Loạn Thế Hồng Nhan Mộng

chương 61: diễm nữ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đây là một nữ nhân khuôn mặt như hoa, da dẻ như nước, ngũ quan của nàng đẹp đẽ vô ngần, còn làn da trắng như một lớp tuyết mỏng, chẳng khác nào sắp chảy ra thành nước. Một đôi mắt hẹp dài, lúc nhìn người khác vừa như có tình lại như vô tình. Lúc khuôn mặt nghiêng nghiêng, thật gợi cảm vô cùng khó tả.

Và càng không giống số đông nữ nhân khác vì đây là một nữ nhân gợi cảm và lả lơi vào tận xương. Ánh đèn sân khấu chiếu vào trên mặt, trên người nàng, sóng mắt nàng chẳng qua chỉ nhẹ nhàng di chuyển, những người hễ đã nhìn vào nàng đều có cảm giác mất hồn. Giống như nàng đang liếc trộm mình.

Một bộ sa y khoác trên người nàng lại càng thêm vẻ bồng bềnh như làn gió. Dưới lớp sa y mỏng manh, da thịt băng ngọc như ẩn như hiện. Mà trên thực tế, cách ăn mặc của nữ tử phía sau lại cực kì khuôn phép, không biến hóa cái gì hết. Rõ ràng quần áo trên người Tư Nương khác hẳn với Tuệ Tâm, trên người nàng mặc Sa y màu hồng nhạt, khiến dáng người hoàn mỹ của nàng hiện lên rõ ràng. Đặc biệt là làn da diễm lệ, bộ ngực cao cao, lại càng như ẩn như hiện đánh thẳng vào con mắt người xem.

Lúc vừa nhìn thấy nàng, Hà Doanh đã mỉm cười, trong lòng không khỏi không cảm thán đây là một nữ tử cực biết thể hiện mình. Nàng biến dung mạo ban đầu chỉ có chín phần thành mười hai phần hoàn hảo. Mà cộng thêm tư thế giơ tay nhấc chân, càng thêm tràn ngập quyến rũ.

Tư Nương vẫn còn đang múa, theo mỗi lần đong đưa thân mình của nàng, tiếng hít khí của các nam nhân lại không ngừng đập vào tai của Hà Doanh. Nói thật, theo quan điểm cá nhân của mình, nàng còn tưởng ràng Tư nương này có thể khiến cho nhiều nữ tử quan sát như vậy, phải là một nhân vật giống như thiên tiên chứ.

Cái nhìn hời hợt của nàng, mang theo một nụ cười nhạt ở trên khuôn mặt. Đám Chu Viễn ở bên cạnh nhìn say sưa không thôi. Trái lại, Chu Diễn lại thỉnh thoảng nói thầm vào tai nàng hai câu: " Nữ nhân thế này mà vẫn chưa có ai thu vào tư phòng, cũng thật là quái lạ." "Xinh đẹp, rất xinh đẹp, nhưng mà ta thấy tiểu đệ của ta lại càng ưa nhìn hơn." Những lời này là do hắn quan sát thái độ của đám bạn ở xung quanh, sau đó mới cười hì hì nói với Hà Doanh.

Hà Doanh đảo mắt nhìn về phía hắn, thấy ngay lập tức, hắn liền lấy tay che ở trước ngực, chuẩn bị một tư thế sẵn sàng đánh nhau cùng với nàng, không khỏi liếc qua hắn một cái. Lúc này, Chu Viên bảo: " Điều này thì ngươi nói sai rồi. Cái này gọi là Xuân Lan Thu Cúc, mỗi người một vẻ. Ngọc đệ ngươi tuy đẹp, nhưng là một kiểu ôn hòa như ngọc, đẹp một vẻ trong sáng, cao xa như tuyết. Nữ nhân này thì…" Nói tới đây, hắn híp mắt lại nói: " Là dạng nữ nhân khiến cho người ta vừa nhìn đã muốn ôm lên giường rồi."

Nói tới đây, hắn phấn chấn lên, liếc nhìn Tư Nương một cái, rồi quay sang Chu Diễn bảo: " Còn nhớ ba năm trước khi Tư nương đến Chu quốc, đều có quan hệ không nhỏ với mấy vị hoàng huynh của ngươi.Cạp váy của nữ nhân này thật lỏng, mà nghe nói công phu trên giường của nàng lại càng siêu đẳng. Tiểu Diễn, lúc nào hai người chúng ta cũng phải đi nhá?" Hắn vừa nói, vừa cười gian ác.

Hà Doanh vừa nghe xong liền rùng mình một cái, nàng đang định phát ra một cơn thịnh nộ nho nhỏ, không để cho bọn họ luôn lấy tướng mạo của mình ra bàn luận. Nhưng vừa nghe, nàng lập tức ngậm chặt miệng lại, thân thể cũng dịch chuyển ra phía ngoài để tránh xa hai tên cầm thú một chút.

Chu Diễn hừ một tiếng thật mạnh, hắn nói: " Ngươi đi mà bảo kẻ khác!" Hắn đảo mắt nhìn Hà Doanh đi ra xa, lập tức đi theo. Hắn cười nịnh nói: " Hắc hắc, tiểu đệ tức giận sao?" Thấy Hà Doanh không trả lời, hắn chăm chú nhìn nàng, còn nói thêm: " Đừng tức giận nữa, ca hứa ngày mai sẽ dẫn ngươi tới một nơi chơi rất hay nha."

Hà Doanh nghe thấy giọng điệu của hắn như đang dỗ dành một đứa con nít, không khỏi phì cười. Nhìn thấy nàng tươi cười rạng rỡ, Chu Diễn liền thở một hơi thật dài, bàn tay lớn vỗ vỗ lên vai của Hà Doanh, hắn nói: "Tiểu đệ, ngươi đừng trách lão ca luôn lấy tướng mạo ngươi ra bàn luận. Ngươi xem, hơi tý là ngươi tức giận, không giống đàn bà thì là cái gì?"

Hà Doanh liếc cho hắn một cái, làm cổ Chu Diễn rụt lại, hắn cùng cười nói: " Được rồi, không nói, hắc hắc."

Tư Nương vẫn còn đang múa may lả lướt. Vũ đạo của Tư Nương rất là đẹp, đối với những người ở thời đại này mà nói đã là một cảnh vô cùng hiếm có rồi. Nhưng mà, thật sự nàng đã quá lẳng lơ rồi, thế nên dần dần, không ít nữ nhân không xem thêm được nữa, nguyên một đám người lại bước vào thuyền hoa. Có thể là xong luận diễn, rồi sẽ quay lại xem náo nhiệt a. Cùng lúc đó, cũng không thấy bóng dáng của một vài vị phu tử đạo mạo. Dù sao trước mặt công chúng, vẫn cần có dũng khí để thưởng thức loại múa thoát y này a.

Bờ eo nhỏ của Tư Nương săn chắc cân đối, lúc múa như cành dương liễu đong đưa, hay không thể tả. Những người hiện còn ở lại đều có dương khí quá nặng, đối với loại vũ đạo này người người đều thấy máu nóng sôi trào, có người không chịu được còn đi về phía Ngọc Hoa lâu rồi. Nhìn thấy dáng vẻ háo sắc xông tới Ngọc Hoa lâu ôm kỹ nữ của bọn họ, đủ biết Tư Nương đã thành công trong việc biến những người này trở thành cầm thú.

Vũ đạo chưa đến nửa giờ, thế mà những người còn lại đã giảm đi hai phần ba. Còn trong Ngọc Hoa lâu thì những tiếng reo hò, tiếng cười dâm đãng đã cực kì ồn ào. Hà Doanh thấy buồn cười, trong lòng nàng nghĩ thầm xem bộ Tư Nương là muốn dọn sạch Ngọc Hoa Lâu rồi. Nói cách khác, chẳng phải là rất thua lỗ đấy sao?

Chu Diễn ở bên cạnh không thèm đếm xỉa tới, thỉnh thoảng với Hà Doanh hai câu. Như Hà Doanh thấy, có lẽ hắn không thấy hứng thú với cái dạng phụ nữ xinh đẹp, thành thục quá mức này rồi. Lúc này, hắn ngáp dài một cái rồi nói: "Những người đó cũng thật là, chỉ có thế mà cũng không chịu được, đều chạy đến Ngọc Hoa lâu rồi."

Hắn chỉ vào những thiếu nữ duyên dáng yên kiều đứng ở xung quanh Tư Nương, rồi nói: "Những cô gái này đều biết biểu diễn đấy nhỉ. Nghe nói đều rất ưa nhìn." Nói tới đây, hắn cười hắc hắc, thì thầm với Hà Doanh: "Đệ có vừa ý cô nào hay không? Những cô gái đều để bán đấy. Chỉ mất hơn mười kim tệ là được rồi. Bây giờ đệ đã là phú ông, đừng nên ủy khuất chính mình chứ."

Hắn nhiệt tình vô cùng, đôi mắt nhìn chăm chú vào những nữ tử ở đằng kia, thích thú chỉ bảo cho Hà Doanh. Hà Doanh cố nén cảm xúc phẫn nộ, lạnh lùng nói: "Không cần, những nữ nhân này quá dơ bẩn rồi." Chu Diễn thở dài một hơi rồi nói: "Ngươi không hiểu điều này rồi, những người này đều đã trải qua huấn luyện chuyên môn, cả một đám tài nghệ đều rất cao siêu. Ngươi nhất định không muốn chơi đùa cùng nữ nhân à? Tìm một nữ tử như thế để vứt bỏ tấm thân xử nam của ngươi, rất là tốt a."

Hắn càng nói càng thêm phấn khích, nhưng khi đảo mắt nhìn thấy mặt Hà Doanh đen lại, lập tức cười gượng lên hai tiếng, rồi ngậm miệng lại. Một lát sau, hắn nhịn không được nói thầm trong miệng: " Đệ cũng quá e thẹn rồi. Nam nhân mà, không phải rất hưng phấn khi nói mấy chuyện này đấy sao?" Nghe hắn nói xong, Hà Doanh nhất thời dở khóc dở cười. Nàng giả trang thành nam tử, thật sự muốn được cùng lăn lộn với những người này, nhưng những lời nói trần trụi kiểu này, nàng vẫn không thể thích ứng được a.

Thở dài một hơi, Hà Doanh lắc đầu, quyết định không thèm nghĩ tới những chuyện buồn chán này nữa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio