“Rầm” một tiếng, hai cánh cửa bằng gỗ đen vốn khép chặt của Huyền Thiên phủ chịu không nổi trận va chạm khi chúng thị vệ dùng lôi mộc hợp sức đẩy tới, nặng nề ngã sập xuống, bụi tung mịt mù.
Chim chóc trên cây cũng bị kinh động, tung cánh bay đi. Tiếng ve mùa hạ âm ĩ nhiễu loạn bên tai. Gian phòng nào cũng mở rộng cửa, trong phòng đồ đạc chăn đệm vẫn được sắp xếp chỉnh tề ngăn nắp, chỉ là không một bóng người.
Đám thị vệ lùng sục một vòng, nhưng không tìm thấy gì cả.
“Hầu gia, ngài xem….” Trần Lục Hợp đã được thăng làm thống lĩnh cấm quân, một thân quan phục, xuân phong đắc ý, tươi cười nói với cẩm y nam tử đứng bên cạnh: “Theo thuộc hạ thấy, người trong Huyền Thiên phủ nhất định đã thu được tin tức, biết Hầu gia sắp phát binh thảo phạt, sợ mất mật nên đào tẩu rồi. Đều là nhờ uy danh của Hầu gia…”
“Được rồi.” Hạ Lan Thính Tuyết nhíu mày khoát tay, Trần Lục Hợp nịnh bợ không thành, ngượng ngùng lui xuống.
Hạ Lan Thính Tuyết quét mắt khắp bốn phía, nhìn Huyền Thiên phủ chẳng khác gì một toà thành trống này, trong lòng lạc lỏng.
Đã mấy tháng kể từ khi Tô Khuynh Quốc bỏ đi đêm đó. Trong trận chiến công thành với Mộ Dung Mi, hai bên đều hao binh tổn tướng thương vong thảm trọng. Cũng may trong tay hắn còn có kỳ nhân dị sĩ giang hồ như đám người Trần Lục Hợp, giữa loạn quân chém chết không ít dũng tướng dưới trướng Mộ Dung Mi, mới có thể cân bằng được tình thế, thừa thắng dồn Mộ Dung Mi về thúc thủ ở Càn Thuỷ.
Để tránh đêm dài lắm mộng, đại điển đăng cơ của Thái tử giả vốn định vào mồng ba tháng ba được cử hành sớm hơn, nhân danh thiên tử giả triệu tập những phiên vương có thù oán với Mộ Dung Mi về kinh, phong thưởng hậu hĩ, sách động chư vương liên thủ khởi binh đối phó với đại quân của Mộ Dung Mi.
Tuy nhiên, Mộ Dung Mi cũng không phải dầu cạn đèn tắt, liên thủ với không ít võ tướng biên quan, cát cứ một nửa giang sơn phía nam của Kim Thịnh, tự lập triều đình ở Thuấn An châu, xưng là hoàng tộc chính thống, địa vị ngang với kinh thành.
Cục diện rơi vào bế tắc. Cho dù Mộ Dung Cửu Châu chưa từng xuất hiện từ lần đó, nhưng chỉ cần một ngày không trừ, thủy chung vẫn là cái gai trong mắt Hạ Lan Thính Tuyết.
Diệt cỏ phải diệt tận gốc! Tuyệt không thể để địch thủ có bất kỳ cơ hội trở tay nào.
Cho nên, nửa tháng trước, truy ra Mộ Dung Cửu Châu ẩn thân ở Huyền Thiên phủ, hắn liền hạ lệnh máu rửa Huyền Thiên phủ, tiêu diệt Mộ Dung Cửu Châu cùng toàn bộ đồng đảng.
Đích thân lãnh binh bôn ba ngàn dặm, đứng ở đây, đương nhiên là muốn nhìn thấy Mộ Dung Cửu Châu rơi đầu, nhưng sâu trong nội tâm, vẫn hy vọng được gặp lại Tô Khuynh Quốc…
Không biết, nếu Mộ Dung Cửu Châu chết đi, Tiểu Tô có chuyển ánh nhìn quan tâm kia trở lại trên người hắn không?…
Trước lúc tiến công, câu hỏi này đã xoay chuyển trăm ngàn lần trong đầu Hạ Lan Thính Tuyết. Nhưng hôm nay vườn không nhà trống, có lẽ hắn, vĩnh viễn không thể trực tiếp hỏi Tô Khuynh Quốc vấn đề này.
Hạ Lan Thính Tuyết thất vọng mỉm cười, dừng bước, phát hiện mình trong cơn phiền muộn, vô tình đi đến cánh rừng u tịch này.
Ánh nắng hè xuyên qua tán lá xum xuê dày đặc, tạo thành vô số quang ảnh rải rác trên thảm cỏ. Một mùi hương thịt vịt, từ trong gian nhà nhỏ phía trước truyền đến.
Hạ Lan Thính Tuyết ngẩn ngơ nửa ngày, đột nhiên bước nhanh về phía trước, đẩy cánh cửa trúc vốn khép hờ ra.
Trong nhà cũng không có ai. Trên thư án bằng vân thạch bên cửa sổ, bày một đĩa vịt nướng đen kịt, bên dưới mảnh ngọc bội như ý đặt cạnh đó, là một bức thư ──
Hạ Lan đại ca, con vịt này là tối qua ta tự tay nướng cả đêm. Ta phải nướng cháy hết mười bảy con vịt mới học được cách nướng món này. Mùi vị tuy hơi kém một chút so với vịt nướng ở Thuỷ Vân Trai, bất quá ta vẫn luôn mong có thể tự tay nướng một con vịt hoàn chỉnh cho ngươi. Hạ Lan đại ca, nếu ngươi nhìn thấy nó, nhất định phải nếm thử.
Ngọc bội ngươi tặng, ta trả lại cho ngươi. Ngươi cũng thấy rồi đó, võ công ta rất cao, không ai có thể làm hại được ta. Nếu Hạ Lan đại ca không sai người đến giết ta cùng đám đồ tử đồ tôn của ta, vậy thì càng tốt.
Còn nữa, ta chưa bao giờ muốn đối nghịch với ngươi, nhưng bất luận thế nào ta cũng phải bảo vệ Mộ Dung. Hắn đã không còn gì nữa, nếu ngay cả ta cũng không quan tâm hắn, hắn sẽ càng thương tâm hơn, sẽ chết mất. Tuy hiện tại hắn vẫn không để ý tới ta, không nói chuyện với ta, nhưng ta cũng rất vui. Bởi vì có vài lần ta bắt gặp, lúc hắn một mình ngắm cảnh, hắn sẽ mỉm cười. Hạ Lan đại ca, ngươi biết không, Mộ Dung bây giờ cười còn đẹp hơn nhiều so với lúc trước.
A! Mộ Dung hắn tỉnh rồi, ta phải giúp Mộ Dung rửa mặt, không dài dòng nữa, thật ra đây là bức thư dài nhất mà ta từng viết. Bọn người Tô Tuyền cũng khen ta gần đây chịu thương chịu khó hơn nhiều.
Ta đi đây. Hạ Lan đại ca, bảo trọng.
Chậm rãi đọc đến dòng chữ cuối cùng, Hạ Lan Thính Tuyết trong lòng ngổn ngang trăm mối, cũng không biết mình nên cười, nên giận, hay nên thở dài. Ngơ ngẩn hồi lâu, hắn đưa tay xé một mảnh da vịt cháy khét, đưa vào trong miệng.
Vị đắng lập tức bắt đầu từ lưỡi, từ từ tràn ngập trong miệng, yết hầu, lồng ngực….
Đột nhiên, tình cảnh sơ ngộ ở Thuỷ Vân trai ngày nào giống như bức hoạ trải ra trước mắt. Hết thảy mọi người, hết thảy sự vật, đều trở nên ố vàng, chỉ có Tô Khuynh Quốc vẫn sống động rõ ràng không gì sánh được, cười tủm tỉm đa tạ hắn, nhưng đôi mắt trong trẻo linh hoạt vẫn thuỷ chung dán chặt vào đĩa vịt nướng trên bàn.
“Ha ha…” Hạ Lan Thính Tuyết cuối cùng nhịn không được cười khổ.
“Hầu gia?” Trần Lục Hợp bước đến cửa, thấy thế ngẩn ra một hồi, lập tức cúi người xin chỉ thị tiếp theo.
Hạ Lan Thính Tuyết cầm lấy mảnh ngọc bội, một mạch đi ra khỏi gian nhà, không còn gì lưu luyến.
“Đồng đảng của Mộ Dung Cửu Châu đều đã bị hành hình, phóng hoả thiêu rụi nơi này cho ta. Rút binh hồi kinh!”
———oOo———Chương (BE)
Một con suối huyền ảo như mây chiều uốn quanh đỉnh núi, men theo triền núi, phun châu nhả ngọc, cuối cùng đổ vào một hồ nhỏ trong núi, phảng phất khói nước mênh mông.
Bên hồ, một đám hán tử xắn cao tay áo, đốn củi làm nhà, đắp đất xây tường, bận rộn đến quên cả trời đất.
“Mọi người cố lên! Phủ tông đã nói, xây xong phủ mới sớm một chút, Phủ tông sẽ đích thân xuống bếp nấu một bàn đãi mọi người.” Sở Tín vừa tuần tra tiến độ các nơi, vừa động viên đám đệ tử.
Không ít đệ tử lập tức biến sắc, thì thầm với nhau: “Vậy thì nên xây càng chậm càng tốt.”
Sở Tín thính tai nghe thấy, cười mắng: “Lũ khỉ đột các ngươi nói gì đó?” Quay đầu lại thấy Cừu Nhược Ngân thần tình bi tráng, đang hối hả đến gần.
“Ta nhận được tin, Hạ Lan Thính Tuyết đã thiêu trụi Huyền Thiên phủ.” Thanh âm Cừu Nhược Ngân không lớn, nhưng các đệ tử đều từ từ dừng mọi động tác lại.
Cho dù ban đầu mọi người đều nhất trí đồng ý với đề nghị của Phủ tông, tránh đi đao thương quan binh, lánh đến nơi khác xây dựng lại Huyền Thiên phủ, nhưng nghe thấy cơ nghiệp trăm năm bị đốt sạch, vẫn không khỏi đau buồn.
Mọi người trầm mặc một hồi, mới tiếp tục làm việc.
“Tô sư thúc đâu?” Cừu Nhược Ngân hỏi Sở Tín.
Sở Tín hữu khí vô lực chỉ về nơi có khói bếp nghi ngút bốc lên: “Chỗ cũ, ở trong trù phòng, bám theo Tô Tuyền học nấu ăn.”
Cừu Nhược Ngân ho khan hai tiếng, vòng qua bờ hồ, đi vào gian trù phòng mới được dựng lên không lâu. Vừa qua khỏi cửa, liền bị luồng khói dày đặc xộc đến, làm hắn suýt nữa chảy cả nước mắt. Khó khăn lắm hai mắt mới có thể thích ứng dần, lại thấy Tô Khuynh Quốc đang luống cuống tay chân đem một thứ khả nghi nào đó đã cháy khét đến không rõ hình thù bỏ vào trong chén.
“Cừu Nhược Ngân, ngươi đến thật đúng lúc! Đây đây đây, thử cơm bát bửu ta vừa mới học đi.” Tô Khuynh Quốc đưa cái chén than kia như đang dâng hiến trân bảo đến trước mặt Cừu Nhược Ngân.
Trên trán Cừu Nhược Ngân lặng lẽ toát ra hai giọt mồ hôi lạnh, vòng vo nói: “Tô sư thúc, đệ tử tới báo với người, Huyền Thiên phủ đã bị Hạ Lan Thính Tuyết phóng hỏa thiêu trụi.”
Tô Tuyền đang thu dọn đống tàn cuộc Tô Khuynh Quốc để lại, nghe vậy “a” một tiếng.
Tô Khuynh Quốc không chút để tâm nhún nhún vai: “Mấy gian nhà trống thôi mà, hắn muốn đốt cứ để hắn đốt. Mọi người trong phủ không phải đều đã hảo hảo ở đây sao? Nơi nào có người của Huyền Thiên phủ, thì nơi đó chính là Huyền Thiên phủ.”
Hắn đem chén đũa nhét vào tay Cừu Nhược Ngân: “Mau lên, đừng đánh trống lảng nữa, nếm thử tay nghề của ta đi!”
“Cái này… Tô sư thúc, người không bỏ tả dược (thuốc xổ) vào trong đây chứ?” Cừu Nhược Ngân liều mạng hỏi. Còn nhớ trước khi rời khỏi Huyền Thiên nhai, hắn chính tai nghe tiểu sư thúc xin Phương Ca Nhai chút tả dược, nói là hạ vào vịt nướng thết đãi Hạ Lan Thính Tuyết.
“Cừu Nhược Ngân, ngươi nghi ngờ ta sao?” Tô Khuynh Quốc liếc hắn, hừ lạnh: “Hạ Lan Thính Tuyết không nể mặt ta, tiến đánh Huyền Thiên phủ, ta đương nhiên phải giáo huấn hắn một trận. Ngươi không dám ăn, nhất định là đã nói xấu sau lưng ta, mới có tật giật mình.”
“Không dám không dám.” Cừu Nhược Ngân cuống quýt thanh minh, cắn răng, gắp một đũa than.
Tô Tuyền cảm thông nhìn hắn, nói nhỏ: “Cừu sư phụ, tốt xấu gì người cũng phải ăn hai đũa. Nhớ lập tức đi tìm Phương tiên sinh chữa trị. Ai, đồ ăn Phủ tông làm, tuy không có bỏ tả dược, cũng vẫn có thể làm người ta đi mấy ngày mấy đêm.”
Tô Khuynh Quốc mắt tinh tai thính, trừng Tô Tuyền, hỏi: “Đồ ăn hôm nay của ta với Mộ Dung đâu? Làm xong chưa?”
“Xong từ lâu rồi.” Tô Tuyền che miệng cười, giao thực hạp sơn hoa cho Tô Khuynh Quốc. “Canh gà nấu đảng sâm cẩu kỷ, cá quế hoa, đậu hủ thịt muối Vân Nam, thịt bò hầm thuốc bắc, còn có cơm gạo thơm, đầy đủ cả.”
Tô Khuynh Quốc hài lòng gật đầu, xách thực hạp rời khỏi trù phòng.
Chưa đi được mấy bước, sau lưng đã truyền đến tiếng nôn khan của Cừu Nhược Ngân.
Đúng là không nể mặt gì hết! Tô Khuynh Quốc đen mặt, bất quá cũng không định quay lại xả giận.
Hiện tại, ăn cơm với Mộ Dung là trên hết.
Nhà mới của hắn được xây bên cạnh một khu rừng lớn đầy lá phong rực rỡ như lửa. Lá đỏ nhẹ bay, phiêu phiêu qua song cửa, nháy mắt lại bị gió thu thổi bay lên không trung, tiếp tục lãng du.
Trên cỗ luân ỷ bằng gỗ bên cửa sổ, Mộ Dung Cửu Châu ngồi im lặng, mục quang an tĩnh xa xăm, tựa hồ đang thưởng thức lá phong tiêu dao khắp bầu trời.
Bàn tay vốn gần như hoàn mỹ đặt trên tay vịn đen nhánh của luân ỷ, lại có hơi xương xẩu tái nhợt.
Phương Ca Nhai ngồi bên cạnh hắn, đang cầm ngân châm, ngưng thần tĩnh khí châm cứu huyệt đạo trên đầu Mộ Dung Cửu Châu, đả thông huyết mạch.
Cú ngã mấy tháng trước, tuy không cướp đi tính mạng Mộ Dung Cửu Châu, nhưng phần đầu bị thương quá nặng. Phương Ca Nhai cùng Đàm Tiếu hai đêm liền không chợp mắt, toàn lực cứu chữa, cuối cùng cũng đoạt lại Mộ Dung Cửu Châu từ trong tay Diêm Vương.
Nhưng Mộ Dung Cửu Châu sau khi tỉnh lại, bị liệt toàn thân, ngay cả ngón tay út cũng không cử động được, năng lực nói chuyện cũng mất đi.
“Trừ phi có kỳ tích, bằng không nửa đời còn lại, cũng chỉ là một cái xác sống.” Sau khi Phương Ca Nhai nói ra sự thật đáng sợ này cho Tô Khuynh Quốc biết, chỉ thấy Tô Khuynh Quốc ngốc lăng nửa ngày, sau đó như du hồn lướt ra khỏi phòng.
Hắn nghĩ Tô Khuynh Quốc sẽ trốn tới một nơi không có ai, lén khóc một trận, nào ngờ Tô Khuynh Quốc rất nhanh lại trở về trước mặt hắn, chăm chú nhìn hắn, còn không ngừng hỏi một câu.
“Ngươi nhất định có thể chữa khỏi cho Mộ Dung, có đúng không? Có đúng không?…”
Hắn cũng không nắm chắc, nhưng đối diện ánh mắt gần như sụp đổ của Tô Khuynh Quốc, cho dù chỉ còn một tia hi vọng, hắn cũng phải thử.
Vì vậy, mỗi ngày hắn đếu đến châm cứu các huyệt cho Mộ Dung Cửu Châu, làm tan máu bầm. Đàm Tiếu cũng xung phong dấn thân vào rừng sâu, tìm thảo dược quý hiếm.
Thấy Tô Khuynh Quốc đi vào, Phương Ca Nhai thu hồi ngân châm cùng hòm thuốc cáo từ, ngày mai lại đến châm cứu tiếp.
“Mộ Dung, hôm nay có cá quế hoa ngươi thích nhất này, ăn nhiều một chút. Còn có thịt bò nữa, Tô Tuyền hầm rất lâu, vào miệng liền tan, ngươi nhất định sẽ rất thích…”
Tô Khuynh Quốc vừa huyên thuyên, vừa tách xương cá, khuấy trộn thịt cá vào nước canh, đưa vào miệng nhai nhuyễn, cúi người uy Mộ Dung Cửu Châu ăn, dùng lưỡi đẩy đồ ăn xuống cổ họng nam nhân, lại uy thêm một ngụm canh gà để dễ nuốt.
Từ từ ăn, lại đun nước, rửa mặt…. Xong đâu vào đấy, cũng mất cả một canh giờ.
Mộ Dung Cửu Châu từ đầu đến cuối biểu tình không có chút biến hoá, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tô Khuynh Quốc theo mục quang của nam nhân nhìn về phía không trung vô tận đầy hoa bay lá rụng bên ngoài, cười nói: “Mộ Dung, chúng ta ra ngoài dạo một chút cho khuây khỏa?”
Hắn đẩy luân ỷ ra khỏi phòng, bánh xe lăn trên lớp lá dày đặc dưới mặt đất, tiến vào rừng phong.
Núi non xa xăm phủ mây mù, rừng phong đỏ rực như biển lửa, cùng với ánh hoàng hôn đầy màu sắc đan xen vào nhàu, đậm nhạt biến ảo. Từng phiến lá đỏ, cuốn đi theo gió, múa lượn một hồi, đáp xuống trên tóc, trên vai cùng y sam của hắn và Mộ Dung Cửu Châu…
“Vài ngày nữa khí trời sẽ chuyển lạnh. Mộ Dung, ta định tìm người may cho ngươi vài tấm áo choàng mùa đông, ngươi thích chất liệu gì, màu gì? Trắng tuyết? Hay màu đen? Thật ra, ngươi mặc y phục màu nào cũng đẹp…”
Tô Khuynh Quốc vẫn luôn nhẹ giọng nỉ non với người ngồi trên luân ỷ, nghe thanh âm mình vang vọng giữa đất trời mênh mông tĩnh mịch.
“Sư huynh kia của ngươi, ta cũng đã nhờ sư điệt bọn họ thăm dò khắp nơi, không nghe thấy tin tử, có lẽ vẫn còn sống. Nếu một ngày nào đó hắn đến tìm ngươi, ta sẽ dẫn hắn tới gặp ngươi, lúc ta bận, hắn có thể hàn huyên cùng ngươi giải sầu. Mộ Dung, ngươi nói như vậy có được không?…”
Hắn cứ thế độc thoại, đẩy luân ỷ đi đến tận biển hoa ở đầu bên kia cánh rừng.
Muôn màu muôn sắc, như một dải gấm vô tận trải khắp mặt đất.
Cánh hoa bay rợp trời, khoan thai lướt qua người cả hai.
Tô Khuynh Quốc phóng mắt tìm kiếm trong biển hoa, đột nhiên bật dậy, hưng phấn chỉ về phía mấy đoá hoa nhỏ màu vàng tắm mình trong nắng chiều, reo lên: “Mộ Dung, ngươi xem, hoa ngươi trồng nở rồi kìa!”
Đám đất mới này, là nơi chôn hủ tro cốt của Mộ Dung Chân, hoa trên mộ phần, cũng là mấy tháng trước Tô Khuynh Quốc nắm bàn tay vô lực của Mộ Dung Cửu Châu gieo xuống.
Hắn đi đến trước mộ phần, cẩn thận hái một đoá hoa muốn đem lại cho Mộ Dung Cửu Châu xem.
Khoảnh khắc quay đầu lại, phát hiện nam nhân khẽ cong khóe miệng.
Nụ cười nhàn nhạt, như làn gió phóng khoáng không trói buộc, nhưng dưới ánh hoàng hôn giữa rừng thu, triệt để khắc sâu vào trong mắt Tô Khuynh Quốc.
Hắn đối mặt với Mộ Dung Cửu Châu, si ngốc ngắm nhìn.
Đời này kiếp này, cho dù có ngàn vạn mỹ cảnh bên cạnh, nhưng khiến hắn muốn ngắm vĩnh viễn, cũng chỉ có người trước mắt này….