên cho cô vào đây.
Trình Lưu đang ngồi xổm trên sàn ngẩng lên nhìn, chỉ chớp mắt đã hiểu ý của Quý Triều Chu, cô lập tức đứng dậy mở công thức nấu ăn và cho anh xem clip. Cô lấy từ chiếc túi trên tủ bếp ra một chiếc tạp dề màu xanh lam: “Anh cần không? Dầu sẽ bắn lên đó.” Vừa rồi cô cũng không quên mua một đôi tạp dề.
Tầm mắt Quý Triều Chu dừng ngay chỗ con mèo hoạt hình trên chiếc tạp dề màu xanh lam, anh im lặng hồi lâu, cuối cùng đành chọn tiếp nhận nó.
Cả hai đều là lần đầu tiên nấu ăn. Trình Lưu đứng bên cạnh cầm điện thoại di động bật clip, Quý Triều Chu làm từng bước dựa theo trình tự trong đó. Không nhất thời nổi hứng, không suy một ra ba, chỉ có từng bước một.
“Được rồi!” Trình Lưu nhìn rau xanh trong nồi, nói với vẻ phấn khích. Cô thoát khỏi video dạy nấu ăn, mở camera rồi bấm loạn xạ chụp ảnh nồi rau, miệng không quên khen: “Nhìn ngon phải biết.”
Thấy đồ ăn không có vấn đề gì, Quý Triều Chu rốt cuộc cũng thả lỏng bờ môi mím thành đường thẳng, mắt liếc về phía Trình Lưu đang hết sức phấn khởi bên cạnh, không hiểu sao trong lòng lại có chút bực bội.
Vốn dĩ lúc này chỉ có một mình anh trong phòng, chứ không phải cùng cô vào bếp học nấu ăn như bây giờ.
“Còn hai món nữa.” Chụp ảnh xong, Trình Lưu xung phong ra trận một lần nữa. Cô mở video và lặng lẽ đưa điện thoại cho Quý Triều Chu: “Tôi sẽ làm món tiếp theo.”
Trình Lưu đã học từ trên mạng rằng hai người một nhà nên chia sẻ công việc gia đình cho nhau. Vì vậy anh đã làm một món thì cô cũng phải làm một món.
Cô tự tin đầy mình đổ thức ăn vào nồi rồi xào lên.
Quý Triều Chu đứng bên cạnh cầm điện thoại, im lặng xem hướng dẫn trong video: “Một thìa muối, một thìa mì chính……”
Những nhà điều hương thường khống chế định lượng một cách chính xác, chỉ cần nhìn là Quý Triều Chu có thể biết một thìa muối trong video là bao nhiêu. Từ khóe mắt trông thấy Trình Lưu cũng theo đó xúc một thìa muối và đang chuẩn bị bỏ vào nồi, anh vô thức giữ chặt cổ tay cô.
Trình Lưu đã xắn cổ tay áo trước khi nấu ăn, để lộ nửa cánh tay, Quý Triều Chu giữ chặt như thế khiến đầu ngón tay anh trực tiếp chạm vào da thịt của cô.
Có chút hơi lạnh, không nóng như lòng bàn tay.
Quý Triều Chu nhất thời thất thần, như thể bị suy nghĩ trong lòng làm giật mình, nhanh chóng rụt tay về.
“Sao vậy?” Trình Lưu quay đầu nhìn anh, bối rối hỏi.
Quý Triều Chu quay mặt đi: “Nhiều muối quá.”
Anh đặt điện thoại lên tủ bếp, định xoay người rời đi nhưng lại bị Trình Lưu giữ chặt, cô đưa thìa muối cho anh nhìn: “Như vậy là nhiều hay ít?”
“…… Ít.” Quý Triều Chu rút tay lại lùi về sau, thoát khỏi tay Trình Lưu.
“Vậy thì anh nêm nếm gia vị đi, tôi phụ trách xào.” Cô nhanh chóng phân chia công việc, trịnh trọng nắm lấy bàn tay vừa thoát ra rồi dúi thìa muối vào tay Quý Triều Chu.
Mu bàn tay Quý Triều Chu bị cô nắm chặt trong lòng bàn tay, hơi ấm kia lập tức dọc theo mu bàn tay lan đến con tim nóng ran khiến nó trở nên ngứa ngáy, khiến anh có chút…… phát cáu.
Có lẽ là do quá trình làm bếp gian khổ nên Tiểu Trình tổng bên cạnh mất đi bản năng sinh tồn, cô nhìn vào mắt Quý Triều Chu, cuối cùng hỏi ra một câu chưa thông qua đại não: “Sao anh lườm tôi vậy?”
Quý Triều Chu thấy phiền vô cùng, lạnh lùng nói: “…… Câm miệng.”
“Ờ.” Trình Lưu cầm muôi đảo đồ ăn, lại thúc giục Quý Triều Chu: “Anh mau thêm muối đi.”
Món xào của cô sắp thành công rồi!
Tiểu Trình tổng đắm chìm trong niềm vui sắp xào rau thành công, không nhận thấy Quý Triều Chu đứng bên mặt mày như sương giá.
“Xong rồi.” Trình Lưu múc đồ ăn ra đ ĩa, cô nếm được mùi vị của thắng lợi nên bắt tay vào làm món kế tiếp.
Quý Triều Chu bị ép phải túc trực bên cạnh để giúp cô kiểm soát định lượng của các loại gia vị.
“Ba món mặn, còn thiếu một món canh.” Trình Lưu vẫn chưa thỏa mãn.
“Không cần.” Quý Triều Chu đứng bên cạnh đột nhiên từ chối một cách trực tiếp.
“Anh không uống?” Trình Lưu có chút do dự, “”Thế thì thôi vậy.”
Lúc đồ ăn được dọn ra đã hơn mười một giờ đêm.
Trình Lưu chẳng có vẻ gì là không thích ứng được, cô bận đến đầu tắt mặt tối, việc ăn tối vào nửa đêm canh ba là chuyện thường tình. Nhưng đây là lần đầu tiên Quý Triều Chu ăn cơm muộn như vậy.
Anh không tỏ thái độ gì nhìn Trình Lưu đối diện, lẽ ra lúc đó anh nên trực tiếp đánh thức cô dậy trong phòng riêng, vậy thì bản thân sẽ không bị giày vò như hiện tại. Có lẽ là do tối nay tiêu hao quá nhiều năng lượng, hoặc là do ảnh hưởng từ Trình Lưu đang vùi đầu vào ăn ở đối diện, Quý Triều Chu cũng bắt đầu ăn thật.
“Tôi nghĩ nó còn ngon hơn đồ ăn của Cốc Vũ Quán.” Trình Lưu nhận xét một cách công tâm sau khi ăn no, “Đặc biệt là món anh làm.”
Quý Triều Chu không bình luận, anh rũ mắt nhìn chiếc bát trống rỗng trước mặt, trong lòng bỗng thấy bực bội khó nói nên lời. (Lynn: bực nhiều quá vậy anh bạn, vui vẻ không quạo nha:v)
Trình Lưu đã đứng dậy và cho bát đ ĩa vào máy rửa bát, cô bước ra nói với Quý Triều Chu: “Giờ tôi về đây, hẹn gặp lại vào ngày mai.”
Mặc dù bị mất ‘buổi hẹn hò’ vì ngủ quên nhưng khoảng thời gian sau khi họ về nhà cũng coi như một kiểu hẹn hò khác, Tiểu Trình tổng hết sức hài lòng. Về đến nhà, cô lập tức đăng một trạng thái trong vòng bạn bè để khoe khoang.
Số : [Món ăn do tôi và hàng xóm cùng nấu:D]
Nửa đêm, hầu hết các đối tác làm ăn trung niên đều đã ngủ, nhưng tối nay Lý Đông bị đuổi ra phòng khách vẫn chưa ngủ được, ông ta đang nằm trên sô pha lướt mạng xã hội. Khi nhìn thấy dòng trạng thái của Trình Lưu, Lý Đông giật mình rồi lập tức ngồi dậy.
Con trai của Quý tổng nổi danh người sống chớ gần. Quả nhiên chỉ có thể là Tiểu Trình tổng, bản lĩnh kết bạn này đúng là trâu bò.
Lý Đông bình luận bên dưới: [Tiểu Trình tổng, không hổ là cô! Có thể tạo dựng mối quan hệ với bất kỳ ai!]
Người vừa hoàn thành công việc – Quý Mộ Sơn nhíu mày nhìn tới nhìn lui dòng trạng thái của Trình Lưu, nhìn chằm chằm vào chiếc bếp quen thuộc, ông để lại bình luận thể hiện sự khó tin: [?]
Trình Lưu và Triều Chu nấu ăn cùng nhau? Điều này sao có thể xảy ra. Không nói đến mình, Vân Sắt còn chưa bao giờ được ăn món do Triều Chu làm.
Hạ Bách chưa ngủ cũng nhìn thấy dòng trạng thái này, Trình Lưu rất ít khi đăng vòng bạn bè, nhưng đây đã là lần thứ hai trong năm nay.
Tuy nhiên theo bình luận của Lý Đông, có vẻ như ông ta biết hàng xóm của cô ấy là người khó hòa hợp.
Hạ Bách trầm ngâm một lát, đại khái đã đoán ra: Trình Lưu thay đổi chỗ ở hẳn là để tạo dựng mối quan hệ hợp tác với một người nào đó. Có lẽ ngày mai nên hỏi Trình Lưu xem cô ấy định phát triển hướng đi mới nào, để mình còn chuẩn bị trước.
Về phần Tiểu Trình tổng lúc này đang ở biệt thự, sau khi đăng dòng trạng thái đó, cô đi tắm rồi tự mãn đánh một giấc, trong mơ Trình Lưu có được tất cả mọi thứ.