Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

chương 29: gặp cố nhân ở bắc hải

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc Thái Sử Từ đi ra, ta thấy ánh mắt hắn cũng ẩm ướt. Hắn tiến về phía huynh đệ chúng ta thi lễ: “Tử Nghĩa đa tạ các huynh đệ chiếu cố mẫu thân.”

Ta vội vàng né tránh: “Tam ca, huynh nói gì vậy? Đều là huynh đệ, nói vậy khách khí quá.” Điển Vi cũng nói: “Tiểu tử ngươi sai rồi, không nên nói vậy.”

Thái Sử Từ cũng cười: “Đúng, chúng ta đều là huynh đệ, ta đúng là không nên nói những lời này.”

Ta tiến lên phía trước nói: “Kỳ thực, đệ cùng đại ca thật ghen tị với Tam ca. Dù sao nghĩa mẫu là thân sinh ra huynh. Ôi, ta cùng đại ca từ nhỏ đều đã không có mẫu thân.”

Thái Sử Từ nghe thấy trong lòng chua xót: “Mẫu thân ta, chính là mẫu thân các huynh đệ mà! Vừa rồi đại ca còn nói, đều là huynh đệ không nên nói vậy.”

Ta cũng cười: “Được rồi, Tam ca, huynh dùng cơm trước, chúng ta nói chuyện sau.”

Thái Sử Từ đang ăn cơm, đột nhiên phản ứng lại: “Tử Vân, ngươi gọi Tam ca, thế là….”

“Đúng, đệ quên mất. Chúng ta còn có một Nhị ca ở Dĩnh Xuyên. Huynh ấy gọi là Quách Gia, Quách Phụng Hiếu, hì, người đời gọi là quỷ tài. Rất lợi hại, chuyên bày mưu tính kế, là người có thể thắng được thiên lý.”

Thái Sử Từ nhìn ta: “Tử Vân, tuy rằng bà con ở quê đều nói y thuật của ngươi giỏi, là người trọng nghĩa khinh tài, có lòng nhân từ. Nhưng ta thấy ngươi không đơn giản chỉ là một thương nhân đại phu.” Oái, lợi hại ghê.

“Tam ca, hiện tại Như chỉ là một thương nhân thôi. Những cái khác không nói được. Nhưng mà, đệ cũng không phải là một người bình thường, sau này hãy nói.” Thái Sử Từ gật đầu, không nhắc nữa.

Chờ hắn ăn uống xong, ta hỏi hắn: “Tam ca, huynh gặp Khổng tướng quốc chưa? Ông ta nói thế nào?”

“À, ta đang định nói đây. Khổng tướng quốc muốn xin viện binh, ta đã nhận làm chuyện này. Ta thấy, ông ta ở đây chẳng có ai có thể dựa vào được nữa.”

Ta thở dài: “Kỳ thực, đệ lại nghĩ có thể thu phục Quản Hợi này. Theo đệ biết, Quản Hợi là một hán tử. Quân Hoàng Cân vây thành lần này năng lực tác chiến không phải mạnh, bọn họ thật sự là vì lương thực bị bức tới đây.”

Thái Sử Từ cau mày nhìn ta: “Theo ý đệ, chính là để Khổng quốc tướng cấp lương thảo ra ngoài sao?”

Ta cười: “Không phải. Ngày mai đệ muốn cùng ca ca ra khỏi thành gặp Quản Hợi, xem có thể thuyết phục hắn lui binh hay không. Nếu có thể không đánh, thì tốt nhất không đánh.”

Thái Sử Từ nở nụ cười: “Tử Vân, chẳng trách người trong thôn nói đệ nhân từ, quả nhiên. Đệ phải biết rằng, giặc Hoàng Cân đó gây hại tứ phương, làm sao lại cùng đệ giảng đạo lý. Thật sự là lời nói của con trẻ.”

Ta thở dài: “Ca, chưa thử qua làm sao huynh biết không được? Đệ muốn thử xem, nếu như không được, huynh cùng đại ca lao ra ngoài tìm cứu viện là được. Có điều, nếu có thể bớt đi thảm họa chiến tranh, sẽ bớt đi người phải chết!” Thấy ta kiên trì như vậy, Thái Sử Từ nghĩ một hồi cùng đồng ý.

Ngày hôm sau, Thái Sử Từ báo cáo với Khổng Dung, mang theo ta cùng Điển Vi ra khỏi thành. Ở cửa thành, ta lôi kéo hai người nói: “Nếu như đệ không thể thuyết phục Quản Hợi, hai vị ca ca thừa dịp bắt lấy hắn, bắt được hắn có thể giải vây.” Hai người nghe thấy cũng đúng.

Kỳ thực, ta đã tính rất chu đáo, mọi tình huống đều đã nghĩ đến. Ta thậm chí nghĩ, nếu thật sự không được, bí mật thân phận ta không cần cũng được. Nhưng vẫn không ngờ được tình thế hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ta.

Quân Hoàng Cân ngoài thành nhìn thấy cổng thành mở, định nhào lên. Điển Vi hét lớn một tiếng: “Ai là Quản Hợi, ra đây cho ta.”

Một tiếng cười lớn vang lên: “Ha ha, nghiễm nhiên chỉ cử ra ba người. Ta chính là Quản đại tướng quân, các ngươi ba người lá gan không nhỏ, chắc là tới đưa lương thực hả.” Cùng với giọng nói, một gã đại hán tách đám người ra vọt tới.

Chờ hắn tới trước mặt chúng ta, ta cùng hắn đều ngây người. Đầu ta oanh một tiếng, nhìn hắn: “Ngươi… Sao lại là ngươi? Ngươi chính là Quản Hợi?”

Quản Hợi mặt đỏ lên: “Tiểu thần y, sao cậu lại ở đây?”

Ta kinh ngạc, thúc ngựa xông lên phía trước: “Ta tại sao lại ở chỗ này ư? Nhà ta ở trong này mà! Một năm qua, ngươi mang theo đám người đó chạy đi đâu? Ngươi có biết ta tìm ngươi thật khổ cực. Tốt, rất có bản lĩnh, hơn một vạn người biến thành mười vạn người, lợi hại. A, không vào nhà cướp của nữa, lại đi công thành đoạt đất. Lúc trước ta nói thế nào? Ngươi đồng ý với ta thế nào? Xem ra, ta thật đúng là lòng tốt làm hỏng chuyện.”

Quản Hợi, chính là thủ lĩnh giặc Hoàng Cân ta gặp được ở Nam Bì kia. Ta vẫn cho thuộc hạ tìm hắn, không ngờ trong tình huống này lại gặp mặt, ta không giận hắn mới lạ.

Quản Hợi đứng trước ngựa của ta, giống như trẻ con mắc sai lầm cúi đầu: “Chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách tôi. Lúc trước, sau khi cậu rời đi nửa năm, Biên Nam nếm mùi thất bại, huynh đệ dưới tay hắn đều chạy tới Nam Bì, mang theo vợ con. Sau này, lại có thêm không ít huynh đệ mang theo người nhà tìm đến, tôi cũng không thể mặc kệ. Người thì nhiều, không có lương thực, mùa đông năm nay thật cực khổ, đói, bệnh chết không ít. Không có cách nào khác, tôi nghe nói nơi này có nhiều lương thực, định chuẩn bị một ít, trước giải quyết nạn đói, sau đó sẽ về lại núi.”

Nhìn thấy hắn, ta vừa tức vừa đau lòng. Thái Sử Từ cùng Điển Vi cùng lên một lượt, nhìn chúng ta, không hiểu ra sao. Thái Sử Từ hỏi ta: “Tử Vân, sao lại thế này? Đệ quen biết hắn?”

Ta thở dài: “Đâu chỉ quen! Thôi đi, trở về đệ sẽ nói cho ca ca nghe. Đúng rồi, đệ giới thiệu các người với nhau: Quản đại ca, đây là hai vị huynh trưởng của ta: Điển Vi, Điển Tử Lợi; Thái Sử Từ, Thái Sử Tử Nghĩa.”

Quản Hợi rất nhanh hành lễ: “Xin ra mắt hai vị đại ca.” Thái Sử Từ cùng Điển Vi đành phải gật đầu đáp lễ.

Ta nhìn Quản Hợi nói: “Giờ Quản đại ca tính sao?”

Quản Hợi nhìn ta: “Chuyện này… Công tử, nếu cậu đã tới, cậu nói phải làm sao bây giờ. Cậu ở trong đó, tôi cũng không thể công thành.”

Ta ngạc nhiên: “Rời khỏi nơi này, lại đi nơi khác? Đánh tiếp sao? Ngươi còn muốn đánh tới lúc nào? Muốn mang mọi người đi chết sao?”

Quản Hợi nhức đầu: “Tôi không biết nữa! Thành thật mà nói, dù sao công tử cũng đã từng nói, sẽ tìm cho chúng tôi một con đường, cậu xem phải làm thế nào đây!”

Ta tức giận cười: “Giỏi, ngươi gây họa, để ta thu dọn. Thôi bỏ đi, vốn hôm nay ta cùng hai vị ca ca ra khỏi thành chính là muốn thuyết phục ngươi rút quân, nếu là ngươi lãnh quân, ta cũng không cần nói thêm nữa. Ngươi đưa quân đội đi về hướng đông thành, ta về nói chuyện với Khổng đại nhân, xin ông ta một mảnh đất cấp cho ngươi cùng các huynh đệ, tự mình làm ruộng kiếm sống, thế nào?”

Quản Hợi cười ha ha: “Đương nhiên là được. Lần trước nghe công tử giảng giải, chúng tôi đã không muốn sống cuộc sống trước kia nữa. Hiện tại ra tình thế này, là vì không còn cách nào khác. Vậy, tôi sẽ dẫn bọn họ đi. Công tử, có cần tôi đi với cậu tới gặp Khổng đại nhân không?”

“Được rồi, đám người đó chỉ nghe lời ngươi. Ngươi cứ trông coi bọn họ đi, chờ tin tức!” Quản Hợi cười lên ngựa trở về, truyền lệnh thu binh, đến đông thành tập hợp.

Thái Sử Từ cùng Điển Vi vẻ mặt nghi ngờ theo ta trở về thành. Trên đường, ta đơn giản nói lại chuyện ta và Quản Hợi, nói xong thở dài: “Sớm biết hắn là Quản Hợi thì làm gì có nhiều chuyện phiền phức thế này. Cũng miễn cho dân chúng trong thành gánh chịu vài ngày lo lắng.”

Thái Sử Từ cười kinh ngạc: “Tử Vân, đệ nghiễm nhiên thu thập được một đại hán như vậy thành kẻ dễ bảo, ta cũng phục đệ.”

Điển Vi ở một bên cũng toe toét miệng cười, vẫn không quên nói một câu: “Đáng tiếc không có đánh thành. Hì, tiểu tử đó nhìn không tồi, lúc nào phải cùng hắn đánh một trận mới được.” Cái gì vậy? Ta buồn bực lườm hắn một cái.

Lúc Khổng Dung nghe xong lời chúng ta, cười khổ nói: “Triệu tiên sinh ơi, bọn chúng là giặc Hoàng Cân xấu xa, lưu lại bọn chúng là không thể. Hơn nữa, chỗ này ít người, nhiều người như vậy, chuyện này… Khổng Dung không có cách nào sắp xếp cả.” Hừ, quả nhiên giống lời Vũ ca ca, là một kẻ gối thêu hoa.

Có điều, ta phải cầu ông ta: “Đại nhân, tiểu nhân cũng biết sắp xếp cho từng đó người rất vất vả. Thế này đi, ngài cắt một miếng đất, huynh đệ chúng ta dẫn bọn họ tới đó an bài được không? Nếu không, bọn họ cũng không chịu an phận đâu!” Hừ, ngươi mặc kệ, xui xẻo chính là ngươi, không quan hệ tới chúng ta, ngươi cấp một mảnh đất, sẽ không có chuyện nữa.

Khổng Dung ngẫm lại, nói cũng đúng: “Vậy, theo ý các ngươi nơi nào thích hợp?”

Đồng ý là tốt rồi. Chỗ nào, ta đã sớm biết: “Như tiểu nhân thấy, nơi đó tốt nhất cách xa đây một chút. Như vậy đi, cách Đông Lai một chỗ không xa lắm, gần biển, có một tiểu trấn tên gọi Thọ Quang, nơi đó rộng, ít người, sắp xếp họ tới đó đi. Cũng không cần đại nhân phải lo lắng, huynh đệ chúng tôi dẫn bọn họ đi là được. Ngài yên tâm, tiểu nhân với Quản Hợi có ân, hắn sẽ nghe lời tôi.”

Khổng Dung cười, không cần ta quan tâm, càng tốt: “Nếu Triệu tiên sinh đã nói như vậy, bổn quan theo ý ngươi. Thế này đi, ta phong cho ngươi làm huyện lệnh Thọ Quang, để ngươi quản bọn chúng cho tốt.”

Ta nín cười, tốt thôi, làm huyện lệnh cũng không phải chuyện xấu: “Vậy thì, tiểu nhân đa tạ đại nhân đề bạt. Tôi chuẩn bị một ngày, ngày mai sẽ dẫn bọn họ đi luôn, miễn cho dân chúng trong thành bất an.”

“Như thế rất tốt, như thế rất tốt.” Khổng Dung luôn miệng đáp ứng.

Trở lại hiệu thuốc, ta cũng không nhịn được nữa, lấy cớ nghỉ ngơi, trốn trong phòng cười sặc sụa, không thể nghĩ ra, ta vắt óc suy nghĩ thời gian dài như vậy, làm thế nào giải quyết chuyện Bắc Hải bị vây, vậy mà dễ dàng thế. Xem ra, ông trời đối với ta thật tốt. Ha ha, rất thú vị.

Chờ ta trở lại phòng khách, Điển Vi cùng Thái Sử Từ đều đang chờ ta. Thái Sử Từ liền nói: “Tử Vân, đệ lúc này là huyện lệnh rồi, bước tiếp theo thế nào?”

Ta cười: “Trước tiên đưa bọn người Quản Hợi tới Thọ Quang, an trí người già yếu cho tốt, mọi chuyện nói sau.”

Thái Sử Từ gật đầu: “Có muốn chúng ta đi theo không?”

Ta sửng sốt: “Đương nhiên muốn, chẳng lẽ ca ca không muốn đi theo đệ?”

Thái Sử Từ gật đầu: “Ta ở Liêu Đông nhận được thư của Lưu Do mời ta tới Dương Châu.” Sao cơ? Ta sửng sốt. Xem ra, ta không có sức quyến rũ của Vũ ca ca, mới gặp hai ngày, Thái Sử Từ đã muốn rời bỏ chúng ta.

“Chuyện này, Tam ca không đi được không?”

Thái Sử Từ cười: “Ta thấy Quản Hợi kia rất nghe lời đệ, đệ đi, có đại ca cùng Quản Hợi, không có gì nguy hiểm. Ta đã đáp ứng Lưu đại nhân rồi, phải đi thôi. Vả lại, ta tới nơi đó, có công danh, cũng sẽ an bài cho các ngươi! Võ nghệ đại ca bất phàm như vậy, ta đi trước, chuẩn bị tốt rồi sẽ đón các ngươi.”

Ha ha, hắn nghĩ hay thật: “Tam ca, không phải đệ nói chuyện khó nghe, Lưu Do kia không phải người làm đại sự. Hắn viết thư gọi huynh về chẳng qua vì mộ danh mà thôi. Lưu Do là hoàng thân, chú trọng xuất thân, huynh trưởng không phải người như vậy, chẳng qua cùng hắn từng là hàng xóm láng giềng, huynh lại không có chỗ dựa vững chắc, đệ nghĩ hắn sẽ không trọng dụng huynh. Huynh trưởng muốn đi, e rằng nên nghĩ lại.”

Thái Sử Từ nhìn ta: “Tử Vân, ngươi gặp qua người này rồi sao? Làm sao biết hắn là người như vậy?”

Ta nhún vai: “Tam ca, huynh đừng quên, đệ là một thương nhân, hạng người gì chưa từng gặp? Huynh nghe đệ, chờ sắp xếp xong nơi này, ta tìm cho ca ca một minh chủ, cho ca ca một chủ công nổi danh thiên hạ, thế nào?”

Thái Sử Từ cười: “Nói thế nào đi nữa, Lưu Do mời ta thật lòng, ta không thể không đi.”

Nói không lại hắn: “Nếu ca ca khăng khăng muốn đi, đệ có chuyện nói cùng huynh.”

“Ngươi nói đi, ta nghe.”

“Lưu Do ở Dương Châu, đó là vùng giao tranh ở Giang Nam, nhưng mà, Lưu Do không có bản lĩnh bảo vệ nơi đó. Nếu như bản thân Lưu Do và gia đình khó bảo toàn, ca ca không thể vì hắn liều mạng. Nếu hắn không làm nên chuyện, ca ca cần phải trở về với đệ, cùng tìm một minh chủ, được không?”

Thái Sử Từ nhìn ta: “Xem ra, trong lòng ngươi đã có người xứng làm minh chủ, đúng không?” “Không sai, đệ…”

Không đợi ta nói tiếp, Thái Sử Từ ngắt lời ta: “Thế này vậy, ta mặc kệ ngươi đã nhắm trúng ai, nếu như Lưu Do thật không thể thành đại sự, ta lại nghe theo ngươi, cũng không muộn!”

Ta thở dài: “Nếu như vậy, đệ cũng không cản huynh nữa. Mong ca ca nhớ kỹ, thời điểm ca ca gặp nguy hiểm, đệ nhất định sẽ tới đón huynh về.”

Thái Sử Từ cười to: “Tử Vân, nếu quả thực có ngày đó, ta sẽ nghe lời ngươi, có gì không được?”

“Tốt lắm, huynh đệ chúng ta một lời đã định.”

“Tốt, cứ quyết định vậy đi.”

Ngày hôm sau, chúng ta rời khỏi Xương Ấp, Thái Sử Từ đi về phía nam, ta dẫn mười vạn người, chậm rãi tới Thọ Quang nhậm chức. Có điều, ta cao hứng quá mức, đã hoàn toàn quên mất chuyện của Lữ Bố.

Chú thích:

Chỉ những người chỉ có mẽ ngoài không có thực tài

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio