Nhìn ta rời đi, Tào Tháo thở dài: “Ta biết các ngươi đều lo lắng cho Tử Vân, nhưng mà, hắn tâm tư sâu rộng, tính tình lại quật cường không ai làm gì được, bao gồm cả ta. Nhìn bộ dạng gầy yếu của hắn, nghĩ tới hắn luôn ở bên ngoài chịu khổ cực, trong lòng ta cũng chua xót. Các ngươi đừng trừng phạt hắn nữa, dù sao cũng không còn nhỏ, cũng có mặt mũi, biết hắn có bệnh thích khoa trương, nể tình hắn mệt mỏi đến thế này, tạm tha hắn đi.”
Mấy huynh trưởng, trừ Từ Thứ vẻ mặt kinh ngạc đều nở nụ cười. Quách Gia nói: “Chúng thần cũng đã phạt gì đâu, nhiều lúc thật ra còn rất chiều hắn. Chủ công cũng biết, Tử Vân rất thông minh, ngài vừa đến, thần đã biết hắn muốn chạy. Cũng may ngài đợi hắn chạy mới nói, nếu không hắn càng không biết sợ. Với lại, chúng thần giáo huấn hắn, cũng là để hắn biết thu liễm bớt lại ở bên ngoài, đừng để mọi người ở nhà lo lắng, hắn cũng biết vậy.”
Từ Thứ càng nghe càng không hiểu, quay người hỏi Cam Ninh bên cạnh: “Hưng Bá, các người trừng phạt Tử Vân thế nào vậy? Hắn sợ phạt đến nỗi giả bệnh sao?” Cam Ninh cười: “Giả bộ hay không giả bộ, đệ không nhìn ra, có điều sợ chúng ta trừng phạt là khẳng định.”
Tuân Du cười to: “Nguyên Trực vừa tới, còn chưa hiểu vị nghĩa đệ này, nhất định là bị bộ dáng yếu nhược của hắn lừa bịp. Tên gia hỏa này đầy một bụng ý tưởng hư hỏng cổ quái, hôm nay ta thấy hắn bệnh ba phần giả thành mười phần, đặc biệt lợi dụng ngươi để ngăn cản bọn Phụng Hiếu. Phải biết bọn họ cũng không biết làm thế nào với hắn, đành phải kiếm cớ huynh trưởng cũng như cha mẹ, thấy hắn không vừa mắt phải đánh mông vài cái.” Điển Vi cười: “Cũng mới đánh có vài lần. Quanh năm suốt tháng không thấy bóng, kỳ thật là đau lòng hắn thôi.”
Từ Thứ thấy cả đám như vậy, nghĩ thầm đây gọi là gì? Đau lòng liền đánh để thể hiện? Hắn hoài nghi hỏi: “Tử Vân rất lợi hại, lão sư nói tài học hắn trên cả ta. Có điều, các người thật có thể đánh hắn sao?” Cam Ninh vui vẻ: “Tứ ca, Tử Vân miệng lưỡi lợi hại không ai nói lại, đành phải đánh để giáo huấn thôi. Vậy mà vẫn không đánh rơi được cái gan hay đi làm loạn. Đệ thấy Tứ ca cũng là người thành thật, nhưng huynh đừng che chở cho hắn, nếu không hắn lại càng vô pháp vô thiên.” Từ Thứ chép miệng, không nói gì nữa, có điều trong lòng đem lũ tiểu tử chẳng hiểu sao lại thành huynh đệ này phân tích lại một lần, kết quả đều không phải thiện lương gì, lần này ta làm quá lên rồi.
Mấy người nói chuyện phiếm một hồi, Quách Gia nháy mắt với Tuân Du, đối phương lập tức hiểu, đẩy thúc thúc vài cái, chốc lát sau mọi người đều đứng dậy cáo từ, để lại Tào Tháo cùng Từ Thứ nói chuyện. Hai người cũng hiểu rõ, vừa lúc cũng muốn trao đổi. Nói từ ngày tới tối, ước chừng hơn hai canh giờ. Nội dung chúng ta không hiểu hết, chỉ biết Tào Tháo rất cao hứng có được một thiên tài, Từ Thứ cũng hài lòng vì tìm được một minh chủ. Ngày hôm sao, Tào Tháo cho Từ Thứ cùng một chức quan với Quách Gia – Tư không tế tửu, trong một năm chỉ thấy Từ Thứ thường xuyên qua lại với Tào Thuần. Chỉ có ta biết Tào Tháo đặt Từ Thứ vào địa vị gì, vì Tào Tháo nói riêng với ta: công việc của Văn Nhược cần có người chia sẻ. Sau khi suy nghĩ ta xin Tào Tháo chú ý một chút, danh vọng của Từ Thứ không so được với Tuân Úc, mà nghiệp lớn của chủ công không thể tách rời khỏi sự ủng hộ của danh môn vọng tộc.
Hai ngày sau, ngồi trước mặt Tào Tháo là bộ dạng tiều tụy thật sự của ta, giả bệnh cuối cùng thành bệnh thật, xem ra nói dối cũng có lúc phải trả giá. Tào Tháo thấy ta liền nhíu mày: “Bệnh không tốt thì nói một tiếng, nghỉ ngơi thêm vài ngày! Ngươi đúng là không biết yêu quý bản thân, mệt mỏi tới mức này.”
Ta ôm chặt lò sưởi (Tào Tháo đặc biệt cho người đưa lên) cười yếu ớt: “Là thần ham chơi, hôm mới về lại ra ngoài ngắm hoa mai dưới trăng, gặp phải phong hàn, đã uống thuốc hai ngày, giờ không sao rồi, chủ công đừng lo lắng.” “Ngắm hoa mai dưới trăng? Ngươi… Ngươi bảo ta phải nói sao đây? Tử Vân, trở về đi, thực lực chúng ta lúc này không cần ngươi khổ cực bên ngoài nữa.” Tào Tháo nói với vẻ mặt rất chân thành.
Ta nhìn ông ta cười: “Thực lực? Chủ công, thực lực của ngài đã có thể một trận định càn khôn sao? Ngài tính trong vòng mấy năm có thể thống nhất thiên hạ đây?” Tào Tháo buồn khổ: “Ngươi nhất định đợi tới lúc thiên hạ thống nhất rồi mới trở về sao? Ngươi làm được sao? Tử Vân, ngươi có biết danh tiếng của ngươi giờ lớn thế nào không? Ta dám nói, người khắp thiên hạ đều biết Triệu Như không phải một thương nhân tầm thường rồi.”
Ta đảo than trước mặt nói: “Thần biết. Chủ công, Trương Chiêu cùng Ngô phu nhân đã hạ ám chiêu, thanh danh của thần đến cả ẩn sĩ cũng biết. Nói tới đây, Thọ Quang cần chủ công cho người tới tiếp nhận rồi, nếu không, tồn tại quá đặc biệt.” Tào Tháo a một tiếng: “Chuyện ở Thọ Quang không phải ngươi không muốn ta nhúng tay vào sao? Nếu ta phái người tới, ngươi xử lý thế nào?”
“Thần ở Thọ Quang đã không còn việc gì. Có điều nói tới đây, chủ công, ngài và đám Văn Nhược có thời gian hãy tới đó một lần, ở đó bảo giáp và đồn điền mạnh hơn ở đây nhiều, thần ở đó đã tiến hành tán binh nhập hộ.” “Tán binh nhập hộ? Là thế nào?” Tào Tháo ngạc nhiên nhìn ta.
“Rất đơn giản. Chủ công, ngài cũng biết, nuôi quân mất rất nhiều tiền, lúc không có chiến sự thật vô cùng lãng phí. Thần đã làm thí nghiệm ở Thọ Quang, cho tất cả những người có thể cầm vũ khí tham gia huấn luyện quân đội, cũng giống như để bọn họ toàn bộ trở thành quân nhân. Khác với chỗ này của chủ công là, thần để bọn họ bình thường đều về nhà làm ruộng, mỗi mười ngày tập huấn hai lần, không ảnh hưởng tới thời gian canh tác. Như vậy bình thường họ đều làm ruộng, nộp thuế giao lương, không khác gì những người khác. Nhưng một khi thành trì hay đất đai bị công kích, bọn họ lập tức sắp xếp theo chế độ bảo giáp trở thành binh sĩ, tham gia chiến tranh. Đây chính là tán binh nhập hộ.”
Tào Tháo nghĩ một lát rồi nói: “Phương pháp này không tồi. Có điều, chủ yếu vì Thọ Quang không phát sinh chiến sự, có thể dùng cách làm của ngươi, nhưng ở đây chiến sự không ngừng, không thể cứ đi rồi lại về, vẫn phải đợi đã.” Ta gật đầu: “Thần cũng đã thử, đúng như chủ công nói, lúc này quả thật không thích hợp để thực hiện trên phạm vi lớn. Đây là ý tưởng sau khi đã ổn định cục diện.” Tào Tháo cười: “Ngươi nghĩ quá xa. Quên đi, Thọ Quang ta không quản ngươi, muốn làm gì thì làm, ta phái người tới, ngươi ngược lại khó làm việc hơn.”
Ta cười ảm đạm: “Thọ Quang là một khu thí nghiệm, Tử Vân trước kia không để chủ công tham dự vào, vì thần muốn thay chủ công thăm dò kinh nghiệm trị quốc; thứ hai, nơi đó trước kia là địa bàn Viên gia, thần có thể nói với người khác Viên Đàm ngu ngốc, không biết để ý huyện lệnh. Lúc này Thọ Quang đã là địa bàn của ngài, ngài đã thu hồi lại, trên thực tế huyện lệnh Thọ Quang là thần phải bị cách chức. Nếu không, như thủ đoạn của ngài, việc để mặc nơi đó sẽ khiến người có đầu óc hoài nghi. Một kẻ nửa quan nửa dân cai trị một phương, lại không chịu ước thúc, ai không thấy kỳ quái chứ. Cho dù ngài tín nhiệm các huynh trưởng của Tử Vân, cũng không thể sủng ái một thương nhân như thần đến mức đó.”
Tào Tháo trầm tư một chút rồi trả lời: “Thọ Quang ta không quản tốt hơn, ngươi cần có một căn cứ bí mật. Có điều, ngươi nói cũng có đạo lý, thế này đi, ta lệnh cho Tang Bá phái một huyện lệnh hữu danh vô thực tới, ngươi muốn làm gì cứ làm. Về chuyện người khác hoài nghi, thế này, ta phong Tử Nghĩa làm Thọ Đình hầu, lấy Thọ Quang làm đất phong, để người bên ngoài biết rõ ràng, ta chính là công khai sủng ái thương nhân là ngươi, thế nào?” Ta cười: “Có thể chứ, có điều ngài phải nói rõ với Ngũ ca, huynh ấy chỉ là hữu danh vô thực, chuyện khác không được tham dự. Như vậy thần mới có thể giải thích với bên ngoài.” Tào Tháo thở dài: “Ngươi vẫn không chịu trở về.”
Ta cười: “Chủ công, ngài muốn thần trở về làm gì? Lúc này người bên cạnh ngài dùng còn không hết, căn bản không cần thần ở bên cạnh. Hơn nữa thời gian thống nhất phương bắc vẫn còn vai năm, chưa nói tới thống nhất thiên hạ. Kinh châu, Giang Đông, Tịnh châu, Ích châu, Hán Trung v.v., còn nhiều nơi như vậy, Tử Vân vẫn phải ở ngoài!” Tào Tháo cười khổ: “Ngươi phải hiểu chứ, ở ngoài giờ có bao nhiêu nguy hiểm. Việc ở Dĩnh Xuyên ta có chút nóng nảy, đáng lẽ nên đợi ngươi đi rồi hãy làm. Lúc này, tuy nói chúng ta đã ép chuyện ở Dương Cù xuống, nhưng Văn Nhược giết nhiều người như vậy cũng không thể giết hết số người biết chuyện, lời đồn bên ngoài cũng không ít. Còn nữa, ngươi đem về một Tứ ca, là danh sĩ ở Kinh châu, người đi theo lão sư của hắn hẳn đều không tầm thường, lỡ những người kia có lòng nghi ngờ ngươi, một khi lộ chuyện, ngươi biết rõ hậu quả rồi đó.”
Ta chậm rãi trả lời Tào Tháo: “Tử Vân biết chủ công quan tâm thần, những việc ngài nói thần cũng hiểu nên đã có chuẩn bị. Phía Giang Đông không cần lo, đám quần thần của Bá Phù chỉ cần thần không can dự vào hoạt động của họ, họ cũng không nghi ngờ, bởi vì chuyện thần ở chỗ ngài, ngoại trừ thân phận thật sự, họ đều biết. Bao gồm chuyện thần làm vài việc cho chủ công hàng ngày, bọn họ cũng rõ. Về phần Kinh châu, Lưu Biểu để ý là quan hệ giữa thần với Bá Phù, đối với một thương nhân luôn tìm cách lấy lòng ngài, cùng lắm là tò mò và miệt thị, không hoài nghi gì. Thần đã sắp xếp người trong các thương hộ, đại gia tộc và giới văn nhân, cam đoan hai năm nữa, thần tới Kinh châu bái phỏng sẽ được chiêu đãi nhiệt tình. Ngoài hai nơi này, chỉ còn chỗ Lưu Bị thần phải chu toàn thêm, hắn hiện tại không hề nghi ngờ thần chính là con cờ liên hệ với Hoàng đế, nhưng mà cũng chỉ hoài nghi nguyên nhân thần được ngài sủng ái, không hoài nghi thần sẽ gây bất lợi cho hắn. Có hoàng đế làm tấm chắn, thần không sợ hắn. Về phần những người khác, Ích châu và Tịnh châu, thần không tới kết giao, chẳng có gì nguy hiểm. Cho nên, chủ công, Tử Vân không có nguy hiểm gì đâu, ngài yên tâm đi.”
Tào Tháo nửa ngày không lên tiếng, ta cũng không nói chuyện, đợi ông ta nghĩ cho kỹ. Kỳ thực, ta lúc này cũng không hiểu hết suy nghĩ thật sự của ông ta. Không sợ ông ta nghi ngờ ta bất trung, chỉ sợ ông ta nghĩ ra chuyện khác, là thật sự lo lắng an nguy của ta, hay sợ tài năng của ta sẽ mang tới nguy hiểm cho ông ta, giống như Giả Hủ nói, sợ ta làm quá nhiều việc, mới muốn giữ ta bên mình để yên tâm? Nghĩ tới Giả Hủ, trong đầu ta lại nhớ tới những lời hôm qua Giả Hủ và Tuân Du tới nhà nói với ta.
Ngày hôm qua, ba chúng ta ngồi trước lò sưởi, vẻ mặt nghiêm túc, hai người kia nghiêm túc vì chuyện họ muốn nói rất nghiêm túc, ta nghiêm túc vì trong lòng lạnh run. Phong ba ở Dĩnh Xuyên lớn như vậy, ảnh hưởng rộng như vậy, ta căn bản không ngờ tới, đặc biệt nghe xong Tuân Du kể lại, Mao Giới cùng Đổng Chiêu ở bên ngoài gây sức ép. Nhìn ánh mắt sầu muộn của hai người, ta bất đắc dĩ mở miệng: “Được, ta thừa nhận, chỉnh đốn hào môn, công kích thế lực của bọn họ là ta đề xuất với chủ công, nhưng mà đó là chuyện của hai năm trước, hơn nữa ta nói phải sau khi diệt được Viên Thiệu, mượn cơ hội mới làm. Ta cũng không ngờ chủ công lại động thủ lúc này, hơn nữa lại mượn chuyện ở Dĩnh Xuyên. Các ông lo lắng các gia tộc sau này không ủng hộ nữa, chẳng lẽ ta không lo lắng? Vấn đề là chuyện đã xảy ra rồi, giải quyết hậu quả thế nào mới là mấu chốt. Về phần các ông lo lắng cho ta, ta xin nhận, nhưng mà sự đã rồi, ta biết làm sao? Khuyên chủ công thu hồi mệnh lệnh đã ban ra là không thể nào, bởi vì việc chỉnh lý đã bắt đầu, hơn nữa, Văn Nhược đã áp đảo Dĩnh Xuyên, những nơi khác một khi dừng lại, hậu quả thế nào không nói cũng biết.”
Tuân Du nhíu mày: “Kỳ thực Tuân gia chúng ta cũng không tổn thất gì, ngay sau khi thúc thúc trở về, chủ công lấy danh nghĩa Tuân gia rất phối hợp, lại ban đất đai, còn thêm tước vị cho thúc thúc, ta cũng được phong thưởng. Tổn thất tài khí của Tuân gia đổi lấy địa vị được củng cố thêm, coi như rất hiệu quả. Về phần tổn thất của các gia tộc khác đều rất nhỏ, chủ yếu đánh vào đám ác bá phú hộ thôi. Nhưng mà, cũng không thể xử lý được hết, bọn chúng mất đi gia đình, sẽ trở thành những kẻ liều chết đi gây chuyện với chúng ta, không thể không đề phòng! Ngươi thường ngày ở bên ngoài, lỡ bị bọn họ nắm được tin tức, sẽ gặp nguy hiểm. Lại thêm Tứ ca mới kéo về của ngươi liên tục tán thưởng cách làm của chủ công, còn nói việc chỉnh đốn này vẫn còn muộn, còn đề nghị chủ công xuất quân trấn áp nạn cướp bóc, quét sạch nạn loạn quân. Những đề nghị đó đều tốt, nhưng đắc tội không ít người, phải biết đám lính phỉ kia đều được mấy phú hộ ngang ngược âm thầm ủng hộ.”
Giả Hủ cũng nhíu mày: “Đây vậy chưa phải vấn đề lớn. Chỉnh đốn phú hộ là mệnh lệnh của chủ công, giải quyết hậu quả cũng là chuyện của chủ công, ta thấy chủ công đã có dự định trước, những chuyện đó ngươi không cần lo. Chúng ta lúc này đang lo lắng chính là ngươi đó Tử Vân. Chuyện ở Dương Cù không ngừng phải dấu diếm. Cho dù lúc này dấu được, sau này sẽ bại lộ, đối với ngươi tổn hại thế nào, chúng ta không thể dự tính được. Còn nữa, ngươi đem một Tứ ca văn võ song toàn về đây, phe cánh huynh đệ các ngươi lại càng lớn mạnh. Tuy ta không kết giao với người ngoài, nhưng vài lời có ý đồ riêng cũng đang truyền ra. Dĩ nhiên bọn họ không biết thân phận của ngươi, liền đem mũi nhọn chĩa vào Phụng Hiếu, nói huynh đệ các ngươi là tai họa ngầm, Phụng Hiếu là thiên tài, những người khác có võ nghệ, tiền vốn lại do ngươi bỏ ra, thế lực không thể khinh thường. Càng thảm hơn là, sư huynh kia của ngươi bặt vô âm tín, Lữ Bố cùng thủ hạ cũ của hắn là Thanh An tướng quân lại thân thiết với các ngươi, đều bị đám người kia lôi ra thị phi. Chủ công không biết là vẫn kiên trì tin tưởng các ngươi, hay là có ý khác, đối với những lời xa gần kia đều cười bỏ qua, không giải thích, cho rằng không đáng để ý, nên trọng dụng thế nào vẫn trọng dụng, thậm chí ban thưởng cho Phụng Hiếu càng thường xuyên. Lại giao trọng trách cho Văn Viễn tướng quân, cho hắn một mình đem quân dẹp loạn Bình Xương Hi ở Đông Hải, mà Thọ Quang ở rất gần Đông Hải. Chuyện này cũng khiến người khác đoán không ra!”
Tuân Du nói tiếp: “Thúc thúc nói với ta, chủ công cẩn thận hỏi thăm chuyện xảy ra ở Dương Cù, vài lần nhắc tới tình cảnh nguy hiểm của ngươi, nói không hợp ở bên ngoài, phải gọi ngươi về, càng khiến chúng ta bất an. Phụng Hiếu nói chủ công thực sự lo cho an nguy của ngươi, sợ ngươi có chuyện gì xảy ra, nhưng chúng ta vẫn không yên lòng. Lại nói, lúc này tiếng tăm của ngươi là Công tử Tôn phủ Ngô hầu, thật quá lớn, đã có người góp ý với chủ công, đề nghị chủ công niêm phong việc buôn bán của ngươi, nói ngươi có quan hệ bí ẩn với Giang Đông, sẽ gây bất lợi cho chủ công; lại muốn chủ công đề phòng mấy huynh trưởng của ngươi. Tử Vân, miệng người nước chảy đá mòn, ngươi suy nghĩ cho tốt.”
Ta hiểu rõ bọn họ còn chưa nói hết. Năm đó chuyện Đổng Thừa lộ ra, biện pháp đề phòng của Tào Tháo tăng cường không ít, Tào Tháo lại lấy cớ triệt để càn quét dư đảng Đổng Thừa, hung hăng công kích một đám phần tử bất tuân, hiện bên ngoài đồn đại Tào Tháo mắc bệnh đa nghi nặng, cũng không phải không có căn cứ. Ít ra ta biết, Trương Dương, Trương Tú cũng đám tiểu chư hầu toàn bộ đều ở lỳ trong nhà, rất ít ra ngoài. So sánh ra, ta cùng các huynh trưởng đúng là quá đặc biệt, cả một nhóm người công khai, có văn có võ có tiền tài. Một nhóm người như vậy nếu muốn làm chuyện gì cũng không khó. Tuy rằng chúng ta không nghĩ gì, nhưng Tào Tháo có phải đang hoài nghi chúng ta không, ta cũng không biết.
Thông qua lời nói của đám Giả Hủ, ta biết lúc này Tào Tháo không nghi ngờ lòng trung thành của ta và các huynh trưởng, vấn đề nằm ở bản thân ta. Nguyên do thật sự Tào Tháo muốn ta trở về là vì sao? Ta không hiểu lòng ông ta. Lúc này, nhìn Tào Tháo trầm tư, trong lòng ta gấp gáp, lời Tào Tháo nói trong quân doanh ở Quan Độ lại vang lên: Tử Vân, đừng vì chút chuyện này khiến ngươi mất mạng. Nghĩ tới đây, ta khẽ rùng mình. Tào Tháo nhận ra, ngẩng đầu hỏi ta: “Sao vậy, còn lạnh không? Ta bảo bọn chúng nhóm lửa to thêm nhé.” Ta gượng cười một tiếng: “Không sao, sinh bệnh thật khó chịu, ngồi một lát sẽ tốt lên.” Tào Tháo ừ một tiếng, lại không nói gì.
Thêm một lát nữa, trong đầu ta miên man suy nghĩ, không ngừng phán đoán suy nghĩ của Tào Tháo. Vì tránh để Tào Tháo hoài nghi, thật sự không được ta cũng đành trở về. Có điều, nếu thật vậy ta sẽ không cam lòng, hay là cứ nói rõ ràng bí mật của ta, để Tào Tháo không còn thấy bị ta uy hiếp nữa? Nhưng mà, thân phận mà bại lộ, ta chỉ sợ cũng vẫn phải ở nhà. Chuyện này đúng là làm người ta đau đầu, ta hoàn toàn hiểu rõ tâm cơ và tâm kế là khác nhau. Xem ra, ta không phải người thích hợp đi đùa giỡn tâm cơ người khác. Trời tuy rất lạnh, trên người lại toát mồ hôi, đây cũng không phải do bị bệnh.