Lại nói đến chuyện ngày hôm trước, khi phu nhân Phạm Oanh nghe Thiên Tỉ nói vậy, bà liền cùng 3 người bọn anh lên xe đi đến văn phòng làm việc của chồng. Mở cửa phòng, bà bỗng bắt gặp hình ảnh lẻ loi cô đơn trong chiều hoàng hôn của chồng mình. Khoan đã, cái bóng dáng thất bại này là của chồng bà sao?
Nghe thấy tiếng cửa mở, Hoàng Lân quay đầu nhìn, thì ra là vợ ông. Bà vẫn một mực hiền hậu như vậy nhỉ!
Ông thật sự đã nghĩ kĩ rồi, nghĩ thực kĩ rồi, là ông đã sai, sai hoàn toàn. Có phải bà rất giận ông hay không? Người vợ này đã bỏ qua cho ông rất nhiều lần, cũng chấp nhận cho ông có thêm tình nhân mà không một lời dị nghị. Một người vợ như vậy! Có phải là ông quá ngu ngốc hay không?
- Ông sao vậy?_ Bà Oanh nhẹ nhàng với chiếc váy tím, tay đeo túi xách bước đến cạnh ông
- Oanh, tôi xin lỗi bà. Tôi thất bại rồi, tôi nghĩ kĩ rồi. Tôi sai rồi, tôi.............
- Ừ! Tôi biết rồi, ông đừng nói nữa.
Bà hơi bất ngờ nhưng cũng rất hạnh phúc. Chờ đợi hơn chục năm. Cuối cùng ông cũng đã trở lại là người chồng bà toàn tâm toàn ý yêu thương.
Ông đã gục đầu trước bà. Người đàn ông này khi gục đầu trước ai đó thì chứng tỏ người trước mặt rất quan trọng.
Bà ôm lấy ông, mỉm cười.
Cuối cùng, ông đã đưa Thiên Tỉ cùng Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải tới nơi của Quỳnh, và mọi chuyện đã được giải quyết từ đó
____________________
- Quỳnh Quỳnh, em có sao không?_Phương Uyên mừng rỡ chạy ra túm tay Quỳnh sờ sờ khắp mặt rồi đến người. Hạnh động thái quá này làm cho ba anh phì cười
Cũng phải thôi, từ nhỏ cô đã mơ ước có một đứa em gái nhưng không thành. Giờ có Quỳnh, cô coi nhỏ như em gái ruột. Đương nhiên lạc phải thái quá!
- Em không sao!_Quỳnh nở một nụ cười xinh đẹp. Ác mộng đã qua rồi, mọi chuyện đã qua hết rồi. Bình yên rồi!
Bộ Trưởng Hoàng Lân đã đứng trước mặt nhỏ cúi gập người nói câu "xin lỗi". Thái độ ăn năm thành thật như vậy. Người ta nói, "đánh kết chạy đi chứ không bao giờ đánh kẻ chạy lại". Chuyện gì có thể bỏ qua thì bỏ qua luôn đi
Nhỏ sau khi được Phương Uyên xác định là không có tổn hại gì mới được thả về phòng. Hai ngày bị giam giữ, tuy là không bị hành hung nhưng áp lực thần kinh cũng khá mệt, nhỏ muốn đi tắm xong rồi đi ngủ một giấc
" Cốc cốc"
Tiếng gõ cửa phòng vang lên
- Mời vào_ Quỳnh từ trên giường bật dậy sửa sang lại quần áo đang xộc xệch
" Cạch" một tiếng, Thiên Tỉ từ từ bước vào, anh lặng lẽ kéo chiếc ghế ngồi xuống trước mặt Quỳnh
- Anh..........có chuyện gì à?_ nhỏ ngơ ngác nhìn anh hỏi
- Ờ........thì........em tính khi nào về nước?
- À! Anh muốn em về sớm thế sao?_ Quỳnh hơi bất ngờ về câu hỏi của Thiên. Ừm! Khá vội vàng, sao anh lại hỏi vậy nhỉ?
- Không có chuyện đó đâu. Chỉ là tôi muốn hỏi, sau khi rời khỏi đây, em sẽ ly hôn sao?
Mọi chuyện đúng thật là đã qua rồi! Vậy thì nhỏ sẽ muốn ly hôn. Anh không muốn. Anh cũng không thể chờ được nên mới vội vã rời khỏi phòng rồi chạy sang phòng nhỏ hỏi cho ra nhẽ
Anh sẽ níu kéo sao?
Quỳnh ngạc nhiên hiện lên mặt nhìn anh. Ánh mắt Thiên Tỉ có chút mất mát, nhỏ có thể cảm nhận. Bỗng nhỏ nhếch miệng lên tạo một đường cong nhè nhẹ
- Có thể không ly hôn, được hay không?
Ừ! Sau cái thời điểm suýt bị Hoàng Lân cưỡng đoạt. Trong đầu nhỏ luôn luôn chỉ có một hình dáng là anh. Nhỏ thừa nhận yêu anh, muốn ở cạnh anh hơn bất cứ ai
Bây giờ là đến lượt Thiên Tỉ ngạc nhiên. Ánh mắt anh trong phút chốc sáng lên rực rỡ, dựng thẳng người nhìn chằm chằm nhỏ ngồi trước mặt.
Quỳnh mới nói cái gì á? Không ly hôn? Vậy là Quỳnh chấp nhận anh! Không phải là đang mơ đấy chứ?
- Hay là không được?_Quỳnh nheo mắt nhìn anh, mãi mà không thấy anh trả lời, duy trì một bộ dạng kinh hỉ ( ngạc nhiên + vui mừng)
- Không! Được, đương nhiên là được. Chúng ta không cần ly hôn. Thực không cần