Cả người Phó Tư Điềm run rẩy đến cứng đờ.
Ánh đèn sáng ngời, sảnh lớn chật kín thực khách, đoàn người Thời Ý vừa từ thang máy đi ra, đã thu hút sự chú ý của không ít thực khách trong sảnh.
Giày cao gót, váy đen dài, vừa cao vừa gầy, da trắng môi đỏ, mặt mày như bước ra từ trong tranh, vẻ ngoài xuất chúng của Thời Ý luôn khiến cô ấy trở thành tâm điểm trước đám đông. Không biết do ánh đèn hay do trang điểm, so với vẻ đẹp lạnh nhạt nội liễm thường ngày, cô ấy của tối nay, vẫn trang trọng ưu nhã như trước, nhưng lại toát ra sự xinh đẹp phô trương, rực rỡ, kiêu sa lạnh lùng hiếm thấy.
Quản lý đã được dặn trước, tự mình qua nghênh tiếp, ý cười trong vắt chào đón: "Tổng giám đốc Thời, cô đến rồi. Phòng bao đã được chuẩn bị, mời sang bên này."
Thời Ý gật đầu, dẫn theo người đi cùng mình lên lầu, mặt không biến sắc nhìn quanh bốn phía.
Đang trong giờ cao điểm chiều tối, kinh doanh không tồi, gần như không có bàn trống, nhân viên phục vụ đều đang tiếp khách, quầy thu ngân cùng quầy gọi món đều chỉ có một người đứng đó.
Không thấy bóng dáng Phó Tư Điềm.
Quản lý nói chuyện xã giao với Thời Ý: "Tối nay cô đẹp quá, thoạt nhìn em còn không nhận ra, tưởng đâu là minh tinh nào."
Thời Ý cười nhạt, không đồng ý: "So với bà chủ của các em thì sao?"
Quản lý không chớp mắt, chân thành nói: "Em không trả lời được. Hai người đẹp hai kiểu khác nhau, mỗi người mỗi vẻ miêu tả thế nào cũng không đủ."
Thời Ý hơi cong môi, giám đốc bộ phận quan hệ công chúng đi bên cạnh cười thành tiếng. Những người kinh doanh dịch vụ ăn uống đều dẻo miệng như vậy sao?
Giám đốc tò mò hỏi Thời Ý: "Bà chủ nhà hàng này xinh đẹp đến thế ạ?"
Thời Ý "Ừ" một tiếng: "Cô nhìn thấy là biết ngay." Thuận tiện, cô ấy giả vờ tùy tiện hỏi quản lý: "Bà chủ các em tối nay không ở đây sao?"
Quản lý nói: "Tối nay chị ấy có chút việc, muộn chút mới đến. Chị ấy dặn rồi, bảo chúng em nhất định phải tiếp đãi tổng giám đốc Thời chu đáo, đồ uống tối nay giảm 30%, hân hạnh cảm ơn tổng giám đốc Thời."
Mặt mày Thời Ý hơi trầm xuống, có chút đăm chiêu. Tránh né cô ấy, hay là, lại lạt mềm buộc chặt lần nữa? Sắc mặt Thời Ý điềm tĩnh đáp: "Vậy à, vậy thay tôi cảm ơn bà chủ của các em nhé."
Quản lý cười chuyển đề tài.
Trong khi nói chuyện, đã đến phòng bao, quản lý đánh tiếng với bọn họ: "Tổng giám đốc Thời, đến rồi ạ."
Thời Ý gật đầu, không nói thêm gì nữa, đi vào trong.
Đợi một lúc, người bên phía đối tác cũng đúng giờ đến. Ngoài những món ăn đã đặt trước đó, lại gọi thêm vài món theo ý bên đối tác, bữa tiệc tối xem như bắt đầu.
Chén chú chén anh, ăn uống linh đình, trời dần tối, mọi người ai cũng uống không ít rượu, sau khi chủ đề kinh doanh nghiêm túc qua đi, mọi người càng trở nên thoải mái tùy ý hơn. Thời Ý cũng uống không ít, nhưng nhờ sức uống tốt, từ trước đến giờ cô ấy uống rượu chỉ có lên mặt không lên đầu.
Thời Ý thất thần nhìn đồng hồ, sắp chín giờ, giờ này đã tính là "Muộn chút" chưa? Tâm trí khẽ nhúc nhích, cô ấy kề tai nói nhỏ với giám đốc quan hệ công chúng một câu mình đi toilet, cầm túi xách đứng lên đi ra khỏi phòng bao.
Vừa kéo cửa ra, gió từ hành lang xuyên qua sảnh lớn, phả vào mặt, thổi tan chút men say của Thời Ý.
Cô ấy tỉnh táo lại hoàn toàn.
Nữ nhân viên ở lại tiếp đãi bọn họ đứng ở cửa, thấy cô ấy đi ra, cung kính hỏi: "Tổng giám đốc Thời, có cần gì không ạ?"
Thời Ý trở tay kéo cửa lại, làm ra vẻ không thoải mái, ôm ngực, nhíu mày hỏi: "Toilet ở đâu?"
Nữ nhân viên ngay lập tức hiểu ra, chỉ vào hành lang rộng rãi đằng trước nói: "Ở phía trước ạ, đi thẳng quẹo trái là tới. Em dắt cô qua." Cô gái sợ Thời Ý nôn giữa chừng.
Quản lý đã dặn dò, khách bàn này và bà chủ có quan hệ rất tốt, nhất định phải để ý, cần gì là phải kịp thời phục vụ đến nơi đến chốn.
Thời Ý gật gật đầu.
Nữ nhân viên rớt lại phía sau cô ấy một bước, một bên đi với cô ấy đến toilet, một bên lén lút đánh giá người phụ nữ xinh đẹp lạnh lùng này. Tuy thoạt trông rất không thoải mái, nhưng có vẻ như không quá say, đi đứng rất vững vàng. Nữ nhân viên thức thời không đưa tay ra dìu.
Tới cửa toilet, Thời Ý đột nhiên hỏi: "Chỗ các em có thuốc đau dạ dày không?"
Nữ nhân viên ngẩn ra một chút, nói: "Chỉ có viên uống kíƈɦ ŧɦíƈɦ tiêu hóa, cô có cần không ạ?"
Thời Ý hỏi: "Không có cái khác à? Chỉ đau thôi."
Nữ nhân viên nói: "Dạ xin lỗi, không có ạ." Thật ra là có, nhưng mà chỉ để cho nội bộ nhân viên trong nhà hàng tự dùng, không mở cho khách. Đùa à, đây là thuốc uống vào bụng, cho khách hàng uống, hơn nữa là cho mấy khách hàng đã uống rượu, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, ai gánh nổi trách nhiệm.
Thời Ý kiên trì: "Hỏi thử quản lý của các em giúp tôi." Nói rồi cũng không chờ nhân viên trả lời, cô ấy đi thẳng vào trong, đẩy cửa vào một buồng vệ sinh, khóa cửa lại, lẳng lặng đứng đó.
Nữ nhân viên không gọi cô ấy lại kịp, mờ mịt đứng như trời trồng hai giây, cân nhắc đến lời căn dặn của quản lý, cô gái vẫn ấn bộ đàm, nói rõ tình huống với quản lý.
Giọng nữ hỏi han từ ngoài cửa loáng thoáng truyền đến, nghe không rõ. Con ngươi Thời Ý nặng trĩu, tim đập có chút dồn dập. Cô ấy nhắm mắt lại, ép buộc chính mình đừng để ý âm thanh bên ngoài, thở chậm, tỉnh táo lại. Dựa theo kế hoạch, cô ấy nâng tay sờ soạng vành tai trái, tháo bông tai đang đeo trên tai trái xuống, bỏ vào ngăn ngoài cùng của túi xách.
Kiên trì ngây người trong buồng vệ sinh khoảng hai phút, cô ấy xả nước bồn cầu, mở cửa buồng vệ sinh, đi đến cạnh bồn rửa tay trong toilet sáng sủa, chỉnh chu lại lớp trang điểm.
Nữ nhân viên đã không còn ở ngoài cửa, bầu không khí im ắng.
Thời Ý xoay thỏi son với một tốc độ cực kỳ từ tốn, trong lòng im lặng đếm từng giây.
Cô ấy đặt ra thời gian 60 giây cuối cùng cho cuộc thăm dò khởi xướng ngẫu nhiên này.
Mím môi, vặn son môi lại, tưởng chừng như sắp bỏ cuộc, ngoài cửa bỗng truyền đến một loạt tiếng bước chân, đó là âm thanh khác với tiếng giày bệt của nữ nhân viên cũng như quản lý, vững vàng uyển chuyển, càng đi càng gần.
Trái tim Thời Ý nhấc lên, khớp ngón tay cầm đế son môi vô thức dùng sức, nhưng trên mặt lại không để lộ một chút gì.
Tiếng bước chân dừng ngoài cửa.
Thời Ý kiềm nén nhịp tim, đóng nắp thỏi son, bày ra vẻ mặt cực kỳ tự nhiên, quay đầu theo tiếng động.
Đúng như cô ấy dự đoán, người phụ nữ tóc xoăn dài, gương mặt thanh tú trắng ngần đang đứng cạnh cửa, đăm đăm nhìn cô ấy. Tôi nay cô mặc một bộ váy sơ mi màu xám xắn tay có đai lưng, cổ áo mở hai nút, cần cổ trắng nõn thon dài, xương quai xanh thẳng tắp, như ẩn như hiện, vỗ cánh muốn bay trong mái tóc dài,
Khí chất nổi bật, trang nhã xuất trần.
Khóe môi Thời Ý vểnh nhẹ lên khó mà phát giác.
Cô ấy quay đầu lại, đưa tay xuống dưới vòi nước tự động, giống như không phát hiện ra Phó Tư Điềm, không nói câu nào, ung dung thong thả rửa tay.
Chân mày Phó Tư Điềm khẽ cau lại, im lặng theo, không khống chế được cảm xúc quan sát Thời Ý thật kỹ.
Thoạt nhìn Thời Ý uống không ít, hai bên má hơi ửng đỏ mất tự nhiên. Dường như lại gầy hơn chút so với một tuần trước.
Có phải là xã giao quá nhiều, công việc quá vất vả rồi hay không.
Trên cổ tay cô ấy... Ánh mắt Phó Tư Điềm có chút hoảng hốt. Trên cổ tay Thời Ý đeo chiếc đồng hồ bạch kim, hình như là cùng một nhãn hiệu với chiếc mà cô ấy tặng cho cô, vẫn thường được bọn họ gọi đùa là đồng hồ tình nhân?
Trong gương, dường như Thời Ý đang nhìn cô.
Phó Tư Điềm véo vào lòng bàn tay của mình, ép buộc chính mình thu lại ánh mắt, gắng sức điềm tĩnh bình thản mở miệng: "Tổng giám đốc Thời, cô vẫn ổn chứ? Nhân viên nói cô cần thuốc đau dạ dày?"
Thời Ý rút tay từ vòi nước về, không mặn không nhạt trả lời: "Ừm."
Phó Tư Điềm hỏi: "Là đau dạ dày sao? Trào ngược? Hay chỉ đơn thuần là đau thôi?"
Thời Ý đưa tay xuống dưới máy sấy tự động: "Tất cả."
Phó Tư Điềm liền duỗi tay, hỏi: "Viên nhai hydrotalcite được không? Cô uống rượu, thuốc khác tốt nhất phải hỏi ý kiến bác sĩ mới có thể uống được."
Một vỉ thuốc nhai đang nằm trong lòng bàn tay Phó Tư Điềm.
Thời Ý phát hiện mình không nghe ra được cảm xúc của cô.
Cô ấy rút tay ra khỏi máy sấy tự động, xoay người, đối mặt với Phó Tư Điềm, trả lời: "Được chứ."
Nhưng lại không đưa tay ra lấy.
Phó Tư Điềm nâng tay, lòng bàn tay mở ra trước mặt cô ấy, sắc mặt bình thản gần như lãnh đạm.
Đã đích thân lên đây rồi, còn vờ vịt cái gì nữa? Quá lố. Thời Ý nhìn cô thật kỹ, quang minh chính đại, trắng trợn, nhìn thẳng vào đáy mắt cô.
Phó Tư Điềm không dám tránh, cũng không thể tránh, lặng lẽ đối mặt với cô ấy.
Bầu không khí ngưng trệ.
Bỗng nhiên Thời Ý cười giễu một tiếng.
Cô ấy đến gần Phó Tư Điềm, vươn tay trái đang đeo đồng hồ, duỗi về phía lòng bàn tay Phó Tư Điềm, ngay lúc Phó Tư Điềm cho rằng cô ấy muốn lấy thuốc, tay cô ấy đột nhiên giơ lên, lướt qua vai Phó Tư Điềm, áp lên bức tường bên cạnh tai cô.
Bóng râm phủ xuống, hương thơm lành lạnh tiến vào xoang mũi, hệt như rất nhiều lần khi cô ấy trêu chọc, thân mật tán tỉnh cô năm đó, Thời Ý nhốt cô vào giữa mình và bức tường.
"Bà chủ đích thân đem thuốc lên, mỗi khách hàng đều có đãi ngộ này sao?"
Thời Ý nghiêng người về trước, cúi đầu, sát lại gần cô.
Đuôi tóc quét lên xương quai xanh của cô, gần như chóp mũi dán vào chóp mũi, hơi thở quấn quít lấy hơi thở. Trong nháy mắt cả người Phó Tư Điềm run rẩy đến cứng đờ.
Cô chợt nghe thấy tiếng tim mình đập dữ dội.
Cảm nhận được sự tồn tại của dòng máu trong cơ thể chảy qua tứ chi xương cốt.
Cô giật mình, hóa ra, cô vẫn còn sống.
Trong vài giây, Phó Tư Điềm bối rối đến mức không thể nhìn thẳng vào mắt Thời Ý. Cô không biết làm sao, trở tay chống lên vách tường, rũ mi, gồng mình trấn tĩnh trả lời lại: "Tổng giám đốc Thời, cô uống say rồi. Nếu như có yêu cầu, đều là chuyện nên làm, để khách hàng an tâm, thoải mái dùng bữa, là tiêu chí phục vụ của chúng tôi."
Thời Ý không bỏ qua bất kỳ sự thay đổi nào trong biểu cảm của cô, độ cong trên khóe môi càng thêm sâu.
"Thế à?" Cô ấy như cười như không, như khen ngợi, lại như châm biếm: "Thảo nào bà chủ lại có tiếng như vậy, kinh doanh phát đạt như vậy."
Trái tim Phó Tư Điềm sắp văng ra khỏi lồng ngực.
Cổ họng cô trượt xuống, sắc mặt ẩn nhẫn, giơ tay lên định đẩy Thời Ý ra.
Một giây trước hành động của cô, Thời Ý lại bình tĩnh lùi ra.
Đầu ngón tay lành lạnh của cô ấy chạm vào lòng bàn tay cô, cầm lấy thuốc trong tay cô: "Cảm ơn thuốc của bà chủ Phó."
Khách sáo đến mức không có cảm tình nói một câu cảm ơn, cô ấy không nhìn cô nữa, xoay người bước đi. "Tôi quay lại trước, xin lỗi không tiếp được."
Giống như trong chớp mắt lại biến về thành tổng giám đốc Thời sáng suốt đoan trang, chỉ giải quyết việc công.
Phó Tư Điềm vẫn còn thất thần.
Thời Ý muốn làm gì? Bản thân mình lại đang làm gì?
Cô dựa vào tường, khớp ngón tay từ từ cuộn lại, cau mày chầm chậm thở ra một hơi.
Cô không nên xúc động đi lên. Rõ ràng đã khuyên răn bản thân, đừng xuất hiện trong đời Thời Ý nữa, đừng quấy rầy cuộc sống của Thời Ý nữa.
Vì sao lại mất tự chủ như vậy.
Di động trong túi bên hông rung hai cái, Phó Tư Điềm thu lại tâm trạng, lấy di động ra kiểm tra.
Là tin nhắn Phó Tư Du gửi: "Chị, ba mẹ anh ấy nói hai tuần này muốn mời ba mẹ với chị cùng ăn bữa cơm, chị xem khi nào thì tiện nhé."
Đáy mắt Phó Tư Điềm nổi lên ý cười nhàn nhạt, trả lời lại: "Sao cũng được. Mọi người tiện là được rồi."
Trên hành lang, Thời Ý nắm viên nhai sẽ không thật sự dùng tới trong tay, không nhanh không chậm, bước đi vững vàng đều đặn. Hô hấp của cô ấy cũng có chút hỗn loạn, vô thức cắn nhẹ môi, bên khóe môi là nụ cười ngay cả bản thân cô ấy cũng không phát hiện ra.
Phó Tư Điềm thua rồi.
Có điều, trên ngón áp út của cô, vẫn còn đeo chiếc nhẫn chướng mắt kia.
Đôi mắt Thời Ý mịt mờ.
Phòng bao ở ngay trước mắt, cô ấy vén tóc bên tai, chỉnh đốn lại trạng thái, chờ nhân viên đẩy cửa, bước vào trong.
Giữa đường, cô ấy lẳng lặng đưa tay cầm lấy bông tai để trong ngăn ngoài cùng túi xách vào lòng bàn tay.
Ra ngoài có hơi lâu, những người trên bàn quan tâm cô ấy có ổn không, Thời Ý ngồi xuống, cử chỉ đĩnh đạc, mềm mỏng khéo léo đáp lại.
Không một ai chú ý tới, dưới bàn, nhiều thêm một chiếc bông tai, ngoan ngoãn vâng lời nằm trên mặt đất.
Chờ đợi được người ta phát hiện.
-----------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Bông tai bị vứt bỏ: Tôi thương cho sáu năm của chị, hành động của chị là vẫn còn yêu cô ấy.
10 · chơi đùa · e mặt trầm như nước: Mi câm miệng.