“Ngươi dám chửi ta không bằng cầm thú...... Ha ha ha...... Hảo, hảo cho một Ngọc Lưu ngươi...... Ha ha......” Vi Miễn bỗng dưng cười lớn, rồi chợt ngưng cười, “Mấy năm gần đây, ngươi là người đầu tiên dám mắng thẳng vào mặt ta.....”
Y đứng dậy đi tới bàn trà bên cạnh tìm gì đó, đoạn rút ra một thanh chủy thủ sắc bén, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Sắc mặt Ngọc Lưu dần trắng bệch. Hắn thua cuộc rồi sao? Đây là hậu quả của việc dám trở mặt khiêu khích nam nhân độc ác hơn cả lang sói Vi Miễn.
“Ngươi sợ chết à?” Vi Miễn ngắm nghía thanh chủy thủ, trên môi nhoẻn nụ cười vô hại.
Ngọc Lưu nheo mắt, y cười càng vô hại, trong lòng hắn càng không dám nắm chắc điều gì.
“Ai cũng đều phải chết......” Hắn chậm rãi trả lời, tâm niệm thay đổi thật nhanh rồi lại bỏ thêm một câu, “Nhưng ta còn chưa sống đủ.”
“Ta thích ngươi thành thật với ta nhưng không có nghĩa là ta tha thứ cho ngươi vừa rồi mạo phạm ta. Không thể không trừng phạt ngươi một chút......”
Vi Miễn đổi sắc mặt còn nhanh hơn giở trang sách. Lời còn chưa dứt y đã xốc chăn lên, lật úp Ngọc Lưu trên giường. Động tác không tính kịch liệt, nhưng đùi phải đang bị thương truyền lên cơn đau buốt làm cho Ngọc Lưu tối sầm mắt. Chờ đến khi hắn tỉnh táo lại thì phát hiện Vi Miễn đã tuột quần áo bên dưới của mình xuống.
“Vi, Vi gia...... Ta biết sai rồi......” Ngọc Lưu theo bản năng, bắt đầu cầu xin tha thứ dù chưa rõ Vi Miễn định trừng phạt mình ra sao.
“Yên tâm, ngươi là người của ta. Ta sẽ không giết ngươi.”
Đầu lưỡi Vi Miễn khẽ liếm tai Ngọc Lưu, từ ngoài nhìn vào giống như đôi tình nhân đang ôn nhu kề cận. Nhưng Ngọc Lưu chỉ thấy lạnh toát giữa hai đùi. Ngọn chủy thủ kề sát nơi mẫn cảm nhất của hắn, từng chút từng chút trượt về phía trước.
“Không! Đừng......”
Thân thể Ngọc Lưu bắt đầu run rẩy. Hắn bỗng hiểu Vi Miễn muốn làm gì. Nỗi sợ hãi như thủy triều tràn ngập cơ thể.
Dùng chủy thủ rạch hậu đình của hắn, chờ miệng vết thương khép, hậu đình sẽ không còn hẹp như trước nữa. Năm đó, Trịnh bảo đầu trong nam quán cũng từng định làm chuyện này với hắn. Nhưng sau khi hắn ra sức thể hiện vũ kỹ thiên phú, Trịnh bảo đầu đã từ bỏ ý định mổ gà lấy trứng này. Bởi vì nếu hậu đình bị rạch, hắn sẽ bị thương tổn nghiêm trọng, chí ít cũng không thể múa được nữa. Đối với Trịnh bảo đầu, tối ưu hóa lợi ích mới là điều quan trọng nhất. Trong mắt gã, dung mạo Ngọc Lưu không phải là nhất lưu, bán thịt hiển nhiên không được nhiều tiền bằng bán nghệ.
Ngọc Lưu không rõ nam nhân này tại sao muốn đoạt mình từ tay Lục Vị Tùng, không hiểu đến tột cùng y muốn gì ở mình. Nếu nói Vi Miễn nhất thời hứng khởi đùa bỡn thì thủ đoạn ban đầu này của y đã khiến Ngọc Lưu sợ run như cầy sấy rồi.bg-ssp-{height:px}
“Vi, Vi gia, cầu ngài dừng tay...... Cầu ngài...... nếu nơi đó bị hủy, ta sẽ không thể khiêu vũ cho ngài xem được nữa......” Ngọc Lưu đau khổ cầu xin.
Trong lòng hắn không dám chắc chắn điều gì. Năm đó hắn có thể dùng vũ kĩ của mình thuyết phục Trịnh bảo đầu buông tha không rạch hậu đình của hắn là bởi vì hắn biết trong mắt Trịnh bảo đầu chỉ có tiền. Nhưng Vi Miễn không phải Trịnh bảo đầu. Vi Miễn muốn gì, hắn không biết. Cho dù trong khoảnh khắc, hắn thấy Vi Miễn cân nhắc nhưng đến bây giờ, tâm tư của y, hắn vẫn không sao nhìn thấu được.
Nhìn không thấu mới là đáng sợ nhất. Ngọc Lưu chưa từng gặp nam nhân nào đáng sợ thế này. Hắn sai lầm rồi.
“Ta không thích điệu vũ của ngươi. Ngươi múa là cho người khác xem, mà ngươi...... là của ta. Ta phải hoàn toàn chiếm – hữu – ngươi!”
“Không!”
Cảm giác lưỡi dao sắc bén đã gần chạm đến huyệt khẩu, Ngọc Lưu đột nhiên hô to một tiếng, hai tay dụng lực, cả người xô Vi Miễn ra. Vi Miễn không ngờ hắn phản kháng kịch liệt như thế, tay run lên, chủy thủ xẹt qua bờ mông tuyết trắng của Ngọc Lưu một vết máu dài. Y thối lui vài bước, đụng vào cái bàn trà mới đứng vững được.
Ngọc Lưu vừa động, đùi phải chịu áp lực, chỗ xương gãy nghe rắc một tiếng. Hắn đau đến chết đi sống lại, thở hồng hộc, nói đứt quãng: “Tạp kỹ...... Có kỹ xảo có thể...... Có thể co..... chặt lại......”
Chưa kịp nói hết cậu, hắn đã ngất đi. Nhưng mấy lời hắn dùng hết khí lực nói ra, lọt vào tai Vi Miễn không sót một chữ.
Trầm ngâm một chút, giống như hiểu được ý tứ trong lời Ngọc Lưu, Vi Miễn ném chủy thủ trong tay xuống, đem Ngọc Lưu đặt ngay ngắn lên giường. Một tay nhẹ nhàng mơn trớn vầng trán rớm mồ hôi lạnh, chăm chú nhìn khuôn mặt trắng bệch mê man, Vi Miễn nở nụ cười. Kỳ thật y không có ý rạch hậu đình Ngọc Lưu thật. Vô luận là đánh gãy chân lúc đầu hay hiện giờ dùng chủy thủ, y chỉ có một mục đích:
Trấn áp Ngọc Lưu bằng nỗi sợ hãi.
Y muốn khiến nam nhân thông minh ngoan độc này phải sợ hãi, rồi thần phục y, đến chết không đổi. Nỗi kinh sợ bước đầu đã đạt thành, hiệu quả còn cao hơn dự tính.
Một lát sau.
“Dược Nhi.”
Dược đồng lúc trước nghe gọi liền hốt hoảng chạy vào, vừa thấy thảm trạng của Ngọc Lưu, kinh hô một tiếng, chạy vội tới băng bó cho hắn