Màn đêm yên tĩnh, trong phòng ngủ tràn ngập mùi thơm nhẹ nhàng dễ ngủ, nhưng Quý Triều Chu lại
Hôm xảy ra hỏa hoạn là ngày mùng , hôm đó cũng là ngày Thanh minh năm nay.
Lý do Quý Triều Chu không đến cũng không phải do vụ cháy mà vì anh không đến nghĩa trang vào ngày Thanh minh. Anh thường đến sau đó vài ngày, cũng không mang theo hoa cúc, anh sẽ cắt những bông hoa mình tự trồng và đặt chúng trước bia mộ. Loài hoa được đem đến nhiều nhất hằng năm là linh lan, đây là loài hoa yêu thích của Vân Nhiễm một tháng trước khi bà qua đời.
Một số người nghĩ rằng Nhiễm Sơn do Vân Nhiễm điều chế ra chỉ có hương đầu và hương cuối, nhưng họ không biết rằng đó chỉ là hương đầu và hương giữa của Nhiễm Sơn. Mùi nước hoa kinh điển của Nhiễm Sơn ngày nay thực chất chỉ là tác phẩm còn dang dở của Vân Nhiễm.
Vân Nhiễm là một nhà điều hương trẻ tuổi tài năng, sinh ra để dành cho nước hoa, bà không bao giờ làm theo các bước cố định trong công thức mà sẽ thiên về linh cảm.…… Bởi vậy bà cuối cùng cũng mang theo mùi hương mà chết.
Quý Triều Chu đặt hoa lan Nam Phi trong tay trước bia mộ, cũng không nói chuyện với người trên ảnh, mà chỉ lặng lẽ quỳ xuống bên cạnh bia mộ.Tấm bia mộ lạnh băng không thể truyền đến hơi ấm, Quý Triều Chu im lặng quỳ xuống bên cạnh, để cho dòng máu đỏ sẫm trước mặt dần dần nhấn chìm mình từng chút một.Không thể thoát khỏi và cũng không muốn chạy thoát. Thậm chí việc chìm trong thống khổ này còn nhắc nhở anh rằng mình vẫn còn sống.
Mọi người trong nghĩa trang đến rồi đi, nhưng Quý Triều Chu vẫn còn ngồi đây, ở bên cạnh bia mộ như một cách tự ngược đãi bản thân.
Mây đen giăng đầy, anh cũng mặc kệ không phản ứng lại.
Mãi cho đến khi mưa bắt đầu rơi, hạt mưa to đập vào tấm bia và con đường đá, hàng mi rũ xuống của Quý Triều Chu mới khẽ nhúc nhích, anh chậm rãi đưa tay ra, hạt mưa nện vào lòng bàn tay nặng trĩu và lạnh lẽo.
…… Trời mưa rồi.
Có lẽ là cơn mưa lớn cũng không muốn làm tổn thương Quý Triều Chu, ngoài mấy giọt mưa đầu tiên rơi vào lòng bàn tay anh thì không còn hạt mưa nào xuất hiện, trong khi đó con đường lát đá bên cạnh vẫn đang hứng chịu trận mưa xối xả.
Sau khi Quý Triều Chu ngửi được mùi hương đắng nhẹ quen thuộc, anh chầm chậm ngẩng đầu lên, tình cờ nhìn thấy Trình Lưu. Không còn nụ cười quen thuộc, đôi mắt ấy đang lặng lẽ nhìn anh.
…… Là cô gái đó.
“Mưa rồi.” Trình Lưu cầm một chiếc ô đen, đứng bên cạnh bia mộ, cúi đầu nhìn chàng thanh niên xanh xao đang quỳ bằng đầu gối, vươn tay về phía anh: “Đến giờ về nhà rồi.”
Người thanh niên hơi ngẩng chiếc cổ thon dài trắng nõn lên, ở dưới có màu đỏ nhạt, trông yếu ớt mỏng manh như thiên nga sắp chết, mang theo nỗi bi ai gần đến bờ vực thẳm.Trước khi bước vào, cô đã nghĩ ra rất nhiều lý do để ra vẻ gặp gỡ một cách tình cờ, nhưng sau khi gặp anh, cô không thốt nên những cái cớ ấy được. Cuối cùng thì cũng chẳng giải thích gì cả.
Trình Lưu lặng lẽ nhìn bàn tay đang vươn ra của Quý Triều Chu, trên lòng bàn tay anh có vài giọt nước mưa.
Không để anh từ chối, cô trực tiếp cúi xuống nắm lấy tay anh rồi kéo người lên. Trong phút chốc, nước mưa ẩm ướt chảy xuôi theo lòng bàn tay, nhiệt độ cơ thể của họ bị hoán đổi.
Chiếc ô đen ngăn cách những âm thanh xung quanh, dường như có tiếng tim đập không phân biệt được là của ai với ai.
Quý Triều Chu ngơ ngác quay lại nhìn mặt bên của Trình Lưu, cô không nhìn anh, một tay còn cầm ô, tay kia dắt anh đi ra ngoài. Bầu trời xám xịt u ám phía sau, vực thẳm đỏ như máu đan xen với vô số bia mộ màu đen dần dần rời xa anh.
Trình Lưu nhanh chóng kéo Quý Triều Chu ra khỏi nghĩa trang, đẩy anh vào trong xe còn bản thân thì vòng qua đầu xe rồi ngồi vào ghế lái.
Màn mưa bị cách biệt hoàn toàn ở bên ngoài, nước mưa hắt vào cửa kính xe che khuất tầm nhìn, không thể nhìn rõ bên ngoài.
Hàng mi dài khẽ rủ xuống, run nhè nhẹ, ánh mắt chạm vào bàn tay vừa bị đối phương buông ra, Quý Triều Chu hơi dừng lại, nhìn đi chỗ khác mà không để lại dấu vết.
Trình Lưu một mạch dắt người ra khỏi nghĩa trang, sau đó đưa vào xe nhưng lại không biết nói gì. Trong xe nhất thời yên tĩnh.
Nhìn những hạt mưa lăn dài từ khung cửa phía trước, cô chột dạ véo tay mình, cố gắng suy nghĩ nửa ngày trời rồi hỏi một câu chẳng đâu vào đâu: “Không biết cây bưởi ngoài sân có bị chết úng không?”
Một lúc sau, Quý Triều Chu ở ghế phụ quay mặt lại, khẽ ngước lên nhìn Trình Lưu: “……”
Bị lườm rồi!
Trình Lưu đột nhiên thấy yên lòng, cô khởi động xe: “Chúng ta mau quay về xem xem.”
Trên đường đi, không ai nhắc đến chuyện vừa rồi, chỉ có Trình Lưu lải nhà lải nhải về hai cây trái trong vườn khi lớn lên sẽ như thế nào.
Quý Triều Chu dựa vào ghế lái phụ, theo sự miêu tả của cô, hình ảnh sân vườn bốn mùa sau này bất giác hiện ra. Anh không để ý rằng khóe môi mình đang cong lên một độ cong cực nhỏ.
Trình Lưu lái xe thẳng vào gara của biệt thự số . Đây là lần thứ hai Quý Triều Chu đi vào đây.
“Chúng ta mau đi xem cây bưởi nào.” Cô cầm ô đi ra, đứng bên cạnh nói với anh.
Hai người ra khỏi gara, cầm ô đi đến biệt thự bên cạnh.
Tầm mắt của Quý Triều Chu tiến đến chỗ đống cây ăn quả ở sân trước nhà Trình Lưu, sau khi được cứu viện, bọn chúng đã hồi sinh.
Trình Lưu cầm ô đứng bên vốn không chú ý đến vườn cây ăn quả ở nhà mình, cô đang có tâm tư khác: “Trời mưa bất tiện quá, hay là chúng ta tìm ngày rồi đập bức tường kia đi, xây thành một hành lang che mưa chắn gió, như vậy sẽ không cần cầm ô nữa.”
Quý Triều Chu dừng bước, bọn họ vừa vặn đến nơi đặt chiếc thang, anh quay lại nhìn Trình Lưu và gằn từng chữ: “Không được.”
“Ồ.” Trình Lưu nghe lời, “Vậy thì không đập nữa.”
Sau này kết hôn rồi đập đi cũng như nhau cả.
Chẳng có chuyện gì mà Tiểu Trình tổng này không làm được, đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Hai người đi vào bên trái sân trước nhà Quý Triều Chu, Trình Lưu nhìn hai gốc cây bưởi xanh mướt, nói một cách nghiêm túc: “Xem ra tụi nó vẫn còn sống.”
“Cô xem xong thì…..”Quý Triều Chu còn chưa kịp nói xong, Trình Lưu đã xen vào bên cạnh một câu.
“Tôi đưa anh vào nhà, trời đang mưa to lắm.”
Cô cầm ô dẫn Quý Triều Chu vào phòng khách, nhưng không rời đi mà thu ô lại, cùng anh đi vào bên trong.
“Tôi nghĩ giới trẻ hiện nay nên ít ăn đồ bên ngoài, năng nấu ăn tại nhà.” Trình Lưu đứng trong phòng khách của nhà người khác và nói với vẻ đạo mạo: “Hơn nữa mấy món ăn mà chúng ta nấu tối hôm qua còn có thể có bước tiến bộ mới.”
“…… Cô muốn nói gì đây.” Quý Triều Chu lạnh lùng nhìn cô.
Trình Lưu nhảy qua nhảy lại giữa giới hạn cuối cùng của anh: “Tôi đi mua thức ăn rồi về mình nấu chung nhé?”
Quý Triều Chu từ chối thẳng thừng: “Không nấu.”
“Ồ, vậy tôi sẽ gọi đồ bên ngoài về ăn cùng.” Dường như chỉ chờ câu này từ anh, Trình Lưu nhanh chóng lấy điện thoại ra và đặt đồ ăn một cách liền mạch.
Một tiếng sau, Quý Triều Chu bị ép phải ăn hết những gì cô vừa đặt. Điều duy nhất tốt hơn tối hôm qua là hôm nay lúc ăn xong mới năm giờ chiều.TV đang bật, Quý Triều Chu ngồi trên chiếc ghế sô pha lớn, Trình Lưu ngồi một mình trên ghế đơn bên cạnh, miệng như bắn súng liên thanh. Anh có cảm giác mệt mỏi hơn cả những năm trước.
“Công ty nhà này phế lắm, tôi đã gặp chủ tịch công ty họ rồi, trông thì to gan nhưng chỉ biết nghĩ đến cái lợi trước mắt.” Trình Lưu miệng thì bình luận về người đàn ông trung niên trên màn hình TV, tay thì bóc vỏ quýt, sau đó cho vào đ ĩa trái cây rồi đẩy đến trước mặt anh.
Quý Triều Chu ngồi ở giữa sô pha, nhíu mày khi nghe Trình Lưu nói, đẩy đ ĩa hoa quả cô đưa tới, nhất thời anh lại thấy buồn ngủ. Có lẽ là thấy Trình Lưu quá phiền.
Anh cũng lười nói chuyện với cô nên dứt khoát nằm lên ghế sô pha, quay lưng lại với TV và Trình Lưu ngồi bên cạnh rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Quý Triều Chu buồn ngủ đến mức quên mất bản thân của những năm vừa qua rơi vào trong vực sâu bóng tối, chỉ dựa vào việc rạch tay đến khi nhìn thấy máu thực sự chảy ra mới thôi.
Không biết Trình Lưu ngồi bên ‘líu lo’ yên lặng tự lúc nào, cô ngồi im nhìn chàng thanh niên hơi cuộn người nằm trên sô pha. Sau khi về, anh đã thay bộ vest đen bằng bộ quần áo ở nhà giản dị, mắt cá chân màu trắng sứ nhợt nhạt hiện rõ.
Trình Lưu nhìn hồi lâu, xác nhận anh đã ngủ, cô đứng dậy đi vào phòng khách mà mình đã ngủ nhờ lần trước, lấy một chiếc chăn mỏng đắp cho anh.
Cô bước ra phòng khách, trước khi đi còn quay đầu thì thầm: “Ngủ ngon.”