Thấy Tứ ca khuôn mặt trầm tư lẳng lặng chờ ở đại sảnh, lại nghĩ đến cuộc nói chuyện vừa chấm dứt với mẫu thân, ta hướng mẫu thân cười cười, cố ý thần bí nói lớn: “Nương, lúc con tới gặp Tam ca, huynh ấy nói đợi Nhị ca về sẽ đưa người nhà Nhị ca tới đây, tới lúc đó đem muội muội của Nhị ca gả cho Tứ ca. Nương nghĩ xem, Nhị ca khí khái anh hùng như vậy, muội muội huynh ấy nhất định là mỹ nhân, Tứ ca thật có phúc khí!”
Mẫu thân nghe xong trên mặt lộ ra nụ cười, lập tức lại nặng nề trở lại. Ta biết bà vẫn lo lắng cho ta, liền cười nói: “Cảm ơn nương.” Bà hiểu ý ta, đành lộ ra một nụ cười khổ.
Nghe tiếng chúng ta nói chuyện, Tứ ca vội đứng lên nói: “Nương, Tử Vân.”
Ta cười trêu ghẹo hắn: “Tứ ca, đang nghĩ gì vậy? Đệ thấy huynh tâm sự nặng nề, đệ và nương nói cho huynh cưới Tứ tẩu, huynh cũng không cười, chẳng lẽ huynh không đồng ý?” Tỉ tỉ và tỷ phu đều nở nụ cười.
Ánh mắt Tứ ca có chút xấu hổ: “Tử Vân, đệ thật là, cao mà chẳng lớn, so với Sĩ Nguyên còn ầm ĩ hơn. Đệ về đúng lúc lắm, ta đang có chuyện gấp tìm đệ.”
Ta vui vẻ: “Đệ là út ít, Điểu nhi không phải. Nói về chính sự, cưới tẩu tẩu cho huynh cũng là chuyện nghiêm túc mà! Được rồi, đừng làm mặt như vậy nữa, đệ cũng có chuyện gấp cần nói với huynh đây.”
Mẫu thân sủng ái nhìn ta cười, xoay người nói với Tứ ca: “Thứ nhi, Như nói không sai đâu, nó còn nhỏ, các con nhường nhịn một chút. Dùng cơm trước đã, sau đó có việc từ từ nói.”
Cơm nước xong, nhìn theo mẫu thân trở vào nhà trong, Tứ ca vội vàng nói với ta: “Tử Vân về đúng lúc lắm, ta không nói nhiều nữa, đệ lập tức đi tìm Lý Điển tướng quân đi.”
Thấy dáng vẻ khẩn trương của hắn, ta cũng thấy vội: “Tứ ca, Nguyên Nhượng tướng quân xảy ra chuyện gì? Tam ca cũng bảo đệ qua đó.”
Tứ ca nhíu mày: “Lưu Bị không phải người dễ đối phó, tính tình Hạ Hầu tướng quân lại… Lúc hắn rời đây đi, ta và Văn Nhược đều khuyên hắn làm việc cẩn thận, nhưng mà ta có cảm giác hắn căn bản không nghe lọt. Lý Điển tướng quân có chút đầu óc, nhưng ta lo Hạ Hầu tướng quân căn bản cũng không nghe lời Lý tướng quân, hắn chỉ nghe lời ngươi, cho nên tốt nhất là ngươi tới đó.”
Ta gật đầu thừa nhận: “Chuyện thế này đệ cũng không trì hoãn nữa, ngày mai sẽ xuất phát. Đúng rồi, Tứ ca, tin tức các huynh nhận được có chính xác không? Lưu Bị rốt cuộc phát binh đi đâu? Nhữ Nam hay là Uyển thành?”
“Vẫn chưa rõ ràng. Lưu Bị tập kết ở binh mã ở Tân Dã, chúng ta đã sớm biết. Tin hắn xuất binh là sau khi chủ công chiếm được Lê Dương. Ta nghĩ, hắn nhận được tin Viên Thiệu bại tại Thương Đình, mới quyết định phát binh. Chắc là muốn công kích phía sau chúng ta, có ý ép chúng ta lui binh khỏi ngoại thành Lê Dương. Chỉ sợ bọn chúng không ngờ chúng ta chiếm được Lê Dương nhanh đến vậy.”
Ta nghĩ một lát rồi nói: “Nói cách khác, lúc này phương hướng tấn công của Lưu Bị vẫn không rõ. Thậm chí hắn có dẫn binh bắc thượng hay không còn không chắc chắn, đúng không?”
“Ừ, trước mắt chưa biết mục tiêu công kích chính xác của Lưu Bị. Ta cùng Văn Nhược sau khi phân tích thì nhất trí cho rằng Lưu Bị sẽ tiếp tục bắc thượng, đột nhập Nhữ Nam. Dù sao, làm vậy cũng sẽ tạo nguy hiểm nhất định với Hứa Đô.”
Ta nhức đầu. Không có tin tình báo chuẩn xác, không thể phân tích chính xác được, không thể biết địch biết ta, trận này khó đánh. Huyện Diệp? Uyển thành? Vũ Dương? Bao nhiêu nơi, có một nơi là mục tiêu của Lưu Bị. Vốn trong lịch sử, huyện Diệp là nơi Lưu Bị tấn công, nhưng lúc này thì sao?
Nhìn ánh mắt mong đợi của Tứ ca, ta cười khổ: “Tứ ca, chúng ta không thể hành động dựa theo phán đoán. Quân của Hạ Hầu tướng quân đi đâu vậy?”
“Huyện Diệp. Hắn dẫn quân qua nơi này xuôi nam. Nhữ Nam có Mãn Bá Nimh, Lưu Bị muốn tấn công cũng rất khó. Nếu là ta, ta sẽ vòng qua Nam Dương, hướng tới huyện Diệp, từ nơi này mở toang cuống họng, có thể đột ngột đánh Lạc Dương, trực chỉ Hứa Đô. Đường này rất nhanh chóng.”
Tứ ca phân tích không sai, nếu Lưu Bị muốn giúp Viên Thiệu, đường tiến quân này là tốt nhất. Có điều: “Tứ ca, Lê Dương nằm trong tay chúng ta đã gần một tháng, binh mã Lưu Bị có đi hướng này hay không khó nói. Nếu Lưu Bị muốn thừa dịp chúng ta đối phó Cao Can, binh lực không đủ, đảo loạn phía nam, công phá Vũ Dương là tốt nhất.”
Tứ ca cũng gật đầu: “Có khả năng này. Có điều, ta cảm thấy Lưu Bị không nhất định sẽ tấn công thành trì phòng thủ nghiêm mật của chúng ta. Tào Hồng cùng Tào Nhân tạo thành thế phòng thủ chặt chẽ, không dễ đánh chiếm. Nếu ta là hắn, nhất định tránh chỗ đó, nếu không chính là trì hoãn thời gian, không thực hiện được mục đích trợ giúp Viên Thiệu.”
“Vấn đề là Viên Thiệu hiện tại không cần hắn trợ giúp nữa. Lê Dương đã bị chúng ta chiếm, Viên Thiệu co đầu rụt cổ vào Nghiệp thành, mà đại quân của chủ công đang bắc thượng Tịnh châu. Trong tình huống này, là thời cơ tốt nhất để công thành đoạt đất. Cũng may Lưu Bị ít binh mã, Lưu Biểu cũng chưa từng thật sự xuất binh, nếu không, Kinh châu cất đại quân chia thành hai đường, chúng ta gặp nguy rồi.”
Tứ ca cũng do dự: “Vậy theo ý đệ thì sao?”
Ta nghĩ một chút rồi nói: “Thế này đi, huynh và Văn Nhược lập tức phái người báo tin cho Bá Ninh, dặn ông ấy chú ý cẩn thận hành động phía đông nam, chuẩn bị tác chiến. Đặc biệt phải chú ý những phần tử thân Viên trong đất Nhữ Nam, nếu bọn chúng hưởng ứng Lưu Bị, gây rối loạn bên trong sẽ không ổn. Ngày mai đệ xuất phát trực tiếp tới trong quân, bảo Nguyên Nhượng tướng quân cố thủ huyện Diệp, không xuất quân. Sau đó đệ sẽ đi Uyển thành. Một khi biết chính xác hướng đi của Lưu Bị, sẽ tính hành động tiếp theo. Lúc này chủ lực quân đội đều bị chủ công kéo tới chiến trường Tịnh châu, binh lực bên này không đủ, chúng ta đành lấy phòng thủ làm chính. Cũng may Lưu Biểu chưa xuất binh, chỉ cần không để Lưu Bị thừa cơ, sẽ không có gì cần lo lắng. Đợi chuyện bên kia xử lý xong, đệ lập tức đi Giang Đông, nhất định khiến Giang Đông xuất binh tấn công Giang Hạ, khiến Lưu Biểu không thể chú ý phía Viên Thiệu được nữa.”
Tứ ca liên tiếp gật đầu : “Không sai, ta và Văn Nhược cũng nghĩ như vậy. Chúng ta lúc này chỉ có thể phòng thủ phía nam, chỉ cần Tôn Lưu hai nhà đánh nhau, chúng ta có thể yên tâm lớn. Cũng may Lưu Biểu lúc trước giết Tôn Kiên, nếu không hai nhà liên thủ, chúng ta sẽ gặp khó khăn.”
Ta cười: “Cái này gọi là thiên mệnh. Ông trời cũng đứng bên chúng ta. Đúng rồi, Tứ ca, sĩ lâm Kinh châu làm thế nào lại linh thông tin tức như vậy? Bên ngoài có chút gió thổi cỏ lay, bọn họ trong thời gian ngắn đã nhận được tin. Huynh ở đó nhiều năm chắc phải hiểu rõ!”
Tứ ca gật đầu: “Đúng là tin tức ở chỗ lão sư vô cùng linh thông. Lớn là tiến độ chiến tranh giữa hai bên, nhỏ là mâu thuẫn trong gia đình một nhân sĩ có tiếng nào đó, tin tức gì cũng có. Nơi phát tin của bọn họ ta cũng không rõ lắm, có điều, chắc chắn có quan hệ với chuyện làm ăn của tứ đại gia tộc. Tứ đại gia tộc ở Kinh châu buôn bán rất lớn, phạm vi liên quan cũng rộng. Tử Vân, đệ cũng là một đại thương nhân, phương diện này hiểu hơn chúng ta mới đúng.”
Ta cười khổ: “Ca ca, đệ làm ăn mục đích không phải là làm ăn, điểm này khác với bọn họ. Với lại, chuyện buôn bán của đệ luẩn quẩn trong vòng rất nhỏ, tới nay đều độc lập hành động, không kết hợp với người khác. Cứ vậy đi thẳng về thẳng, tất nhiên không tạo được quan hệ. Với lại, đệ cho tới giờ chỉ chú ý tin tức mình cần, không giống đám người làm ăn bọn họ, loại tin tức nào cũng thu.”
Tứ ca cười cười: “Đệ làm không nghiêm túc, tiền thu về cũng không ít, nếu nghiêm túc, không chừng thành đại phú hộ rồi! Đúng rồi, đệ muốn đi Kinh châu mở mối làm ăn sao?”
“Không phải. Đệ chỉ cảm thấy tin tức của chúng ta tới đi quá chậm. Các huynh muốn nhắn ta tin gì đó, hoặc bên cạnh chủ công xảy ra chuyện gì đó ảnh hưởng đến hành động của đệ, đệ lại không phải người đầu tiên biết. Giống như lần này Diêm Nhu quy thuận, xuất binh đến Tịnh châu vậy, đệ cũng không biết, mất công tha cho Cao Can, tạo thành vấn đề hiện tại ở Tịnh châu. Còn cả chuyện Lưu Bị lần này xuất binh, binh mã của chúng ta đã ra ngoài, vẫn chưa biết đích xác lộ trình hành binh của đối phương, khiến chúng ta bị động. Cho nên, đệ nghĩ đến nơi phát tin của Thủy Kính tiên sinh. Tứ ca, trước kia đệ đã sớm nói với Bá Ninh muốn xây dựng mạng lưới tình báo riêng, nhưng tình hình lúc đó chủ công không thể thực hiện. Lúc này tình hình đã khác, đất đai ngày càng rộng, tin tức tình báo không nhanh, sẽ mang tới phiền phức lớn. Giờ huynh đã tới, chuyện này phiền huynh để tâm, mau chóng thiết lập, thế nào?”
Tứ ca gật đầu: “Không thành vấn đề. Ta lập tức thương lượng cùng Văn Nhược tiên sinh xem nên làm thế nào. Đại quân tác chiến không phải trò đùa, đệ ngàn vạn phải chú ý an toàn.”
Ngày hôm sau, ta cùng Tần Dũng chia thành hai đường, hắn cưỡi Tiểu Bạch hỏa tốc chạy tới Tịnh châu, liên hệ với Quản Hợi ở chỗ Cao Can, thương lượng vấn đề chuyển nhà cho cái đầu của hắn. Ta cưỡi khoái mã khẩn cấp xuôi nam, ngày đêm gấp gáp đuổi theo Lý Điển.
Ta hành động rất nhanh, ba ngày sau đã cách huyện Diệp trăm dặm gặp được Lý Điển. Lúc này Lý Điển đang rất lo lắng, hắn nhận được tin Hạ Hầu Đôn động tác càng nhanh hơn, không ở lại huyện Diệp hai ngày lập tức nam hạ, đại quân Lưu Bị chính là đang đi về hướng này, rõ ràng Hạ Hầu Đôn xuất quân đón đánh.
Ta mệt tới thở hồng hộc, nghe được tin này cười khổ không thôi: “Man Thành, tôi thật sự không chạy nổi nữa, ngài phái người hỏa tốc cản Nguyên Nhượng lại, nói cho ông ấy biết có quân lệnh của chủ công, lệnh cho ông ấy nhanh chóng lui về huyện Diệp, đợi chúng ta tới tụ họp.”
Lý Điển một mặt sai người theo ta dặn dò đuổi theo Hạ Hầu Đôn, một mặt lắc đầu: “Nguyên Nhượng tướng quân rất xem thường Lưu Bị, luôn cảm thấy với bản lĩnh của hắn, nhất định có thể tiêu diệt binh mã của Lưu Bị. Hắn còn muốn chiếm cả Tân Dã nữa!”
Ta thở dài: “Tính ông ấy là như vậy. Mấy năm nay đi theo chủ công luôn thắng trận, liền quên hết cả. Theo tôi lần này khiến ông ấy chịu chút khổ cũng tốt, tránh không biết trời cao đất dày.”
Lý Điển lắc đầu: “Cho hắn chịu khổ không sao, nhưng mà chúng ta không thể thua, nếu không đừng nói không thể giao phó với chủ công, lỡ như mất thành trì, sẽ tạo ra nguy cơ, coi như thảm rồi.”
Ta nở nụ cười: “Muốn để Nguyên Nhượng chịu thiệt thòi mà ta không bại trận, yêu cầu này của ngài khó khăn quá, muốn thử tôi sao?”
Lý Điển cũng cười: “Ta không bảo ngươi động não, là ngươi tự nghĩ. Sau này Nguyên Nhượng tướng quân trách móc không quan hệ tới ta.”
Đùa giỡn thì đùa giỡn, chuyện nghiêm túc vẫn rất khẩn cấp: “Man Thành, tin tức các ngài có chuẩn xác không? Lưu Bị thật sự đánh huyện Diệp sao? Hắn có bao nhiêu binh mã? Ngài nghĩ thế nào, chuẩn bị nghênh địch ra sao?”
“Tin tức chắc là chuẩn xác, dù sao Nguyên Nhượng đã chạy tới đó. Binh mã Lưu Bị chỉ có hơn một vạn, đây là nguyên nhân Nguyên Nhượng tướng quân không để hắn vào trong mắt. Theo ta nghĩ, chúng ta cần phải cố thủ huyện Diệp. Có thể liên hệ với Tào Nhân tướng quân, lặng lẽ tập kích sau lưng Lưu Bị, hoặc bất thần tấn công Tân Dã khiến Lưu Bị rút binh.”
Ý nghĩ này của hắn không sai. Ta nghĩ tới Vũ ca ca nói Tứ ca lừa Tào Nhân ra khỏi thành, tập kích Uyển thành, chính là lợi dụng ý nghĩ của Lý Điển xuất binh tập kích Tân Dã. Hiện tại, không có Tứ ca trợ giúp, Lưu Bị sợ là không nghĩ tới, ta có nên dùng hay không?
Nghĩ đến đây, liền nói với Lý Điển: “Thế này đi, ngài phái người liên hệ với Tử Hiếu, ý định tập kích Tân Dã của ngài không tồi. Chúng ta nên nghĩ lại, làm sao lợi dụng được Lưu Bị dạy cho Nguyên Nhượng một bài học.”
Lý Điển buồn cười nhìn ta: “Ngươi không thật sự muốn làm hại Nguyên Nhượng chứ? Thật sự có phương pháp khiến hắn thua mà chúng ta vẫn thắng sao?”
Ta cười cười: “Vì sao không được? Tôi thật sự đang nghĩ vậy. Chúng ta hai cái hay cộng lại.” Vũ ca ca, ta muốn báo thù cho huynh, chỉnh Hạ Hầu Đôn một lần.
Lại nói ở Tịnh châu, Cao Can tập kết không ít nhân mã, có điều không nhiều như tin tức nhận được, chỉ hơn mười hai vạn quân. Rút ra bài học xuất binh lần trước, hắn một đường vô cùng cẩn thận, mất hai mươi ngày mới tới quận Thượng Đảng, cũng may không gặp kiểu gây rối như trước. Tới Thượng Đảng, vừa nhìn đã thấy Tào quân chiếm đóng Hồ quan không ra, hắn lập tức đem đại quân chia làm hai đường, một đường mang năm vạn nhân mã mạnh mẽ tấn công ải Hồ quan, một đường do hắn tự mình dẫn quân vây khốn thành Hồ quan.
Nhân số Cao Can tuy rất nhiều, gấp ba lần của Trương Liêu, nhưng Trương Liêu dựa vào tường thành vững chắc và uy lực của xe bắn đá, đứng vững chãi trong thành Hồ quan, mặc cho Cao Can đánh cách nào cũng không lên được tường thành một bước. Mà ở ải Hồ quan, trong thời gian mười ngày, hai vạn nhân mã của Trương Yến dựa vào sự hiểm trở của núi non, thông đạo chật hẹp, dẫn binh tấn công liên quân Cao Can, uổng phí hai vạn nhân mã vẫn không làm gì được.
Mà ở phía Hổ Lao quan, liên quân ô hợp của Trương Thịnh, Vệ Cố, Trương Diễm nào phải là đối thủ của đại quân chính quy của Tào Tháo, Tào Tháo dẫn đại quân vừa rời khỏi Hứa Đô, dưới dự mưu của Bàng Thống, tin tức Viên Thiệu sắp chết, mười vạn Tào quân sắp vây khốn Nghiệp thành tràn tới Hà Nội và Hà Đông. Tin tức giả này tất nhiên là để Trương Thịnh, Vệ Cố, Trương Diễm nghe được. Bọn họ chỉ là tiểu thế lực, cần chính là bảo vệ mạng sống và thực lực. Đồng thời với việc rải lời đồn, tin tức Tào Tháo thu dụng Trương Yến, ban cho quan to tước hậu cũng được lưu truyền rộng rãi.
Dưới biện pháp phân hóa dùng cả ân và uy, đại quân Tào Tháo mới tới Hổ Lao quan, Trương Diễm đã đem người tới đầu hàng, trở giáo tấn công bọn Vệ Cố, khiến Vệ Cố bị thủ hạ giết chết, Trương Thịnh dẫn quân chạy trốn về hướng tây vào Lương châu, sau đó bị Hàn Toại cướp mất binh mã mà lấy mạng hắn. Ba đầu lĩnh gây chuyện coi như xong đời, các thành trì khác nửa phản kháng nửa xem chừng lập tức xuôi theo chiều gió, dựng cờ hàng Tào. Đại quân Tào Tháo cơ hồ không gặp phải sự chống cự nào, một đường khải hoàn tiến tới thành Hồ quan.
Khuya hôm nay, trong doanh trướng Cao Can vô cùng buồn bực. Sau khi tới Thượng Đảng, hắn mới phát hiện Tào quân thật ác độc, chung quanh Thượng Đảng, tất cả lương thảo, quân nhu đều bị Tào quân vơ vét không còn gì, thanh niên trai tráng đã sớm bỏ chạy không còn, không phải vì chiến tranh mà đào tẩu, mà là bị Tào quân đuổi chạy về hướng khác, Không chỉ không có nguồn mộ binh, mà lương thảo cũng không tìm được, đành khẩn cấp hợp quân ở Tấn Dương. Kết quả, hôm nay nhận được tin sau lưng lại cháy sạch. Nói là lại, bởi vì đây là lần thứ ba lương thảo quân nhu bị cháy. Ở phía sau hắn Hắc Sơn quân cách gì cũng dùng, bao gồm cả tung quân tình láo, nói Tào quân tập kích bất ngờ Tấn Dương, trong nhất thời làm cho đại quân của hắn lòng người bàng hoàng mất vài ngày. Sau này chứng thực tin tức là giả, nhưng tinh thần đã nhận phải đả kích lớn.
Càng khiến Cao Can buồn bực là thành Hồ quan tấn công tới mười ngày, một chút tiến triển cũng không có, tổn thất đã gần vạn quân, hơn nữa đều là nhân mã của mình, mặt khác đám quân ô hợp kia giống như đến xem náo nhiệt, không chịu xuất lực, bản thân mình lại không tiện phát hỏa. Chưa hết, đêm hôm trước, quân doanh lại bị Trương Liêu cùng Cam Ninh mang binh đánh bất ngờ. Liên quân không hề có bất cứ chuẩn bị nào, hoảng loạn thành một đoàn, trong bóng tối không biết địch ta, khiến Trương Liêu trong quân doanh chém giết một hồi, thong dong rút về thành. Sáng hôm sao, Cao Can mới biết quân mình tổn thất nghiêm trọng, số người chết lên tới năm ngàn, bị thương vô số kể. Trong đó có không ít là do hoảng loạn tự giết nhau.
Chiều hôm nay, trinh sát mang tin Tào Tháo tự mình dẫn năm vạn đại quân, cách thành Hồ quan không tới bốn mươi dặm. Tin này có nghĩa là đại quân Tào Tháo chậm nhất xế chiều sẽ tới nơi. Mà đám người Vệ Cố được cử gây rối xung quanh Hà Nội và Hồ quan đã toàn quân bị diệt hoặc phản bội đầu hàng Tào Tháo. Nhận được tin này, trong quân doanh bắt đầu xuất hiện lính đào ngũ, trong liên quân cũng có người muốn rút lui.
Mắt thấy đại thế đã mất, Cao Can nhìn quân doanh đối diện, trên thành Hồ quan đèn đuốc sáng choang, chẳng lẽ mình không còn hy vọng bảo vệ Tịnh châu? Tào Tháo không đi thu thập cữu cữu, mà lại tự mình tới đây, ta căn bản chưa chuẩn bị về tư tưởng. Gặp phải quân chủ lực đánh cho cữu cữu mình tan tành, bản thân có thể lựa chọn thế nào đây? Ta nên lui hay đánh cược một lần?
Đêm đã khuya, đầu mục thân binh của Cao Can, Triệu Thọ (Quản Hợi) chậm rãi đi tới: “Đại nhân, mời về trại, tiểu nhân có một vị huynh đệ mang tới tin tức mới của Tào quân.”
Cao Can nghi ngờ nhìn hắn: “Huynh đệ của ngươi? Sao không phải trinh sát của chúng ta? Tin tức gì?”
Quản Hợi cười: “Huynh đệ này của tôi làm ăn, quan hệ rất tốt với tôi, từ Hứa Đô tới. hắn nghe nói Kinh châu xuất binh bắc thượng.”
“Lưu Biểu xuất binh? Kinh châu xuất binh bắc thượng tới Hứa Đô? Nội bộ Tào Tháo có mâu thuẫn sao? Mau, trở về.” Cao Can vô cùng hưng phấn, đây đúng là tin tức tốt, hắn dẫn đầu bước nhanh về lều trại, không nhìn thấy ánh mắt của Quản Hợi so với hắn còn hưng phấn hơn.
Cao Can vào tới doanh trướng, thấy một người mặc trang phục bình dân. Người đó thấy Cao Can tiến vào liền khom mình thi lế: “Bái kiến đại nhân.”
Cao Can chẳng để ý, vội hỏi hắn: “Tin Kinh châu xuất binh của ngươi từ đâu mà tới? Có đáng tin không?”
Người đó cười: “Hứa Đô phái đại tướng xuôi nam, tôi tận mắt thấy. Phát binh bắc thượng chính là Lưu Bị, Lưu hoàng thúc.”
Cao Can a một tiếng, có chút thất vọng: “Thì ra là Lưu Huyền Đức, không phải Kinh châu mục. Thôi không sao, có còn hơn không. Đúng rồi, ngươi còn biết tin gì không?”
Người kia tận mắt thấy Quản Hợi vào lều, đứng phía sau Cao Can chuẩn bị tư thế rồi, mỉm cười nói: “Công tử nhà ta phụng mệnh tới mượn đại nhân một thứ.”
Cao Can mạc danh kỳ diệu hỏi: “Mượn đồ? Mượn cái gì? Công tử nhà ngươi là ai, phụng mệnh của ai?”
Người kia tới gần Cao Can khẽ nói: “Công tử nhà ta phụng mệnh Tào đại nhân, đặc biệt cho ta tới mượn thủ cấp của đại nhân dùng một chút.”
Chưa chờ Cao Can phản ứng gì, Quản Hợi đã vòng tay kẹp cổ Cao Can, người kia cũng kìm chặt không cho Cao Can giãy dụa, không bao lâu sau, thân thể Cao Can mềm nhũn, không thở nữa.
Tần Dũng giơ tay khép lại ánh mắt trợn trừng không cam lòng của Cao Can, thở dài nói: “Ai bảo ngươi không có bản lĩnh.”
Quản Hợi vội vàng nói: “Mau, đem hắn đặt lên giường đi, chúng ta phải nhanh lên, trời sáng không dễ làm.”
Hai người cắt lấy đầu Cao Can, sau đó mang theo các huynh đệ cùng Quản Hợi trà trộn vào quân Cao Can, hướng thành Hồ quan lặng lẽ tới. Đến dưới thành, Tần Dũng bắn một mũi tên lên thành, chốc lát sau, cửa thành mở, mọi người lắc mình đi vào.