Hai ngày nay Hà Doanh lại trở về cuộc sống cổng lớn không ra, nhà trong chẳng tới, mà, ngay cả Lô Minh cũng không thấy một lần. Bởi thế, cái tịch mịch đơn côi làm cho tiếng đàn của nàng đậm phần u oán thê lương.
Trong số những nhạc cụ kia, Hà Doanh thích nhất là cầm cùng tỳ bà. Thứ âm thanh âm trầm xa xôi cùng vật cảnh thiên nhiên tựa như có điểm tương đồng làm cho người ta bất tri bất giác đắm vào say mê.
Đến cả nhị ca và Hà Phụ, Hà Doanh cũng không nhìn thấy. Trong phủ thỉnh thoảng người ra người vào náo nhiệt, bọn gia nhân vẫn đang vội vàng sửa sang mấy món hồi môn cho nàng. Nhưng cũng chỉ có mỗi mình tiểu Hoàn ở bên, khiến nàng nhàm chán vô cùng.
Buổi sớm ngày thứ tư, đã nghe tiếng Tiểu Hoàn gọi vọng đến: “Tiểu thư, mau dậy! Cô gia đến đón người!”
Hà Doanh ngồi bật dậy vội vàng rửa mặt, chỉ vừa ngồi xuống liền bên ngoài vang đến tiếng phụ thân: “Lê Thanh, nữ nhi của ta cũng là tiểu thư khuê các, ngươi cứ vô thanh vô tức mang nó đi như vậy sao?” Thanh âm run rẩy, hiển nhiên người nói đang tức giận cực độ, lại cũng có chút e ngại trong lòng.
Lúc này, một thanh âm nam tử lạnh lùng nói: “Sao, ông không thích?”
Trong ngữ điệu, phụ thân có chút cầu khẩn: “Ta không phải không đồng ý, chỉ là, ngươi muốn dẫn tiểu nữ đi, cũng phải mời bà mai để gả nó đi chứ! Cứ đi với ngươi không danh không phận, tiểu nữ ta sau này chẳng thể tốt đẹp.”
Lê Thanh hiện ý xem thường, trào phúng vang giọng: “Ông yên tâm, phủ Lê đại tướng quân ta có thức ăn, không để nữ nhi của ông chết đói đâu.” Hắn nói tới đây, Hà Phụ hiển nhiên là giận đến nghẹn, nhất thời không nói ra lời.
Lê Thanh nói xong liền cười ha hả, đi nhanh về phía này. Chỉ nghe “chi” một tiếng, Hà Doanh đã đứng ngoài cửa, nhẹ nhàng nhìn hắn.
Hóa ra là hắn! Vừa nhìn nam tử này, Hà Doanh lập tức nhận ra, hắn chính là thanh niên phóng ngựa chạy nhanh trên đường hôm trước.
Còn Lê Thanh cũng dừng bước, nhìn vào ánh mắt của nàng, hắn không tự chủ được liền xuất tia kinh diễm, nhưng là rất nhanh rồi biến mất, ánh mắt trở lại thâm trầm.
“Phụ thân!” Hà Doanh hướng Hà phụ cúi người thi lễ, nhẹ nhàng nói: “Phụ thân không cần để ý, nữ nhi chỉ cần phụ thân mạnh khỏe là được rồi.” Rồi nàng tiến tới hai bước, ngẩng đầu thản nhiên liếc nhìn Lê Thanh một cái, đoạn đi tới trước mặt phụ thân nàng, lại vén áo thi lễ, nhẹ nhàng nói: “Nữ nhi bất hiếu, sau này phụ thân nhớ bảo trọng.”
Hà phụ thanh âm nghẹn lại trong cổ, nhìn nữ nhi, như qua nửa ngày mới nói: “Ly nhi, khổ cho con rồi.” Hà Doanh lắc đầu, đi về phía Lê Thanh, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, nhàn nhạt nói: “Bây giờ có thể lên đường chưa?”
Lê Thanh cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt đen u ám không chớp, trên khuôn mặt tuấn lãng, thật lâu sau mới thoáng một nét cười. Hắn hướng tay ra sau mà cung kính nói: “Hà tam tiểu thư, mời!”
Hà Doanh bước đi. Lúc này Hoàn nhi chạy ra gấp rút kêu lên: “Tiểu thư, tiểu thư, cho em theo người.” Hà Doanh nhìn Tiểu Hoàn một cái, lại nhìn phụ thân già, lệ tuôn lã chã, khẽ gật đầu.
Hoàn nhi chân tay nhanh nhẹn cầm theo một bọc đồ. Trước ánh mắt cười cợt của Lê Thanh, khi đi ra ngoài, lúc ra đến cửa, Hà Doanh lúc này mới phát hiện, mấy người làm thuê trong viện, đều ở đó nhìn nàng không nhúc nhích. Hà Doanh nhìn họ mỉm cười. Nhìn khắp đám người mà không thấy Lộ Minh trong đó, bất giác trong lòng nàng hơi có chút thất vọng.
Đi ra cửa lớn, một chiếc xe ngựa dừng bên ngoài, xung quanh năm sáu kỵ sĩ. Hà Doanh chậm rãi đi đến cạnh chiếc xe rồi quay đầu nhìn phụ thân. Không nhịn được nữa, nàng liền nhào tới trong lòng phụ thân. Khóc nhẹ nói: “Phụ thân, tin tưởng con! Nữ nhi nhất định sẽ sống tốt mà.”
Nàng nói lời này, ánh mắt hết sức kiên định. Ánh mắt này Hà phụ đã thấy qua. Đứa nữ nhi này chỉ khi nào cực kỳ kiên quyết mới có loại vẻ mặt này. Nữ nhi đã kiên quyết, hiển nhiên cũng ảnh hưởng đến lão. Lão thở dài một cái, ôm thật chặt Hà Doanh.
Lúc này nghe đã nhàm chán, Lê Thanh lạnh lùng nói: “Được chưa!” Hà Doanh mới buông phụ thân ra, cẩn thận ngồi lên xe ngựa.
Đến khi các nàng đi thật xa, Hà phụ mới chảy nước mắt, vẻ mặt bất đắc dĩ cùng bộ dáng bi thương, khắc thật sâu hình ảnh Hà Doanh trong đầu.
Không biết tại sao, nước mắt của nàng rất nhanh khô. Mà lúc này, Hoàn nhi lại cúi đầu nước mắt chảy ròng ròng. Hà Doanh nhẹ nhàng nắm tay nàng nói: “Này, có gì mà phải khóc. Hài tử ngốc, dù tới đâu, chỉ cần ngươi còn sống, phải làm cho vui vẻ. Hơn nữa, ta cũng không phải chịu khổ gì.”
Hoàn nhi nhìn nàng, mắt lệ đỏ hồng nói: “Nhưng mà, tiểu thư à, hắn bây giờ cứ như vậy đối với người, sau này phải làm sao bây giờ?”
Làm sao? Hà Doanh thân thể dựa vào thành xe, khóe miệng nở một nụ cười. Rau trộn! Nàng không phải nữ tử lấy chồng làm trời, có những chuyện trên đời này, còn không đáng để nàng để ý.
Có lẽ vì nàng bình tĩnh tươi cười làm ảnh hưởng, dần dần tiểu Hoàn cũng thôi khóc, một chút đã buồn ngủ.
Xe ngựa lắc lư liên hồi, chốc chốc lại chấn động rất mạnh. Hà Doanh ngủ một hồi, cũng thấy không ngủ được nữa. Đã như thế, nàng bèn lấy cây tiêu ra, chậm rãi đưa lên thổi.
Tiếng tiêu xa xôi âm trầm, chậm rãi xoay quanh giữa vòm trời, phản phất u oán lẫn một chút luyến tiếc, tựa như trời cao từ nghìn vạn năm kia, chậm rãi thấm sâu vào lòng người.
Lê Thanh ngồi trên lưng ngựa, vẫn đang lắng nghe, vẻ mặt hiện ý đùa cợt. Lúc này, một kỵ sĩ giục ngựa đi tới sau hắn, nhẹ nhàng cười nói: “Đại ca, xem ra vị mạt hôn thê này của huynh dường như cũng không phải chỉ là nữ nhi nhà quyền quý thông thường. Huynh nghe trong tiếng tiêu kia, đúng là có động tiên.”
Lê Thanh lạnh lùng cười nói: “Trên đời này, nữ tử có tài nghệ thiếu gì. Ta xem chẳng có gì bất đồng.” Kỵ sĩ lắc đầu, khẽ thở dài nói: “Với loại nam nhân này, thật đúng là không có gì để nói.”
Lê Thanh không để ý hắn. Chỉ là nhìn Thanh Sơn ẩn hiện phía xa. Lúc này, kỵ sĩ nọ còn nói thêm: “Nhiều năm tại biên quan, thật đúng là hiếm thấy khi nào cảnh sắc vùng sông nước ôn nhu như vậy. Ngay cả nữ nhân nơi này, nữ nhân kinh thành cũng không so được.”
Lê Thanh cười, nói: “Lời này thật ra là khích lệ rồi. Nữ nhân kinh thành, ngươi thấy được bao nhiêu? Dám nói thế sao? Đợi trở về kinh, đại ca mang các ngươi đi vui vẻ một trận.”
Hắn đề cao âm lượng một câu cuối cùng, chúng kỵ sĩ cũng nghe được, nhất thời hoan hô một trận. Nghe tiếng hoan hô bên ngoài, Hà Doanh chỉ chép miệng. Nhưng Tiểu Hoàn lại tức giận nói: “Tiểu thư, người nghe đi, còn chưa trở về, đã nói chuyện đi thanh lâu.”
Hà Doanh điểm vào cái mũi nhỏ của nàng, cười nói: “Có gì đâu mà phải tức giận chứ. Ngươi á, thật sự nghĩ nhiều quá đấy.” Chống lại ánh mắt nghi vấn của tiểu Hoàn, nàng cười nói: “Ta chỉ cần một cái sân an tĩnh là được rồi. Còn về những chuyện khác, tiểu thư nhà ngươi chẳng có tâm tình đi giải quyết đâu.”