Nhìn cô mặc vào, rồi lại nhìn cô cởi ra.
Thời Ý ít nhiều nhận ra được Phó Tư Điềm rầu rĩ không vui, cô ấy cho rằng Phó Tư Điềm còn đang lo lắng xem Phương Nhược Hoa có nghi ngờ gì bọn họ hay không, bèn muốn dời sự chú ý của cô đi, thả lỏng tâm trạng chút. Sau khi dọn dẹp xong phòng bếp, cô ấy rủ Phó Tư Điềm đến phòng chiếu phim xem phim.
Phó Tư Điềm không muốn làm mất vui, đồng ý trong sự thấp thỏm không yên.
Bộ phim tên《Xuân Kiều và Chí Minh》, là một bộ phim Hongkong được chiếu cách đây đã lâu. Trước khi Phó Tư Điềm về Nịnh Thành, hai người đã cùng nhau xem phần đầu tiên của《Xuân Kiều và Chí Minh》, xem xong hai người đều rất thích, thế là hẹn nhau chờ Phó Tư Điềm về sẽ cùng xem phần tiếp theo này.
Cốt truyện của phần hai có vẻ không được nhẹ nhàng và tươi tắn như phần một, truyện cổ tích người lớn đã tiến vào đời thực, rơi vào khuôn sáo, tình yêu say đắm nồng nhiệt chuyển hướng sang nhạt nhẽo vô vị không thể tránh khỏi, cứ chia tay rồi lại níu kéo dày vò, khiến người ta mệt mỏi. Thời Ý xem đến thất thần đôi chút, Phó Tư Điềm cũng không tính là tập trung xem.
Cô vẫn đang nung nấu dũng khí.
Thật lâu sau, cuối cùng cô nắm tay thành quả đấm, cúi thấp đầu mở lời: "Thời Ý..."
Thời Ý nghiêng đầu: "Ơi?"
Phó Tư Điềm nhìn vào đôi con ngươi sáng ngời trong veo của cô ấy, cổ họng nghẹn lại. "Mình..." Cô liếm môi, vẫn không nói nên lời, gượng gạo chuyển đề tài: "Cậu thấy hay không?"
Thời Ý khó hiểu: "Phim hả?"
Phó Tư Điềm nhẹ giọng trả lời: "Ừ."
Thời Ý quay đầu liếc nhìn màn hình, trên màn hình, phim đang chiếu đến đoạn sau khi Xuân Kiều cãi nhau với Chí Minh, một mình hát trong KTV: "Trái tim của người đang yêu nào có tội tình chi, cớ sao nước mắt vẫn ướt đẫm trong đêm..."
Cô ấy trả lời: "Cũng được."
Âm thanh thấp xuống, Xuân Kiều hát đến đoạn "Đừng hỏi em là ai, xin hãy cứ yêu em đi...", đau buồn đến nỗi không hát được nữa. Ngay vào khoảnh khắc yên tĩnh đó, Thời Ý nghe thấy tiếng hít thở bên cạnh dường như có chút thô trầm.
Cô ấy kinh ngạc nhìn sang Phó Tư Điềm, nương theo ánh sáng trong phim, bỗng nhận ra Phó Tư Điềm cắn chặt môi dưới, vành mắt lấp lóe ánh nước.
"Sao vậy?" Cơ thể phản ứng nhanh hơn ý thức, cô ấy vươn tay ôm vai Phó Tư Điềm.
Phó Tư Điềm tựa vào cơ thể ấm áp của Thời Ý, lắng nghe âm thanh trầm thấp mềm dịu của cô ấy, đáy lòng càng bị sự đau khổ áy náy không tên bủa vây. Thật ra nội dung phim chẳng có liên quan gì, nhưng cô nghe bài hát này, câu hát "Đừng hỏi em là ai", đột nhiên bị chọt trúng điểm nhạy cảm.
Cô ngẩng đầu cố sức hít hít mũi, muốn vờ như thoải mái mà cười, nhưng không thành công.
Cô nghèn nghẹn nói: "Không có gì, mình... là bỗng nhiên mình bị nhập tâm vào. Cô ấy hát làm mình buồn quá."
Thời Ý vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng hỏi: "《Đừng Hỏi Em Là Ai》sao? Vậy..." Còn chưa nói dứt lời, chợt cô ấy như đã nắm bắt được gì đó.
Nhưng cô ấy không chắc lắm.
Phó Tư Điềm chớp mắt, vẫn đang chờ cô ấy nói hết câu.
Thời Ý mỉm cười thở dài, quệt lên mũi cô: "Ánh mắt mình không tốt, toàn chọn trúng những bộ phim làm cậu xem không vui."
Phó Tư Điềm vội vàng biện bạch cho cô ấy: "Không có, không phải vấn đề của bộ phim."
Thời Ý nói: "Là vấn đề của mình."
Phó Tư Điềm nói: "Không phải mà."
"Vậy thì là?"
"Là vấn đề của bản thân mình." Cô gian nan nói ra, nhìn khuôn mặt ôn hòa của Thời Ý, dưới đáy lòng hạ quyết tâm lần thứ , mở miệng định nói, Thời Ý lại giống như không đành lòng để cô khó xử, cất lời trước cô một bước: "Bộ phim làm cậu không vui, vậy chúng ta không xem nữa."
Cô ấy kề sát vào khuôn mặt cô, đôi môi đỏ in xuống một chiếc hôn nhẹ nhàng, cười nhạt: "Chúng ta làm chút chuyện khiến cậu vui vẻ đi."
Phó Tư Điềm nuốt nước bọt, chớp mắt rất nhanh, không biết nên phản ứng như thế nào. Cả người cô như bị xé rách thành hai nửa, một nửa đang xấu hổ vui mừng vì lại có thêm thời gian để thở, một nửa đang tỉnh táo khóc than, lại sa vào đáy biển không nhìn thấy mặt trời rồi.
Thời Ý cho rằng cô im lặng là vì thẹn thùng, lại hôn cô thêm lần nữa, càng hôn càng sâu, dần dần biến thành chống chân sau xuống, quỳ áp Phó Tư Điềm lên sofa.
Khi làn sóng lại đánh úp một lần nữa, bộ phim kết thúc, ca khúc cuối phim lại vang lên giọng nữ thương cảm đa tình: "Đừng hỏi em là ai, xin hãy cứ yêu em đi, trái tim chân thành của em chẳng ai có thể thấu..."
Phó Tư Điềm ôm Thời Ý, run rẩy nức nở: "Thời Ý... Mình là ai? Mình..." Mình có thể là ai? Tại sao mình không được lựa chọn bản thân là ai?
Tại sao trên thế giới này có hàng trăm triệu gia đình bình thường, vậy mà cô vẫn một mực không thể ở trong số đấy.
Tại sao chứ, tại sao cô lại có tâm trạng đáng sợ, không cam lòng này. Cô không muốn nghĩ như vậy, cũng không cho phép bản thân nghĩ như vậy. Cô không muốn biến thành một kẻ oán trời trách người, bộ mặt xấu xí khó coi. Cô dồn sức nghiến răng, muốn nuốt xuống tất cả những tiếng nức nở.
Thời Ý hôn lên những giọt nước mắt của cô, đau lòng đến mức cổ họng khô khốc.
Thời Ý xác định cô ấy đã biết vì sao Phó Tư Điềm lại buồn bã cả đêm rồi.
Những câu hỏi thăm của mẹ mình với Phó Tư Điềm, Thời Ý nghe được hết. Thời Ý nghĩ, quả nhiên cô rất không thích bị hỏi về quá khứ, hỏi về gia đình...
Cô ấy thấp giọng vỗ về bên tai cô: "Là chính cậu."
"Là hiện tại và tương lai của mình, Thời Ý."
"Không có quá khứ, cho nên là, quá khứ không quan trọng."
Cô ấy hi vọng Phó Tư Điềm có thể nghe hiểu được.
Nhưng cô ấy càng tốt, Phó Tư Điềm càng thêm áy náy, càng thêm lưu luyến. Thời Ý không biết rằng, có đôi khi quá khứ không chỉ là quá khứ, nó còn ảnh hưởng đến cả tương lai.
Thời Ý nằm nghiêng, ôm cô, chen chúc cùng cô trên chiếc sofa chật hẹp. Tựa như những cuộc giao lưu thường ngày sau khi thân mật, cô ấy nói tiếp: "Tư Điềm, nếu sự xuất hiện của mẹ mình hôm nay mang đến áp lực cho cậu, mình xin lỗi cậu."
"Không có, dì rất tốt." Phó Tư Điềm nghẹn ngào phủ nhận.
Thời Ý từ chối cho ý kiến, chỉ nói: "Bên phía phụ huynh, chúng ta cho bọn họ thời gian, cũng cho bản thân chúng ta thời gian, không sao hết, đừng nghĩ ngợi nhiều, chỉ cần chúng ta làm tốt chính mình là được."
"Có nhiều chuyện bây giờ thoạt nhìn rất nan giải, chờ chúng ta chín chắn hơn, độc lập hơn một chút, mọi chuyện tự khắc sẽ dễ dàng giải quyết, cái chúng ta cần ở đây chỉ là thời gian, lòng dũng cảm và sự kiên nhẫn. Chúng ta sẽ có một tương lai rất tốt đẹp."
Giọng cô ấy rất bình tĩnh, lại lộ ra sự kiên định khiến người ta tin phục.
Phó Tư Điềm bị cô ấy mê hoặc, được cô ấy trấn an, như người sắp chết đuối vớ được cọng rơm cuối cùng. Cái tôi của cô mất cảm giác, có lẽ chờ thêm chút, chờ bọn họ lớn lên thêm một chút, chờ cho đến khi bọn họ tốt nghiệp, đi làm, có thể nắm trong tay cuộc sống của mình, những quá khứ này cũng đều sẽ trở thành quá khứ râu ria. Đến lúc đó nói cho Thời Ý biết, có phải Thời Ý cũng sẽ không khó tiếp nhận đến vậy hay không.
Còn hai năm nữa tốt nghiệp, còn bốn năm nữa Phó Kiến Trạch ra tù. Vẫn còn thời gian. Cô sẽ cố gắng cho Thời Ý một tương lai thật tốt đẹp.
"Cậu có tin mình không?" Thời Ý nhìn vào mắt cô.
Hàng mi dài của Phó Tư Điềm run run, im lặng gật đầu.
Thời Ý vuốt ve tóc trên trán Phó Tư Điềm, lông mày giãn ra, kề sát lại hôn Phó Tư Điềm lần nữa, cướp lấy ý chí của Phó Tư Điềm, mở ra một vòng ôn tồn âu yếm mới.
Một tuần sau, chuyến du lịch lúc trước bị trì hoãn do vướng cuộc thi Khởi nghiệp đổi mới sáng tạo lại một lần nữa được lên lịch trình. Phó Tư Điềm đi theo Thời Ý, lần đầu tiên ngồi máy bay, lần đầu tiên tự trải nghiệm cảm giác cách mặt đất . feet, ngắm trời sao ngàn dặm.
Là trải nghiệm mới lạ hơn cả ngồi tàu tốc hành. Nhưng có Thời Ý bên cạnh, cô không hề sợ sệt chút nào, thậm chí say máy bay cũng trở nên tuyệt vời.
Sự quan tâm săn sóc, ánh mắt lo lắng của Thời Ý, quá say lòng người.
Chiều ngày họ đến thành phố đầu tiên, vì Phó Tư Điềm bị say máy bay, hai người không ra ngoài, nằm trong khách sạn thoải mái ngủ cả một buổi chiều. Đến tối, Phó Tư Điềm liên tục nói rằng mình không sao nữa, Thời Ý mới đồng ý đến phố cổ gần khách sạn tham quan.
Phố cổ chạy dọc theo một con sông dài, tường trắng ngói than, nằm chằng chịt san sát nhau, từ đầu phố hoàn toàn không nhìn được đến cuối phố, ven phố là ánh đèn mê người, những quán nhỏ được trang trí rất độc đáo. Phó Tư Điềm và Thời Ý tay trong tay dạo quanh trên con đường lát đá xanh, lắng nghe tiếng nước róc rách của mái chèo lên mặt nước, ngắm nhìn những du khách ăn vận đủ sắc màu tới lui không ngớt, gió mát từ bờ sông thổi lên mái tóc dài của các cô, phảng phất đưa đến âm thanh bình đàn. ()
Lại ngang qua một cửa tiệm sườn xám tao nhã thanh lịch, Thời Ý dừng lại, định hỏi Phó Tư Điềm có muốn vào xem hay không, thì một cô gái bán hoa mặc sườn xám xách theo lẵng hoa bỗng nhiên gọi Phó Tư Điềm lại.
"Chị bé, có muốn mua một bó hoa tặng cho chị bé bên cạnh không?"
Phó Tư Điềm nhìn cô gái, ngẩn người, còn chưa kịp từ chối, đối phương đã nở một nụ cười rạng rỡ, đưa một nhành hoa bách hợp ra, nghiêng nghiêng đầu. "Mua một cành tặng chị bé đi, hai chị bé xinh đẹp quá."
Ngón cái hai bàn tay cô gái cong lên, cười hì hì.
Đôi mắt Phó Tư Điềm sáng lên, là biểu cảm kinh hỉ.
Cô gái biết có triển vọng, lại nhẹ nhàng nói: "Hai chị thật xứng đôi."
Nhận được lời chúc phúc và thiện ý của người xa lạ khiến người ta thích thú vô cùng. Khóe môi Phó Tư Điềm vểnh lên, Thời Ý thấy cô vui vẻ, ánh mắt trở nên mềm mại, lấy điện thoại định quét mã. "Bao nhiêu?" Cô ấy hỏi cô gái.
Cô gái vui vẻ báo giá, Thời Ý chưa kịp trả tiền, Phó Tư Điềm đã che camera của Thời Ý lại, nói: "Mình mua, tặng cho cậu."
Cô gái cười tủm tỉm nhìn hai người, đưa hoa bách hợp cho Thời Ý, mỉm cười đầy ẩn ý.
Cô gái đi rồi, Thời Ý tặng hoa bách hợp trên tay cho Phó Tư Điềm, khó hiểu hỏi: "Ai mua có gì khác nhau không?"
Phó Tư Điềm nhận hoa theo bản năng, cười không chịu nói.
Thời Ý dùng ánh mắt chất vấn: "Hử?"
Phó Tư Điềm đành phải thật thà trả lời: "Bình thường bán hoa bên đường chẳng phải toàn tìm con trai mua tặng cho bạn gái hay sao? Vậy nên ngay từ đầu bạn ấy tìm mình, có phải mình khá là..." Ý cười ranh mãnh cất chứa trong giọng điệu của cô, chữ "công" này, vẫn chột dạ ngại nói ra khỏi miệng.
Thời Ý nhẹ giọng cười nhạo: "Người ta thấy cậu dễ dụ thì có."
"..." Phó Tư Điềm chớp chớp mắt, thật là có lý. Cô che mặt, ngụy biện, "Không phải mà."
Sóng xanh lăn tăn, tường trắng ngói than, trước mái ngói vểnh lên ở bốn góc, cô đứng bên bờ sông, lúm đồng tiền gợn nhẹ, người đẹp hơn hoa, nước trong linh động, dường như đang hòa làm một với màn đêm mê hoặc của xứ Giang Nam này. Người đi đường tới lui không ngớt, Thời Ý lại cảm thấy trong mắt chỉ còn sót lại một mình Phó Tư Điềm. Cô ấy nhịn không được bèn lấy điện thoại trên tay, chụp lại bức họa này.
Phó Tư Điềm không phát giác, cô buông tay, ngó sang Thời Ý, chợt nghe thấy Thời Ý lẳng lặng nhìn cô nói: "Cậu nói thì không tính."
Phó Tư Điềm lộ ra ánh mắt nghi hoặc.
Thời Ý nhếch môi, sát lại gần cô nói: "Mua hai bộ sườn xám rồi chúng ta về đi. Về mới biết được." Trông thấy Phó Tư Điềm ngước mắt nhìn mình như vậy, xinh đẹp động lòng người, Thời Ý nghĩ đến dáng vẻ của Phó Tư Điềm khi mặc sườn xám đứng đó, không còn chứa nổi tâm tư nào khác nữa.
Chỉ muốn về khách sạn. Nhìn cô mặc vào, rồi lại nhìn cô cởi ra.
Phó Tư Điềm đỏ bừng mặt.
Sinh mệnh tuổi trẻ tràn trề nhiệt huyết và năng lượng, trong vòng tám ngày, hai người đi từ thành phố này sang thành phố khác ở Giang Nam, như thoi đưa qua lại giữa thành phố hiện đại và cổ trấn vùng sông nước, đi khắp hang cùng ngõ hẻm, xem triển lãm lướt weibo, đến nơi cao nhìn ra xa, dạo chơi bến thuyền về đêm, cùng nhau sợ hãi khi điều hướng chỉ sai đường vào ban đêm, cùng nhau ngây ngốc khi không đổi được tiền lẻ để lên xe đò, thỏa thích dạo quanh từ khu thắng cảnh này đến khu thắng cảnh khác, ồn ào vui vẻ từ trên giường lớn này đến giường lớn khác.
Đó là tám ngày khó quên nhất trong hai mươi năm cuộc đời của Phó Tư Điềm.
Ngày cuối cùng, hai người ngồi trong dịch trạm ở cổ trấn vùng sông nước viết bưu thiếp gửi cho bạn bè, Phó Tư Điềm viết thì Thời Ý hỗ trợ dán tem, đóng dấu, và ngược lại. Dịch trạm có cung cấp dịch vụ gửi hộ, có thể lựa chọn thời gian gửi là gửi ngay, hoặc một năm sau, hai năm sau, năm năm sau, dài nhất có thể chọn là mười năm sau.
Phó Tư Điềm đề nghị có muốn viết một lá thư gửi cho đối phương mười năm sau không.
Trong lòng Thời Ý cảm thấy, mười năm nữa cửa tiệm này có còn hay không còn chưa biết được. Nhưng nhìn đôi mắt lấp lánh của Phó Tư Điềm, cô ấy vẫn dung túng cho bản thân ngây thơ cùng Phó Tư Điềm, vui vẻ đồng ý.
Hai người ngồi sóng đôi, nghiêm túc viết lên bưu thiếp.
Thời Ý tưởng đâu mình viết đã nhanh rồi, nào ngờ Phó Tư Điềm viết còn nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã đóng dấu dán tem. Cô ấy hiếm khi nảy sinh lòng hiếu kỳ muốn xem thử cô viết cái gì, ai biết Phó Tư Điềm nhanh như cắt che bưu thiếp lại, không cho cô ấy xem, "Bây giờ mà xem sẽ không còn cảm giác bất ngờ nữa."
Thời Ý như cười như không nhìn cô một cái, chẳng nói chẳng rằng, nhích nửa người ra xa đóng dấu, cũng không cho cô xem.
Phó Tư Điềm nhìn dáng vẻ trẻ con hiếm thấy của cô ấy, cười đến lúm đồng tiền sâu hút.
Trong lúc xếp hàng chờ gửi mấy tấm bưu thiếp cần phải gửi ngay, Trần Hi Trúc nhắn tin đến, hỏi Phó Tư Điềm: "Hai cậu chơi tới đâu rồi? Huhuhu, Phồn Lộ bị ba cậu ấy gọi về nhà rồi, không biết trước khi cậu ấy ra nước ngoài tụi mình có còn cơ hội gặp lại lần nữa hay không."
Trần Hi Trúc nói: "Hôm qua mình đã giao hẹn với cậu ấy, nếu đến năm bốn tụi mình vẫn chưa chia tay, mình sẽ cố gắng kiếm học bổng toàn phần sang bên cậu ấy để học cao học, lấy không được thì đi vay. Bây giờ mình bình tĩnh suy nghĩ lại. Ôi, có phải mình điên rồi không!"
Phó Tư Điềm xem xong bất giác cười thành tiếng.
Thời Ý dùng ánh mắt dò hỏi cô.
Phó Tư Điềm đưa tin nhắn cho cô ấy xem, lời khen xuất phát từ đáy lòng: "Các cậu ấy quả rất có quyết tâm, rất lợi hại."
Ánh mắt Thời Ý nhàn nhạt nhìn cô.
Phó Tư Điềm nghĩ nghĩ, cười nói: "Chúng ta cũng sẽ cố gắng, sẽ không để thua bọn họ."
Lúc này Thời Ý mới nhếch môi, nở nụ cười hài lòng.
"Ừ."
----------------------------------------------------
() Bình đàn: Một hình thức văn nghệ dân gian, khởi nguyên từ Tô Châu. Người biểu diễn vừa kể chuyện, vừa hát, vừa đàn, lưu hành phổ biến ở vùng Giang Tô, Chiết Giang, Trung Quốc.