Mộ Khinh Hàn ngã bệnh.
Đều nói người ngã bệnh thích nhất là làm nũng nhất là con gái. Mộ Khinh Hàn chưa bao giờ tin tưởng loại truyền thuyết này nhưng là thần bệnh tật đã phủ xuống trên đầu của nàng, nàng phải tiếp nhận sự thực này.
Đầu choáng váng Mộ Khinh Hàn mềm yếu vô lực nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, sống chết cũng không chịu nghe lời Phong Kỳ Dạ biết điều một chút uống thuốc.
“Khinh Hàn, uống thuốc có được không? Ngã bệnh phải uống thuốc mới có thể tốt?” Phong Kỳ Dạ nắm tay Mộ Khinh Hàn ôn nhu dụ dỗ nói, nụ cười bất giác mang theo vài phần khổ sở. Hắn cảm thấy hắn bây giờ giống như là một người ngu ngốc, cả loại chiêu số dụ dỗ trẻ con cũng lấy ra tại sao Mộ Khinh Hàn vẫn là không chịu đáp ứng hắn chứ?
Mộ Khinh Hàn hất ra tay của hắn, cuốn thân thể mềm yếu lầm bầm nói:
“Không… Không …thuốc rất đắng, em không muốn uống…”
Phong Kỳ Dạ tiếp tục kiên nhẫn dụ dỗ nàng:
“Thuốc không đắng.”
“Em không tin! Anh gạt người!” Lời hắn nói còn chưa dứt Mộ Khinh Hàn đã cao giọng cắt đứt
“Dạ anh gạt người, em mới sẽ không tin anh!”
“…” Phong Kỳ Dạ hoàn toàn im lặng.
Nhìn Mộ Khinh Hàn giống như tiểu hài tử ở trên giường khóc lóc om sòm lăn lộn, Phong Kỳ Dạ lại vừa tức giận lại buồn cười, nhưng hắn vẫn nhẫn nại hỏi:
“Vậy em muốn như thế nào mới tin lời nói của anh?”
“Trừ phi anh uống một lần cho em xem!” Ngã bệnh đại não luôn là không thông, cho nên Mộ Khinh Hàn nói ra một câu kia hoàn toàn là không có trải qua cẩn thận suy tư mà là bật thốt lên.
Phong Kỳ Dạ có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
“Chỉ cần anh uống, em sẽ uống sao?” Hắn tiếp tục hỏi.
“Không sai.” Mộ Khinh Hàn gật đầu, trả lời như đinh chém sắt. Mặc dù đầu của nàng hơi choáng nhưng vẫn mở to một đôi sáng đen nhìn hắn.
“Tốt… đây là em nói.” Nhận được Mộ Khinh Hàn bảo đảm Phong Kỳ Dạ không chút do dự đem thuốc vốn là vì nàng chuẩn bị toàn bộ… ném vào trong miệng…
Nào biết Mộ Khinh Hàn một giây sau hắc hắc nở nụ cười:
“Dạ anh đã đem thuốc uống hết… Thực ngốc, anh uống hết em cũng không uống a…”
Nàng miệng tràn ra nụ cười làm cho Phong Kỳ Dạ hai hàng lông mày nhếch lên, trong mắt của hắn xẹt qua gì đó vẻ ý tứ hàm xúc không rõ. Song không đợi nàng đắc ý Phong Kỳ Dạ đột nhiên đè lại hai vai của nàng chợt cúi người.
“Ngô!” Mộ Khinh Hàn thất kinh nhưng phát hiện môi mình bị cái gì mềm mại chạm lên. Nàng muốn giãy dụa nhưng bởi vì bị bệnh toàn thân vô lực chỉ có thể tùy ý cho Phong Kỳ Dạ muốn làm gì thì làm, nàng chỉ cảm thấy mấy viên gì trơn vào cổ họng của mình, bị buộc nuốt nuốt xuống, cảm giác khổ sở nhất thời ở nơi cổ họng tràn ngập ra.
Phong Kỳ Dạ rời đi người mình một khắc kia Mộ Khinh Hàn nhịn không được ho khan, vừa tức giận trừng hướng người khác giả bộ như không có chuyện gì xảy ra:
“Anh mới vừa làm gì…”
Phong Kỳ Dạ cười nhạt một tiếng, hơi chút sửa sang lại áo:
“Làm sao? Khinh Hàn em không hài lòng sao? Chẳng lẽ muốn thêm một lần?”
“Dĩ nhiên không phải!” Mộ Khinh Hàn mặt đỏ lên. Không biết có phải hay không là bởi vì bị bệnh, cộng thêm gương mặt vốn là đã đỏ mặt nàng giận dữ mắng mỏ nhưng lại hóa thành một loại còn chưa đủ.
Phong Kỳ Dạ tròng mắt đen nheo lại:
“Vậy sao?”
“Anh, anh muốn làm gì?” Mộ Khinh Hàn khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt.
“Không nghe lời dĩ nhiên phải tiếp nhận trừng phạt có đúng không?” Phong Kỳ Dạ tròng mắt đen tràn đầy nụ cười nhưng thấy thế nào đều giống như hết sức quỷ dị…
Mộ Khinh Hàn chỉ có thể lăng lăng nhìn Phong Kỳ Dạ từ từ đến gần nàng, hơi thở nóng rực cách mình càng ngày càng gần…
“Đợi một chút!” Mộ Khinh Hàn hữu khí vô lực gọi ngừng con sói phúc hắc.
“Sao?” Phong Kỳ Dạ khiêu mi, trong giọng nói mang theo một tia không nhịn được.
Mộ Khinh Hàn có chút sợ hãi co lại, yếu ớt lên tiếng:
“Cái kia… em còn ngã bệnh… sẽ lây bệnh…”
“Không sao lây bệnh cho anh đi, em sẽ không sao.” Phong Kỳ Dạ mỉm cười sau đó lại cũng không chậm trễ dùng môi che lại cái miệng nhỏ nhắn nói nhiều của nàng.
“Ngô…” Mộ Khinh Hàn mở to hai mắt nhìn. Môi mềm mại nóng bỏng thật chặt áp bách nàng, cọ sát lẫn nhau làm cho nàng một trận run rẩy. Càng làm cho nàng tức giận chính là nàng rõ ràng muốn giãy dụa nhưng là lại không tự chủ được phối hợp với hắn…
Sau đó…Sau đó…
Ngày hôm sau, Mộ Khinh Hàn bệnh quả nhiên hoàn toàn khỏi hẳn …. Chẳng qua là kể từ ngày đó nàng cũng không dám nữa lúc ngã bệnh làm nũng không uống thuốc.
[Tổng văn hoàn]