Ngã vào một cái ôm mềm mại.
So với ba năm trước đây chỉ có thể đứng từ xa mà nhung nhớ, hiện tại có thể đứng chung một bầu trời xanh, chung một ánh mặt trời chói lọi với Thời Ý, Phó Tư Điềm đã rất thỏa mãn rồi. Cô không dám có những vọng tưởng không nên có, thậm chí cũng không muốn bước vào cuộc sống của Thời Ý, vì vậy trong hai tuần huấn luyện quân sự, cho dù Thời Ý đứng ở phía sau cô, cô cũng không giống những bạn học khác tranh thủ cơ hội tiếp cận, chào hỏi cô ấy, cố gắng để cô ấy quen mắt với mình.
Cô nhắc nhở chính mình, có thể đứng ở nơi này nhìn Thời Ý là tốt lắm rồi, coi như trộm vẽ một chút màu sắc lên bức tranh xám xịt của cuộc đời mình đi.
Thế nhưng ông trời giống như muốn thử thách quyết tâm của cô vậy, cứ phải đem một viên kẹo không thể nào thuộc về cô, chói lọi mà nhét vào tay cô, cám dỗ cô.
Thời gian nghỉ lễ đầu tiên sau kỳ huấn luyện quân sự —— tết Trung Thu, chủ nhiệm văn phòng hội học sinh Phó Tư Điềm tham gia gửi tin nhắn đến ban cán sự, những ai không về ăn lễ có thể đi ra ngoài tụ tập, cũng không phải chính thức, coi như là làm quen nhau trước, mọi người cùng nhau trải qua một cái tết Trung Thu khác biệt.
Vừa mới tới hơn nửa tháng, vì để tiết kiệm chi phí đi đường, cũng là vì nhường ra chút thời gian riêng cho gia đình Phó Kiến Đào, Phó Tư Điềm không quay về Nịnh Thành.
Vì vậy vào lúc sáu giờ rưỡi đêm Trung Thu, cô ra khỏi cửa sớm, cầm theo một túi giấy, bên trong là đèn bàn không dây mà chủ nhiệm muốn mượn dùng, đi đến nơi hẹn, không ngờ gặp được Thời Ý cũng trang bị y hệt, đứng nghiêm chỉnh trước cửa sân thể dục.
Thời Ý đứng cách một cái cửa sắt, đối diện với cô. Thời Ý tóc búi củ tỏi sạch sẽ mát mẻ, một tay cầm túi giấy, một tay cầm điện thoại, ngẩng đầu nhìn bầu trời vẫn chưa hoàn toàn sụp tối, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Phó Tư Điềm ngẩn ra: Cậu ấy cũng không về nhà hay sao?
Cô nương theo ánh mắt Thời Ý nhìn bầu trời, cả ngày nay trời đầy mây, đến tận bây giờ ánh trăng cũng không hề xuất hiện.
Cậu ấy không phải là người địa phương sao? Ngày đoàn viên như Trung Thu thế này sao lại không về nhà? Phó Tư Điềm liên tưởng đến một chút suy đoán không tốt, ánh mắt lại quay trở về trên người Thời Ý.
Khi cô còn chưa kịp suy đoán ra được gì từ dáng vẻ của Thời Ý, Thời Ý bỗng thu hồi tầm mắt nhìn lên trời, một lần nữa lại chuẩn xác nhìn về hướng cô.
Đây là lần thứ bao nhiêu bị cậu ấy bắt gặp rồi đây. Trong lòng Phó Tư Điềm hoảng hốt, xoay đầu theo bản năng, vờ như đang nhìn chỗ khác.
Phó Tư Điềm hối hận ngay lập tức sau động tác này. Đã bị phát hiện rồi, làm vậy không phải là giấu đầu hở đuôi hay sao. Ngón tay cô xoắn lấy quai túi giấy, thầm mắng chính mình quá bất lịch sự, tốt xấu gì cũng là bạn học, cũng nên đi đến chào hỏi một câu chứ nhỉ?
Cô quay đầu nhìn Thời Ý lần nữa, ngoài ý muốn phát hiện Thời Ý vẫn đang nhìn cô. Phó Tư Điềm nuốt nước bọt, đang đắn đo xem có cần phải cười một cái với Thời Ý hay không, giả bộ như mình mới nhận ra, thì bỗng nhiên Thời Ý cong môi, dời mắt đi.
Khoảng cách không tính là xa, Phó Tư Điềm có thể xác định được mình thật sự đã nhìn thấy ý cười lóe lên trên gương mặt Thời Ý. Nhưng cười vậy là có ý gì... Phó Tư Điềm không biết được.
Hai gò má Phó Tư Điềm bắt đầu nóng lên. Cho nên bây giờ mình có cần phải đến bắt chuyện với cậu ấy hay không đây?
Cô chưa kịp nhúc nhích, Thời Ý đã hành động trước.
Thời Ý đi về phía cô!
Phó Tư Điềm nhìn chằm chằm cô ấy, tiếng tim từng chút từng chút đập theo bước chân của cô ấy, thình thịch thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô không thể kiềm chế được vui sướng và ngại ngùng nữa, cong môi lộ ra một nụ cười nhẹ, đôi môi ngập ngừng, chuẩn bị nói ra câu "Thật trùng hợp".
"Thời Ý! Đến sớm vậy. Những người khác vẫn chưa đến à?" Một giọng nữ lảnh lót vang lên nhanh hơn một giây so với cô.
Câu chào của Phó Tư Điềm nghẹn lại trong cổ họng.
Thời Ý tựa như không nhận ra Phó Tư Điềm, lướt qua cô, đứng cách cô khoảng chừng một mét trả lời giọng nữ kia: "Vâng, em không thấy ai hết, chắc bọn họ vào trong rồi."
Phó Tư Điềm đứng tại chỗ, xấu hổ đến nỗi tay chân cứng đờ, ngay cả lỗ tai cũng đỏ.
"Đây là đàn chị Nguyên Ngưng, chủ nhiêm văn phòng kiêm bạn cùng ký túc xá của chị." Giọng nữ vẫn đang giới thiệu, một giọng nữ ngọt ngào khác đột ngột chen ngang: "Ấy, hình như mình nhìn thấy một bé cán sự."
Phó Tư Điềm nghe thấy tên "Nguyên Ngưng" liền ý thức được, tránh cũng không thể tránh, bất đắc dĩ xoay người về cùng hướng với Thời Ý, nở nụ cười thân thiện với Nguyên Ngưng đang đi về phía mình: "Đàn chị Nguyên Ngưng."
Nguyên Ngưng hồ hởi: "Chị đã nói là giống em mà." Cô chỉ vào cô gái bên cạnh, giới thiệu với Phó Tư Điềm: "Chị Tùy Mộng, phó bộ trưởng bộ Liên lạc Đối ngoại (bộ ngoại liên), tối nay người của bộ bọn mình cùng với bộ ngoại liên đều không nhiều, cho nên xếp chung thời gian với nhau luôn. Dù sao cũng là người một nhà, càng đông người càng vui."
"Em chào chị." Phó Tư Điềm lễ phép chào.
Nguyên Ngưng như đang khoe bảo bối, hất cằm với Tùy Mộng: "Tôi kể với cậu rồi đó, hoa khôi của văn phòng tụi tôi, Phó Tư Điềm!"
Tùy Mộng nở nụ cười, giơ ngón cái: "Chủ nhiệm Nguyên ánh mắt thiệt là tốt. Nhưng mà bộ ngoại liên tụi này cũng không hề thua kém à." Nói xong cô đưa tay về phía Thời Ý, đắc ý nói: "Tôi còn chưa giới thiệu xong, đây là hoa khôi bộ ngoại liên tụi tôi, Thời Ý."
Nguyên Ngưng gật đầu, tầm mắt quanh đi quẩn lại trên người Phó Tư Điềm cùng Thời Ý, hài lòng nói: "Ha ha ha, được được." Cô chia sẻ với Phó Tư Điềm, Thời Ý: "Chị nói hai đứa nghe, mấy bộ trưởng bộ khác đều ghen ăn tức ở với hai bộ chúng ta, nói tụi chị lần này nhìn mặt mà tuyển hay sao, toàn là nhan sắc giá trị cao."
"Ha ha ha ha, đây là gièm pha, để cho bọn họ ghen tị nổ con mắt đi. Nhìn Tư Điềm và Thời Ý của chúng ta mà xem, bộ không cho chúng ta vừa có tài vừa có sắc à?" Tùy Mông kiêu ngạo.
Phó Tư Điềm không biết Thời Ý có cùng hai người kia quan sát mình không, nhưng cô thì đã không còn dám nhìn trực tiếp Thời Ý nữa rồi.
Nguyên Ngưng và Tùy Mộng người đàn kẻ hát xong, hai người thân thiết khoác tay, mỗi người dắt một người, dẫn Phó Tư Điềm và Thời Ý cùng đi vào bên trong sân thể dục.
"Thời Ý, em là lớp công quản mấy? "Tùy Mộng tìm đề tài nói.
"Dạ lớp ."
"Ủa? Không phải Tư Điềm cũng lớp sao?" Nguyên Ngưng quay đầu hỏi Phó Tư Điềm.
Phó Tư Điềm gật đầu.
Nguyên Ngưng kinh ngạc: "Vậy hai đứa là bạn cùng lớp rồi còn gì, hồi nãy đi chung với nhau hả?"
Phó Tư Điềm nhỏ giọng trả lời: "Không phải ạ, chỉ là vừa vặn đứng gần thôi."
"Vậy à." Tùy Mộng nhìn Phó Tư Điềm, lại nhìn Thời Ý đang im lặng, cười nói: "Chị thấy hai đứa có vẻ không quen thuộc lắm, vừa đúng lúc, tối nay hai đứa ngồi với nhau đi, mọi người cùng chơi trò chơi bồi dưỡng tình cảm. Sau này có hoạt động gì cũng có thể đi cùng nhau. Tu trăm năm mới ngồi chung thuyền, tu bao nhiêu năm mới có thể vừa cùng lớp lại vừa cùng tổ chức đây?"
Phó Tư Điềm cắn môi nói vâng, nghe thấy Thời Ý cũng thản nhiên trả lời: "Vâng."
Phó Tư Điềm không cho là thật, cô cho rằng Thời Ý chỉ là thuận miệng đối phó hoàn cảnh thôi.
Kết quả là đi đến bên trong sân thể dục, đợi các tân cán sự khác đến, mọi người đi vào sân bóng tìm vị trí ngồi thành một vòng tròn, Phó Tư Điềm xếp bằng ngồi đại xuống, hơi nghiêng đầu, nhìn thấy Thời Ý thật sự ngồi xuống bên cạnh cô.
Nhưng mà tầm mắt Thời Ý nhìn lên người đang đứng giữa vòng tròn tìm góc độ để đặt đèn bàn, dường như cũng không có vẻ gì là chú ý đến mình. Phó Tư Điềm len lén hít thở sâu, làm cho bản thân thanh tỉnh lại một chút, chẳng qua chỉ là trùng hợp mà thôi.
Đèn bàn đã sắp xếp ổn thỏa, Nguyên Ngưng vỗ tay, buổi gặp mặt kết hợp không chính thức của hai bộ coi như bắt đầu.
Như thường lệ đầu tiên sẽ là giới thiệu, sau khi tự giới thiệu xong, bắt đầu chơi trò chơi giúp mọi người nhanh chóng làm quen với nhau.
Trò chơi đầu tiên là mỗi người lại giới thiệu bản thân, nhưng lần này giới thiệu phải có quy cách —— XXX thích XX. Ví dụ như Nguyên Ngưng là "Nguyên Ngưng thích ngủ", Tùy Mộng là "Tùy Mộng thích pha trò" vân vân mây mây, mọi người phải giới thiệu tên và sở thích của người khác, bốc ngẫu nhiên. Bị bốc trúng mà không nói được sẽ bị phạt.
Phó Tư Điềm không biết tâm lý của mình như thế nào.Cô vừa từ đầu đến cuối cảnh cáo bản thân không được gần gũi Thời Ý quá mức, lại vừa nhịn không được chờ mong, chờ mong Nguyên Ngưng có thể bốc thăm cô chỉ định Thời Ý, hoặc là Thời Ý chỉ định cô.
Cô rất muốn được một lần quang minh chính đại mà gọi Thời Ý, để cô ấy nhìn mình, trong mắt chỉ có mình, cũng rất muốn nghe ba chữ tên mình có thể được đọc ra từ đôi môi mỏng mềm mại xinh đẹp của Thời Ý, để chứng minh cô cũng từng được cô ấy để tâm ghi nhớ, cho dù chỉ là vài giây ngắn ngủi.
Chỉ là một trò chơi nhỏ mà thôi, không tính là tham lam chứ? Cô tự nhủ với chính mình.
Nhưng mà đến tận khi trò chơi kết thúc một vòng, Phó Tư Điềm cũng không chờ được cơ hội này.
Cô có hơi thất vọng, cũng có chút thoải mái.
Trò chơi kế tiếp là củ cải ngồi xổm và lật vàng lật bạc, gần như đại đa số mọi người đều trúng chiêu, Thời Ý cũng không ngoại lệ. Lúc tổng kết hình phạt, Thời Ý chọn nói thật.
Ánh mắt Nguyên Ngưng quét qua các nam sinh trên sân đang nhìn chăm chú vào Thời Ý, trêu chọc: "Để tôi tranh thủ cho các bạn nam một món quà nhỏ."
Các nam sinh reo hò ủng hộ, nháy mắt ra hiệu.
Nguyên Ngưng hỏi: "Thời Ý, mẫu con trai yêu thích của em là gì?"
Toàn bộ nam sinh trên sân đều nín thở, Phó Tư Điềm cúi đầu, dư quang dừng ở bàn tay phải đang đặt lên đầu gối của Thời Ý, tim cũng theo đó mà nhảy nhót lên.
"Chưa từng nghĩ đến vấn đề này." Thời Ý thật thà.
Nguyên Ngưng không chấp nhận, "Câu trả lời này không được, chưa từng nghĩ đến thì bây giờ nghĩ cũng không muộn, mọi người nói có đúng không?"
Mọi người lao xao: "Đúng đúng, bây giờ nghĩ đi."
Phó Tư Điềm mím môi đếm từng đường vân trên đốt ngón tay của Thời Ý, đến khi đếm tới ngón trỏ, Thời Ý vẫn im lặng.
Tùy Mộng không chờ được, quyết định đổi câu hỏi: "Khó tổng kết dữ, vậy chị đổi câu dễ hơn cho. Nếu chỉ nhìn mặt, có bạn nam nào đang ngồi đây hợp gu em không? Câu này chắc là trả lời được đi."
Thời Ý cười một tiếng, lần này trả lời rất nhanh: "MEI một cái." Chữ MEI của cô phát âm rất nhẹ, giống thanh hai, mà cũng giống thanh ba, nghe không rõ.
Tùy Mộng thắc mắc: "Ý em là 'không một ai' hay là 'mỗi một người' vậy?" ()
Thời Ý nhướng mày, giảo hoạt nói: "Bộ trưởng, đây là câu thứ hai rồi."
Mọi người trên sân cười thành tiếng, Tùy Mộng cười mắng: "Được lắm Thời Ý, nhìn bề ngoài nghiêm túc vậy mà lại quá lươn lẹo."
Mọi người lại bông đùa thêm vài câu, coi như tha cho Thời Ý.
Phó Tư Điềm dời mắt ra khỏi ngón tay Thời Ý, nhẹ nhõm thở phào một hơi. Thở phào xong lại cảm thấy bản thân mình nực cười, thật ra thì nghe Thời Ý nói về gu bạn trai của cô ấy cũng không có gì là không tốt... Không phải sao?
Dù gì cũng là chuyện sớm muộn.
Trò cuối cùng là trò năm tệ một hào kinh điển, nam sinh đại diện cho một tệ, nữ sinh đại diện cho năm hào, , Tùy Mộng hô giá trị, nam nữ sinh nhanh chóng tạo thành giá trị tương ứng, người nào thừa ra sẽ bị loại, sau khi trò chơi kết thúc phải nhận hình phạt.
Phó Tư Điềm là người chậm nhiệt hướng nội, không có sở trường đối với thể loại trò chơi hoạt bát này. Tùy Mộng hô năm tệ năm lần đầu tiên, mọi người liên kêu gào bắt đầu tìm nhóm ôm lại.
Tứ phía loạn xạ, tiếng cười nổi lên, trong nhất thời Phó Tư Điềm chưa kịp phản ứng đực mặt tại chỗ, không biết phải chạy về đâu, cũng ngại việc chạy bừa lại ôm nhóm người ta.
"Ở đây bao nhiêu rồi? Năm tệ? Còn thiếu năm hào?" Một giọng thống kê không biết từ đâu truyền đến, có nam sinh gọi cô: "Ở đây nè, ở đây nè Phó Tư Điềm, còn thiếu năm hào, em qua đây."
Phó Tư Điềm nhìn quanh, bước về trước hai bước tìm kiếm nơi phát ra giọng nói, một luồng khí lạnh nắm lấy cổ tay cô, kéo cô loạng choạng hai bước về hướng ngược lại, ngã vào một cái ôm mềm mại.
"Ở đây." Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Thời Ý từ trên đỉnh đầu cô truyền xuống.
---------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thời Ý: Bé thỏ trắng này sao cứ ngốc ngốc?
Thật đáng thương.
Thôi kệ, cứu bé đi.
Ôm vào trong lòng mang đi.
Một lát sau,
Thời Ý: Ủa? Sao lại biến thành bé thỏ hồng rồi?
Phó thỏ con: Đáng yêu, cúi đầu xấu hổ. 〃v〃
---------------------------------------------
(): 每一个 (Měi yīgè) - mỗi một người và - 没一个 (Méi yīgè) - không một ai, hai từ mei phát âm gần giống nhau, chỉ khác thanh, Thời Ý phát âm quá nhỏ nên mọi người nghe không rõ là từ mei nào.