Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão Đại

chương 106: ước

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ôn Từ nắm bàn tay đang rất lạnh của Phó Tư Bạch, cô xoa xoa nó trong lòng bàn tay.

Thật sự là nó lạnh như một quả cân vậy, cô hà hơi thế nào cũng không thể lấy lại được độ ấm, cả người anh đều lạnh cóng.

- --Đọc full tại Truyenfull.vn---

Ôn Từ chỉ có thể gọi xe, đưa anh đi bệnh viện, may mà trong bệnh viện có máy sưởi còn có thể xử lí vết thương trên mặt cho anh nữa.

Sau khi lên xe, cô bảo tài xế chỉnh nhiệt độ cao lên, cô cởi chiếc áo khoác trắng của mình để đắp lên người Phó Tư Bạch.

“Anh không lạnh sao?”

“Không có cảm giác.”

Cô lại rút ra một rờ khăn giấy ướt để lau đi vết máu trên mặt anh: “Đây cũng không đau sao.”

“Không có cảm giác.”

“Anh là người đá à.”

- --Đọc full tại Truyenfull.vn---

“ừm.”

Ôn Từ cầm tay đang lạnh cóng của anh bỏ vào trong túi áo mình, cô nhỏ nhẹ nói với anh: “Thế này thì sao, có cảm giác không?”

Khóe môi Phó Tư Bạch cong lên: “Có, lời to rồi.”

“……”

Ôn Từ muốn gỡ tay anh ra nhưng anh lại sờ sờ cái bụng của cô: “Không nhìn ra bụng em vậy mà cũng có thịt đấy.”

“Bụng đứa con gái nào mà chả có thịt hả, đồ đáng ghét.”

Anh có chút không kiềm chế được muốn đưa tay lên trên những lại bị Ôn Từ chặn lại: “Lưu manh.”

Phó Tư Bạch lập tức thật thà nói: “Anh chỉ sờ bụng thôi mà, xin giúp đỡ vì anh rất lạnh.”

Ôn Từ để cái bụng nhỏ của mình làm “máy nhiệt” cho anh sưởi, ngón tay cô lại nghịch ngợm sợi len mềm mại trên tay áo: “Anh gặp chuyện gì không vui sao?”

“Em muốn nghe sao.”

“Anh muốn nói em sẽ nghe mà.”

“Em muốn nghe anh mới nói.”

Thật sự thì Ôn Từ rất ít khi hỏi về chuyện của anh, bao gồm cả việc anh đoạt giải khi thi đấu hay là có buổi biểu diễn ban nhạc gì, cô cũng đều không bao giờ hỏi…

Cho nên Phó Tư Bạch cũng rất ít khi chủ động nói với cô, nói rồi thì cũng chả có ý nghĩa gì.

Ôn Từ thấp giọng hỏi: “Là… là chuyện trong nhà anh sao?”

“Ừm.”

Cô rất né tránh nhắc đến gia đình với Phó Tư Bạch, trong tiềm thức…cũng luôn muốn cách xa khỏi cái vị thái tử gia ở trước mặt này và Phó gia.

“Phó Tư Bạch, anh muốn ăn sủi cảo không?” Ôn Từ mỉm cười hỏi anh, “Em và mẹ gói sủi cảo, bây giờ đến bệnh viện cùng bố, một lát nữa cùng ăn nhé.”

Cô đặc biệt cắt ngang chủ đề này, ngược lại một số cảm xúc trong lòng lại được che giấu đi.

Nhưng một người nhạy cảm như Phó Tư Bạch làm sao lại không nhìn ra được.

Anh cười nói: “Được thôi.”

……

Phòng bệnh tối nay cũng rất náo nhiệt, bệnh nhân nằm viện và gia đình họ đoàn tụ trong bữa tối giao thừa đơn giản.

Trong phòng bện Ôn Từ nhúng một chiếc tăm bông vào chất khử trùng, lau sạch máu trên vết thương của Phó Tư Bạch, sau đó dán băng lại cho anh.

Thư Mạn Thanh tặng sủi cảo cho các bác sĩ và y tá phải trực, khi quay về nhìn thấy vết thương trên mặt của Phó Tư Bạch, bà lo lắng hỏi: “Tư Bạch, làm sao thế, sao lại bị thương trên mặt rồi?”

“Dì, không sao, là con không cẩn thận vấp té.”

Vết thương sâu bén như này đương nhiên không thể nào là vấp té được. Thư Mạn Thanh nhìn thấy anh không muốn nói, đêm một mình lại chạy đến đây nên biết chắc chắn là chuyện gia đình rồi.

Bà không tiếp tục hỏi thêm, chỉ mỉm cười nói: “Nhìn xem, con rể đẹp trai nhà chúng tôi mà để bị thương trên mặt sao mà được?”

Nghe được câu này mặt Ôn Từ đỏ bừng, oán trách nói: “Mẹ, ai là con rể của nhà mẹ chứ!”

“Đừng nói, mẹ con nghiêm túc duyệt rồi.”

Thư Mạn Thanh mở chiếc hộp giữ nhiệt ra, lấy bánh bao nóng hổi ra, đổ giấm vào đĩa nhỏ, đưa cho Phó Tư Bạch, “Tư Bạch, nếu mà con muốn làm con rể nhà chúng ta thì dì sẽ không nhận bất kì ai nữa.”

Phó Tư Bạch nhận lấy miếng sủi cảo, cười nói: “Dạ được, dì.”

“Gọi dì cái gì chứ, gọi mẹ.”

Phó Tư Bạch cảm thấy vết rách trong tim dường như đang dần lành lại.

Hai chữ ấm áp đó đã rất lâu rồi anh không hề được gọi.

Còn chưa lên tiếng, Ôn Từ đã cắt ngang: “Sủi cảo ngon chứ hả?”

“Được lắm.”

“Vậy ăn nhiều chút, nhét đầy miệng anh luôn để anh đừng kêu loạn. Mẹ của em đâu phải mẹ anh.”

“Cái con bé này…” Thư Mạn Thanh la cô, “Sao mà con ăn hiếp Tư Bạch, dịu dàng một chút hiểu không. Một đứa trẻ ngoan như vậy mà con ăn hiếp nó hoài, không biết hối hận gì cả.”

Ôn Từ bĩu môi: “Mẹ mới gặp mặt anh ấy mấy lần mà biết anh ấy tốt rồi à.”

Lúc anh xấu tính không biết đáng ghét cỡ nào.

Phó Tư Bạch gắp lên miếng sủi cảo hình dáng kì lạ, hỏi Ôn Từ: “Đây là Lạc Lạc gói sao.”

“Là của mẹ em đấy.” Ôn Từ chỉ vào sủi cảo trong chén anh, “Haizz, cái nào nhìn giống hoành thánh chính là của mẹ em gói. Còn cái nhìn bình thường mới là của em gói.”

“Em cũng công dung ngôn hạnh quá đó.”

“Phải đấy!” Thư Mạn Thanh vừa nghe anh nói như vậy, lập tức mượn đề tài này nói, “Lạc Lạc nhà chúng ta giỏi lắm, lên được phòng khách xuống được phòng bếp.”

“Phải ạ, Lạc Lạc lợi hại lắm, con chưa bao giờ gặp người con gái nào vừa đáng yêu lại vừa công dung ngôn hạnh như thế cả. Không phải cô ấy thì sẽ không cưới nữa.”

“Tư Bạch, con rất có mắt nhìn. Đến đây, ăn nhiều chút.”

“Mẹ! Phó Tư Bạch!”

Ôn Từ cạn lời vì nhìn hai người tung hứng với nhau, mặt cô đỏ lên, cầm cái chén đi ra ngoài cửa ăn sủi cảo, không để ý đến bọn họ nữa.

Hai người này sắp thành mẹ con thật rồi.

……

Phó Tư Bạch thật sự rất đói, cũng không khách sáo nữa. Một chén sủi cảo ăn xong vẫn chưa đủ, Thư Mạn Thanh ân cần gắp thêm cho anh: “Tư Bạch, ăn nhiều chút nhé.”

“Dạ, mẹ cũng ăn đi.”

Ôn Từ ngồi ở cái ghế gần cửa nghe vậy mà bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ anh gọi cũng quá quen miệng rồi đấy.

Nhưng vừa nhớ đến việc Phó Tư Bạch đã thiếu tình thương của mẹ nhiều năm như vậy rồi. Nếu là cô ở thời điểm còn nhỏ như vậy mà mất mẹ thì nhất định là tối nào cô cũng sẽ khóc đến tỉnh dậy.

Anh muốn gọi… thì hào phóng một chút, để anh gọi đi.

Dù sao, chỉ giới hạn trong thời gian yêu đương này thôi!

“Bệnh của chú thế nào rồi ạ?” Phó Tư Bạch nhìn người đàn ông đang nằm hôn mê trên giường bệnh, tò mò hỏi: “Sao lại thành ra thế này ạ?”

Thư Mạn Thanh thở dài: “Vỡ mạch máu, ông ấy luôn có bệnh cao huyết áp, đều phải uống thuốc, nhưng lần đó…”

“Là đột nhiên gặp chuyện gì ạ?”

“Sự nghiệp gặp vấn đề, thêm người chú nhỏ của con bé…”

Lời nói chưa dứt Ôn Từ đã đẩy cửa vào: “Mẹ, Lệ Lệ kế bên phòng bệnh muốn xuống lầu chơi đồ chơi, con đi với con bé nhé.”

“Được, đi đi.”

Cô nhìn sang Phó Tư Bạch: “Đi cùng đi.”

Phó Tư Bạch nghe ra cô gái nhỏ không phải đang hỏi mà rất rõ ràng là cô không muốn để anh biết chuyện gia đình mình quá nhiều.

Anh cũng kiềm xuống sự tò mò mà đi ra cửa với Ôn Từ, đi đến khuôn viên nhỏ dưới lầu bệnh viện.

Trong khuôn viên có rất nhiều bệnh nhân nhí đang đốt pháo nhỏ hình tiểu tiên nữ.

Thấy Ôn Từ xuống, mấy bạn nhỏ chạy ào đến vây quanh Ôn Từ: “Chị Lạc Lạc, chị có đem cho bọn em pháo tiên nữ không?”

“Đem rồi đem rồi.” Ôn Từ lấy từ trong túi vải ra rồi đưa cho mấy bạn nhỏ, “Nè, cẩn thận một chút, đừng để đụng trúng những bạn nhỏ khác nhé.”

“Dạ.”

Chân Phó Tư Bạch dẫm lên bậc thềm, đứng xa xa nhìn Ôn Từ.

Làn da trắng nõn của cô ấy bị làn gió lạnh đêm đông phủ nhẹ. Chiếc khăn quàng đỏ trên cổ cô, cái mà anh tặng với vài sợi tóc xõa xuống giữa hai bên thái dương. Khi cô ấy cười, có một lúm đồng tiền nhỏ trên khóe miệng bên trái.

Anh lấy điện thoại ra chụp mấy tấm về cô.

Ôn Từ nhìn thấy anh đang chụp trộm mình nhưng cũng không từ chối mà nói với anh: “Anh Tư Bạch, mượn cái bật lửa một xíu nào.”

Anh hơi giật mình: “Gọi anh là gì?”

Ôn Từ không vui hừ một tiếng: “Anh đã gọi cô Thư là mẹ rồi thì chúng ta đương nhiên là anh em rồi nhé.”

Khóe miệng Phó Tư Bạch cong lên: “Được, gọi như vậy đi, gọi thêm mấy tiếng nữa.”

“Sẽ không để bị anh lợi dụng đâu.” Cô nhìn ra được Phó Tư Bạch thích cách gọi này, lập tức im lặng. Cô đưa cây pháo tiên nữ ra trước mặt anh, “Bật lửa.”

Anh lấy cái bật lửa bằng thép dập nổi, xoay một vòng trên tay rồi bật lửa lên---

“Đừng để gần mắt.”

“Biết rồi, em đâu phải trẻ con.”

“Anh thấy em còn ngốc hơn cả trẻ con đấy.”

Ôn Từ dùng tay gõ vào anh một cái để thể hiện sự bất mãn của mình.

Lệ Lệ cột tóc đuôi ngựa hết pháo thần tiên, lại đến bên cạnh Ôn Từ: “Chị Lạc Lạc, còn không còn không ạ?”

Ôn Từ cũng không còn bao nhiêu, chừa một cây cuối cùng cho mình rồi đưa hết cho Lệ Lệ: “Nè, cuối cùng rồi đó.”

“Cảm ơn chị.”

Lệ Lệ nhìn người đàn ông bên cạnh cô, “Ủa, chị Lạc Lạc, người đàn ông này đẹp trai quá!”

“Cái gì mà đàn ông hả, em còn nhỏ như vậy, gọi là anh.”

“Ừm…” Lệ Lệ lại đỏ mặt, “Chào anh.”

Ôn Từ cũng liếc mắt nhìn Phó Tư Bạch.

Anh mặc một chiếc áo lông màu đen đơn giản, lông mày sâu và đuôi mắt nhướng lên một cách tự nhiên. Khi anh cười trông rất tà mị, khi không cười... anh sắc sảo và lạnh lùng.

Chả trách người mê sắc, luôn chỉ thích đu đại minh tinh như Lệ Lệ thì nhìn anh mãi không chớp mắt.

Con bé chào anh, nhưng Phó Tư Bạch không phản ứng lại, cũng không để ý.

Ôn Từ dùng tay huýt vào người anh, anh mới nể mặt “Ừm” một tiếng.

“Dạ, anh có bạn gái chưa?”

Bạn nhỏ Lệ Lệ không hề sợ ánh mắt của người khác, vừa vào bệnh viện liền “chọc ghẹo” mấy vị bác sĩ nam đẹp trai, nhìn thấy Phó Tư Bạch thì đương nhiên cũng không bỏ qua, con bé cười nói, “Nếu anh chưa có bạn gái thì có thể đợi em lớn nè.”

Ôn Từ cạn lời lại muốn bật cười: “Lệ Lệ, em đủ rồi đó! Mới bao lớn hả.”

Lệ Lệ bĩu môi: “Tình yêu cái đẹp ai cũng có mà, vậy nên rốt cuộc anh có bạn gái chưa dạ?”

Phó Tư Bạch đưa tay ra ôm eo Ôn Từ: “em nói xem.”

“ai ya, đào góc tường bị bắt rồi.” Lệ Lệ vuốt mặt, nhìn Ôn Từ qua những kẽ tay, “Chị Lạc Lạc đừng ghen nha.”

“Chị vẫn chưa tới mức phải đi ghen với một đứa trẻ hỉ mũi chưa sạch đâu.”

Lệ Lệ thấy Ôn Từ không tức giận nên lại nỗ lực đào góc tường: “Vậy anh có muốn đợi em lớn không, sau này em nhất định còn xinh hơn cả chị Lạc Lạc.”

“Này nhóc em vẫn còn non lắm.”

Ôn Từ thật sự chưa nhìn thấy Lệ Lệ “tung cước” cố chấp như vậy, xem ra thật sự thích Phó Tư Bạch rồi.

Lệ Lệ thất sự rất kiên trì, con bé đến trước mặt Phó Tư Bạch cười nói với anh: “Anh, anh nhìn thấy em dễ thương không?”

Cha mẹ cô bé đang ngồi trên ghế đá công viên cách đó không xa, Ôn Từ thật sự sợ Phó Tư Bạch tùy tiện nói những điều khó chịu sẽ khiến cô gái nhỏ mất mặt.

Theo tính khí cố ý trước giờ của anh thì điều này rất có thể xảy ra.

Ôn Từ đang định dắt Lệ Lệ đi qua chỗ ba mẹ cô bé thì lại nhìn thấy nghiêng người và nắm lấy miếng pom-pom trên chiếc mũ của cô bé: “Mũ của em rất dễ thương.”

“Em không muốn đội cái mũ này nhưng bởi vì hóa trị.” Lệ Lệ vô thức kéo chiếc mũ xuống để che đầu, cô bẻ ủ rũ nói, “Có phải anh cảm thấy đầu em trống lóc không xinh không.”

Ôn Từ nhìn Phó Tư Bạch, cây pháo hình tiên nữ đã tắt, đường nét của anh có chút dịu dàng, trong mắt có tia sáng: "Em rất đẹp."

“Vậy…anh cũng thích em hả.”

“Em có từng nghe qua một câu nói gọi là Trừ phi đã đến Vu Sơn, nếu không coi như chưa nhìn thấy mây chưa.”

“Hả, là sao ạ?”

“Ý nghĩa là khi đã có một đám mây rất đẹp bay vào lòng thì cho dù mai này cũng nhìn thấy những đám mây rất kiều diễm cũng không bằng cô ấy.”

Giọng nói của anh như một bản ballad, và màn đêm trở nên dịu dàng hơn vì anh.

“Em có vẻ hiểu rồi, chị Lạc Lạc chính là đám mây của anh.”

“Chị đâu phải đâu.” Ôn Từ vuốt đầu Lệ Lệ, “Nói cho em biết, tên anh trai xấu này những đám mây bay quanh nhiều không đếm xuể, chúng ta đừng để ý anh ấy nữa.”

Mẹ của Lệ Lệ gọi cô bé, cô bé luyến tiếc không nỡ vẫy vẫy tay với Ôn Từ và Phó Tư Bạch: “Chị Lạc Lạc, anh đẹp trai, tạm biệt nhé.”

“Bye bye.”

Sau khi cô bé đi Ôn Từ đưa cho Phó Tư Bạch cây pháo cuối cùng: “Nè, cho anh.”

“Hửm?”

“Động viên anh vừa nãy… đột nhiên lương thiện.”

Phó Tư Bạch khẽ khịt mũi, “Ở trong mắt em anh không có nửa điểm tốt.”

“Còn không phải bởi vì thường ngày anh…”

“Làm sao.” Anh nhướng mày khiêu khích, “Trêu chọc em?”

“Còn nói, đồ lưu manh.”

“Anh trêu chọc người con gái của anh, đạo lý hiển nhiên.”

Ôn Từ giơ tay lên vuốt ve mặt anh: “Xé rách miệng anh.”

“Bạo lực gia đình.”

Hai người rượt đuổi nhau trong pháo hoa, Ôn Từ nhào vào lòng Phó Tư Bạch, bị anh thuận thế ôm chầm lấy.

Anh dùng sức kéo Ôn Từ ôm vào lòng, thật là cmn anh muốn nói cho cô biết cô chính là Vu Sơn anh hằng đêm nhớ nhung, cô là đám mây đẹp nhất anh từng gặp.

Lúc này, từ xa truyền đến tiếng đếm ngược giao thừa say đắm lòng người.

Ôn Từ vội vàng lấy cái bật lửa trong túi anh ra để châm lửa cho cây pháo tiên nữ, nó phát sáng lên và chiếu sáng mặt hai người.

“Mau mau mau, năm mới rồi! Mau ước đi.”

Phó Tư Bạch nhìn thấy cô gái nhỏ của mình chấp hai tay lại, lông mi dày và dài, khuôn mặt mềm mại ánh hồng phấn, sáng bừng lên trong ngọn lửa.

Khóe miệng anh cong lên, trong lòng thầm ước: “Ước cho Lạc Lạc bình an khỏe mạnh…”

“Ước cho Tư Bạch bình an khỏe mạnh.”

Anh hơi sững sờ, ngạc nhiên nhìn sang cô.

Cô nhắm mắt nói từng chữ một, thật lòng thật dạ nói: “Vĩnh viễn bình an khỏe mạnh, vĩnh viễn có vầng hào quang.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio