Đi …thành…thân?
Chỉ đơn giản ba chữ vô cùng ngắn gọn súc tích như thế thôi mà cũng đủ khiến cho Mộ Khinh Hàn cảm thấy cả người đã muốn tan thành tro bụi rồi.
Xung quanh dường như trở nên yên tĩnh lạ thường, bên tai chỉ còn tiếng gió thổi xào xạc. Trong khoảnh khắc ấy ý thức của Mộ Khinh Hàn cũng trở nên trì trệ, một lúc lâu sau nàng mới có phản ứng cứng ngắc ngẩng đầu lên từ trong lòng Dạ Thanh Hàn lắp bắp nói:
“Dạ… Dạ đại thần, tôi không nghe nhầm chứ? Đi thành thân??”
“Không nghe nhầm.” Dạ Thanh Hàn thờ ơ đáp, trong giọng nói vô cùng lạnh lẽo phảng phất một vẻ bình tĩnh thản nhiên.
Mộ Khinh Hàn sững sờ mất mấy giây, sợ hãi trợn tròn mắt tuy rằng thời gian tác dụng của Khốn Tiên Tắc đã hết nhưng nàng vẫn không biết phải làm sao mới có thể xuống khỏi con thú cưỡi đang lao đi với tốc độ chóng mặt này, chỉ đành bất lực nắm chặt lấy áo Dạ Thanh Hàn rồi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên cầu xin:
“Hu hu, Dạ đại thần…. tôi biết tôi sai rồi! Anh bỏ qua cho tôi đi. Đáng lẽ ra tôi không nên sử dụng Băng Thiên Tuyết Vũ với Loạn Mã Tiên Sinh, anh đại nhân không chấp tiểu nhân, tôi sai rồi… anh làm ơn thả tôi đi…”
Trong mắt Dạ Thanh Hàn ánh lên một tia bất đắc dĩ, vội vàng cắt lời Mộ Khinh Hàn:
“Không phải.”
Mộ Khinh Hàn sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn người kia chăm chú:
“Sao?”
“Nhiệm vụ.” Dạ Thanh Hàn thản nhiên ném cho nàng hai chữ vô cùng đơn giản, suy nghĩ một chút dường như sợ người kia không hiểu, liền giải thích thêm:
“Bây giờ cô không thể liên lạc với bên ngoài, cũng không thể logout đúng không?”
“Đúng đúng……” Mộ Khinh Hàn không cần suy nghĩ gì, gật đầu như gà mổ thóc nhưng rồi lại ngẩn ra kinh ngạc hỏi:
“Sao anh biết được?”
“Như vậy là đúng rồi, bởi vì cô đã nhận một nhiệm vụ ẩn tàng, phải hoàn thành nó mới có thể logout” Dạ Thanh Hàn ngừng trong giây lát, do dự một lúc mới tiếp tục nói:
“Mà NPC giao cho nhiệm vụ đó cho cô chẳng may lại là sư phụ của tôi…”
Mộ Khinh Hàn chỉ cảm thấy chấn kinh, dường như không thể tin nổi vào tai mình, nhất thời bỏ lỡ mất tia hối hận chợt loé trước rồi nhanh chóng biến mất, nàng khiếp sợ đến mức nói không ra lời:
“Anh, sư phụ của anh…” Sư phụ của đại thần là NPC? Hơn nữa còn là một NPC làm ra cái chuyện thâm hiểm, hèn hạ thế này…
Nói đến hèn hạ thâm hiểm Mộ Khinh Hàn chợt nhớ ra điều gì đó, thế là lại kêu lên:
“Nhưng mà sao lại phải thành thân?”
“Đây là yêu cầu của nhiệm vụ.” Dạ Thanh Hàn kiên nhẫn trả lời câu hỏi.
“Vậy… phần thưởng của nhiệm vụ là gì thế?”
Dạ Thanh Hàn khẽ thở dài một tiếng, rồi nhẹ nhàng mở bảng nhiệm vụ của mình ra post chia sẻ cho cô.
Tên nhiệm vụ: Chỉ tiện uyên ương không tiện tiên.
Phần thưởng nhiệm vụ: Cửu Thiên Thần Phượng, kinh nghiệm, tiền, lễ bao thần bí.
Gợi ý: tìm người chơi có cùng nhiệm vụ, cùng đối phương kết làm phu thê.
Tiến độ nhiệm vụ: chưa hoàn thành
Tại sao… Tại sao… Tại sao???
Trong lòng Mộ Khinh Hàn không khỏi mãnh liệt oán thán, tại sao gợi ý nhiệm vụ của Dạ Thanh Hàn cặn kẽ như thế mà bảng nhiệm vụ của mình nhìn đâu cũng chỉ thấy mỗi một chữ “không có” là sao…là sao??? Mà điều khiến nàng ngạc nhiên nhất đó là trong phần thưởng nhiệm vụ lại có sủng vật Cửu Thiên Thần Phượng
Phải biết rằng trong Loạn Thế việc có được sủng vật tỷ lệ cực kỳ thấp, hơn nữa không phải loại quái nào cũng có thể bắt được. Mặt khác ở các cửa hàng trong game các công cụ dùng để bắt quái làm sủng vật thường rất đắt, dù rằng trong thời gian đánh quái thỉnh thoảng vẫn rơi ra mấy cái công cụ ấy nhưng xác suất vật phẩm rơi ra là quá thấp.
Mộ Khinh Hàn trước nay vẫn luôn mơ ước có được một con pet của riêng mình nhưng chỉ cần nhìn đến giá cả của mấy thứ đồ chuyên bắt sủng vật kia là nàng đã thấy ngán đến tận cổ rồi.
Một con sủng vật bình thường trên thị trường đã rao bán đến hơn vạn kim tiền huống chi đây lại là linh thú có thể bay!
Tâm hồn phiêu phiêu suy nghĩ đã leo lên đến tận chín tầng mây tự lúc nào, Mộ Khinh Hàn lúc này chỉ còn nghe thấy giọng nói lành lạnh loáng thoáng vang lên bên tai:
“Nếu như chúng ta thành thân, sủng vật này sẽ thuộc về cô…”
“A a a!” Lời còn chưa dứt đã nghe thấy Mộ Khinh Hàn hét ầm lên đầy kích động, người suýt nữa thì rơi từ trên lưng thú cưỡi xuống đất, nàng nhào tới ôm chặt lấy Dạ Thanh Hàn, nở nụ cười vô cùng ngọt ngào mà rằng:
“Dạ đại ca… con người anh thật là tốt, chúng ta mau thành thân đi!”
“…” Cả người Dạ Thanh Hàn nhất thời cứng lại.
Sau khi biết rõ mọi chuyện, tâm trạng căng thẳng của Mộ Khinh Hàn dần dần được thả lỏng, sự sợ hãi ban đầu cũng biến đâu mất không còn tăm hơi, nàng nhẹ nhàng vuốt vuốt lông tơ mềm mại của Bạch Hổ nói:
“Đúng rồi! Đại thần, đại thần.. thú cưỡi của huynh là mèo biến dị sao? Rất uy phong!”
Cả người Bạch Hổ đột nhiên lảo đảo suýt ngã.
Khuôn mặt Dạ Thanh Hàn nhất thời co giật đờ người lại, khó khăn lắm mới duy trì được sự thản nhiên lãnh đạm ngày thường:
“Không phải mèo…mà là thần thú Bạch Hổ.”
Miệng Mộ Khinh Hàn lập tức há ra thành hình chữ O : “Thần… thần thú Bạch Hổ…”
Tốc độ của Bạch Hổ đột nhiên giảm xuống, cuối cùng dừng lại trước một gian nhà tranh cũ kỹ rách nát.
Dạ Thanh Hàn vốn luôn lãnh đạm lúc này lại thở phào nhẹ nhõm tung mình nhảy từ trên người Bạch Hổ xuống, rồi quay sang nói với Mộ Khinh Hàn:
“Tới nơi rồi.”
Mộ Khinh Hàn cũng học theo hắn trượt xuống khỏi con Bạch Hổ, tò mò đánh giá bốn phía xung quanh.
Sương mù bao phủ khắp chốn, quanh đây ngoại trừ những bóng cây lãng đãng mơ hồ lúc ẩn lúc hiện cũng chỉ có căn nhà tranh rách nát đơn sơ này.
Mà trước nhà tranh sớm đã có một lão NPC quần áo rách nát đứng đợi với một vẻ mặt vô cùng thản nhiên, lão nhìn hai người sóng vai tiến đến gần không nhịn được che miệng cười đầy tà ác:
“Ha ha, đồ nhi trở về nhanh vậy hả? Sao, có hài lòng với nương tử sư phụ tìm được cho con chứ?”
Ánh mắt Mộ Khinh Hàn đảo vài vòng trên người lão NPC, khi hai đôi mắt tình cờ gặp nhau, nàng theo bản năng lùi lại mấy bước như gặp phải rắn độc, hoàn toàn tỉnh ngộ mà chỉ thẳng vào lão ta hét toáng lên:
“Lão lão lão! Lão chính là người đã dụ dỗ tôi tiếp nhận nhiệm vụ, hại tôi không thể logout – lão là NPC thâm hiểm vô lương tâm”
Thấy người kia phản ứng kịch liệt như vậy, lão NPC kia không những không tức giận trái lại còn ôm ngực, chớp chớp mắt nhìn dối phương làm ra vẻ đau khổ ai oán cực khoa trương:
“Trời ơi, đố tức phụ, sao con nói lão nhân gia ta như vậy… ta sẽ thật thương tâm…”
Lúc này, Dạ Thanh Hàn mới lạnh lùng cắt ngang:
“Bớt nói nhảm đi, tôi vẫn đang chờ được logout đây.”
Ngữ khí của hắn lộ ra vẻ khó mà kiên nhẫn nổi nhưng đồng thời cũng bất lực không thể làm được gì.
Mộ Khinh Hàn nhìn vẻ mặt phức tạp ấy của hắn, lòng vô cùng thấu hiểu không khỏi sinh ra cảm giác đồng cảm… Hoá ra đại thần cũng bị NPC lừa gạt mà không thể logout.
Trong mắt lão đầu chợt lóe ra những tia sáng lạ thường, lão nheo mắt lại, khua tay múa chân loạn xà ngầu cả lên:
“Thì ra đồ nhi còn gấp hơn cả sư phụ, hắc hắc, được rồi được rồi…”
Cả một màn như kinh kịch vừa rồi bỗng chốc trở nên giống hệt ảo giác, bởi vì ngay giây sau lão NPC thâm hiểm tà ác kia tựa hồ như đã biến mất tăm, thay đổi thần sắc nghiêm trang hệt như một vị cao nhân thần bí nào đó, rồi lão hắng giọng nghiêm túc hỏi:
“Người chơi Dạ Thanh Hàn có nguyện ý cùng người chơi Lạc Tuyết Khinh Hàn kết làm phu thê từ nay về sau…”
“Tôi đồng ý.” Dạ Thanh Hàn rất không kiên nhẫn đáp, cắt đứt những lời thao thao bất tuyệt mà lão sắp sửa nói ra.
Lão NPC vội vàng ho khan hai tiếng, che dấu sự lúng túng vì bị cắt ngang của mình, đem ánh mắt chuyển sang nhìn Mộ Khinh Hàn: “Khụ khụ, vậy người chơi Lạc Tuyết Khinh Hàn con có đồng ý cùng người chơi Dạ Thanh Hàn kết làm phu thê hay không?”
“À, cái này…” Mộ Khinh Hàn dè dặt nhìn vẻ mặt biến hoá của hai người, ngập ngừng hỏi:
“…Nếu như tôi nói không thì sao?”
“ Cô dám!!!” Cô vừa dứt lời, hai đôi mắt mắt sắc lạnh như dao lập tức bắn về phía nàng, cắm phập từng nhát lên người, khiến nàng giờ phút này trở nên thương tích đầy mình!
Thân thể Mộ Khinh Hàn run lên dữ dội, trên sống lưng mồ hôi lạnh túa ra như tắm, cô run rẩy rụt người lại về phía sau, cười xòa một tiếng, rồi vội vàng khoát tay nói:
“A à, tôi chỉ nói là nếu như… nếu như thôi…Tôi đồng ý…”