Mộ Khinh Hàn tâm hồn lâng lâng trở lại phòng ngủ, lập tức đã bị ở kẻ chờ đợi trong mắt lóe lên tia sáng hóng hớt của Hạ Đào Đào cùng Mạc Toa Toa vây quanh, càng không ngừng ép hỏi:
“Như thế nào như thế nào? Cùng Phong học trưởng hẹn như thế nào ?”
Song giờ phút này Mộ Khinh Hàn trong đầu nhét tất cả đều là Phong Kỳ Dạ, hoàn toàn không nghe được các bạn nói cái gì đó, càng không có tâm tư trả lời vấn đề của bạn. Nàng mơ mơ màng màng bò lên game, chỉ để lại hai kẻ kia nụ cười cứng tại trên mặt, hai mặt nhìn nhau.
Nhưng mới lên tới game Mộ Khinh Hàn lại nhận được một đống lớn thư tín khi nàng offline.
Đầu tiên là Vân Ảnh Sanh Tiêu rất uyển chuyển hỏi thăm: “Lạc Anh tỷ tỷ, chị thật sự là Lạc Tuyết Khinh Hàn?”
Tiếp theo là Băng Lam Thủy Mật Đào liên tục oanh tạc:
- “Mộ Khinh Hàn đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Mau giải thích rõ cho lão nương!”
- “Tại sao không gửi lại tin nhắn?”
- “Này! Cậu ở đâu? Mau trả lời lão nương!”
…
Mộ Khinh Hàn trả lời lại mấy cái tin tự nhận là tương đối trọng yếu, sau đó bất đắc dĩ đem một bức thư ép hỏi tiêu hủy. Nhưng khi nàng đọc được Thệ Thủy Niên Hoa dùng bồ câu đưa tin nhất thời dở khóc dở cười:
“Đồ nhân yêu, mi lại dám lừa gạt tình cảm của ta, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mi! Chẳng qua nếu như mi nếu dùng acc kia theo ta ước hẹn, ta liền suy nghĩ tha thứ cho mi.” (L: tên này đúng là thần kinh mà…)
Thấy câu cuối cùng câu nàng lại càng thẹn quá thành giận, không chút do dự đem tin tiêu hủy nhân tiện đem Thệ Thủy Niên Hoa kéo vào sổ đen vĩnh viễn.
Sau đó, tin của Thệ Thủy Vô Trần : ”Khinh Hàn, có thể hay không ra ngoài gặp mặt?Anh… Có lời gì muốn nói với em…”
Nàng tiếp theo nhìn xuống.
Một tin cuối cùng ; “Chị dâu cứu mạng ! Tôi bị Mỉm Cười Đau Đớn cái nữ nhân điên kia bức hôn, mau tới Lạc Ngưng lâu Chu Tước thành cứu tôi! Dạ lại không để ý tới tôi!” Nọi dung hết sức khẩn cấp làm cho Mộ Khinh Hàn đột nhiên cả kinh.
Hả? Đây là cái gì?
Nàng kinh ngạc nhìn về phía tên người, dĩ nhiên là… Loạn Mã Tiên Sinh? Mà thời gian.. Mới vừa rồi sao?
“Đang nhìn gì vậy?” thanh âm mát lạnh trầm thấp đột nhiên truyền vào tai Mộ Khinh Hàn làm cho thân ảnh của nàng ngừng lại.
Nàng quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy Dạ Thanh Hàn, ánh mắt không tự chủ được dời đến trên mặt của hắn. Mặc dù mặt của hắn khăn che lại nhưng lại nghĩ tới chuyện mới vừa nãy anh ấy đối với mình làm, Mộ Khinh Hàn mặt không khỏi đỏ lên.
“Dạ…” Mộ Khinh Hàn cúi đầu, tay chân luống cuống, nói “Tiếp nhận thư người xa lạ ” cái lí do này có vẻ che đậy, khẩn trương giải thích
“Không có… Không có gì, Loạn Mã Tiên Sinh phát bồ câu đưa tin, nói hắn hôm nay muốn cùng Mỉm Cười Đau Đớn thành thân.”
Dạ Thanh Hàn nhìn nàng chăm chú, tròng mắt đen bên trong lộ ra nụ cười thản nhiên
“Vậy ư?”
Mộ Khinh Hàn căng thẳng, lại đem thư cầu cứu của Loạn Mã Tiên Sinh nhớ thành thiệp mời kết hôn: “Chúng ta có nên hay không đi chúc mừng cậu ta? Cậu ta đang ở Lạc Ngưng lâu Chu Tước thành…”
Dạ Thanh Hàn cũng là một bộ không sao cả, khẽ gật đầu một cái:
“Nếu như em muốn đi, kia hãy đi đi.”
Đáng thương Loạn Mã Tiên Sinh, cứ như vậy ở một cuộc nói chuyện với nhau bất tri bất giác thành bi kịch …
Ở trong game Loạn thế không người nào không biết, không người nào không hiểu trong Chu Tước thành nơi nổi danh nhất chính là Lạc Ngưng lâu bởi vì nó là nơi buôn bán tin tức tình báo lớn nhất, và cũng là nơi ai thích nổi tiếng có thể lợi dụng nó để ngày có thể nổi danh.
Mà hôm nay chính là ngày lão bản thần bí của Lạc Ngưng lâu Mỉm Cười Đau Đớn cùng cao thủ trong BXH Loạn Mã Tiên Sinh thành hôn. Đại khái người nào cũng không nghĩ tới lão bản giấu mặt của Lạc Ngưng lâu lại lựa chọn ở ngày đám cưới để tiết lộ thân phận của mình.
Giờ lành chưa tới Lạc Ngưng lâu nơi được khen là “thiên hạ đệ nhất lâu” trước cửa đã chật ních người chơi đến đây xem lễ. Người chơi vì kéo đến quá nhiều nên đường phố không lưu thông, có chỗ ở chung quanh trước bậc cầu thang các cửa hàng khác gần đó người chơi líu ríu hàn huyên bát quái, tràng diện vô cùng náo nhiệt.
“Không nghĩ tới lão bản thần bí của Lạc Ngưng lâu dĩ nhiên là một cô gái ! Mỉm Cười Đau Đớn… Cái tên này ta cũng chưa từng nghe qua ! Đại khái là một vị cao thủ có thực lực ẩn thân bấy lâu nay sao?”
“Mỉm Cười Đau Đớn khẳng vì Loạn Mã Tiên Sinh mà lộ thân phận của mình, thật không dễ dàng…”
“Ta nghe nói Mỉm Cười Đau Đớn là đuổi ngược Loạn Mã Tiên Sinh, nghe nói nàng vì Loạn Mã Tiên Sinh từng tranh với rất nhiều cao thủ, cũng đem những nữ người chơi theo đuổi Loạn Mã Tiên Sinh luân bạch có người phải tự sát, xóa nhân vật…..”
“Sách sách… tình yêu quả nhiên là mù quáng, Loạn Mã Tiên Sinh loại người phụ lòng này mà nàng ta cũng yêu.”
“A! Đúng rồi, hôm nay đệ nhất mỹ nhân Loạn Thế – Bích Không Linh Vận cũng xuất hiện đó.”
“Oa, đệ nhất mỹ nhân Bích Không Linh Vận cũng tới, đến lúc đó nhất định phải chụp ảnh chung rồi. Không biết đệ nhất cao thủ cùng đệ nhất nhân yêu sẽ tới hay không nhỉ? PHải chăng tất cả đệ nhất cũng tới, chắc là tốt…”
…
“Lại ngay cả đệ nhất mỹ nhân cũng mời tới, Loạn Mã Tiên Sinh thật rất lớn mặt tử!” Ngoài vòng tròn đám người, Mộ Khinh Hàn kiễng chân hướng bên trong nhìn quanh, nghe thấy mọi người rối rít nghị luận không khỏi quay đầu lại hưng phấn đối với Dạ Thanh Hàn nói.
Cái gọi là đệ nhất mỹ nhân Loạn Thế cũng không phải là phía nhà phát hành công nhận, mà là trên diễn đàn người chơi bỏ phiếu chọn. Thật ra thì ban đầu, Lạc Tuyết Khinh Hàn đã ở danh sách ứng cử của đệ nhất mỹ nhân, hơn nữa phiếu bầu còn hơn đứng tới thứ hai Bích Không Linh Vận rất nhiều, chỉ bất quá người chơi đã đem Lạc Tuyết Khinh Hàn cho rằng là nam nên rối rít tiếc hận, cho nên danh hiệu đệ nhất mỹ nhân tự nhiên thuận lý thành chương rơi vào người có phiếu bầu thứ hai Bích Không Linh Vận.
Dạ Thanh Hàn tầm mắt thủy chung không có rời đi Mộ Khinh Hàn, tròng mắt đen lộ ra nhàn nhạt bất đắc dĩ cùng sủng nịch.
Lại nghe nàng tự nhủ lẩm bẩm nói: “Nhưng là nhiều người như vậy, chúng ta làm sao tìm được Loạn Mã Tiên Sinh chứ?”
Dạ Thanh Hàn cau lại lên lông mày, ánh mắt liếc liếc ở phía Lạc Ngưng lâu, cuối cùng bình tĩnh rơi vào mái hiên không có một bóng người, dưới khăn che mặt khóe môi khẽ nhếch lên không chút do dự ôm lấy người khác còn đang sợ run:
“Đi, chúng ta từ lầu cao nhất đi vào.”
“Hả? Dạ…” Mộ Khinh Hàn vốn là còn đang ngẩn người đột nhiên cảm thấy dưới chân không còn chạm đất, thân thể đã rời đi mặt đất không khỏi quá sợ hãi
“Anh…anh, anh muốn đi đâu đây?”
Dạ Thanh Hàn không có trả lời chẳng qua là ôm nàng, linh hoạt nhảy lên nóc nhà bên cạnh, đi qua đám người với những tiếng động lớn, ầm ĩ náo nhiệt từ phía sau tiến vào lầu cao nhất của Lạc Ngưng lâu, đẩy ra lụa mỏng nhảy đi vào.
Nến đỏ được an tĩnh đốt lên, tản mát ánh sáng đem căn phòng chiếu lên sáng như ban ngày. Đại khái là có hỉ khí, căn phòng trang trí cũng toàn màu đỏ, rèm cừa, giường đỏ đến chói mắt, mọi vật phẩm ở đây cũng bị bọc lên một khối lụa đỏ để con mắt khi nhìn vào nơi nơi đều là đỏ tươi.
Hai chân mới chạm đến trên thảm đỏ tươi Mộ Khinh Hàn liếc mắt liền phát hiện thấy người thân mặc trang phục tân lang, ngồi ở trên hỉ giường khuôn mặt sầu khổ – Loạn Mã Tiên Sinh. (L: bình thường toàn cô dâu ngồi đó mặt bi ai chứ..ài bạn Loạn đúng là tiểu thụ mà….)
Mà Loạn Mã Tiên Sinh hiển nhiên cũng phát hiện ra hai người cơ hồ trên mặt đang muốn khóc lập tức lộ ra thần sắc mừng rỡ như điên, lập tức từ trên giường nhảy dựng lên:
“Dạ, chị dâu, người đã tới?”
“Hu hu, mau tới cứu tôi! Tôi không muốn cùng cái nữ nhân điên kia thành thân!” Loạn Mã Tiên Sinh cơ hồ là nước mắt chạy đến, phịch một tiếng quỳ xuống đất ôm vạt áo Dạ Thanh Hàn tố khổ.
Dạ Thanh Hàn nhíu mày, thân thể chợt di động không để lại dấu vết thoát khỏi ma trảo của hắn.
Mộ Khinh Hàn nhìn người kia quỳ trên mặt đất giả khóc không khỏi kỳ quái hỏi:
“Vậy cậu còn sống ở chỗ này làm gì? Làm sao không trốn?”
Loạn Mã Tiên Sinh ngẩng đầu, vẻ mặt phẫn uất:
“Tôi trốn được không? Cái nữ nhân điên kia lại chạy đến dưới kí túc làm bộ đáng thương, liều mạng khóc hô muốn tôi chịu trách nhiệm khiến kí túc xá ai cũng biết ! Cô ta còn muốn ra lệnh với tôi, nếu như tôi ở trong trò chơi không cùng cô ta kết hôn, cô ta sẽ phải đi đến kí túc xá náo… Tôi chẳng phải sẽ bị đổ oan sao?”
Miệng hắn nói rồi nhìn về Mộ Khinh Hàn ánh mắt trở nên đáng thương cực kỳ giống kiểu làm nũng: “Cho nên, chị dâu, chị phải cứu tôi đi ra ngoài…”
“Làm sao cứu chứ?” Mộ Khinh Hàn hướng hắn lúng túng cười một tiếng
“Một mình cậu cũng cứu không nổi mình? Hai người chúng tôi người ngoài cuộc như thế nào cứu chứ?”
Loạn Mã Tiên Sinh hết sức nghiêm túc suy nghĩ lại bắt đầu cho Mộ Khinh Hàn chủ ý:
“Chị dâu chị có thể cùng Dạ cùng nhau đem cái nữ nhân điên Mỉm Cười Đau Đớn kia đánh bất tỉnh…”
“Vậy sao? Làm sao anh không trước đem em đánh bất tỉnh trước?” Một tiếng cười thanh thúy như châu ngọc đột nhiên từ ngoài cửa truyền tới, đem Loạn Mã Tiên Sinh đang thao thao bất tuyệt cắt đứt. Tiếp theo cửa bị người đẩy ra làm cho Loạn Mã Tiên Sinh kinh hãi, một lần nhìn thấy bóng dáng kia thì sẽ thành ác mộng ngày ngày phát của hắn!
Mỉm Cười Đau Đớn hỉ phục bước nhẹ nhàng về phía ba người, mỉm cười đến phát ngọt.
“Điên, nữ nhân điên…” Loạn Mã Tiên Sinh nhìn kẻ không ngừng hướng hắn tiến tới gần, hoảng sợ mở to hai mắt nhìn!
“Kỳ… Kỳ học tỷ.” Không biết như thế nào gọi Mỉm Cười Đau Đớn, không thể làm gì khác hơn là gọi tên cô ấy ở thực tế. Bất quá đã lĩnh giáo cái điên của Kỳ Thanh Lãnh, Mộ Khinh Hàn tự nhiên không dám khinh thường vừa mỉm cười hướng người kia chào hỏi, vừa thật nhanh chuyển đến bên cạnh Dạ Thanh Hàn.
Lực chú ý của Mỉm Cười Đau Đớn quả nhiên bị Mộ Khinh Hàn hấp dẫn đi, nàng cười đến mặt mày cong lên: “Ai da ~ tiểu học muội, em cũng tới, là tới dự hôn lễ của chị sao?”
“Vâng…” Mộ Khinh Hàn lung tung gật gật đầu, hoàn toàn không nhìn tới một bên Loạn Mã Tiên Sinh vẻ mặt oán phụ
“Hôn lễ của Kỳ học tỷ rất hoa lệ.”
“Dĩ nhiên, là lão bản Lạc Ngưng lâu đệ nhất Chu Tước thành, hôn lễ của chị sao có thể không hoa lệ chứ?” Mỉm Cười Đau Đớn cười nói, đột nhiên trong mắt tinh quang chợt lóe dùng ánh mắt nhìn hàng hóa đánh giá nàng:
“Hì hì, có hứng thú đi vào Lạc Ngưng lâu của chị không?”
từ “Đi vào” có thể nói là ý vị thâm trường cộng thêm Mỉm Cười Đau Đớn nụ cười kia như thế nào nhìn cũng không giống như có hảo ý Mộ Khinh Hàn lại càng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, liên tục lắc tay lời nói không có mạch lạc:
“Không cần! Em vẫn là thích theo phu quân nhà em lưu lạc giang hồ…”
Mới vừa nói xong câu này nàng đổ mò hôi, mặt bạo hồng, hận không được ngay lập tức đem đầu lưỡi của mình cắn xuống! Nàng nàng nàng nói nhăng gì chứ? Hu hu… như này muốn nàng như thế nào đối mặt với Dạ…
Dưới khăn che Dạ Thanh Hàn khóe môi không để lại dấu vết nhếch lên.
“Kia thật đáng tiếc… Bất quá, bản tiểu thư cũng không cưỡng đoạt, em đã không muốn thì thôi vậy.” Mỉm Cười Đau Đớn khẽ mỉm cười, ánh mắt nhàn nhạt từ Dạ Thanh Hàn trên người xẹt qua, cuối cùng rơi xuống trên người Loạn Mã Tiên Sinh, cố ý kéo dài tiếng nói
“Bất quá anh ta….thì người là tuyệt đối không thể mang đi.”
“Dạ…” Loạn Mã Tiên Sinh con mắt lóng lánh nhìn về Dạ Thanh Hàn, ý đồ tìm kiếm một tia hy vọng chạy trốn.
“Chúng tôi chưa nói muốn dẫn cậu ta đi.” Dạ Thanh Hàn không chút lưu tình đâm phá hy vọng của Loạn Mã Tiên Sinh, vẻn vẹn là dùng ánh mắt đồng tình nhìn hắn một cái.
“Bớt đau buồn đi, người xấu làm chuyện tốt có thiên lôi đánh xuống, cho nên phu nhân, chúng ta đi thôi!” Nói xong câu này hắn rất quyết đoán kéo Mộ Khinh Hàn đi ra ngoài.
Loạn Mã Tiên Sinh trái tim mong manh nhất thời vỡ rơi đầy đất, nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định vươn tay hướng Dạ Thanh Hàn cùng Mộ Khinh Hàn ly khai chộp tới
“Oa a a, Dạ, chị dâu …hai người không thể vứt bỏ tôi…”
Một bên Mỉm Cười Đau Đớn lộ ra cái cười gian như ý:
“Hì hì, Tiểu Loạn Mã, anh nên biết điều một chút đi với bái đường với em đi! Em là lấy hình thức kết hôn cao nhất đó – vĩnh viễn đó nha! Nhìn xem, em đối với anh quá tốt…”
“Cô không nên tới đây, cứu mạng ——! ! !”
…
Cuối cùng Loạn Mã Tiên Sinh chịu khổ kết cục của sự kiện bức hôn là như vậy.
Loạn Mã Tiên Sinh cứ như vậy bị hai vợ chồng máu lạnh vô tình vứt bỏ còn dưới sự cường thế của Mỉm Cười Đau Nhói vô cùng không tình nguyện đi theo nàng ta đi thành thân.
Mà vậy đối vợ chồng vô lương kia giờ phút này đang ngồi ở trên nóc đối diện Lạc Ngưng lâu, hăng hái dạt dào quan sát nghi thức tiến hành hôn lễ. Trong sảnh Lạc Ngưng lâu thì lực chú ý của các tân khách tập trung vào hai vị nhân vật chính, người nào cũng không có chú ý tới người ở nóc nhà đối diện.
“Ai, cái hôn lễ này quả nhiên đủ hoa lệ! Mỉm Cười Đau Đớn thật bỏ ra không ít…” Mộ Khinh Hàn bám lấy cằm lẩm bẩm tự nói, mặc dù nàng xem chính là hôn lễ của Loạn Mã Tiên Sinh nhưng tầm mắt thủy chung rơi vào thân ảnh màu xanh bên cạnh tân lang và tân nương.
Một màu xanh biếc ở trong đám người phá lệ chói mắt, dung mạo xuất chúng không cần nói khá tỉ mĩ tóc đen mềm như mây, da trắng như tuyết, một thân áo xanh, người đó vẻ mặt bình thản càng giống như tiên nữ.
Cô ta chính là Đệ nhất mỹ nhân trong truyền thuyết Bích Không Linh Vận sao?
Ba! Bùm bùm!
Đang khi nàng sững sờ, trên bầu trời bao la tràn ra những ánh pháo hoa rực rõ đem bầu trời chiếu lên dị thường sáng ngời.
Nghe trong Lạc Ngưng lâu truyền ra từng đợt hoan hô Mộ Khinh Hàn không nhịn được thở dài nói:
“Thật lãng phí, ban ngày nổ pháo hoa nơi nào có thể thấy chứ? Đáng tiếc…” Thanh âm của nàng vừa chứa tiếc hận lại có vẻ hơi mất mát…
Tựa hồ mình ngay cả cơ hội nhìn pháo hoa ban ngày cũng không có…
“Khinh Hàn.” Dạ Thanh Hàn thanh âm nhỏ nhẹ bên tai của nàng vang lên làm cho nàng hơi bị ngẩn ra.
“Sao?” Nàng quay đầu lại phát hiện khăn trước mặt hắn không biết từ lúc nào đã cởi xuống đêm tuấn nhan lấp vào trong mắt nàng ngày càng rõ ràng hơn.
Tròng mắt đen thâm thúy u ám kia đang mơ hồ tản ra ánh mắt đầu độc, ánh mặt trời nhàn nhạt rơi đến trên mặt của hắn chiếu lên sáng chói những góc cạnh hoàn mỹ, hơi thở ấm áp hướng nàng đánh tới:
“Em có muốn hay không, chúng ta trở về bổ sung lại một hôn lễ hoa lệ hơn?”
“Dạ, anh…” Mộ Khinh Hàn mặt ửng đỏ, nàng hơi ngượng ngùng cúi xuống phía dưới… .Hắn đang tiến tới gần mình, cho dù nàng biết kế tiếp có chuyện gì phát sinh nhưng nàng vẫn là biết điều một chút nhắm hai mắt lại.
Trong bóng tối, nàng có thể cảm giác được hắn đang đến gần…
Đang khi lòng của nàng cơ hồ nhảy lên thì giọng nữ hơi thanh lãnh mang theo vạn phần vui mừng đột nhiên xen vào giữa hai người:
“Bạn học Kỳ Dạ, thật sự là cậu sao?”
Mộ Khinh Hàn thân thể cứng đờ, vội vàng mở mắt, giãy dụa lui cách Dạ Thanh Hàn chút ít. Trong lúc bối rối nàng hướng bên kia nhìn một cái, mới rõ ràng phát hiện trước mặt bọn họ nhiều hơn một thân ảnh màu xanh nhạt.
Cô gái mặc áo xanh nụ cười trên mặt đang nhìn đến động tác của hai người từ từ bị lạnh đông lại cuối cùng toàn bộ cứng tại khóe miệng.
Mộ Khinh Hàn đầu nhưng “Oanh” một tiếng, hơn nữa cũng không cách nào bình tĩnh . Cô ta, cô ta không phải là cái Đệ nhất mỹ nữ của Loạn Thế — Bích Không Linh Vận hay sao?