Ngày hạ chí hôm đó, Phạm Nhân Kiệt đột nhiên rất hào phóng, mời mấy người bạn, kể cả Tôn Hành, Tiền Huyền Nghĩa đã lâu không liên lạc đi xem kịch.
Tuy đang là loạn thế nhưng rạp hát Lan Huệ Tây Nam vẫn giăng hoa kết đèn như trước, khách khứa tràn ngập doanh môn. ()
Các quý ông đến xem hoặc mặc âu phục chống gậy kiểu Tây, hoặc mặc áo dài phe phẩy cây quạt, đưa các quý cô hoặc đoan trang hiền thục hoặc kiều mị hiện đại tới, phong độ mà nghênh ngang đi vào rạp hát, phía sau hơn phân nửa còn có tôi tớ, cầm theo lẵng hoa thắt lụa hồng.
Tiếng hoan hô vang lên từng hồi, cười nói oanh oanh yến yến, nào có chỗ nào nhìn ra được bóng dáng nước mất nhà tan?
Đổng Chi Hiệp thở dài: “Thương nữ không biết hận mất nước, hôm nay tôi mới hiểu được lí lẽ này.”
Tôn Hành nhìn trái nhìn phải “Có điều gian chúng ta đang ngồi đây chính là nhã tọa, lần này Phạm huynh tốn kém rồi.”
Khâu Giác Phi bận ôn chuyện với Tiền Huyền Nghĩa, người sau trong tay còn cầm theo quyển sách, ngồi trong rạp hát phồn hoa thật không hợp chút nào.
“Đúng vậy, tôi đã nghĩ kĩ rồi, nếu muốn hưng quốc, trước hết phải có mũi nhọn kĩ thuật, khoa học hiện đại,” Hai mắt Tiền Huyền Nghĩa sáng bừng lên, “Mà đứng đầu thế giới, Mỹ đang dẫn trước.”
“Đều đã chuẩn bị xong hết rồi sao?” Khâu Giác Phi thấp giọng hỏi.
Tiền Huyền Nghĩa gật đầu: “Thừa dịp đường biển Hương Cảng khơi thông, tôi định ngồi thuyền từ Hương Cảng đi tới, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, cuối năm này chắc chắn sang được tới.” ()
“Chúc mừng chúc mừng.” Khâu Giác Phi chân thành nói.
Hai người Giang Sầu Dư và Phạm Nhân Kiệt đều không nói một lời, có điều một người là do trước nay đều ít nói, Phạm Nhân Kiệt thì lại có chút dị thường.
Chỉ thấy cậu ta im lặng chăm chú nhìn lên đài, như có vô hạn chờ mong.
“Sắp bắt đầu rồi!” Cậu ta đột ngột quát lên.
Mấy người đang nói chuyện sôi nổi thoáng chốc im lặng, chỉ thấy các lão tiên sinh mặc bố sam đã ngồi xuống sau sân khấu, trong tay cầm các nhạc cũ thổi hát đàn kéo. ()
Giang Sầu Dư thở dài, hồi ở Bắc Bình, đi rạp hát chính là sự tra tấn lớn nhất đối với cậu.
“Hôm nay diễn gì thế?” Đổng Chi Hiệp lễ phép hỏi.
Trong mắt Phạm Nhân Kiệt cực kì cuồng nhiệt: “Đào hoa phiến.”
Mấy người còn lại trên mặt đều tiu nghỉu, chỉ có Khâu Giác Phi mặt mày mờ mịt nhìn Giang Sầu Dư: “Là cái gì?”
Khâu Giác Phi từ nhỏ đã không thích văn thơ nghệ thuật, đừng nói tới mấy vở kịch thế này, ba trăm bài thơ Đường khéo cũng không thuộc hết, Giang Sầu Dư nhẹ nhàng giải thích: “Thời nhà Minh, ở Nam Kinh có nghĩa kỹ Lý Hương Quân, tình đầu ý hợp nên thành thân với Phục xã sĩ tử Hầu Phương Vực, sau Sùng Trinh đế treo cổ ở Môi sơn, sử sách chép Dương Châu mất, Hầu Phương Vực đào vong, sau đó Lý Hương Quân tự hủy dung mạo, máu bắn lên cánh hoa đào, về sau cuối cùng nàng cũng gặp lại Hầu Phương Vực, cuối cùng thấu hồng trần, xuất gia…”
Khâu Giác Phi càng nghe càng mơ hồ: “Dừng dừng dừng, nhân vật chính rốt cuộc là ai?”
Giang Sầu Dư bĩu môi: “Đều đang nói tới Lý Hương Quân mà.”
“Tóm lại, cậu cứ xem là biết.”
Hóa trang lên sân khấu, một tuồng hay lên đài.
Trên đài, sinh đán tịnh mạt, y hương tấn ảnh, ly hợp bi hoan đoạn tẫn nhân tràng.
Dưới đài, Giang Sầu Dư lại chỉ chăm chú trộm ngắm Khâu Giác Phi, dưới ánh sáng mờ nhạt, mỗi dáng vẻ: một cái nhíu mày, một cái đưa mắt tựa như đều thắng hẳn người trên đài, muôn vàn kiều diễm, vô hạn cảnh xuân.
Lúc tài tử giai nhân phong hoa tuyết nguyệt, ôn tồn lưu luyến, Khâu Giác Phi có vẻ hứng thú, mà khi cả triều văn võ mặc áo tang, tiếng khóc động trời, anh lại cắn chặt răng, môi mím thành một đường thẳng tắp.
“Cung xa xuất, miếu xã khuynh, phá toái trung nguyên phí chỉnh. Dưỡng văn thần duy ác vô mưu, hoạn vũ phu cương trường bất mãnh; đáo kim nhật sơn tàn thủy thặng, đối đại giang nguyệt minh lãng minh, mãn lâu đầu hô thanh khốc thanh.” ()
Thần tình anh lạnh lùng, từ đáy mắt lộ ra từng đợt hận ý nhè nhẹ, làm trong lòng Giang Sầu Dư không khỏi cả kinh.
Anh lúc vui vẻ trào dâng lại hàm hậu thuần lương, đây là bộ dáng Giang Sầu Dư chưa từng nhìn thấy ở anh.
Trên đài, Hầu Phương Vực thất tha thất thểu, từng chữ mang huyết lệ: “Song thân tại, song thân tại, tín âm vị chuẩn; phong yên khởi, phong yên khởi, tử tang bán tổn. Dục quy, quy đồ nan vấn. Thiên nhai hà xử mê, tương thân chẩm ẩn. Kì lộ cùng đồ, thiên hôn đích ám.” ()
Dưới đài Phạm Nhân Kiệt lại si si mê mê, thất điên bát đảo.
Đổng Chi Hiệp khẽ đụng nhẹ vào người Giang Sầu Dư, nói ra tâm sự trong lòng cậu: “Cậu có cảm thấy Phạm Nhân Kiệt có điểm không ổn không?”
Giang Sầu Dư ngẩn người: “Có lẽ là nhớ tới cảnh ngộ của bản thân, thế nên mới cảm thấy đồng cảm?”
“Tuyệt không phải,” Đổng Chi Hiệp có chút do dự, lại đè thấp giọng, “Cậu không biết, Phạm Nhân Kiệt ngày nào trong phòng cũng nhắc tới xướng từ của Hầu Phương Vực, đều sắp điên rồi.”
Giang Sầu Dư híp mắt đánh giá tiểu sinh tô son trát phấn trên đài, có chút không chắc chắn: “Đó là nam nhân?” ()
Trong mắt Đổng Chi Hiệp ít nhiều có chút khinh thường: “Đương nhiên, đó chính là Hàn Minh Chi vừa chạm là bỏng tay ở Côn Minh hiện nay, không chỉ không chịu diễn kịch cho quân Nhật, sau khi chạy trốn tới Côn Minh, mọi người đều nói cậu ta nghĩa bạc vân thiên.”
“Dù sao cũng là con hát.” Giang Sầu Dư hờ hững nói.
“Con hát thì con hát, thực ra cũng không sao cả,” Đổng Chi Hiệp thở dài, “Long Dương chi phong, từ cổ đã có, nếu chỉ là nhất thời muốn chơi bời, cũng coi như là phong lưu phong nhã, chỉ là tôi thấy dáng vẻ này của Phạm huynh, hơn phân nửa đã coi là thật, nhập diễn, lại không thoát ra được.”
Giang Sầu Dư cười cười: “Nào có chuyện như vậy, hoa rơi vô ý, cậu nói nước chảy nhất định sẽ có tình sao?”
Giọng nói của họ ngày càng lớn, Phạm Nhân Kiệt quay đầu lại: “Các cậu câm miệng!” Vẻ mặt dữ tợn giống như quỷ dạ xoa.
Đổng Chi Hiệp cười khổ: “Đấy, phạm vào kiêng kị của người ta rồi.”
Tiểu sinh trên đài có vẻ chú ý tới động tĩnh dưới đài, chỉ lười biếng nhìn lướt qua, khóe mắt đầy xuân ý, tình ý nơi cuối mày câu hồn Phạm Nhân Kiệt đi xa. ()
Giang Sầu Dư nhắm mắt lại, muốn quên hết sạch những tâm tư lung tung rối loạn, lại không thể bỏ qua được những xướng từ y y nha nha triền miên bá đạo chui vào trong tai.
“Hắn tránh họa bên ngoài, chẳng biết đi đâu; nếu ba năm cũng chưa về, ngươi cũng sẽ chờ hắn ba năm sao?”
“Sẽ chờ hắn ba năm, cho dù có chờ hắn mười năm, sẽ chờ hắn trăm năm, không gả cho người ngoài.”
Giang Sầu Dư vẫn không nhịn được thở dài: “Đồ ngốc.” Cũng không biết rốt cuộc là đang nói cho ai nghe.
Cuộc rồi cũng tan, mọi người im lặng đi trên đường, chưa ai mở miệng nói.
“Phạm Nhân Kiệt đâu, không đi chung với chúng ta cùng về sao?” Khâu Giác Phi hỏi.
Đổng Chi Hiệp và Giang Sầu Dư đưa mắt nhìn nhau: “Hình như tới Hàn phủ làm khách rồi.”
“Hàn phủ?”
“Aiz… thôi, Khâu lão đệ cậu đúng là ngây thơ, chuyện này làm tôi sốt ruột chết, biết nói với cậu thế nào?” Đổng Chi Hiệp rung đùi đắc ý, lập tức đi lên phía trước.
Khâu Giác Phi lại nhìn Giang Sầu Dư: “Rốt cuộc làm sao vậy, vừa mới nãy vẫn còn tốt mà.”
Giang Sầu Dư nói toạc sự thật: “Phạm huynh có vẻ đã phải lòng một đào kép.”
“Ồ, chuyện này mới đấy.” Khâu Giác Phi nhướng mày, cười xấu xa, “Phạm huynh tuy không giống tài tử phong lưu, có điều đây cũng là chuyện bình thường mà, Lý Hương Quân kia cũng không tồi.”
Giang Sầu Dư lắc đầu: “Không phải là Lý Hương Quân, là Hầu Phương Vực…”
Khâu Giác Phi dừng chân, cười gượng: “Vậy sao?” Anh không nhắc tới đề tài này nữa, cũng không nói gì thêm.
Trong khoảng không tĩnh lặng, nhất thời chỉ còn nghe được tiếng bước chân của hai người.