Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão Đại

chương 141: tự ti

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vào giây phút Hoàng Mao thất thần Phó Tư Bạch đã bước lên kéo Ôn Từ ra khỏi tay anh ta.

Hoàng Mao phản ứng lại, còn đang định cầm dao đâm vào Ôn Từ thì Phó Tư Bạch đã một phát nắm lấy vai anh ta, không ngờ cánh tay lại bị con dao sắc nhọn đâm vào một nhát khiến cánh tay áo màu vàng của anh thấm đẫm máu.

- --Đọc full tại Truyenfull.vn---

Anh nắm lấy tay Hoàng Mao, bẻ gập lại dùng hết sức lực khiến dao găm rơi xuống đất liền bị anh đá bay đi.

Khi mọi người nhìn thấy Hoàng Mao đã không còn hung khí nữa liền vội vàng xúm lại, năm bảy con người đang chế ngự anh ta lại.

Ôn Từ hoảng sợ bổ nhào vào lòng Phó Tư Bạch, một tay anh vuốt vai cô an ủi: “Đừng sợ, không sao rồi.”

“Tay của anh….”

“Không sao.” Phó Tư Bạch giấu cánh tay ra phía sau để tránh cho việc cô thấy máu đang chảy nhiều hơn, “Vết thương ngoài da thôi.”

“Đưa em xem xem.” Ôn Từ kiên quyết muốn kéo lấy cánh tay phải của anh, cô nhìn thấy máu đã ướt đẫm ống tay áo và vẫn cứ tuôn ra mãi, nước mắt Ôn Từ cứ rơi xuống một cách không tự chủ được.

“Khóc cái gì chứ, em làm như anh sắp chết vậy đó.”

- --Đọc full tại Truyenfull.vn---

“Phó Tư Bạch anh đừng có ăn nói bậy bạ.”

“Được được, em đừng khóc nữa.”

Cũng ngay lúc này xe cảnh sát hú còi âm ỉ vội vàng đi đến, Hoàng Mao bị cảnh sát viên mặc đồng phục áo áp giải lên xe, Phó Tư Bạch và Ôn Từ cũng được đưa về đồn cảnh sát để cho lời khai.

Ôn Từ lo lắng cho vết thương của Phó Tư Bạch, lúc lấy lời khai cũng không nhịn được mà hỏi han.

Đợi đến khi cô mày mò viết xong lời khai, cô nhìn thấy Phó Tư Bạch đang ngồi trên băng ghế dài ở phòng chờ. Vết thương trên cánh tay anh đã được băng bó một cách cẩn thận, không còn cái áo đó nữa, bên trong chỉ có một chiếc áo thun ngắn tay.

Bóng người cô đơn.

Cô đi qua, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào miếng băng: “Tư Bạch, cảm thấy thế nào rồi.”

Phó Tư Bạch nhìn cô đang dè dặt, cẩn thận chạm vào vết thương khiến nó cứ cái dằm đâm vào tim anh đau đớn.

"....."

“Lúc em chưa đến anh cảm thấy khá ổn.”

Ôn Từ ngồi xuống bên cạnh anh, nước mắt không kìm được cứ tuôn rơi, cô cố gắng lau đi: “Em không nên nói mấy lời chọc điên hắn.”

“Không có ai là nạn nhất hoàn mỹ cả.” Phó Tư Bạch ôm lấy vai cô, nghiêm túc nói với cô, “Đừng tìm nguyên nhân ở chính mình nữa.”

Ôn Từ không nói gì chỉ gật đầu, cô nhìn dáng vẻ bây giờ của anh… trái tim càng đau nhói.

Phải rồi, sau khi ở bên cạnh cô, người thanh niên tỏa sáng ở bất cứ nơi nào anh đến, người thanh niên luôn phong lưu, bỡn cợt với đời lại túng quẫn đến vậy.

Huang Mao bị nghi ngờ cố ý gây thương tích và bị tạm giữ hình sự. Trời đã khuya Phó Tư Bạch đưa Ôn Từ ra khỏi đồn cảnh sát, nhưng nhìn thấy ba anh Phó Trác An đang vội vàng đi đến.

“Ba nhận được điện thoại từ cảnh sát, Phó Tư Bạch con có sao không, không bị thương ở đâu chứ?”

Phó Tư Bạch vừa nhìn thấy ông đã cảm thấy giận dữ điên người, buổi hôn lễ hai tuần sau, chiến dịch và những tuyên truyền liên tục mấy ngày nay phủ sóng khắp mọi nơi, trong mắt anh đó đều một sự sỉ nhục với người mẹ đã khuất của mình.

Ông ta là đang sợ mẹ trên trời không nhìn thấy sao.

Phó Tư Bạch căn bản không để ý đến ông, anh dẫn Ôn Từ đi ra về.

Phó Trác An đuổi theo, ông đưa cho Phó Tư Bạch một tấm thiệp mời đám cưới màu đỏ rực rỡ: “Hôn lễ diễn ra vào hai tuần sau, Tư Bạch, con là con của ba, ba hi vọng con có thể xuất hiện.”

Khóe môi Phó Tư Bạch cong lên nụ cười lạnh lùng: “Tôi là con ông, nhưng mẹ của tôi cũng là người mẹ duy nhất của tôi, sao ông không mời bà đến tham dự hôn lễ thế kỉ của ông?”

“Tư Bạch! Ba biết con giận ba, kết cuộc thế này là điều ai trong chúng ta cũng đều không muốn thấy. Nhưng người mất đã mất, nhiều năm đã trôi qua, lẽ nào ba phải giữ hủ cốt của mẹ con cô đơn đến cuối đời?”

Ánh mắt Phó Tư Bạch phiếm hồng, giọng nói anh trầm thấp và hơi khàn đi: “Ông giữ hủ cốt của bà ấy, ông không hề xứng.”

Phó Trác An ủ rũ lại bất lực.

Nếu không phải lão gia một hai bắt ông tự tay đem thiệp mời đến đưa cho Phó Tư Bạch thì ông cũng sẽ chẳng thèm đến làm gì cho mất hứng.

Nhưng lời của lão gia, Phó Trác An cũng không thể không nghe, ông đưa tấm thiệp vào tay anh: “Ba biết là ba có lỗi với mẹ con, con hận ba và Tiêu Nhã cũng là điều dễ hiểu, nhưng trẻ con cũng là vô tội mà, em trai con sắp tuổi rồi, sắp hiểu chuyện rồi, ba buộc phải cho thằng bé một danh phận nên có chứ.”

Tay Phó Tư Bạch giơ lên, tấm thiệp mừng bay phèo phèo trên không trung rồi rơi xuống đất.

Khóe mắt anh phiếm hồng, giọng nói bình tĩnh: “Người chết vĩnh viễn không thể quay lại được, rốt cuộc ai vô tội.”

Nói xong lời này Phó Tư Bạch cầm tay Ôn Từ, anh dắt cô bước thật nhanh rời đi và không hề quay đầu lại.

……

Buổi tối trong phòng tắm chật chội Ôn Từ mặc áo hai dây đang giúp Phó Tư Bạch rửa người.

Cánh tay băng gạt của anh không thể chạm nước, cô dùng khăn ướt lau từng nơi trên cơ thể anh, đèn chùm sợi đốt trên đầu chói mắt chiếu vào cơ thể và làn da của anh, phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

“Tư Bạch, mẹ là người mà anh vĩnh viễn không thể buông xuống được, đúng không.”

“Đổi lại là em, em có thể buông xuống không?”

“Không thể.” Ôn Từ lắc đầu rất mạnh, “Em sẽ ghi nhớ cả đời, hận thù cả đời.”

“Vậy nên em và anh đều giống như, chúng ta là vật hợp theo loài, cùng một giuộc mới có thể ở bên nhau đấy.”

Ôn Từ bĩu môi: “Làm sao mà lời đến miệng anh lại không có gì tốt hết vậy?”

Dưới sự tiếp xúc nhẹ nhàng, dịu dàng của cô khiến tâm tình Phó Tư Bạch cũng dịu đi hơn đôi chút, anh xoay người ôm cô vào lòng, dùng sức ôm chặt lấy cô: “Lạc Lạc, cả ngày hôm nay… đều là chuyện xấu rồi.”

Ôn Từ cảm nhận được cái ôm rất dùng sức này của anh, cũng cảm nhận được trái tim đang vỡ vụn của anh.

Đôi tay cô run rẩy, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể săn chắc và nóng bỏng của người đàn ông.

“Tư Bạch, cuộc đời là như vậy…”

Cô nhớ lại lời ông Phó từng nói, ánh mắt lại ánh lên sự chua xót, “Thế sự khó lường, chúng ta cũng phải học cách đối mặt với những thứ bất lực của cuộc sống.”

“Anh sẽ không mãi như vậy.” anh nhỏ giọng nói, trịnh trọng đảm bảo bên tai cô, “Anh sẽ trở mình, sẽ không để cho em sống cuộc sống như thế này mãi.”

Ôn Từ ôm lấy mặt anh, nước mắt cô cứ rơi xuống và cô hôn lên mắt anh, đầu mũi, đôi môi và yết hầu…Cô đối tốt với anh, dịu dàng với anh.

Cũng là vào khoảnh khắc này cô cuối cùng cũng lấy hết quyết tâm.

Phải rồi, niềm vui của việc mưu cầu sự hoàn mỹ là gì.

Thế giới này sẽ không có chuyện thập toàn thập mỹ, cuộc đời luôn phải có hối tiếc, mà con người luôn phải đưa ra lựa chọn trong những hối tiếc đó để cho quãng đời sau này ít đi những hối hận.

Mà sau câu nói “Không thể buông xuống” của Phó Tư Bạch, Ôn Từ đã quyết định sẽ hoàn toàn trả lại cho anh một cuộc đời đúng quỹ đạo của anh.

Cô không thể ích kỷ để anh sống nốt quãng đời dài còn lại trong địa ngục của tội lỗi và tự trách bản thân với mẹ mình, cũng không thể để kẻ đầu sỏ hạ chết mẹ anh làm tu hú đẻ nhờ như lẽ đương nhiên rồi hạnh phúc sống tiếp phần đời còn lại được.

Đây là sự tàn nhẫn, quá bất công với anh.

……

Chuyến lưu diễn vòng quanh thế giới của đoàn nghệ thuật Lan Ninh sắp bắt đầu, Ôn Từ cũng đã đăng ký, Tần Phong nhìn đơn cô nộp, phản ứng đầu tiên của cô đương nhiên là vui mừng.

Trước đây bà khuyên Ôn Từ rất lâu, hi vọng cô có thể nắm chắc cơ hội lần này bởi vì bà muốn đưa cô lên trở thành vũ công hàng đầu vươn tầm thế giới. Nếu chuyến lưu diễn thế giờ này có thể đạt được sự thành công thì sự nghiệp của Ôn Từ cũng sẽ lên hương, cô sẽ trở thành vũ công xuất sắc của đoàn nghệ thuật.

Nhưng Ôn Từ cứ do dự mãi.

Lưu diễn liên tục trong vòng hai năm, phần lớn thời gian đều sẽ ở nước ngoài, điều này đối với một cô gái đang trong thời kì yêu đương nồng nhiệt đương nhiên là một chuyện vô cùng đau khổ.

Vậy nên phản ứng trong vô thức của Ôn Từ là từ chối.

Đột nhiên cô lại quay ngoắt thái độ độ, sắc mặt phức tạp của Tần Phong nhìn cô: “Về phần ba mẹ em, em đã thương lượng chưa?”

“Dạ, ba mẹ đều đồng ý rồi ạ. Chỉ bảo em sau khi đi thì nhớ chăm sóc tốt cho mình.”

“Thế… bạn trai em….”

“Cô Tần, không sao cả, sự nghiệp càng quan trọng hơn bạn trai.”

Khóe mắt Tần Phong hiện lên ý cười: “Phải rồi nha, nếu em nghĩ như vậy thì cô yên tâm rồi, vốn là như vậy đấy. Chỉ cần em thay đổi để bản thân mình tốt hơn, trở nên xuất sắc hơn mới có thể nhìn thấy được những phong cảnh càng cao càng xa càng đẹp hơn. Tình yêu đẹp không phải là quấn lấy nhau, gò bó nhau mà là để cho nhau trở nên tốt hơn.”

“Ừm! Là vậy ạ.”

Tình yêu không phải là trói buộc nhau, gò bó nhau, cô không thể ích kỉ ép Phó Tư Bạch ở bên cạnh mình, sống một cuộc sống bình bình được.

Anh xứng đáng với những điều tươi đẹp hơn, cũng có thể tạo ra những giá trị lớn hơn.

Một con đại bàng phải thuộc về nơi rừng núi vực thẳm và vô biên, cô phải để anh tự do.

……

Đêm đó Ôn Từ rất dịu dàng, rất ấm áp với Phó Tư Bạch, bất cứ yêu cầu gì cô cũng thỏa mãn anh.

Phó Tư Bạch vẫn càn rỡn với cô như mọi khi, sau khi kết thúc anh ôm cô từ phía sau và đi vào giấc ngủ.

Ôn Từ cảm nhận rõ ràng đôi tay đang ôm chặt cô của người đàn ông này, như thể anh sợ cô nửa đêm sẽ rời xa mình vậy.

Hành lý của Ôn Từ đã thu dọn xong, cô giấu ở trong tủ đồ, chuyến bay đã đặt vào lúc giờ đêm.

Trong vòng tay ấm áp của người đàn ông, trong chiếc chăn bông tràn ngập mùi hương quen thuộc của anh, cô tham lam lấy hết những điều ấm áp trên cơ thể anh, ngàn vạn lần lưu luyến.

Thời gian từng giây từng phút cứ trôi qua, cô cảm nhận được hơi thở dần dần đều của anh, lực trên cánh tay anh cũng đã hơi buông lỏng Ôn Từ mới hơi đẩy nhẹ tay anh ra để từ từ đứng lên.

Trong màn đêm cánh tay thô ráp vẫn nắm chặt tay cô, anh nắm rất chặt nhưng rơi vào cái ôm của đại bàng vậy.

Cô thử gỡ ra nhưng anh lại càng nắm chặt hơn, anh không muốn buông ra.

“Lưu diễn thế giới.” Trong màn đêm giọng anh trầm thấp nói, “Đây là chuyện tốt, anh sẽ không vô lý giữ em lại, tại sao phải trốn nửa đêm như vậy.”

Trái tim cô co rút dữ dội: "Sao anh biết?”

“Em đăng nhập đồng bộ trên điện thoại anh, anh nhìn thấy mẫu đơn em tải xuống.”

“Tư Bạch, em sắp trễ chuyến bay rồi.”

“Anh đưa em đến sân bay.” Anh đứng dậy, mặc quần áo vào rất nhanh, anh cầm áo khoác mặc vào cho cô, “Đợi lúc em về có lẽ anh đã mua nhà rồi, sẽ không để em ở trong căn nhà nhỏ như thế này nữa.”

Nói xong anh không chút cảm xúc nào cầm vali lên cho cô.

Ôn Từ vội vàng kêu một tiếng: “Tư Bạch, anh không nhìn ra sao, đây không phải là rời xa tạm thời. Đây là chia tay, em không cần anh đợi em nữa.”

Nói xong, trong bóng tối không khí ngưng trệ vài giây, cô nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của anh, giống như một con dã thú---

“Anh cho em một cơ hội nữa, rút lại câu nói này, anh sẽ xem như chưa từng nghe thấy.”

Ôn Từ đi lên giành lại cái vali, nhưng Phó Tư Bạch lại không đưa cho cô, trong bóng tối hai người giằng co, ngực của cả hai đều phập phồng.

“Tư Bạch, anh còn không hiểu sao, em không cần anh nữa.”

Anh chỉ còn nói được bằng giọng trầm thấp: “Lạc Lạc, em đang nói gì vậy.”

“Em chưa bao giờ thích anh cả.”

“Em không giỏi nói dối.”

“Đó là vì anh quá nhập tâm nên luôn tin mọi thứ là thật.”

Ôn Từ nhất quyết nói rõ một lần, “Tình cảm em đối với anh giống như lần đầu tiên cầu xin ở bên anh vậy, trước giờ, trước giờ đều chưa từng thay đổi, em ghét anh, căm hận anh, mỗi lần sau khi bị anh hôn em đều phải đi rửa miệng anh có biết không hả!”

Câu nói này thật sự là con dao đâm thẳng vào nơi yếu ớt nhất trong trái tim Phó Tư Bạch, anh tím lấy cổ áo Ôn Từ kéo cô lại gần mình, mặt hai người sát lại gần nhau, hơi thở như giao hòa.

Ngay cả trong đêm tối mù mịt, Ôn Từ vẫn có thể nhìn thấy sự tức giận tích tụ trong mắt Phó Tư Bạch.

Anh không chịu nổi điều này, thật sự không chịu nỗi, dù là giả anh cũng không nghe nỗi lời nói thế này.

“Em ở bên cạnh anh là vì tìm kiếm sự che chở, thậm chí cả việc anh trả lại công ty Ôn thị cho ba em, em đều biết cả nhưng vẫn giả vờ không biết.”

“Nếu muốn giả vờ sao không giả đến cùng.”

“Vì em nghĩ là em có thể ở bên cạnh người thừa kế tương lai của tập đoàn Phó thị đấy! Kết quả thì sao, anh nhìn anh bây giờ đi, anh của bây giờ cái gì cũng không có, căn bản không bảo vệ được em. Vả lại em thấy ông nội anh cũng căn bản không hề có ý định sẽ thỏa hiệp, ba của anh sắp kết hôn rồi, em trai của anh tương lai rất có khả năng sẽ lấy đi tất cả của anh, anh còn không hiểu sao Phó Tư Bạch, anh đã là một cây phế bị vứt bỏ rồi đấy!”

Tay anh nắm chặt lấy góc áo cô, giọng nói run rẩy: “Ôn Từ, nói bậy bạ cũng có mức độ thôi, anh thật sự sẽ tức giận đấy.”

Chính cô cũng không biết mình đang nói gì, đầu óc cô lộn xộn, chỉ muốn để anh từ bỏ, chỉ muốn để anh hận cô…

“Phó Tư Bạch, tất cả đều là giả. Tình yêu của chúng ta chỉ có lợi ích, không có chân thành. Em chưa bao giờ thích anh, một lần cũng chưa.”

Nói xong Ôn Từ đẩy Phó Tư Bạch ra, xoay người muốn đi.

Phó Tư Bạch lại kéo cô quay lại, anh ép cô vào tường còn muốn hôn cô, còn muốn cảm nhận dấu vết cuối cùng của nỗi nhớ và tình cảm của cô từ cuộc trao đổi thân mật nhất này.

Ôn Từ tiếp nhận nụ hôn hung hăng của anh, và cắn anh dữ dội trong khi quấn lấy môi và răng của anh.

“Phim giả làm thật, người nhập vai từ đầu tới cuối chỉ có anh.”

Cơn đau dữ dội cuối cùng cũng khiến người đàn ông tỉnh táo trở lại.

Sau đó anh cuối cùng cũng buông cô ra, ánh mắt chỉ còn là sự lạnh lùng.

Cô sai rồi, không phải là anh diễn quá nhập tâm mà từ đầu tới cuối… anh xem là thật.

“Được thôi.” Phó Tư Bạch xoay người ném cái vali cho cô, “Cút đi.”

Ôn Từ cầm vali lên, cố gắng kìm nén lại sự không nỡ đang trào dâng trong lòng, cô xoay người đi ra khỏi cửa.

“Trước đây anh từng nói, nếu em lừa dối anh, gạt anh, để anh chết tâm rồi, thế thì… hoàn toàn chết tâm rồi.”

Anh như một con dã thú bị thương trong bóng đêm, anh bật ra từng câu từng chữ, “Vĩnh viễn không tha thứ.”

Ôn Từ hơi khựng lại bước chân, trái tim cô run lên, như bị xé rách từng cơn… nỗi đau đớn tận tâm can.

“Cuối cùng cho em một cơ hội, lời vừa nãy, dù là thật hay là giả, anh chỉ coi như mình không nghe thấy, vẫn sẽ yêu em như lúc trước.”

Vô cùng hèn mọn… nhưng cách mà anh yêu cô vẫn luôn hèn mọn như vậy.

“Tư Bạch, quên em đi.”

Vành mắt Ôn Từ đã ngập tràn nước mắt, cô quật cường không để nó rơi xuống, nhấc vali tuyệt tình đi ra khỏi cửa.

Phó Tư Bạch đứng bên cửa, anh ngắm nhìn bóng lưng khuất xa của cô, cuối cùng vẫn không chịu được mà hét lớn về phía cô—

“Chúc em sớm ngày trở thành vũ công xuất sắc, tiền đồ rộng mở. Nhưng em nhớ đừng quay lại nữa, nếu không tôi sẽ khiến em sống dở chết dở.”

Nghe đến bốn chữ cuối cùng những giọt nước mắt cô cố gắng kìm nén cuối cùng vẫn rơi xuống---

“Tư Bạch, em cũng chúc anh khỏe mạnh bình anh, chúc anh tỏa sáng rực rỡ.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio