Lỡ Yêu Thanh Mai Trúc Mã

chương 9

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên giường lớn màu hồng, một đôi nam nữ nhiệt liệt quấn lấy nhau.

"Mau! Mau hơn một chút nữa..." Người phụ nữ bấu víu chặt trên người người đàn ông, trong miệng không ngừng tràn ra từng tiếng tiêu hồn thực cốt yêu kiều. "Đó... Đúng, chính là như vậy..."

Người đàn ông ra sức luật động lên, từng cái từng cái xâm nhập vùi sâu vào cô.

Đinh đương —

Chuông cửa chói tai tại thời khắc quan trọng này vang lên.

"Anh ta rốt cuộc có biết cái gì gọi là thức thời hay không?!" Tâm tình người đàn ông vô cùng ác liệt gầm thét ra tiếng.

"Chúng ta đừng để ý đến anh ta... Anh yêu, tiếp tục, đừng có ngừng." Người phụ nữ cũng nhíu nhíu mày, quyết định không để ý tới kẻ ngoài cửa.

Ai bảo anh ta làm hại bạn tốt của cô đi xa tha hương, ba tháng sau mới gửi tới một phong thư ngắn ngủn, phía trên chỉ có đôi câu ngắn ngủn nhắn lại —

Ở Mĩ tất cả mạnh khỏe, Mạc Niệm.

Nhìn một chút, đây là thái độ đối với bạn tốt sao?

Uổng công cô nàng lo lắng cho sự an nguy khi biết Hàn Thiếu Đồng mất tích như vậy, thậm chí còn phải cùng người yêu chịu đủ hành hạ tinh thần của người đàn ông ngoài cửa kia!

Chờ Hàn Thiếu Đồng trở lại, món nợ này cô nàng nhất định phải tính toán rõ ràng!

Nghe được người phụ nữ yêu mến kêu gọi, người đàn ông ngay lập tức ném kẻ đang gào thét bên ngoài ra sau ót, cố gắng tiến hành kế hoạch lớn "tạo người”.

Đinh đương đinh đương —đinh đương đinh đương —

Nhưng là, còn không có nghe được tiếng la kiều mỵ, tiếng chuông liên tục vang lên. Lần này, đến phiên người phụ nữ không nhịn được nảy sinh ác độc.

"Tên chết tiệt kia, em không thể không làm thịt anh ta!" Người phụ nữ nảy ra thần lực đẩy người đàn ông trên người ra, khiến anh không ngừng lăn xuống giường, mình thì dùng drap trải giường bao phủ thân thể trần trụi, giận đùng đùng ra mở cửa.

"Lương Mỹ Cơ, nói cho tôi biết Tiểu Đồng ở nơi nào. Cô nhất định biết cô ấy đang ở nơi nào!" Đã đi tìm Hàn Thiếu Đồng toàn bộ ba tháng, Thượng Quan Thiên giọng điệu hết sức bất thiện ra lệnh.

"Tôi là cái gì phải nói cho anh?" Lương Mỹ Cơ đôi tay chống eo, tuyệt không để ý bả vai trần trắng như tuyết hiện ra ở trước mặt người khác. "Cũng là bởi vì cái người đàn ông khốn kiếp này, Tiểu Đồng mới có thể đi xa tha hương! Muốn tôi nói cho anh biết, không có cửa đâu!"

Đột nhiên, một người đàn ông khác đem áo sơ mi to mặc vào trên người cô nàng, đem da thịt phơi bày bên ngoài gói lại một tấc không lộ, không cho phép người của mình biểu diễn "từ thiện" trước mắt người đàn ông khác.

"Đại Hùng, anh mau đuổi anh ta đi, chúng ta trở lại trên giường tiếp tục." Đẩy người yêu một cái, Lương Mỹ Cơ nhìn chằm chằm Thượng Quan Thiên.

Đại Hùng hoàn toàn không để ý tới người phụ nữ nhỏ xinh bên cạnh, khơi lên mày rậm, tự mình hỏi người bạn học cùng lớp cấp trung học phiền phức này: "Nếu là tôi cho cậu biết Hàn Thiếu Đồng ở nơi nào, cả đời này cậu cũng sẽ không trở lại phá chúng tôi?"

Lại nhiều lần bị tên đàn ông chưa từ bỏ ý định này cắt đứt "Chuyện tốt", Đại Hùng cảm thấy mình bởi vì chưa thỏa mãn dục vọng mà sắp điên!

"Tôi đáp ứng." Thượng Quan Thiên gật đầu.

"Này! Đại Hùng, anh không thể nói cho anh ta biết Tiểu Đồng ở nơi nào..." Lương Mỹ Cơ dùng sức kéo cánh tay tráng kiện của Đại Hùng, tính toán kéo anh vào trong nhà, không để cho anh tiết lộ hành tung của Hàn Thiếu Đồng, nhưng là anh quá to con cô hoàn toàn kéo không nhúc nhích. "Đại Hùng —"

"Cô ấy đang ở Mĩ." Bất kể tiếng thét chói tai chết người của cô, Đại Hùng nói: "Lấy lực ảnh hưởng của cậu ở Mĩ, cậu tìm cô ấy vô cùng dễ dàng chứ?"

"Cám ơn, Đại Hùng." Lấy được đáp án mong muốn, Thượng Quan Thiên cũng không lưu luyến nhiều, khẽ vuốt cằm sau đó liền xoay người đi.

"Đại Hùng, cái người ngu ngốc này! Làm sao anh có thể nói cho anh ta biết Tiểu Đồng ở nơi nào?" Dùng sức đóng cửa lại, Lương Mỹ Cơ thở phì phò chất vấn: "Nếu Tiểu Đồng biết là anh nói cho anh ta biết, Trời ạ! Cô ấy nhất định sẽ hận chết em... Trời ạ!"

"Nói cho anh ta biết, về sau anh ta cũng sẽ không trở lại phá rối chúng ta." Lý do của anh vẫn luôn rất rõ ràng. "Hơn nữa chúng ta cũng không bị khảo nghiệm của anh ta hành hạ tinh thần."

Lời tuy để ý tới, nhưng Đại Tiểu Thư cô không chấp nhận.

"Cái người sắc dục Huân tâm Đại Sắc Lang này, anh cũng biết đều là bởi vì anh ta, Tiểu Đồng mới... Này này, anh làm cái gì?" Một đống lớn lời nói bất mãn còn nói không xong, cô nàng liền bị chặn ngang khiêng lên, giắt trên bả vai của anh, cặp mông tròn trịa cao cao nổi lên.

"Làm chuyện ân ái." Anh không chút nào suy tính nói ra chuyện bản thân vẫn luôn muốn làm.

Người phụ nữ này, lại dám dưới tình huống ở trên người chỉ có một cái drap giường chạy đến mở cửa, tuyệt không suy tính đến tâm tư đàn ông của anh.

Nếu không phải là biết Thượng Quan Thiên đối với Hàn Thiếu Đồng có hứng thú, những người phụ nữ khác ở trong mắt của anh ta tất cả đều không phải phụ nữ, anh nhất định sẽ cùng với anh ta đánh nhau một trận.

"Em không cần!" Người ngọc giắt trên vai anh mãnh liệt kháng nghị, giãy giụa uốn éo người. "Em mới không cần làm với tên phản đồ... A! Tên đáng chết, anh dám can đảm đánh cái mông tôi?"

Mặc dù lực đánh tuyệt không nặng! Nhưng cũng làm thương tổn sự tự ái phái nữ cao quý của cô nàng.

"Em quá ồn rồi." Đại Hùng đổi thành ôm, ôm cô nàng trở về trong phòng, một cước đá lên cánh cửa, thuận tay ném cô nàng lên trên giường lớn mềm mại.

"Đại Hùng, tôi với anh quyết đấu rõ ràng... Ưm..."

Đang cao tiếng kháng nghị, đột nhiên bị đôi môi nóng xuất hiện che lại.

"Em lại dám đẩy anh xuống giường?" Tự ái phái nam của anh cũng nhận được đả kích không nhỏ. Sau đó, anh cố gắng đem lấy âm thanh của cô biến thành từng tiếng vui thích ngâm thân, vang vọng nho nhỏ ở trong phòng...

Mong đợi thật lâu, mùa xuân rốt cuộc lại tới.

Tất cả mọi người cởi áo khoác ngoài ra, thay áo lông thật mỏng, chỉ có Hàn Thiếu Đồng sợ lạnh nhất định không chịu cởi áo khoác ngoài thật dầy xuống, kiên trì mặc nó ở trên đường rêu rao khắp nơi.

Cô lấy ánh mắt vô tội đáng thương, khiến Phương Như Lãnh không cách nào thật đang tâm ép cô cởi áo khoác ngoài xuống, nhiều lần khuyến cáo không có hiệu quả, Phương Như Lãnh cũng bỏ qua.

Kể từ lần trước cùng Bà Lão tán gẫu về sau, Hàn Thiếu Đồng không thể ở nhà Phương Như Lãnh ăn không ở không, nên ngày ngày đến sạp hàng nhỏ của Bà Lão trình diện.

Trên danh nghĩa là giúp một tay coi chừng quán sách nhỏ, trên thực tế cũng là đi theo Bà Lão cùng nhau xem chuyện xảy ra mỗi ngày tại trong phi trường.

Bất tri bất giác đã qua ba tháng sống ở Mĩ, ban đầu cô không nói tiếng nào chạy đến Mĩ, thật dọa sợ không ít người, trong đó dĩ nhiên bao gồm sự quan tâm của cô bạn Lương Mỹ Cơ.

Chỉ là, Hàn Thiếu Đồng không có ý định trở về nhanh như vậy, mỗi ngày đợi tại quán sách nhỏ nhìn đám người, cũng hết sức thích ý. Trong vòng ba tháng, cô đã nhìn thấy rất nhiều người trải qua.

Điều duy nhất làm lòng cô khổ não là Bà Lão tựa hồ vô cùng thích cô, hi vọng cô trở thành cháu dâu nhà bà, mỗi ngày nhìn thấy cô, liền không ngừng nói ưu điểm của cháu trai bà với cô.

"Cháu gái à, Cháu trai của bà mặc dù lạnh lùng một chút, nhưng dáng dấp không tệ, rất nhiều người phụ nữ đều rất ưa thích nó. Hơn nữa tuổi của nó với con không sai biệt lắm, nên rất xứng với con. Như thế nào, có hứng thú sao?"

"Bà bà..." Hàn Thiếu Đồng bất đắc dĩ kêu.

"Bà nói này tiểu Đồng, người đàn ông trên tạp chí có cái gì tốt? Tại sao con không chịu quên cậu ta, tiếp nhận cháu của bà? Cháu của bà thật rất tốt, dáng dấp lại đẹp trai, lại hiếu thuận với bà già này. Mặc dù nó không quá yêu thích ông lão nhà ta, chỉ là người đã chết, lại nói cũng không có gì dùng..." Lão Bà Bà có chút cảm khái.

"Bà ơi... con... Không có biện pháp..." Vừa nghĩ tới Thượng Quan Thiên, cô không cách nào không thể không cảm thấy đau lòng. Cô không cách nào quên anh, không cách nào không tiếp tục thương anh.

Thượng Quan Thiên — người đàn ông cô yêu lại làm cô đau lòng.

"Thôi được rồi, Bà không nói, tránh cho con lại khóc nữa, người khác còn tưởng rằng bà lão này đây khi dễ con!" Bà Lão khoát khoát tay, không dám nói tiếp, một bộ dáng vẻ lại chọc cười Hàn Thiếu Đồng vốn là tâm tình đang nặng nề.

"Sẽ không á! Bà ơi bà là người rất tốt!" Hàn Thiếu Đồng điềm điềm nói, làm Bà Lão mở cờ trong bụng.

"Cái người này miệng mồm thật là ngọt, luôn là để cho bà lão này vui vẻ." Bà Lão cười ha hả lắc đầu một cái, khóe mắt nhìn thấy một hình dáng quen thuộc thì nụ cười trong mắt càng đậm. "Tiểu Đồng, nếu bây giờ người đàn ông kia tới tìm con, con sẽ làm sao?"

"Con..." Hàn Thiếu Đồng há mồm, thật lâu không trả lời được câu hỏi của Bà Lão, cuối cùng chỉ có thể lắp bắp nói: "Con... Cũng không biết."

"Nói như thế nào đây?" Lão Bà Bà tiếp tục hỏi.

"Con... Thương anh ấy, nhưng là... Cùng anh ấy cách xa nhau quá, chúng con căn bản cũng không có thể ở cùng nhau được." Cô khẽ thở dài "Hơn nữa, anh ấy không yêu con."

Đây mới là điều quan trọng nhất.

"Em chưa bao giờ hỏi, sao biết anh không thương em?" Một giọng đàn ông quen thuộc, khàn khàn vang lên ở sau lưng Hàn Thiếu Đồng.

Cô không muốn xoay người, chỉ sợ thanh âm kia xuất hiện là bởi vì trong lúc cô đang rất nhớ anh mà nghe nhầm. Nước mắt nổi lên hốc mắt, cô ngây ngốc nhìn về phía Bà Lão.

Bà Lão cười nhẹ nhàng nhìn tới trước cô, trong mắt có một tia ấm áp. "Đi đi, nó đợi con đã lâu. Bà Lão này có thể làm chứng đó!"

"Con không dám..." Hàn Thiếu Đồng lắc đầu một cái, lần đầu tiên phát giác là mình không có dũng khí như vậy.

Bà Lão bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng "Daniel, người tình nhỏ của con không dám quay đầu lại nhìn con, sợ con chẳng qua là ảo ảnh mà thôi. Con mau chạy tới đây ôm con bé, để cho con bé phục hồi tinh thần lại đi!" Bà thương yêu nói.

Thượng Quan Thiên nghe vậy tiến lên, đem cái người đang đứng cứng ngắc kéo vào trong ngực. "Anh rất xin lỗi, anh nên tin tưởng em, không nên hiểu lầm em, anh không nên làm ra cái loại chuyện không bằng cầm thú kia đối với em, cầu xin em tha thứ cho anh, được không?"

Anh đang bên tai của cô nói nhỏ, đôi tay ôm cô thật chặt ở trước ngực, không bao giờ để cho cô rời khỏi mình nữa.

"Em... anh..." Thân thể bị anh kiềm chặt, cô không thể không tin tưởng anh xác thực là chân thật, anh thật sự tìm đến mình...

"Tha thứ cho anh, là anh sai rồi." Anh vì van xin sự tha thứ của cô, cũng không cần tự ái đàn ông nữa. "Anh không thể không có em, những ngày em không ở bên cạnh anh, nơi muốn đi về cũng không có, cho nên, cầu xin em đừng rời anh đi."

Giọt lệ ấm áp cũng không nhịn được nữa, rơi xuống gương mặt, cô cắn chặt cánh môi đến không còn chút huyết sắc nào, không nói một câu.

Ghét! Tại sao anh có thể nói chút lời nói dụ dỗ này? Tại sao anh có thể dùng cái loại thủ đoạn hèn mọn này đến xin cô tha thứ? Lòng của cô bắt đầu mềm đi.

"Không thể..." Cuối cùng cô vẫn là lắc đầu một cái, cự tuyệt anh.

"Tại sao? Chỉ vì anh..."

"Không phải, bởi vì chúng ta có khoảng cách quá xa."

"Có ý tứ gì?" Thượng Quan Thiên nhăn lại đôi mày.

"Anh là người thừa kế đời thứ ba của tập đoàn, đồng thời trong giới tư pháp cũng là..."

"Ba anh là con nuôi." Thình lình, Thượng Quan Thiên nói ra sự thật kinh người. "Ông là do ông nội anh nuôi dưỡng để tiếp nhận xí nghiệp. Cho nên chính thức mà nói, anh chưa tính là người thừa kế đời thứ ba của tập đoàn. Về phần danh xưng người đứng đầu giới tư pháp, nếu em cho là việc này kéo dài khoảng cách giữa chúng ta, như vậy ngày mai anh sẽ thông báo với các tạp chí báo chí lớn, tuyên bố chính thức về hưu, không bao giờ giao thiệp với giới tư pháp nữa."

Nhiều vinh dự cùng tài phú hơn nữa, so ra cũng kém người trong ngực. Vì cô, anh có thể cái gì cũng không muốn, chỉ cầu cô ở lại bên cạnh mình.

"Anh..." Cô rưng rưng quay đầu lại nhìn khuôn mặt phong trần mệt mỏi của anh, "Anh trở nên thật là tiều tụy..."

Mặt của anh thật gầy quá, cô không nhịn được đau lòng lau mặt của anh.

"Ở lại bên cạnh anh, chỉ vì em, anh cái gì cũng nguyện ý." Anh đè lại tay của cô, cảm thụ giống như tay cô gầy đi không ít.

Một hơi ngăn ở ngực, cô vô lực lắc đầu một cái "Không đáng giá, căn bản em cũng không đáng giá để anh làm như vậy..." Vì cô, anh buông tha tất cả, cô căn bản cũng không đáng giá.

"Toàn thế giới, trừ em ra, không còn có người đáng giá để anh làm như vậy. Em là tất cả của anh, không có em, thế giới này đối với anh mà nói cũng không có ý nghĩa." Anh từng chữ từng câu nói, mang theo tất cả tình ý thật lòng của anh. "Chỉ cần em ở lại, cũng đừng rời khỏi anh nữa, anh có thể cái gì cũng không muốn."

"Anh thật ngu ngốc..." Từng chữ từng câu của anh khắp nơi đả động lòng của cô, nay cô không cách nào kháng cự tình ý này.

Đây là anh đã từng nói qua với cô "Anh yêu em, em là mạng sống của anh."

Anh hoàn toàn phá vỡ tan lý trí cuối cùng của cô, cô cũng không kềm nén được nữa xông về trước, hai tay choàng lên gáy của anh, đem khuôn mặt đẫm nước mắt vùi sâu vào ngực của anh, không còn ngôn ngữ nào để nói.

Thì ra là, anh đã sớm thừa nhận yêu mình...

Tinh thần cô hoàn toàn khôi phục, không thể tiếp tục băn khoăn, chỉ muốn cả đời ở bên cạnh anh.

Cô quả thật rất vô dụng, nhưng cô lại có nguyện ý vì anh, một lần nữa bỏ đi nỗi sợ hãi khi bị ném bỏ.

Vì anh, cô nguyện ý cởi ra tâm kết của mình, không hề cố chấp nữa; cô nguyện ý mở miệng thừa nhận thật ra thì cô cũng thương anh.

Đúng vậy, cô thật thương anh.

Trên mặt cô hiện đầy nước mắt, ở trong lòng anh lộ ra một nụ cười nhàn nhạt hạnh phúc.

Anh hài lòng ôm chặt cô, nhẹ dụ dỗ ở bên tai cô mà nói nhỏ: (Edit bởi Diễn Đàn Lê Quý Đôn) "Em còn không có nói với anh là em yêu anh." Anh đã nói ra rồi, không phải cô cũng nên "Trả lễ lại" đối với anh nói lại một lần hay sao?

Nghe vậy, cô cười nhẹ một tiếng, cho rằng anh tính còn trẻ con.

Nhưng cô vẫn cố tình không nói, cố ý muốn tâm trí anh nhộn nhạo khó nhịn.

"Tại sao không nói? Chẳng lẽ em không yêu anh?" Dù biết rất rõ ràng lòng của cô, nhưng anh vẫn hết sức cố chấp với một câu nói yêu kia.

Lúc này, Bà Lão cũng không nhịn được bật cười.

"Bà nội, thế nào mà bà cũng cười con?!" Thượng Quan Thiên rất vô tội nhìn về bà nội mà anh kính trọng. "Còn nữa.... Bà nội, tại sao bà không nói cho con, Tiểu Đồng ở nơi này? Con đã tìm cô ấy suốt ba tháng nay."

"Ha ha ha, Bà lớn tuổi, không nhớ nổi con bé là người bạn thanh mai trúc mã của con. Hơn nữa, trong nhật ký của con tấm hình kia là chụp bảy năm trước, Tiểu Đồng trở nên xinh đẹp như vậy, bà già này làm sao nhớ được?" Bà lão thoải mái một hai đem tội danh tri tình bất báo được duy trì mà đẩy sạch. (cụm từ này ta cũng k hiểu)

Bà nội?

Đang ở trong ngực Thượng Quan Thiên, Hàn Thiếu Đồng nghe anh đối với bà lão gọi như thế, nhất thời ngây dại. Cô ngây ngốc ngẩng đầu lên, qua lại dò xét hai bà cháu.

"Bà nội?"

"Đúng vậy a, cháu gái, Daniel chính là cháu nội của bà." Bà Lão rộng rãi gật đầu một cái.

Khuôn mặt Hàn Thiếu Đồng lập tức như dính vào một rặng mây đỏ. Trước đó đã không hề băn khoăn mà nói ra cho Bà biết tình cảm của cô đối với Thượng Quan Thiên, vì Bà cũng không nhận ra Thượng Quan Thiên nên cô vạn lần không nghĩ tới, Bà lại là bà nội của Thượng Quan Thiên.

"Cháu gái, yên tâm đi! Bà sẽ không nói với nó." Bà Lão dí dỏm mà nháy mắt mấy cái với Hàn Thiếu Đồng.

Thượng Quan Thiên muốn hỏi tới, lại bị một đám ký giả thình lình xuất hiện bao bọc vây quanh, một tay anh vòng chắc Hàn Thiếu Đồng, thân thể thon dài rắn chắc đem bà nội tuổi già nua bảo hộ ở phía sau.

"Thượng Quan tiên sinh, có lời đồn đãi anh muốn dời chiến lược đến Á châu, xin hỏi có phải là thật hay không?"

"Thượng Quan tiên sinh, mời đáp lại một chút đi!"

Tất cả vấn đề, Thượng Quan Thiên đều không đáp lại, chỉ cảm thấy chán ghét.

"Xin lỗi, tôi không muốn trả lời bất cứ vấn đề gì. Xin cho chúng tôi rời đi." Anh bước qua đám ký giả bao bọc vây quanh, anh thật luôn nhức đầu đối với lòng tham của bọn họ.

"Thượng Quan tiên sinh, xin hỏi anh với tiểu thư Phương Đông trong ngực anh có quan hệ gì?" Một ký giả tinh mắt nhìn thấy Hàn Thiếu Đồng trong ngực anh.

Ký giả vô tình hỏi vấn đề này làm Thượng Quan Thiên đột nhiên nghĩ đến một phương pháp khiến Hàn Thiếu Đồng cũng không thể rời bỏ anh nữa.

Anh rộng rãi giới thiệu người phụ nữ trốn ở trong ngực "Cô ấy là Hàn Thiếu Đồng, là vị hôn thê của tôi, chúng tôi sắp kết hôn."

Lời tuyên bố của anh làm đèn flash không ngừng nhấp nhoáng.

"Thượng Quan tiên sinh, xin hỏi anh vẫn cự tuyệt thiên kim danh giá theo đuổi, chính là vì vị tiểu thư này sao?"

"Thượng Quan tiên sinh, lúc trước mục đích anh đến Đài Loan, cũng là vì vị tiểu thư này sao?"

"Đúng vậy." Thượng Quan Thiên than thở, để người tại trường quay ghi chép trực tiếp về sự si tình của anh, vô tình quên đi hoàn toàn sự uy hiếp trước kia của anh.

"Thiếp mời tôi sẽ gởi cho các vị, đến lúc đó xin các vị đến dự." Nói xong, lần đầu ở trước màn ảnh anh lộ ra một nụ cười hạnh phúc.

Cái nụ cười này, lại đưa tới một hồi đèn flash.

"Đợi chút" Nữ chính hếch chân mày lên, lấy giọng Anh ngữ chuẩn xác hỏi ngược lại: "Thượng Quan tiên sinh, xin hỏi tôi có đáp ứng muốn gả cho anh sao?"

Chuyện Thượng Quan Thiên bị mỹ nhân Phương Đông từ chối, chợt tạo thành tiếng vang ở giới thượng lưu.

Vì Thượng Quan Thiên mà tất cả thục nữ danh giá khắp nơi mỗi ngày gọi điện thoại đến nhà họ Thượng Quan, muốn"An ủi" Thượng Quan Thiên đồng thời trở thành "Người thứ nhất được đề cử".

Thượng Quan Thiên tức giận muốn tháo gỡ hết dây điện thoại, chấm dứt tất cả các cuộc gọi quấy rầy — đáng tiếc, vì mệnh lệnh của mẹ, anh không cách nào được như ý nguyện.

Càng làm lòng anh phát điên là, Hàn Thiếu Đồng bởi vì chuyện anh còn chưa có cầu hôn với cô đã tự tiện tuyên bố tin cưới mà tức giận không thôi, cả ba ngày nay cứ gần gũi bà Thượng Quan, thậm chí ngay cả buổi tối cũng quấn quýt muốn ngủ cùng bà.

Mà bà Thượng Quan khi biết con trai sắp cưới vợ chính là Hàn Thiếu Đồng thì quả thật hưng phấn đến không cách nào ngủ được.

Hai người phụ nữ vô tình bỏ rơi chồng cùng chồng tương lai của mình, tự mình tán gẫu không ngừng, cảm thụ niềm vui sướng khi gặp lại, tựa hồ muốn bổ sung hoàn toàn cho bảy năm đã mất.

Hơn nữa Bà Nội quấy rối kia, có lúc còn có thể đụng lên một cước, giúp đỡ Hàn Thiếu Đồng lạnh nhạt anh.

Rốt cuộc, đến ngày thứ tư, anh cũng không chịu được nữa xông vào phòng làm việc của cha, sau đó đem một đám thuộc hạ đang giương mắt nhìn mà đuổi ra khỏi phòng làm việc, liền không lớn không nhỏ ra lệnh cho cha tối hôm nay giữ chặt vợ yêu của mình, đừng làm cho Hàn Thiếu Đồng có cơ hội bắt được bà.

"Cha phải dùng lý do gì ngăn cản bà ấy?" Khóe môi Thượng Quan tiên sinh thoáng hiện lên nụ cười như được xem trò vui, tựa hồ không có ý nguyện giúp một tay.

"Nếu cha nghĩ đến tuổi vẫn muốn ngồi ở cái vị trí tổng giám đốc này, vậy cha cứ tiếp tục thờ ơ lạnh nhạt đi!" Thượng Quan Thiên lạnh giọng uy hiếp.

"Con đã chịu tới công ty hỗ trợ cha sao?" Thượng Quan tiên sinh mừng rỡ hỏi.

Nếu đúng như vậy, ông dư lực quấn bà xã của mình, hơn nữa bà đã lạnh nhạt ông mấy ngày rồi.

"Không!"

"Vậy con đừng vọng tưởng." Không tới giúp ông còn dám can đảm ra lệnh cho ông à? Nằm mộng!

"Chẳng qua con có thể đáp ứng cha, về sau muốn con trai hoặc con gái con tới công ty giúp cha." Thượng Quan Thiên nói lên một phương án khác.

"Đừng nghĩ." Chờ con trai hoặc con gái của anh lớn lên, không phải ông còn đợi thêm hai mươi năm sao? Thượng Quan tiên sinh không ngu xuẩn như vậy. "Chỉ cần con qua đây giúp cha, cha liền giúp con, hơn nữa còn giúp con đối phó bà nội. Nếu không, tự con suy nghĩ biện pháp đi."

Thượng Quan Thiên cắn răng, đối với người cha thừa dịp cháy nhà hôi của oán hận không dứt. "Được, con đáp ứng cha. Chỉ là cha nhất định tuân thủ cam kết."

"Cha sẽ nhường con ở đây học tập nửa năm bên cạnh cha, sau đó con nhất định lấy thực lực của mình chứng minh con có thể tiếp quản công ty." Vậy ông mới có thể tự do theo sát bà xã đi du lịch khắp nơi.

"Có thể." Vì Hàn Thiếu Đồng, Thượng Quan Thiên đáp ứng điều ước bất bình đẳng này.

Đây tất cả, chỉ vì cô — anh yêu cô.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio