- Phu Nhân à! Tối nay tôi sẽ ngủ cùng bà!
Bộ trưởng Hoàng Lân mặt hân hoan bước vào phòng ngủ của mình. Thấy vợ ngồi trước bàn trang điểm thì bước tới chạm nhẹ lên vai.
Nghe thấy vậy! Phu nhân thực sự rất vui. Cũng đã khá lâu rồi bà chưa được nằm cạnh chồng mình. Tối nào ông ta cũng ngủ cạnh tình nhân, bà nhiều lần tủi thân khóc một mình nhưng vì yêu chồng nên lại thôi. Xoay người nhìn chồng, bà nhận ra được nét vui vẻ
- Hôm nay có chuyện gì hay sao mà trong ông có vẻ vui vậy?
- À! Tôi sắp tìm thấy Quỳnh rồi bà! Thì ra cô ấy bị thằng nhóc Dịch Dương Thiên Tỉ " bắt" đi. Hừ! Tôi đã nói chuyện với Trần Xuân Hội rồi, ông ta sẽ có biện pháp ha ha
Hoàng Lân cười khà khà khi nhắc đến chuyện đấy. Tên nhóc này ăn gan hùm hay sao mà dám đối đầu với ông? Định lấy trứng trọi đá sao?
Nghe đến đây, phu nhân Phạm Oanh bỗng giật mình. Dịch Dương Thiên Tỉ??? Trên thế giới này chỉ có một người duy nhất có cái tên đặc biệt ấy. Là cậu trai trẻ của nhóm nhạc TFBOYS đó sao, thật không may nhưng cậu ta là chàng trai bà khá quý mến. Tuy có gặp Thiên Tỉ 2,3 lần ngoài đời rồi nhưng thật sự bà cảm thấy rất quý, bà cưng chiều, dịu dàng giống như con trai vậy. Lần này chàng trai ấy lại đắc tội với chồng bà, không ổn rồi!
Sáng hôm sau, Quỳnh đang vui vẻ tưới nước cho mấy chậu hoa trước cửa nhà giúp Phương Uyên, bỗng thấy một chiếc xe ô tô màu đen tuyền hạng sang dừng trước cổng. Quỳnh ngưng tưới cây, ánh mắt nhìn ra ngoài đầy sự phòng bị. Chết! Phương Uyên không có nhà, làm sao bây giờ? Đang định quay lưng chạy vào nhà thì nhỏ bỗng nghe thấy tiếng gọi phía sau:
- Xin lỗi, cháu là Phạm Như Quỳnh đúng không??
( tạm thời bỏ chữ Thị đi he he, chứ chính ra tên các nhân vật nữ chính đều có chữ Thị hết ế???)
Quỳnh quay lưng, thấy một người đàn ông chạc ngoài 50 tuổi.
- Đúng là cháu......ông là.....???!!!
- Ta là Trần Xuân Hội, giám đốc của Dịch Dương Thiên Tỉ, có chuyện muốn nói với cháu nên ta mới đến đây.
Việc Thiên Tỉ có bạn thân đương nhiên ông Trần phải biết, kể cả địa chỉ nhà. Các anh nghĩ ông sẽ để yên chuyện này sao? Vì lợi nhuận công ty nên ông buộc phải ra tay trước để đề phòng trường hợp xấu nhất sẽ xảy ra.
Nhìn lại khuôn mặt đầy vẻ nghĩ hoặc của Quỳnh. Ông Trần hiểu ý, cười thầm. Ông biết nhỏ đang sợ điều gì
- Đây là bằng chứng chứng minh ta chính là giám đốc của Thiên Tỉ. Cháu đừng lo
Nói xong ông Trần rút ra giấy chứng minh và quyền hạn của mình tại công ty cho Quỳnh xem. Nhận lấy giấy tờ qua kẽ hở cánh cổng sắt. Nhìn qua một lượt rồi đưa trả lại, nhỏ bắt đầu tra chìa khoá vào ổ rồi mở cổng mời ông Trần vào nhà.
- Bác uống nước đi ạ!_ nhỏ cận thận đặt chén trà xuống bàn, lễ phép và cẩn trọng. Nhưng trong đầu vẫn không hiểu! Giám đốc đến đây gặp nó làm gì?
- Thế này nhé! Ta sẽ đi thẳng vào vấn đề chính, nếu có gì quá đáng thì cháu bỏ qua cho vì bậc làm cha chú như bác không thể khoanh tay đứng nhìn được!
Nhận thấy câu nói của ông Trần mang đầy vẻ sâu xa và có thể làm tổn thương đối phương, Quỳnh im lặng khẽ " dạ" một tiếng
- Theo như bác biết, cháu và Thiên Tỉ đang quen nhau đúng không? Hai đứa yêu nhau???!!!
- Dạ, không, bác đừng hiểu nhầm, chỉ đơn giản là bạn bè thôi ạ
Quỳnh ngay lập tức phản bác ý kiến đó. Sao lại có thể hiểu nhầm như vậy?
Ông Trần khẽ gật đầu rồi tiếp tục
- Dịch Dương Thiên Tỉ - nó là một đứa con trai rất tốt, về đức - trí - thể - mĩ đều hội tụ đầy đủ. Cháu cũng biết hiện giờ nó và hai thành viên còn lại trong TFBOYS đang là ca sĩ nổi tiếng thế giới. Tương lại chúng nó còn dài, nếu để Fans biết được cháu và Thiên Tỉ có liên quan tới nhau thì chẳng phải tiền đồ và tương lại sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng hay sao?
À! Nói đến đây Quỳnh đã hiểu. Ông Trần tới đây là muốn nhỏ rời xa anh. Nghĩ lại mọi chuyện, càng nghĩ càng thấy ông Trần nói đúng. Tương lai của anh đang sáng rạng không thể để nhỏ phá hủy được. Anh là một chàng trai toàn tài, đẹp trai, học giỏi, hát hay, quanh anh không thiếu những người đẹp muốn tiếp cận. Còn nhỏ thì sao? Hoàn toàn ngược lại, Quỳnh và anh không môn đăng hộ đối tí nào cả, mơ mộng làm gì nữa đây?
- Cháu hiểu ý bác rồi! Bác đừng lo, cháu sẽ sắp xếp về Việt Nam sớm nhất, rời xa Thiên Tỉ........ạ!!!
Nói đến đây, bỗng cổ nghẹn lại.
Ông Trần không cần biết là nhỏ đi đâu hay làm gì! Chỉ cần nhỏ chịu rời khỏi Thiên Tỉ, không ảnh hưởng tới công ty là được rồi nên sau buổi nói chuyện ông Trần từ tốn ra về
Ánh mắt Quỳnh buồn thiu tiễn ông Trần ra khỏi cổng, suy nghĩ trở nên mông lung. Cứ như vậy như người mất hồn nhìn vào khoảng trống mà không để ý xe của ông Trần đã khuất xa. Bỗng Quỳnh nghe tiếng động cơ xe máy vang bên tai, mấy chiếc xe máy đó đang tiến tới phía nhỏ, không những thế mà còn rất nhiều xe máy. Cứ ngỡ chỉ là người đi đường nên giật mình quay vào tính cài cổng nhưng bị tiếng nói chặn lại
- Nhỏ Quỳnh, đứng lại
Từ trên chiếc xe ga đắt tiền, một bóng dáng người con gái đi xuống. Kia chẳng phải là Tố Nhi hay sao? Quỳnh căn bản là trong chuyến đi chơi kia cũng có để ý thấy Tố Nhi, chị ấy luôn bám theo Thiên Tỉ. Nhưng mãi vẫn chưa phân tích nổi tại sao Tố Nhi lại tới đây? Lại còn dẫn theo cả đoàn người, toàn những cô gái thoạt nhìn qua có vẻ ăn chơi lắm đây, mặc áo ba lỗ trắng, quần đùi ngắn quá mức, trên mũi vài người còn gắn thêm đá sáng lấp lánh
Tố Nhi body chuẩn người mẫu, vòng 1, vòng 2, vòng 3 đều nhìn rất mê người, những đường cong mềm mại quyến rũ. Chị ấy quả thật rất xinh, nhỏ so với cô còn kém xa.
Đưa tay mở cổng, Quỳnh mỉm cười nhạt
- Chị Tố Nhi, sao chị lại..................?
" Bốp"
Còn chưa kịp nói xong " sao chị lại tới đây" thì ngay lập tức, Quỳnh nhận được cái tát như trời giáng từ Tố Nhi. Nhỏ ôm má trái nơi nhận được cái tát khó hiểu nhìn cô
- Tố Nhi, chị...................!!!!!!
- Tao tới đây để cảnh cáo cho mày biết, tránh xa Thiên Tỉ ra một chút. Đừng có ưỡn ẹo rồi tỏ vẻ đáng thương để quyến rũ Thiên. Anh ấy là của tao_ Tố Nhi không một chút khách khí vênh mặt chỉ thẳng tay vào mặt Quỳnh mà chửi. Sao lại có con người thô lỗ, chưa tìm hiểu đầu đuôi mà đã động thủ như thế này?
Quỳnh đứng đó im lặng cúi đầu không để lộ ánh mắt. Thấy nhỏ đứng im không nói, Tố Nhi tiếp tục gắng giọng
- Hứ, cái thứ gì đâu, xấu xí như mày mà cũng đòi lọt vào mắt anh Thiên sao? Ngu ngốc. Cả nhà mày đều là loại cặn bã xã hội, bố mẹ mày cũng ngu ngốc như vậy. Ngu ngốc sinh ra ngu ngốc...................
" bốp"
Tiếng kêu vang lên cả một khu. Lại thêm một cái tát đau đớn giáng xuống nhưng người bị ăn tát không phải là nhỏ.........mà là Tố Nhi
- Đừng nghĩ tôi yếu đuối không nói gì mà được đằng chân lân đằng đầu. Nói tôi kiểu gì tôi cũng chấp nhận nhưng ai cho phép cô xỉ phả gia đình tôi?_ gân xanh nổi trên tay, nhỏ tức giận. Bố mẹ là người Quỳnh tôn kính nhất, sao cô ta giám xúc phạm? Không! Nhỏ tuyệt đối không được yếu đuối, phải mạnh mẽ mới bảo vệ được bản thân và gia đình. Đúng! Quỳnh phải mạnh mẽ hơn
Bị ăn tát bất ngờ, Tố Nhi không khỏi bàng hoàng, từ bé đến giờ kể cả bố mẹ cũng không dám tát cô lấy một cái, từ trước đến giờ chỉ có cô tát người chứ người chưa bao giờ dám tát lại cô. Thế nào mà con nhỏ này lại................ Tố Nhi tức giận hét lớn
- Con khốn nạn, mày dám đánh tao
Tố Nhi định giơ tay lên tát cho nhỏ thêm phát nữa thì cánh tay bất ngờ bị bắt lại
- Không muốn lịch sự với nhau phải không? Nói cho cô biết, chính bố mẹ cô mới không có học thức để con gái chạy ra đường làm ba cái chuyện nhục nhã như thế này đấy_ Quỳnh vênh mặt cãi lại, lấy hết can đảm nói ra những câu nói này vì trước giờ nhỏ không phải người chua ngoa. Nhưng mà kể ra khi dũng cảm đối mặt với khó khăn như thế này cũng bớt khó chịu phần nào. Ăn miếng thì trả miếng
Nói xong, Quỳnh hất tay Tố Nhi ra làm cô ta mất đà ngã xuống đất. Máu nóng bốc lên tận đỉnh đầu
- Chúng mày còn đứng đấy làm gì? Mau xông lên đập nó một trận cho tao
Câu nói vừa dứt, những cô gái trên xe bước xuống tiến về phía Quỳnh