Cô ấy đầu hàng.
Giáo viên Kinh tế phương Tây đang đứng trên bục giảng giải thích về bài học trong ppt, đột nhiên Dương Nguyệt đẩy cửa sau, tiếng vang cực lớn phát ra khiến bà giật bắn người, cắt ngang suy nghĩ của bà. Bà nhíu mày nổi giận, "Em Dương Nguyệt, em..."
Tiếng "chát" giòn tan trực tiếp cắt ngang những lời còn lại của bà. Dưới tình huống tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, Dương Nguyệt đi hai ba bước gϊếŧ đến chỗ ngồi hàng phía sau của Phó Tư Điềm, bàn tay giơ lên, cái tát rơi xuống.
Tất cả đều bị sốc.
Dương Nguyệt đánh rất tàn nhẫn, đầu Phó Tư Điềm bị đánh lệch cả đi, trên mặt nhanh chóng hiện lên một dấu tay đỏ tấy. Cô sững sờ quay đầu nhìn Dương Nguyệt, trong đầu ong ong, cảnh tượng trước mắt không còn rõ ràng, lớp học quen thuộc, khuôn mặt bạn học quen thuộc, bỗng nhiên đều trở nên xa lạ. Đôi môi cô run rẩy muốn nói gì đó, nhưng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Trong khoang miệng nồng nặc toàn mùi máu tanh.
Doãn Phồn Lộ bất bình thay cô: "Dương Nguyệt, cậu bị điên à?! Sao lại đánh người ta?!"
Giáo viên Kinh tế phương Tây gào thét: "Mau giữ em ấy lại! Làm cái trò gì thế này? Ở đây là lớp học! Lớp học của tôi! Lớp trưởng, đi, gọi cố vấn của các em đến đây!"
Cả lớp đều đang xì xào bàn tán.
Tất cả âm thanh như từ rất xa truyền đến, chỉ có giọng nói của Dương Nguyệt sắc bén rõ ràng lọt vào lỗ tai cô, đâm vào trong lòng cô.
Dương Nguyệt bị hai nam sinh hàng sau mỗi người túm một bên tay, không giãy dụa cũng không tức giận, chỉ là ngực run bần bật, hai mắt đỏ bừng, căm thù nhìn chằm chằm Phó Tư Điềm: "Đây là mày nợ tao!"
"Tao đã tưởng chúng ta là cùng một loại người, tao tưởng mày sẽ hiểu tao!" Dương Nguyệt lên án, nước mắt lăn dài, âm thanh như máu, âm thanh như dao, đâm vào trong lòng Phó Tư Điềm.
"Trường học cho tao tạm nghỉ rồi. Vừa lòng mày chưa? Đây là mày nói sẽ giúp tao hả?! Đây là mày bảo mày sẽ không nói với người khác hả?!"
Huyết sắc trên mặt Phó Tư Điềm nhạt đi, ngập ngừng "Mình xin lỗi...", nước mắt cũng giàn giụa.
Cố vấn dẫn theo một người phụ nữ trung niên chạy tới. Người phụ nữ trung niên ôm lấy vai Dương Nguyệt, liên tục nhận lỗi với giáo viên và các bạn học: "Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, con bé hiện tại không khống chế được cảm xúc của mình, nó không cố ý." Bà kéo Dương Nguyệt đi ra ngoài, Dương Nguyệt cũng không chống cự như thể cam chịu số phận để bà kéo đi, chỉ là quay đầu lại, nhìn vào mắt của Phó Tư Điềm, nghiêm túc gằn từng chữ: "Phó Tư Điềm, tao vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho mày."
Hệt như một lời nguyền rủa, cả người Phó Tư Điềm lạnh đi, lung lay sắp ngã. Trong cơn hoảng hốt, ánh mắt đỏ ngầu của Dương Nguyệt như hợp lại với ánh mắt đau đớn của người nhà nạn nhân khi cô còn nhỏ, một câu "Tao vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho mày" cũng không khác gì âm thanh đến từ cơn ác mộng xa xăm.
"Dựa vào đâu các người còn dám cầu xin sự tha thứ của chúng tôi, dựa vào đâu cách người còn muốn được khoan hồng, chúng tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho các người!" Ngụm nước bọt phun trên mặt cô và mẹ, giống như một dấu vết mãi mãi không thể nào lau sạch.
Trong lớp toàn là tiếng bàn tán của các bạn học, miệng cố vấn hé ra khép lại, giống như đang nói gì đó với cô. Phó Tư Điềm không nghe rõ, bên tai chỉ tràn ngập những lời ồn ào ác độc trong trí nhớ "Tránh xa nó ra, ba nó là người xấu, người xấu lớn sinh ra người xấu nhỏ, nó cũng là người xấu", "Đừng có chơi với nó, đừng học theo cái xấu", "Con gái của tội phạm gϊếŧ người là tội phạm gϊếŧ người nhỏ, sao tao lại không thể đánh mày, mày đáng bị đánh".
Những ánh mắt hoặc là tò mò hoặc là căm ghét, rơi trên người cô, tựa như thủy triều đến từ bốn phương tám hướng nhấn chìm cô, Phó Tư Điềm cảm thấy mình sắp không thể thở được.
Một bóng dáng gầy gò che chắn cô ra phía sau. Thời Ý nắm tay cô, cho cô một chút ấm áp.
"Thưa cô, em dẫn cậu ấy đi lấy thuốc trước, sau đó đến văn phòng tìm cô được không ạ?" Giọng nói hơi khàn của cô ấy vang lên, như tia sáng hắt xuống biển sâu.
Phó Tư Điềm ngắm nhìn bóng lưng của cô ấy, cơn đau xé lòng thổi qua tim, hơi thở mặn chát dần dần quay về lại bên trong lồng ngực.
Thời Ý vẫn là Thời Ý, ánh sáng vẫn là ánh sáng đó. Có điều bản thân cô đã không còn là con người đơn thuần trước kia nữa rồi.
Đây không phải là ánh sáng thuộc về cô, là ánh sáng mà cô không giữ được. Là ánh sáng mà cô không nên quấy rầy, không nên lưu luyến.
Cô cố gắng tìm lại âm thanh của mình: "Không cần đâu, mình đi với cô giáo..."
Thời Ý quay đầu lại nhìn cô, trong đáy mắt là cảm xúc khó hiểu.
Phó Tư Điềm không dám nhìn nhiều, sợ rằng chỉ cần nhìn thêm một lần nữa, tất cả lý trí và lòng tự trọng mình vừa tìm lại được sẽ bị sụp đổ. Gương mặt cô trắng bệch, cố gắng chống đỡ sống lưng thẳng tắp, đứng lên, đối mặt với ánh mắt dò xét của mọi người. Cô rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Thời Ý, âm thanh rất khô rất khẽ nói với cô ấy: "Cảm ơn cậu."
Thời Ý nhìn cô chăm chú, lòng bàn tay trống rỗng đặt trên mặt bàn từ từ thu lại thành nắm đấm.
Phó Tư Điềm cúi đầu, ra khỏi chỗ ngồi, giữa âm thanh chỉ trích, cô đi theo cố vấn ra khỏi phòng học.
Lời buộc tội của Dương Nguyệt, khuôn mặt căm thù của Dương Nguyệt không ngừng lặp đi lặp lại trong tâm trí cô, sự lăng trì lặp đi lặp lại, trong một khoảnh khắc Phó Tư Điềm đã muốn trốn tránh, muốn mất đi tất cả suy nghĩ, muốn làm một con người vô tri vô giác hoàn toàn.
Nhưng mà không được.
Cô là Lai Lai mà.
Cô là mặt trời nhỏ của mẹ. Cô là người đã đặt ra lời hứa với số phận, cô sẽ trở thành một đứa trẻ ngoan, rồi có một ngày số phận sẽ tha thứ cho mọi lỗi lầm của cô, trả lại cho cô tương lai thuộc về cô.
Cô cắn môi dưới bật máu, ép bản thân phải đủ tỉnh táo, đủ dũng cảm. Cố vấn hỏi cô ngọn nguồn sự việc, bảo với cô rằng cô đã làm rất tốt. Tình huống của Dương Nguyệt vừa báo cáo lên đã nhận được sự quan tâm rất lớn của lãnh đạo khoa, buổi chiều cùng ngày giáo viên tâm lý đến gặp Dương Nguyệt để tìm hiểu sơ về sự việc, liên hệ thông báo cho phụ huynh, hơn nữa còn mang cô ấy đến bệnh viện chuyên khoa để chẩn bệnh. Bác sĩ tâm lý đánh giá tình trạng của Dương Nguyệt đã rất tệ, bọn họ mãi mới liên hệ được với cô của Dương Nguyệt, sau khi trao đổi với bà xong mới ra quyết định cho Dương Nguyệt tạm thời nghỉ học, về nhà với bà ấy để được điều trị và chăm sóc tốt hơn.
Cố vấn nói đây là cách tốt nhất với Dương Nguyệt, cô không cần phải cảm thấy lo lắng hay áy náy. Tình huống như thế này nếu không có sự can thiệp sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm, ngộ nhỡ thật sự xảy ra chuyện gì thì hối hận không kịp. Tạm nghỉ học một năm đối với các cô hiện tại có thể xem như là chuyện lớn như trời sập, nhưng nếu không đảm bảo được sự an toàn của tính mạng, sức khỏe của thể xác và tinh thần, thì tất cả những chuyện khác đều trở nên không còn quan trọng.
Thấy trạng thái của Phó Tư Điềm không tốt lắm, cố vấn nói thêm, nếu cần thì tốt nhất cô cũng nên tâm sự với giáo viên tâm lý, đừng để chuyện này trở thành nút thắt trong lòng mình.
Từ giây phút kia, đáy lòng Phó Tư Điềm sinh ra mâu thuẫn và sợ hãi đối với chuyện "Tìm giáo viên tâm lý tâm sự" này, nó khiến cô càng cảm thấy việc mà mình đã làm tàn nhẫn đến mức nào.
Cô không biết rốt cuộc mình có làm đúng hay không. Nhưng đối với Dương Nguyệt, cô không khỏi cảm thấy áy náy.
Cô xin cố vấn số điện thoại của Dương Nguyệt, cố vấn không chịu cho. Cô đành phải hỏi thủ tục tạm nghỉ của Dương Nguyệt đã xong xuôi hết chưa? Có quay lại nữa không? Có thể giúp cô chuyển một bức thư cho cô của Dương Nguyệt không?
Cố vấn đồng ý, để cô viết giao cho trợ lý của mình, buổi chiều trợ lý sẽ dẫn cô của Dương Nguyệt đi giải quyết thủ tục.
Phó Tư Điềm quay về ký túc xá viết thư. Thư không dài, chỉ nói rõ mình là ai, có mối quan hệ như thế nào với Dương Nguyệt. Sau đó nhận lỗi với bọn họ, quan trọng nhất là xin cô của Dương Nguyệt nhất định phải chữa khỏi cho Dương Nguyệt. Phó Tư Điềm nói với bà ấy rằng, rất nhiều lần Dương Nguyệt đều nói cô ấy nhớ nhất là những ngày tháng được sống cùng với cô của mình trước đây, đến tận bây giờ Dương Nguyệt vẫn nói, cô là người duy nhất yêu thương cô ấy thật lòng, là người thân thiết nhất với cô ấy. Dương Nguyệt từng nhiều lần nói rằng đợi sau này cô ấy có năng lực, nhất định phải hiếu thảo với cô mình, để cho bà sống thật lâu.
Cô để lại phương thức liên lạc cho bà ấy, nói rằng cô rất sẵn lòng hỗ trợ Dương Nguyệt, nếu Dương Nguyệt có chỗ nào cô có thể giúp được, chỉ cần có thể giúp cô đều sẵn lòng.
Nhưng lá thư này như đá chìm xuống đáy biển.
Đợi đến khuya, cô của Dương Nguyệt cũng không liên lạc với cô. Phó Tư Điềm nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, thức trắng.
Trong căn hộ ở ngoài trường cách đó không xa, Thời Ý cũng mất ngủ.
Từ sau khi nghe lời khuyên của Phương Nhược Hoa ngừng uống thuốc ngủ, không một đêm nào cô ấy ngủ được trước giờ.
Cậu ấy vẫn ổn chứ?
Không ổn. Không cần nghĩ cũng có câu trả lời.
Đây không phải là chuyện cô ấy nên quan tâm, thậm chí cũng không phải là chuyện mà Phó Tư Điềm cần cô ấy quan tâm...
Lòng bàn tay trống rỗng, tựa như vẫn còn lưu lại cảm giác lạnh như băng khi không khí tràn vào lúc Phó Tư Điềm kiên quyết rút tay khỏi tay cô ấy ban sáng.
Một góc trong trái tim dường như đã khuyết đi hoàn toàn.
Một giờ, hai giờ, ba giờ... Lăn qua lộn lại, trằn trọc, đọng lại trong tâm trí toàn là hình ảnh của Phó Tư Điềm.
Thời Ý cuối cùng không thể nhịn được nữa, ngồi dậy.
Cô ấy lặng lẽ suy tư trong bóng đêm, trước tiên giẫm một chân xuống, vẫy vùng vài giây, chân còn lại cũng giẫm xuống. Cô ấy đứng lên, lê từng bước từng bước, thật chậm, thật nặng nề, nhưng vẫn từng bước từng bước, nương theo sàn nhà mà ngày đó có thể Phó Tư Điềm đã từng lau, từ cửa phòng mình đi đến cửa phòng cho khách nơi Phó Tư Điềm từng yên giấc.
Cửa phòng đóng chặt, im lặng đối diện với cô ấy trong đêm đen. Như chiếc hộp Pandora tỏa ra sức cám dỗ vô hạn.
Không nên mở ra, không được mở ra.
Thời Ý đặt tay lên nắm cửa, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn tỉnh táo mặc kệ chính mình. Vặn nhẹ chốt cửa, sau gần nửa năm, cô ấy lại mở cánh cửa này ra một lần nữa.
Dưới ánh sáng le lói, bày biện trong phòng vẫn hệt như lúc Phó Tư Điềm vừa rời đi. Thời Ý nhìn con thỏ ngồi trên đầu giường, chiếc đèn ngủ nhỏ đặt đằng kia.
Và cả bóng dáng người con gái từng cười vui, từng bật khóc trên chiếc giường này.
Nỗi đau bất chợt bao phủ khắp cõi lòng Thời Ý.
Cô ấy kiềm nén nỗi sợ hãi và lo lắng, như tự ngược bước vào căn phòng này, đến gần chiếc giường kia, đầu ngón tay run rẩy vuốt ve chăn đệm Phó Tư Điềm từng nằm, gối đầu từng ngủ, con thỏ... từng ôm.
Cô ấy chạm vào đôi má của con thỏ, như đang chạm vào nửa bên má sưng đỏ của người con gái kia.
Thật cẩn thận, nhu tình tràn đầy cõi lòng.
Không thể lừa mình dối người được nữa, không thể vờ như không thấy được nữa, Thời Ý nghe theo trái tim mình, hết sức nhẹ nhàng ôm lấy thỏ con.
Sự căm ghét bản thân mãnh liệt, đi kèm theo đó là cảm giác được giải thoát.
Cô ấy đã trốn tránh quá lâu rồi, không thể đối mặt quá lâu rồi.
Thừa nhận thích Phó Tư Điềm quả thật là một chuyện rất khó.
Nhưng không thừa nhận, hóa ra lại là một chuyện còn khó hơn.
Cô ấy đầu hàng.