Khâu Giác Phi không nói gì, Đổng Chi Hiệp lắc đầu, ý bảo mọi người ra cửa rồi lại nói.
Đoàn người đi trên đường, Đổng Chi Hiệp mới giậm chân mở miệng, vành mắt cũng đỏ lên: “Thật là thảm, mới vừa rồi tôi nghĩ, Phạm Nhân Kiệt kể cả có làm sai mọi chuyện, hẳn cũng không nên chết như thế này.”
“Rốt cuộc là làm sao?” Giang Sầu Dư lạnh giọng hỏi.
Khâu Giác Phi cúi đầu: “Cậu ta rơi từ trên cao xuống, ngã chết.”
“Tự sát?” Tôn Hành ngây ngẩn hỏi.
Khâu Giác Phi thở dài: “Không biết nữa, trên người có vết thương, cảnh trưởng vừa rồi nói, nếu không phải là bị ép tự sát thì cũng là tranh chấp với người khác rồi bị đẩy xuống. Chết ở ngoại ô Côn Minh, khi nông dân cho dê đi ăn cỏ thì phát hiện xác cậu ta ở chân núi, bây giờ nhìn lại, rất có thể là ngã từ trên núi xuống.
“Tiền cũng không còn,” Đổng Chi Hiệp có chút lo lắng liếc mắt nhìn sang Giang Sầu Dư, “Tôi thấy, hơn phân nửa là bị hồ ly tinh kia giết người cướp của rồi.”
Giang Sầu Dư có chút hoảng hốt, suy nghĩ trong nháy mắt quay trở về rạp hát Lan Huệ ngày ấy, “Hầu Phương Vực” đứng trên đài, ngọc thụ lâm phong, khóe mắt đánh phấn hơi ướt át, cứ như vậy đưa mắt nhìn qua, tình sâu tựa biển, nghìn đời không chuyển.
“Sầu Dư?” Khâu Giác Phi rất lo lắng, nắm lấy bàn tay cậu, Giang Sầu Dư giật mình một cái, “Sao vậy?”
Đổng Chi Hiệp nhìn cậu, “Cảnh trưởng nói, họ đã liên lạc với người nhà Phạm Nhân Kiệt, để họ tới đền bù tổn thất cho mọi người.”
Giang Sầu Dư chỉ gật đầu.
Cho dù chiến sự phân loạn, nhưng người nhà Phạm Nhân Kiệt vẫn nghĩ cách để tới đây trong vòng vài tháng.
Khi Khâu Giác Phi tìm được Giang Sầu Dư, cậu đang ngồi trong đình viện hoa trà nở rực rỡ, vừa uống cà phê vừa đọc một quyển sách tiếng Anh cũ kĩ tên là “My Own Life”. ()
“Mẫu thân Phạm Nhân Kiệt muốn gặp cậu.” Khâu Giác Phi nhẹ giọng nói.
Trang giấy đã ố vàng, Giang Sầu Dư lật sách thật cẩn thận, vẫn chưa ngẩng đầu: “Ồ?”
“Cậu có muốn gặp không?”
Vẻ mặt Giang Sầu Dư phức tạp: “Tôi không thích mấy cảnh tượng sinh ly tử biệt lắm, phụ nữ khóc lóc thảm thiết, luôn làm tôi thấy sợ.”
Khâu Giác Phi trầm mặc gật đầu: “Bà ấy nói mình phải về bán nhà bán đất lấy tiền.”
“Phạm Nhân Kiệt là con một?” Giang Sầu Dư gấp sách lại.
“Phải.”
Ngón tay Giang Sầu Dư vô thức gõ gõ lên cạnh bàn: “Nếu có người hỏi tôi, Trung Quốc bây giờ ai là đáng thương nhất, tôi cảm thấy chính là những người phụ nữ yếu mềm đó. Họ bị bắt rời khỏi quê nhà đã sống hơn nửa đời không muốn rời xa, tìm cách sinh tồn ở nơi thuốc súng lửa đạn, phụ huynh, trượng phu, thậm chí là con cái họ đổ máu, hy sinh trên chiến trường để đổi lấy sự thảm bại, rút lui.”
“Đây vẫn còn là may mắn,” Khâu Giác Phi lẩm bẩm, “Còn có vài người, căn bản không có cách nào chạy thoát, cuối cùng bị chà đạp, giẫm đạp, thậm chí trở thành xướng kĩ.” Trên mặt anh như có chút thương cảm, như đã kích thích vài ký ức xa xôi nào đó.
Giang Sầu Dư thở dài: “Mẫu thân Phạm Nhân Kiệt… tưởng tượng sau khi bà ấy về, con trai độc nhất đã mất, còn phải sống trong sự khinh thường của mọi người, bởi con trai bà ấy vì một người đàn ông mà bỏ trốn, hơn nữa còn chết oan uổng.”
“Vậy nên…” Khâu Giác Phi cũng không cảm thấy quá đỗi kinh ngạc, “Cậu muốn tôi chuyển ý tốt của cậu tới bà ấy?”
Giang Sầu Dư cười cười: “Vậy làm phiền cậu.”
Khâu Giác Phi gật đầu, quay người muốn đi, lại nghe Giang Sầu Dư nói: “Những đồng đại dương cậu ta lấy đi kia, tôi vốn định dùng làm lộ phí, trực tiếp đi từ Côn Minh tới Hương Cảng, bây giờ chỉ sợ tôi sẽ phải tới Trùng Khánh một chuyến trước, có lẽ kế hoạch phải thay đổi, đi sớm hơn.”
Khâu Giác Phi giữ động tác xoay người thật lâu, cuối cùng mới nói: “Để tôi tiễn cậu đi.”
Giang Sầu Dư lại một lần nữa mở sách ra, ánh mắt lại dõi theo bóng lưng anh chăm chú.
Ngày ấy Giang Sầu Dư đi, thời tiết rất đẹp, bầu trời Côn Minh cao xa vô ngần, ánh mặt trời xuyên thẳng qua tầng mây nhuộm lên con đường một lớp vàng kim.
Đổng Chi Hiệp, Tôn Hành, Tiền Huyền Nghĩa và Khâu Giác Phi đều tiễn cậu đi, mấy người đứng bên đường, trong lúc nhất thời đều không nói gì.
“Một đường bảo trọng.” Cuối cùng người mở miệng vẫn là Đổng Chi Hiệp, “Tới đó rồi nếu tiện hãy viết thư về.”
Giang Sầu Dư cười: “Trông coi nhà giúp tôi, có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ còn trở về.”
“Đừng nói từ có lẽ, phải là nhất định!” Đổng Chi Hiệp giả vờ tức giận nói.
Tiền Huyền Nghĩa cười nói: “Sang năm tôi đi rồi, đến Mỹ có lẽ còn có thể gặp nhau.”
Giang Sầu Dư gật đầu: “Tôi đến rồi sẽ viết thư về ngay, cho các cậu biết địa chỉ.”
Tôn Hành ho nhẹ một tiếng: “Giang Sầu Dư, cậu là người quân tử, chuyện trước kia giữa chúng ta không thoải mái, bây giờ cậu phải đi, cũng không biết còn có cơ hội gặp lại không, tóm lại, qua bên kia tất cả đều bảo trọng.”
Giang Sầu Dư gật đầu: “Cậu cũng vậy.”
Khâu Giác Phi đứng cạnh khẽ cười, cũng không biết vui vẻ cái gì. Giang Sầu Dư nhìn anh: “Giác Phi, cậu đã đồng ý với tôi rồi, khi tiễn tôi đi sẽ say một trận đã đời, thất hứa rồi, cậu định làm tiểu nhân à?”
Khâu Giác Phi nhìn cậu: “Cậu muốn tôi bây giờ say, hay là khi đón gió tẩy trần cho cậu hãy say?”
“Cậu đó…” Giang Sầu Dư ít nhiều có chút bất đắc dĩ, “Vậy chờ tôi trở về rồi hãy lại say.”
Đổng Chi Hiệp đứng cạnh đó ồn ào: “Chờ cậu về rồi, mọi người đều dìu già dắt trẻ, muốn say cũng không tiện.”
“Đúng vậy, chẳng có tí thành ý gì cả.” Tôn Hành, Tiền Huyền Nghĩa cũng cười, trong lúc nhất thời bầu không khí cũng dịu đi không ít.
Khâu Giác Phi lấy một cây sáo trúc ra từ trong túi: “Đây chính là cây sáo mua năm đó khi đi qua Ngọc Bình, vậy đi, tôi thổi khúc này, biểu đạt chút tâm ý.”
Anh đứng dưới ánh nắng, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười ấm áp, làm người thấy ấm lòng.
Giang Sầu Dư gật đầu, cố gắng nhớ kĩ dáng vẻ anh.
Khúc “Tống biệt” réo rắt vang trên con đường nhỏ nơi mây mù dày đặc, mọi người lẳng lặng lắng tai nghe, cuối cùng bị cảm xúc biệt ly làm ướt cả hốc mắt.
Đổng Chi Hiệp khởi xướng, mọi người cao giọng hát lên theo, Giang Sầu Dư ngửa đầu bức cho nước mắt chảy ngược lại, cười khổ: “Giác Phi, cậu làm như vậy tôi đi thế nào được?”
Khâu Giác Phi vẫn vừa cười vừa thổi khúc tống biệt.
Giang Sầu Dư cầm lấy cây sáo phượng từ trong túi ra, muốn thổi theo một đoạn, lại không thể nào thổi nổi.
Cậu đưa mắt nhìn mọi người thật lâu, đột nhiên đưa tay ra ôm lấy Khâu Giác Phi, ngay sau đó xoay người cất bước rời đi.
Tiếng sáo thoáng dừng lại một chốc, rồi lại lần nữa vang lên.