Loan Phượng Thác: Tụ Thủ Thiên Hạ

chương 8: chương 8 : thái hậu dò xét cung thân vương

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Thái hậu giá lâm!"

Một tiếng hô lớn hơi chói tai từ ngoài điện truyền vào. Bàn tay to của Diệp Tích Thuấn vốn muốn đang đỡ lấy Diệp Tích Linh bỗng dừng lại, cười hớn hở, "Hoàng đệ, chắc là Thái hậu đã nghe tin đệ bị thương nên mới đến thăm đây!"

Diệp Tích Linh kinh ngạc nhíu mày, "Thái hậu gần đây phượng thể không khỏe, thần đệ sao dám để hậu đại giá đến đây thăm?"

"Thái hậu đối đãi với đệ như thân tử, không nóng lòng sao được?" Diệp Tích Thuấn khẽ cười, dìu thân thể Diệp Tích Linh nằm xuống lại, "Đệ cử động khó khăn, không cần câu nệ lễ nghi!"

Đang nói chuyện, tất cả mọi người trong điện Sùng Văn, bao gồm cả thái y quỳ xuống đất, "Tham kiến Thái hậu nương nương!"

Một nữ nhân chừng hơn bốn mươi được ma ma dìu đang sải bước vào. Bộ cung bào đỏ thẫm, đính trên đó là những hạt trân châu nho nhỏ sáng cả mắt. Trên cung bào thêu những đóa hồng mẫu đơn vô cùng sắc sảo, viền áo còn được thêu bằng chỉ bạc không những tôn lên vẻ quý phái còn thêm phần dịu dàng. Đôi bàn tay trắng tuyết vẫn còn rất mịn màng, điểm nhấn trên đó là chiếc nhẫn đá được chạm khắc hình bồ câu tinh xảo. Cổ tay trắng ngần đặt trên tay ma ma đeo một bộ vòng tay phỉ thúy màu bích lục lộng lẫy vô cùng. Bước chân nhẹ nhàng, ung dung, cao quý mỹ lệ.

Đây là sinh mẫu của hoàng đế Diệp Tích Thuấn, hoàng hậu của tiên đế, vốn là danh môn khuê tú gia thế hiển hách, khuê danh là Hà Diệu Phương. Bà đã chấp chưởng hậu cung nhiều năm; sau khi tiên đế băng hà, nhi tử được kế vị, bà được tôn là Hoàng thái hậu!

Đôi mắt hoa đào khẽ híp, trong lòng Diệp Tích Linh lạnh lẽo cười một tiếng, Thái hậu. . . . . . Làm Thái hậu mấy năm, thật không uổng công hai mươi năm làm hoàng hậu!

Xuất thân. . . . . .

Hai chữ này như ngọn dao găm sắc nhọn đâm vào tâm của y. Một người là ca nữ ti tiện, một người là đại gia tiểu thư. Một người đã bị chôn vùi vào đất, người còn lại thì đang cao cao tại thượng, quan sát chúng sinh!

"Tham kiến hoàng thượng!"

Cung nhân bên cạnh Thái hậu cung kính hành lễ.

Diệp Tích Thuấn giơ tay lên, rồi sau đó nhìn về phía Thái hậu, chắp tay: "Nhi thần cung thỉnh Thái hậu thánh an!"

"Tham kiến Thái hậu!"

Diệp Tích Linh chật vật ngồi dậy, vừa nói, vừa vội vàng muốn quỳ xuống thỉnh an, Thái hậu liền nhanh bước đến gần khoát tay nói: "Miễn lễ! Đang bị thương như vậy thì không cần lễ tiết!"

"Tạ ơn Thái hậu quan tâm. Làm kinh động đến Thái hậu là do nhi thần bất hiếu!" Diệp Tích Linh khổ sở, vẻ mặt biết lỗi.

Thái hậu ngồi xuống, nhìn cái châm bị băng bó của y, thở dài: "Con đấy, muốn hiếu thuận với ai gia thì hãy bảo trọng thân thể là tốt rồi. Ai gia cũng coi như không làm thất vọng lời căn dặn của tiến đế!"

"Vâng, nhi thần sau này nhất định sẽ cẩn thận hơn!" Y vuốt cằm.

"Hoàng đế, sai người mau kiếm linh chi, nhân sâm và nhiều loại khác đưa đến Cung thân vương phủ. Ngày thành hôn sắp đến rồi, phải mau chóng chữa khỏi." Thái hậu nghiêng đầu, vẻ mặt lo lắng nhìn Diệp Tích Thuấn.

Người gật đầu, khẽ cười nói: "Vâng, nhi thần hiểu, Thái hậu yên tâm!"

"Không được, ai gia vẫn không yên lòng. Chi bằng đưa Diệp Tích Linh đến cung Từ Vân của ai gia dưỡng thương, tự ai gia sẽ chiếu cố." Đôi mi thanh tú của Thái hậu nhíu chặt, quay đầu lại cầm tay của Diệp Tích Linh, lo lắng nói.

"Nhi thần không dám! Phượng thể của Thái hậu không tốt, hơn nữa hoàng thượng cũng chưa từng ở qua cung Từ Vân, nhi thần sao dám vượt khuôn, quấy rầy Thái hậu? Thái hậu đối với nhi thần quan tâm, nhi thần rất biết ơn. Xin Thái hậu cho phép nhi thần trở về Cung thân vương phủ dưỡng thương là ổn rồi, cầu Thái hậu thành toàn!" Diệp Tích Linh cả kinh, y càng thêm sợ hãi cự tuyệt, bộ dạng cung kính nói.

Thái hậu nhìn y, nhẹ khép lại lông mi, cuối cùng thở dài nói: "Được rồi, ai gia biết tính tình của con, cũng không miễn cưỡng nữa. Sau khi trở về phủ, mỗi ngày phải truyền thái y xem chẩn một lần, ra lệnh mọi người hầu hạ cẩn thận. Cần gì thì cứ mở miệng với hoàng thượng. Lúc tân vương phi vào cửa, ai gia cũng muốn dặn dò nàng một chút. Cung thân vương là rường cột nước nhà của Đại Nghiệp ta, nhất định phải hầu hạ chu đáo, cho dù có là công chúa!"

"Vâng, đã phiền Thái hậu phí tâm!" Y nhếch môi, chậm rãi nở nụ cười.

P/s: beta lại đoạn miêu tả bà thái hậu, Nao cứ nghĩ là đang tả người mẫu, mà "người mẫu" này hơn rồi =))

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio