Cuối cùng Quý Triều Chu không tiếp tục làm việc nữa, anh cởi áo khoác trắng, thay lại quần áo của bản thân, chậm rãi đi xuống tầng dưới.
Khi bước ra, từ xa anh đã nhìn thấy khuôn mặt của vệ sĩ trong xe. Cô mở cửa kính, đang cúi đầu bấm điện thoại, không biết có phải đang báo cáo cho Quý Mộ Sơn hay không. Nhưng ngay sau đó, Quý Triều Chu biết rằng đối phương đang gửi tin nhắn cho mình vì điện thoại của anh vừa reo lên.
Số : [Còn đang làm việc?]
Quý Triều Chu không trả lời, thoát khỏi Wechat và đi tới chỗ ô tô. Anh còn chưa đi đến nơi, đối phương đã như có linh cảm, quay đầu nhìn về phía bên này, hai mắt lập tức sáng lên nở nụ cười với anh.
Sau đó vệ sĩ xuống xe, mở cửa cho anh rồi hỏi: “Anh ăn tối chưa?”
Quý Triều Chu chặn lại lời nói tiếp theo của đối phương, nói thẳng: “Tôi không đói.”
Trình Lưu cũng không ép, ngồi lên xe đưa bạn trai về nhà. Vừa đóng cửa xe, cách biệt với thế giới bên ngoài, Quý Triều Chu có thể cảm nhận được sự hiện diện của đối phương càng trở nên mạnh mẽ hơn, điều quan trọng nhất là…
Anh nghiêng đầu, đôi mắt đẹp trầm tĩnh nhìn người vệ sĩ đang lái xe: “Di Độ Nhiễm Sơn?”
Trình Lưu lập tức nhận ra bạn trai đang nói về loại nước hoa trên người cô: “Em vừa thấy nó trong trung tâm thương mại nên mua về, nhưng nó có vẻ không thơm bằng của anh.”
Quý Triều Chu im lặng một lúc rồi hỏi vệ sĩ: “Cô thích mùi trên người tôi hơn?”
Em còn thích anh nữa, trong lòng Trình Lưu thầm tiếp lời bạn trai nhưng vẫn thành thật nói ra: “Ừ, mùi hương cuối không thơm bằng của anh.”
Quý Triều Chu lấy làm ngạc nhiên, nhưng nó biến mất quá nhanh nên Trình Lưu đang lái xe cũng không phát hiện ra. Bản Di Độ mà anh dùng có một số thay đổi ở mùi hương cuối, ít mùi sữa và gỗ đàn hương, tăng thêm phần lạnh và trống vắng. Từ xưa tới nay, rất ít người nhận ra sự khác biệt, trừ khi đó là một nhà điều chế hương chuyên nghiệp.
Cô gái này… có thể đoán ra?
“Cô có tìm hiểu về nước hoa?” Quý Triều Chu hiếm khi chủ động mở miệng.
“Nước hoa?” Trình Lưu nhanh chóng liếc bạn trai, “Em không biết.”
Quý Triều Chu khẽ nhúc nhích đầu ngón tay đang gõ lên đầu gối, không hiểu về nước hoa nhưng có thể nhận ra sự khác biệt, vậy thì khứu giác của cô gái này rất nhạy bén và giỏi phân biệt các loại mùi.
Đến dưới tòa nhà số khu tập thể Văn Hưng, Quý Triều Chu quay sang nói với Trình Lưu: “Cô theo tôi lên nhà.”
Trình Lưu sững sờ tại chỗ, tim đập thình thịch: Trời đã tối, bạn trai lại mời cô lên nhà?
Không tốt lắm đâu. (Lynn: nghĩ bậy nghĩ bạ gì đó má =))))))))))
Cô ngước nhìn khuôn mặt càng ngày càng đẹp mắt của bạn trai dưới ánh trăng, trong lòng đột nhiên cảm thấy thật tốt. Vào khoảnh khắc đó, Trình Lưu thậm chí đã nghĩ về việc nên mời những đối tác làm ăn nào đến dự đám cưới. (Lynn: hahahahahahahahaha)
Quý Triều Chu nói xong, cũng không đứng đợi tại chỗ mà đi thẳng vào tòa nhà. Trình Lưu vội vàng đi theo, một tay lặng lẽ mở điện thoại, ngón tay cái gõ nhanh với ý định tìm kiếm “Lần đầu đến nhà bạn trai nên làm cái gì”. Song, nhà bạn trai cô ở tầng hai, vừa gõ xong chữ trong ô tìm kiếm, còn chưa kịp lướt xem kết quả thì đã đứng trước cửa nhà anh rồi.
Anh mở cửa bước vào. Trình Lưu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cất điện thoại và đi theo.
Để không.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Trình Lưu khi cô bước vào nhà bạn trai. Trong phòng khách, ngoại trừ hoa linh lan được cắm trong chiếc bình pha lê trên bàn ăn, những nơi khác không có nhiều dấu vết của sự sống. Nó thậm chí còn trống trải hơn nhà cô.
Trình Lưu là một dân kỹ thuật điển hình, cô không quan tâ m đến đồ vật bên ngoài, lại thêm công việc bận rộn, nhà của cô về cơ bản chỉ là một căn phòng mẫu. Nhưng đồng thời, chỉ cần là nơi Trình Lưu dùng đến thì nó sẽ có phong cách mạnh mẽ của cô, như phòng làm việc chẳng hạn.
Còn nơi đây…
Trình Lưu nghĩ mãi, cuối cùng chỉ có thể nghĩ đến một từ: vắng lặng.
“Đây là loại Di Độ mà tôi đã dùng, nó khác với loại ở trung tâm thương mại.” Quý Triều Chu đã trở ra, anh đưa cho Trình Lưu một lọ nước hoa, “Cho cô.”
Vì cô có thể nhận ra sự khác biệt, với tư cách là một nhà điều chế nước hoa, Quý Triều Chu sẵn sàng tặng cho cô một lọ.
Trình Lưu nhìn chai nước hoa trong tay anh hồi lâu, tầm mắt từ từ di chuyển lên trên, bắt gặp ánh mắt của bạn trai, cuối cùng cô cũng nhận ra: Hóa ra anh bảo cô lên nhà chỉ để tặng nước hoa.
Dù rất tiếc nuối, nhưng Trình Lưu vẫn nhận lấy chai nước hoa: “Cảm ơn anh.”
Món quà đầu tiên mà bạn trai tặng, cô phải suy nghĩ cẩn thận xem bày ở nơi nào mới bắt mắt nhất.
“Ngày mai không cần tới đón tôi.” Quý Triều Chu thu tay về.
Nhiễm Sơn là sản nghiệp do mẹ anh để lại, nay Di Độ đã được công chúng chú ý, anh cần nghiên cứu phát minh ra mùi hương mới, sau đó tiếp tục mở rộng phạm vi ảnh hưởng.
“Được.” Trình Lưu nghe ra lệnh đuổi khách của bạn trai, cô cũng không tiếc nuối mấy, thời gian vẫn còn nhiều.
Cô cầm chai nước hoa rồi đi về, lúc nhìn thấy hoa trên ban công, cho dù bị bóng tối che khuất, cô cũng có thể lờ mờ biết chúng đang nở rộ.
Trước khi đóng cửa, Trình Lưu quay lại nhìn bạn trai rồi nói: “Em về đây.”
Quý Triều Chu đứng trong phòng khách, khẽ gật đầu với cô.
Cánh cửa bị đóng lại, tiếng bước chân trên hành lang dần biến mất, tầng hai lại trở về yên tĩnh.
Tối nay Trình Lưu rất hạnh phúc. Vừa về đến nhà, cô đã bắt đầu suy nghĩ xem nên đặt món quà mà bạn trai tặng cho mình ở đâu.
Bày ở nơi dễ thấy nhất trong phòng khách?
Phòng khách của cô quá lớn nên đặt lọ nước hoa ở đâu thì cũng không dễ thấy. Cuối cùng, Trình Lưu đã nghĩ ra và quyết định bày nó trong tủ sách ở phòng làm việc, không chỉ có kính để ngăn bụi mà đây còn là nơi cô thường xuyên lui tới nhất.
Trình Lưu cẩn thận đặt lọ nước hoa của bạn trai vào đó, ngắm nghía nó qua tấm kính hồi lâu. Còn lọ Di Độ mà cô mua ở trung tâm thương mại lại bị vứt trên ghế sô pha trong phòng khách, đãi ngộ khác biệt như ngày và đêm.
Cô ngẫm nghĩ, cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ.
Ngoại trừ trợ lý thỉnh thoảng vào phòng làm việc, chẳng có ai đi vào, vậy nên mục đích khoe khoang của cô chưa đạt tới.
Thế là Trình Lưu cầm điện thoại lên, thử các góc độ khác nhau, cuối cùng chụp một bức ảnh lọ nước hoa và đăng vào vòng bạn bè, kèm theo dòng chữ: [Quà của bạn trai tặng]
Tiểu Trình tổng vạn năm chẳng đăng gì trên mạng xã hội, lần này vừa đăng bài là lập tức nhận được nút like từ bạn bè lẫn các đối tác làm ăn.
Trình Lưu hài lòng theo dõi lượt thích trên Wechat không ngừng tăng lên, thành công hoàn thành mục đích khoe khoang. Cô muốn cho những đối tác đó thấy, cô cũng có bạn trai và cả hai vô cùng ân ái!
Trong vòng chưa đầy một đêm, Trình Lưu dám chắc rằng những đối tác làm ăn đó sẽ nhắn tin riêng với cô, đến lúc đó cô có thể khoe bạn trai của mình thêm lần nữa. Tuy nhiên, tất cả những điều này đã hoàn toàn tan vỡ dưới một bình luận.
Lý Đông: [Tiểu Trình tổng, đây chẳng phải là nước hoa mà cô tự mua ở trung tâm thương mại sao?]
Trình Lưu hớn hở nhấp vào vòng bạn bè, khi nhìn thấy dòng bình luận này, trong lòng cô lộp bộp, bỏ mịa rồi.
Không đợi cô trả lời, Hạ Bách cũng bình luận theo: [Tiểu Trình tổng, đây không phải là nước hoa mà sếp tự mua ở trung tâm thương mại sao?]
Vòng bạn bè của các sếp lớn có rất nhiều bạn chung, tất cả đều là bạn của nhau, câu trả lời của Lý Đông lập tức thu hút sự chú ý của những đối tác khác, càng không cần đề cập tới trợ lý của Trình Lưu cũng bình luận một câu y chang vậy.
Thế là những đối tác làm ăn đã thích bài đăng này đồng loạt bình luận một câu giống y hệt.
Trình Lưu: “…”
Tiểu Trình tổng quyết định lập tức phản hồi Lý Đông: [Sau khi tôi mua nó, bạn trai lại tặng cho tôi một lọ khác.]
Lý Đông: [Thật sao?]
Hai chữ đơn giản bộc lộ sự ngờ vực cực lớn. Các bình luận theo sau cũng phản hồi lại y hệt.
Tiểu Trình tổng hiếm khi kinh ngạc, những đối tác làm ăn trung niên này cứ như cá mập ngửi được mùi máu, thi nhau lên tiếng. Hơn nữa họ không chỉ làm loạn trong phần bình luận mà còn gọi điện cho những sếp tổng đã chuẩn bị nghỉ ngơi, bảo những người đó tới hóng chuyện.
Thế là trong vòng bạn bè, dưới bài đăng này của Trình Lưu ngày càng sôi nổi. Một số người còn đoán được bước tiếp theo của Trình Lưu, nói thẳng: [Tôi đã chụp ảnh màn hình rồi, Tiểu Trình tổng có xóa nó đi cũng vô ích.]
Trình Lưu nhìn mà “chết trong lòng một chút”, đang định mang một lọ nước hoa khác trong phòng khách ra ghép lại để chụp ảnh, chuẩn bị bằng chứng chứng minh mình trong sạch.
Phần bình luận dưới bài đăng đột nhiên có động thái mới.
Quý tổng: [Tiểu Trình tổng chuẩn bị hợp tác với Nhiễm Sơn?]
Một bình luận đơn giản đã thành công kéo lại đám ông chú đang vui gần chết, bọn họ lập tức khôi phục sự sắc sảo của mình trên thương trường.
[Hóa ra là thế, chiêu trò marketing thử nghiệm này của Tiểu Trình tổng hay lắm, nhưng mà Thần Ẩn của cô hợp tác cái gì với thương hiệu nước hoa?]
[Robot thông minh giờ cũng dùng nước hoa? Không hổ danh là Tiểu Trình tổng, người thành công thường có lối đi riêng.]
[Cũng có thể là hợp tác với nước hoa ô tô, chẳng phải hai năm nay Tiểu Trình tổng luôn muốn gia nhập vào lĩnh vực lái xe tự động sao?]
Trình Lưu nhìn những bình luận bên dưới dần dần biến thành cuộc thảo luận về phát triển kinh tế xã hội trong vòng năm năm tới: “…”
Không biết mình có nên cảm ơn Quý tổng, người đã thành công dẫn dắt mọi người theo hướng khác.
Người thất bại trong việc khoe khoang – Tiểu Trình tổng mất hồn mất vía thoát khỏi vòng bạn bè. Cô còn chưa kịp vùi đầu vào công việc để chữa thương cho bản thân, Quý tổng đã nhắn tin riêng cho cô.
Quý tổng: [Tiểu Trình tổng, Thần Ẩn muốn hợp tác với Nhiễm Sơn?]
Trình Lưu rất ngạc nhiên, vị này là Quý Mộ Sơn, giám đốc điều hành của hãng xe Thiên Khải. Hai người không quá thân thiết, họ chỉ từng nói về công nghệ lái xe tự động cách đây một thời gian.
Ông ta hỏi điều này để làm gì?
Trình Lưu kéo chiếc ghế trước bàn làm việc ngồi xuống, trả lời lại Quý tổng: [Không phải, đó thật sự là nước hoa bạn trai tặng cho tôi.]
Cô nhìn trạng thái đang nhập văn bản của đối phương, đợt một lúc, Quý tổng lại gửi tới một tin nhắn.
Quý tổng: [Nhiễm Sơn là một thương hiệu nước hoa rất tốt, nếu Tiểu Trình tổng muốn hợp tác về nước hoa ô tô, cô có thể cân nhắc đến Nhiễm Sơn.]
Trình Lưu nhướng mày, Thiên Khải là một công ty sản xuất ô tô lâu đời, hình như cô chưa từng nghe nói dưới trướng nhà họ Diệp có thương hiệu nước hoa nào.
Bên cạnh đó, hiện tại Thần Ẩn vẫn chưa thể phát triển dây chuyền sản xuất xe hơi, cô chỉ cung cấp công nghệ. Mà cứ cho là Thần Ẩn hợp tác thành công với công ty ô tô phát triển các phương tiện tự hành hoàn toàn thì nước hoa ô tô cũng nên được các hãng xe xem xét mới đúng.
Trình Lưu trả lời thẳng với Quý tổng: [Thần Ẩn sẽ không xem xét đến việc hợp tác với Nhiễm Sơn, nước hoa không phải là lĩnh vực hợp tác của chúng tôi.]
Quý tổng: [Nếu các đối tác khác cần hợp tác có liên quan, Tiểu Trình tổng cũng có thể giới thiệu, Nhiễm Sơn là một thương hiệu nước hoa tốt.]
Trình Lưu nhắn lại OK, cô cảm thấy Quý tổng hôm nay cứ là lạ thế nào.
Cô và Quý tổng có gặp mặt một lần vào hai năm trước. Ông ta có tướng mạo anh tuấn, thân hình cao lớn, là người có ngoại hình nổi bật trong số những doanh nhân trung niên, nhưng hai hàng lông mày lúc nào cũng cau có, cả quá trình luôn nghiêm túc không nở nụ cười.
Đối phương không giống kẻ thích xen vào chuyện của người khác, không hiểu sao hôm nay lại nhắn tin riêng với mình.
Trình Lưu bỏ điện thoại xuống, không nghĩ sâu, quay người lại nhìn chằm chằm vào lọ nước hoa trong tủ kính, thầm nghĩ mình phải tặng quà gì cho bạn trai. Có cảm giác những thứ tầm thường không xứng với bạn trai. Trình Lưu cầm điện thoại lên, lướt qua lịch trình trong tuần của mình, không có việc gì lớn, cô có thể tranh thủ xử lý những văn kiện đó.
Cô nhấp vào Wechat của trợ lý, hỏi anh ta: [Gần đây có buổi đấu giá nào ở thành phố S không?]
Hôm nay khi ăn tối với Lý Đông, cô nhớ ông ấy đã từng đề cập rằng muốn cùng bà xã đến buổi đấu giá trang sức.
Hạ Bách nhanh chóng đáp: [Có, ngay trong ngày mai, có chuyện gì vậy sếp?]
Trình Lưu lập tức gõ: [Tôi muốn đi.]
Hạ Bách nhìn chằm chằm vào tin nhắn của Trình Lưu, khi nhìn thấy bài đăng tối nay trong vòng bạn bè của cô, trong lòng anh vô cớ dâng lên một cảm giác, chẳng lẽ cô thật sự có tình cảm với người tên là Uông Hồng Dương?
Không thể nào.
Ngồi trước quầy bar trong phòng khách, Hạ Bách nhớ tới ngày đó Trình Lưu thậm chí còn nhớ nhầm tên của Uông Hồng Dương. Anh khẽ cười, đây chắc là một bài học tình yêu của học sinh tiểu học mà Trình Lưu mới lượm được ở đâu đó.
Anh ngẩng đầu uống cạn ly rượu vang, sau đó mới trả lời Trình Lưu: [Buổi đấu giá ngày mai phải có thiệp mời mới có thể tham gia, vừa vặn tôi có hai chiếc, ngày mai tôi sẽ cầm đi cho chị.]
Trình Lưu: [Được.]
Hạ Bách hỏi cô: [Sếp có cần chuẩn bị trang phục để mặc trong buổi đấu giá không?]
Trình Lưu trả lời ngay: [Tại sao tôi phải thay đổi cách ăn mặc khi đến đó mua đồ?]
Nhìn thấy phản hồi trong dự kiến này, Hạ Bách cười thành tiếng dưới ánh đèn. Trình Lưu chính là người không quan tâ m đến thế giới bên ngoài, chỉ dựa vào công nghệ để tiến vào thượng tầng và trở thành doanh nhân mới nổi hiện nay.
Nhưng anh biết Trình Lưu cũng là một người rất tham vọng, người như vậy sẽ làm bất cứ điều gì để đạt được mục tiêu của mình.
Anh đã thấy rất nhiều. Uông Hồng Dương quá bình thường, ngoại trừ khuôn mặt có vẻ tạm được thì chẳng có gì xứng đôi với Trình Lưu.
Hạ Bách sửa sang lại ống tay áo, đứng dậy đi lấy thiệp mời đấu giá như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cậu ta chẳng qua chỉ là một viên sỏi chẳng khơi nổi sóng gió trong cuộc sống của Trình Lưu mà thôi.
HẾT CHƯƠNG
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Trình tổng: Hợp tác với Nhiễm Sơn? Không thể, cả đời này cũng không thể :D
Lynn cũng có lời muốn nói:
Đằng ấy chắc chứ :D