Như thể chạm vào cô thế nào cũng không đủ.
Sự sững sờ của Phó Tư Điềm rơi vào trong mắt Thời Ý biến thành do dự, ánh mắt Thời Ý ảm đạm, "Nếu cậu băn khoăn, muộn một chút rồi nói sau cũng được."
"Không phải." Phó Tư Điềm vội phủ nhận, "Chỉ là mình hơi kinh ngạc."
"Hử?"
"Mình... mình cho rằng cậu cần thêm thời gian để thích ứng, sẽ không cân nhắc chuyện này ngay." Cô cắn môi, niềm vui tràn ngập trong lòng, "Cậu biết đó, có vài người... sẽ lo ngại ánh mắt của người khác."
Thời Ý thấy cô trông không có vẻ là không muốn, lòng cũng nhẹ nhõm hơn. "Cậu nghĩ gì vậy?" Cô ấy dùng ống hút trà sữa cọ lên môi dưới của Phó Tư Điềm như đang trêu một chú mèo con, "Loại chuyện này, trước khi yêu đương hẳn là nên cân nhắc rõ ràng rồi chứ."
Phó Tư Điềm bị cọ đến mặt đỏ tim đập, mở miệng cắn ống hút, "Mình sai rồi."
Cô sợ Thời Ý cầm trà sữa lâu mỏi tay, tự mình đưa tay ôm lấy ly trà sữa.
Thời Ý cười trêu một tiếng, dùng ngón trỏ khều nhẹ cằm cô, "Thái độ nhận lỗi rất tích cực."
Phó Tư Điềm cười thẹn thùng.
Thời Ý thu tay về, nghiêm túc nói: "Nếu để ý ánh mắt của người khác thì mình đã không bắt đầu với cậu. Nếu cậu thật sự để ý, vậy chúng ta cũng không nên tiếp tục. Người mà ngay cả bước đầu tiên còn không thực hiện được, vậy cũng chẳng đi nổi đến cuối cùng. Mình không thích lãng phí thời gian cho một việc không có kết quả."
"Không để ý, mình không để ý!" Trong lòng Phó Tư Điềm nóng ran. Ý của Thời Ý có phải là – cậu ấy muốn đi cùng mình lâu dài hay không. Ít nhất hiện tại cậu ấy thích mình, thích ơi là thích, muốn dành quãng đời còn lại cùng mình?
Cổ họng cô trượt xuống, có chút sức mạnh nói ra lời trong lòng: "Thời Ý, mình không chỉ muốn nói cho Lộc Hòa và Phồn Lộ biết, mình còn muốn nói cho cả thế giới biết, cậu là bạn gái mình."
Dứt lời, mặt cô đỏ đến tận cổ. Thời Ý hơi kinh ngạc, ngay lập tức phì cười, trong nụ cười chứa đựng dịu dàng và cưng chiều rõ mồn một.
Không biết cô làm như thế nào, có thể thốt ra câu nói khí phách thế kia một cách đáng yêu như vậy, lại thiếu khí thế như vậy.
Cô ấy trêu cô: "Vậy cậu đi nói đi."
Phó Tư Điềm sững người, trong đôi mắt nhỏ bé có chút luống cuống.
Thời Ý cố tình nhìn cô chằm chằm, khóe môi cong lên. Cô ấy cho rằng Phó Tư Điềm sẽ xấu hổ cụp mắt, nào ngờ Phó Tư Điềm để trà sữa xuống, hai tay đặt bên môi, khép lại thành hình một cái loa nói: "Thời Ý, là bạn gái của Phó Tư Điềm."
Âm thanh vẫn êm ái mềm mại, giọng điệu lại mỗi lúc một kiên định hơn: "Thời Ý, là bạn gái của Phó Tư Điềm."
Cô lặp đi lặp lại ba lần, ánh mắt ngượng ngùng đến ướŧ áŧ, vẫn nở nụ cười, nhìn Thời Ý chăm chú không rời mắt.
Thời Ý nhìn cô, hiếm khi gương mặt đột nhiên nóng lên, tim đập nhanh như trống đánh.
Lông mi Phó Tư Điềm lấp lóe, vươn tay ra nắm lấy tay Thời Ý.
Cái người này, sao thế này. Sao đột nhiên lại lớn mật như vậy. Thời Ý không biết mình đang chờ đợi điều gì, tim đập càng lúc càng không thể khống chế.
Phó Tư Điềm cầm tay cô ấy, hơi hơi di chuyển cơ thể, có xu hướng tiến lại gần.
Bỗng nhiên, "Két" một tiếng, gió lạnh gào thét tràn vào.
Cửa bị đẩy ra!
Cả hai giật bắn người, theo phản xạ nhìn về phía cửa.
Giản Lộc Hòa đứng đờ ra bên cửa: "Ơ? Thời Ý?!"
Thời Ý tìm lại âm thanh: "Ừ, sao hôm nay đã quay lại rồi?"
Giản Lộc Hòa không rảnh trả lời cô ấy, tầm mắt chuyển sang trên người Phó Tư Điềm: "Tư Điềm?"
Phó Tư Điềm không biết vì sao, lỗ tai đỏ ửng, "Ừm."
Tầm mắt Giản Lộc Hòa lại hạ xuống, dừng trên bàn tay đang nắm lấy nhau của Phó Tư Điềm và Thời Ý, xác nhận lại lần cuối: "Hai cậu làm hòa rồi phải không?!"
Hai người mất tự nhiên buông tay ra, nhìn nhau, gật gật đầu.
Giản Lộc Hòa kích động đến nỗi quên đóng cửa, chạy đến bên cạnh hai người, mỗi tay đặt lên vai một người, bắt đầu hỏi như súng liên thanh, "Á, chuyện gì đã xảy ra!"
"Chuyện này là sao? Mình mới không ở ký túc xá có một ngày thôi sao? Mình đã bỏ lỡ bao nhiêu tập phim rồi?! Các cậu xấu tính quá, làm hòa rồi cũng không nói cho mình biết! Mình..."
Phó Tư Điềm không ngăn nổi, Thời Ý nói ngắn gọn: "Vừa mới hòa, chưa kịp nói."
Giản Lộc Hòa nghẹn lại.
"Thật hay giả?"
"Luộc." Thời Ý không dao động. ()
Giản Lộc Hòa bị chọc cười, "Đi chết đi." Cô ấy bình tĩnh lại, kéo ghế của mình ngồi xuống trước mặt hai người kia, bày ra điệu bộ gặng hỏi, "Nói đi, thẳng thắn sẽ được khoan hồng."
Phó Tư Điềm nhìn Thời Ý, Thời Ý cho cô một cái nhìn trấn an, trả lời Giản Lộc Hòa: "Cụ thể chờ thi xong mình nói cho cậu biết. Tóm lại là, mình với Tư Điềm làm hòa rồi, thi xong mời cậu với Phồn Lộ một bữa."
Cô ấy cảm thấy Giản Lộc Hòa hẳn là sẽ không để bụng tính hướng của mình và Tư Điềm, nhưng ít nhiều vẫn có chút căng thẳng. Đó là lí do vì sao cô ấy muốn chờ đến khi kỳ thi kết thúc mới nói, dù cho kết quả có ra sao, cũng không đến nỗi ảnh hưởng đến trạng thái thi cử của mọi người.
"Quào, còn dám dùng đồ ăn để dụ khị mình." Giản Lộc Hòa kháng nghị: "Không được, nói luôn bây giờ."
"Vậy thi xong cũng khỏi nói."
Giản Lộc Hòa ngậm miệng, tủi thân nhìn Thời Ý, Thời Ý thờ ơ. Cô ấy đổi đối tượng, lôi kéo cánh tay Phó Tư Điềm lắc qua lắc lại, kéo dài giọng nũng nịu: "Tư Điềm..."
Phó Tư Điềm khó xử, chưa kịp trả lời, Thời Ý đã cau mày vỗ vào tay Giản Lộc Hòa bắt cô ấy buông ra, "Nói chuyện bình thường."
Giản Lộc Hòa hờn dỗi chu môi, "Hừ" một tiếng, nghiêng mặt qua một bên không thèm nhìn hai người kia nữa.
Phó Tư Điềm dỗ cô ấy: "Ăn cơm chưa? Thời Ý có mua sủi cảo tôm với xíu mại, vẫn còn nóng, cậu ăn không?"
Giản Lộc Hòa động lòng, quay lại gật đầu nhìn Phó Tư Điềm, Phó Tư Điềm cười đến đáng yêu; cô ấy nhìn sang Thời Ý, Thời Ý cũng đang nhìn Phó Tư Điềm, trong ánh mắt chứa đựng cảm xúc mà cô ấy hiếm khi nhìn thấy, cô ấy không rõ đó là gì, nhưng lòng cũng mềm theo.
"Được rồi được rồi, bỏ đi, tha cho các cậu." Giản Lộc Hòa bỏ cuộc, thò tay sang như một ông chú, "Mình đây phải ăn xíu mại rồi."
Phó Tư Điềm gửi ánh mắt sang cho Thời Ý, Thời Ý tặc lưỡi, đưa xíu mại và đũa vào tay Giản Lộc Hòa.
Giản Lộc Hòa thỏa mãn, chen vào giữa hai người để ăn. Mặc kệ đó, hahaha, tốt xấu gì cô ấy cũng không cần phải làm nhân bánh kẹp nữa.
Phó Tư Điềm và Thời Ý lướt qua cô ấy, nhìn nhau cười. Ba người cúi đầu, ngồi thành hàng ăn.
Giản Lộc Hòa nuốt một miếng xíu mại, hỏi Thời Ý: "Vậy học kỳ sau cậu có chuyển về lại ký túc xá ở không?"
Cô ấy đã sớm nhìn ra Thời Ý không ở ký túc xá hoàn toàn không phải vì lí do gia đình.
Thời Ý nói: "Ừ." Dừng một chút, cô ấy bổ sung: "Tối nay chuyển về luôn."
Động tác nhai nuốt của Giản Lộc Hòa ngừng lại, "Gấp quá vậy?" Cô ấy nhìn về phía giường Thời Ý theo bản năng, "Bây giờ cậu bày ra rất mất thời gian, nghỉ đông lại phải tốn thêm thời gian thu dọn, phiền chết."
"Dù sao cuối kỳ cũng không kéo cờ, còn không bằng cậu cứ ở nhà, ôn bài cũng thanh tịnh hơn, học kỳ sau hẳn về."
Thời Ý còn chưa trả lời, biểu cảm của Phó Tư Điềm đã trở nên căng thẳng, muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói, sợ rằng mình thật sự ép buộc Thời Ý.
Thời Ý bị biểu cảm của cô lấy lòng, bình thản nói: "Không sao. Ở trong nhà không có không khí học tập."
Phó Tư Điềm cong cong mặt mày, lập tức bắt nhịp: "Dọn giường nhanh lắm, mình giúp cậu treo màn, dán tường."
Thời Ý mỉm cười, lúm đồng tiền của Phó Tư Điềm thật sâu.
Giản Lộc Hòa liếc nhìn Thời Ý một cái, lại liếc nhìn Phó Tư Điềm một cái, cảm giác có chỗ nào đó không khớp cho lắm. Cô ấy gắp một viên xíu mại khác, nói thầm trong lòng: Bạn bè vừa làm hòa ai cũng keo sơn, gắn bó như vậy hết hả ta?
Cảm giác bản thân mình không giống nhân bánh kẹp, mà là giống bóng đèn?!
Trời tối, ba người no đủ, đã đến lúc làm chính sự.
Vốn Giản Lộc Hòa định giúp các cô dán tường, nhưng Thời Ý và Phó Tư Điềm đều nói không cần, hai người các cô làm là đủ rồi, để Giản Lộc Hòa yên tâm ôn bài.
Thứ hai là kiểm tra môn Thống kê, môn mà Giản Lộc Hòa chẳng nghiêm túc nghe giảng được mấy tiết, bình thường chơi vui bao nhiêu, bây giờ "chuẩn bị bài" mệt mỏi bấy nhiêu. Cô ấy cố tình về sớm hơn dự kiến cũng bởi vì có tài liệu ôn tập ở ký túc xá, không thể lãng phí thời gian ở nhà được.
Dù sao thế giới của học thần bọn họ cô ấy cũng không hiểu, Giản Lộc Hòa thấy hai người kia thật sự không quan tâm đến thời gian, cũng không cậy mạnh nữa, thảm thương ôm sách vở đi đến thư viện.
Giản Lộc Hòa vừa đi, ký túc xá đột nhiên yên tĩnh trở lại. Hai người nhìn nhau, khóe môi vô thức nở nụ cười.
"Vậy tụi mình bắt đầu dán tường nhé?" Phó Tư Điềm hỏi.
Thời Ý gật đầu.
Hai người đi chân trần leo lên giường Thời Ý, lôi một cuộn giấy dán tường ra bắt đầu làm dấu chiều dài. Thời Ý không quá rành những việc vụn vặt này, Phó Tư Điềm lại rất có kinh nghiệm.
Cô dùng dây buộc tóc cột tóc lại thành đuôi ngựa, lông mày hơi nhíu lại, linh hoạt cắt giấy dán tường, phân chia nhiệm vụ, chỉ huy Thời Ý làm chuyện đơn giản nhất là giữ phần đầu của giấy dán tường, tự cô dùng một tay xé giấy dán tường ra, một tay cầm khăn lông vuốt phẳng giấy dán tường.
Dáng vẻ nghiêm túc chăm chú khác với lúc bình thường.
Một sức hút rất khác biệt.
Thời Ý cúi đầu ngắm nhìn đôi tai trắng nõn của cô, cảm thấy chộn rộn.
Lại một cuộn giấy dán tường mới được mở ra, Phó Tư Điềm thẳng người canh chuẩn vị trí, dán phần đầu giấy dán tường Thời Ý đang giữ, vừa mới bắt đầu xé lớp keo mặt sau giấy dán tường xuống, đuôi tóc của Thời Ý đột nhiên lọt vào trong cổ cô, còn chưa kịp phản ứng, hơi thở ấm áp đã gần sát lại, một nụ hôn nhẹ rơi trên tai cô.
Không phải chạm nhẹ rồi buông ra, mà là bao lấy vành tai, nhấm nháp nhè nhẹ.
Cảm giác chấn động truyền đi khắp cơ thể, chân Phó Tư Điềm mềm nhũn ra ngay lập tức. Tay chân cô tê dại, lại không dám buông tay sợ giấy dán tường bị lệch, chỉ có thể bất lực khe khẽ gọi: "Thời Ý..."
Vừa mềm vừa ngọt. Thời Ý cũng không biết thì ra mình là người dễ vui vẻ đến vậy, càng không biết thì ra mình lại là người thích tiếp xúc cơ thể đến thế.
Như thể chạm vào cô thế nào cũng không đủ.
Cô ấy buông lỗ tai Phó Tư Điềm ra, che đi vẻ ngại ngùng, thì thầm bên tai cô, "Nếu tay cậu cứ bất động như vậy, không khí sẽ tràn vào trong giấy dán tường mất."
Phó Tư Điềm không chịu nổi nghiêng đầu nhìn cô ấy, ánh mắt ẩn nhẫn.
Thời Ý dùng trán chạm nhẹ vào trán cô, đôi môi đỏ mọng chỉ cách Phó Tư Điềm trong gang tấc.
Phó Tư Điềm nuốt nước bọt, bỗng nhiên buông hai tay đang giữ giấy dán tường ra, đẩy vai Thời Ý về phía trước hai bước.
Thời Ý không kịp trở tay, vẫn đang trong tư thế một tay chống lên tường, lùi về sau hai bước, nửa dựa vào tường.
Hàng mi dài của Phó Tư Điềm rung động trước mắt cô ấy. Cô như một con mèo con hôn cằm cô ấy, ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói khẽ: "Nếu cậu động đậy tay, giấy dán tường sẽ bị lệch."
Trong nháy mắt, Thời Ý có thể nghe thấy trái tim mình đang đập mãnh liệt như thế nào trong lồng ngực.
-----------------------------------------------
() Câu hỏi của Giản Lộc Hòa là "thật hay giả", phiên âm là /zhēn de jiǎ de/, /zhēn de/: 真的 đọc gần giống như 蒸的: /zhēng de/ có nghĩa là chưng, hấp; vì vậy bên Trung khi được hỏi thật không, người nào thích đùa sẽ trả lời lại là煮的: luộc.
-----------------------------------------------
Hiện tại mình vừa test ra vạch, vì vậy trong khoảng thời gian này mình sẽ tạm ngưng đăng truyện, chắc cũng không lâu đâu. Mình sẽ quay lại sau khi cách ly xong, mong mọi người thông cảm và nhớ giữ gìn sức khoẻ nhaaaa