Hôm nay chuốc thuốc mê đủ liều, hình tượng Tào Tháo đã rất vĩ đại, chắc chắn sẽ thấy thành quả. Cho nên ta cầm một cây tỳ bà cười nói: “Được rồi, hôm nay mở tiệc vui vẻ, nói chuyện mãi mệt chết người, để Tử Vân đàn một khúc. Ôn hầu nghe xem có giống hay không nhé? Có điều, ta chưa thuộc lắm, ngài đừng cười.” Mọi người thấy nhạc cụ trong tay ta đều ngẩn ngơ, vẫn là Tuân Úc hiểu biết, ông ta ngạc nhiên nói: “Tử Vân, nhạc cụ Tây Vực ngươi cũng biết dùng sao?” Ta lưu loát nói: “Mới học vài ngày. Chủ công nói, ta từng tới nhà Ôn hầu ở Từ châu, bảo ta hôm nay phải sắp xếp cho tốt, để Ôn hầu ở đây có cảm giác giống như ở nhà, nhưng mà ta không thể ca múa hay diễn hí kịch, nên tự mình đi học trộm thôi.” Mọi người nghe được đều buồn cười, Lữ Bố nhìn Tào Tháo nói: “Minh công đối với Bố ơn dày, Bố làm sao báo đáp?”
Tào Tháo chỉ nhìn ta cười, nghĩ thầm ta bảo ngươi đi học mấy thứ này lúc nào chứ, đúng là láu cá! Ta không để ý tới ông ta, gảy dây đàn, giai điệu đã bật ra. Tuy rằng ta không thạo gảy đàn lắm, nhưng vẫn có thể lừa được số đông, mà sao Quách Gia lại một tay che miệng, một tay ôm bụng vậy? Tên gia hỏa này, nhất định là thường xuyên tới hí phường, hừ… Ta phải nhanh chóng kết thúc, không tự tin lắm. Nghĩ một chút, liền mở miệng ca: “Bầu trời mây trắng bay a, sóng nước hồ trong vắt, thảo nguyên màu xanh biếc a, hoa nở đầy lung lay, là quê nhà ta đó; tuấn mã trên thảo nguyên a, bầy dê trắng bên hồ, cô nàng chăn dê ấy, ca hát động lòng người, là quê nhà ta đó.”
Theo lời ca của ta, ánh mắt Lữ Bố ẩn hiện lớp sương mù mênh mông. Lúc ta ngừng ca, Tào Tháo than thở: “Nơi ấy đẹp quá, chính là nơi Ôn hầu sinh ra sao? Là Lương châu?” Lữ Bố gật đầu, vẻ mặt hạnh phúc nhớ lại: “Đúng vậy, là nhà của ta! Khi còn nhỏ, kỵ mã chạy qua thảo nguyên, nhìn hoa nở trên đồng cỏ, kia lều trại, nước sông trong suốt…” Mọi người cũng bị hắn lây nhiễm. Ta than nhẹ: “Đáng tiếc, lúc này Lương châu cũng giống trung nguyên, đang loạn lạc. Trong loạn thế, đen đủi nhất vẫn là lão bách tính thôi! Ôn hầu, chúng ta nhất định phải cố gắng, một ngày nào đó, chủ công sẽ đưa chúng ta tới thu phục Lương châu, lúc ấy, Lương châu đã bình an, chúng ta từ bỏ mọi thứ, cùng Ôn hầu trở về quê hương ngài, nhìn trời xanh mây trắng, nước sông trong suốt, thảo nguyên xanh biếc nơi ấy.”
Nọi người đều như trôi về quá khứ, thình lình, Quách Gia nói : “Lại tìm hai cô nương xinh đẹp nữa…” Ta cùng Điển Vi đồng thanh: “Ngươi dám sao!” Hắn không nói gì, Thái Sử Từ cười thành tiếng. Thấy ánh mắt khó hiểu của bọn Trương Liêu, Thái Sử Từ nhỏ to đem chuyện ta vì Quách Gia thân thể yếu, cấm hắn lấy thêm vợ kể lại, Trương Liêu cùng Cam Ninh cũng cười ha ha. Quách Gia ở một bên thở dài.
Lữ Bố cười nói: “Cô nương trên thảo nguyên chúng ta đương nhiên đều rất xinh đẹp, có điều, các nàng ấy so với các cô nương ở đây tính cách hào sảng hơn, tới lúc đó, e là Phụng Hiếu khó chịu đựng được.” Rất tốt, đã có đề tài mới. Vừa rồi nói chuyện nghiêm chỉnh, cả đám nhất thời trở nên im lặng, bây giờ nói tới chuyện này, mấy tên tiểu tử bắt đầu nói hươu nói vượn, không khí lập tức náo nhiệt, Tào Tháo cũng tưng bừng góp vui, thật quá đáng, ta chỉ biết ở bên cạnh tức giận.
Nhưng mà nghe bọn họ nói, ta lại nhớ ra một việc, lặng lẽ kéo Tào Tháo sang một bên nói: “Chủ công, ái nữ của Lữ Bố cũng tới tuổi rồi, ngài nên vì tiểu thư mà tìm một nhà khá giả nhé!” Tào Tháo gật đầu: “Ý kiến hay.” Ta suy nghĩ rồi nói: “Tốt nhất là thông gia với chủ công, như vậy càng chứng tỏ ngài coi trọng hắn đúng không?” Tào Tháo lại gật đầu, nghĩ một lát mới nói: “Tử Vân, tuổi của mấy đứa con trai Tháo đều không hợp!” Đần vậy: “Chủ công, người của Tào gia đều có thể mà, tìm một người có tiền đồ là được!” Tào Tháo lại nghiêng đầu suy nghĩ: “Ta lại cảm thấy, Tử Vân ngươi rất thích hợp. Dù sao ngươi cũng chưa lập gia đình, chi bằng…”
Ta giật cả mình, nhanh chóng đảo mắt nói: “Chủ công, ngài đừng đùa thần. Trong nhà thần có một nữ nhân rồi, ngài không phải không biết, làm sao mang về thêm một nữa được? Lại nói, ở bên ngoài thần là một thương nhân, ngài vỗ mặt hắn sao! Còn nữa, ngài không thể cứ như vậy coi thần và mấy ca ca không còn nhỏ cá mè một lứa đi!”
Tào Tháo cười gật đầu: “Vậy ngươi nói xem ai mới thích hợp?” Ta nhìn mọi người, Tào thị huynh đệ phu nhân không ít, con Tào Tháo còn nhỏ, Tào Ngang hợp tuổi thì đã chết. Đúng rồi: “Chủ công, nhiều người tuổi thích hợp mà, Tào Thuần, Tào Thực, Tào Hưu bọn họ đều là họ tộc của ngài, lại còn đều là cháu ruột, rất thích hợp.” Tào Tháo cũng đảo mắt. Ta thấy mục đích đã đạt được liền tránh ra.
Nửa tháng sau, Lữ Thiền Nhi cùng Tào Hưu thành thân, Tào Lữ thông gia, ha ha, hai lần đảm bảo, tất cả đều vui vẻ. Đem lại công bằng cho Lữ Bố xong (ít nhất chúng ta cho là công bằng), ta chuẩn bị tới Nghiệp thành. Hai đại cường giả phương Bắc sắp đối đầu, ta phải tới Nghiệp thành một chuyến. Nhưng mà, trước khi đi còn một việc vô cùng quan trọng phải làm, chính là Hoàng đế. Ta có lẽ không thể khiến hoàng đế coi ta là tâm phúc, nhưng nhất định phải khiến ta trở thành cọng rơm cứu mạng cho hắn (trong lúc bọn Đổng Thừa không làm được gì nữa).
Chuẩn bị xong xuôi, mang theo lễ vật, ta tới cầu kiến Khổng đại nhân. Khổng Dung nhìn xéo, cao thấp đánh giá ta: “Triệu Như, ngươi thật biết cách làm ăn! Không phải đang vỗ mông ngựa cho Tào công sao? Chạy tới đây làm gì?” Trong bụng ta ân cần hỏi thăm mấy đời nhà ông ta, ngoài miệng nói: “Đại nhân, ngài đùa tiểu nhân rồi! Triệu Như tôi có biết làm việc đến mấy, không phải là thuộc cấp cũ của ngài sao? Thời gian qua biết ngài bận rộn công việc nên không dám quấy rầy, đại nhân, ngài không thể vì chuyện này mà giận tiểu nhân chứ!”
Khổng Dung cười khẽ một tiếng: “Miệng ngọt hơn trước kia nhiều. Chẳng trách ai nấy đều nói ngươi dựa vào miệng lưỡi, khiến Tào công sủng ái, hừ, ngươi ở bên ngoài mà nói mình là thuộc cấp cũ của ta, ta không đảm đương nổi.” Ồ, khẩu khí lớn thật. Ta tiến lên cười nhẹ nói: “Đại nhân ơi, mấy người kia thấy Triệu Như ra vào Tào phủ vài lần liền thấy chối mắt. Bọn họ không biết Triệu Như, chẳng lẽ ngài cũng không biết Triệu Như sao? Ngài cũng biết tiểu nhân không chỉ là thương nhân, còn là đại phu. Kỳ thực, tiểu nhân mấy lần tới Tào phủ đều là chữa bệnh đau đầu cho Tào công. Nhưng mà, chuyện này không phải có thể nói linh tinh, tiểu nhân cũng đành chịu tai tiếng.”
Bệnh nhức đầu của Tào Tháo rất nhiều người biết. Tuy rằng hai năm qua ông ta dùng thuốc của ta, đã đỡ hơn nhiều, nhưng mà, người ngoài không mấy người biết, ta nói chuyện như vậy cũng thỏa đáng. Quả nhiên, Khổng Dung nhìn ta nói: “Ta đương nhiên biết ngươi giỏi y thuật, thật sự là như vậy thì đành chịu. Có điều, ngươi ở đây cũng biểu hiện quá mức, ta nghe nói ngươi viện cớ làm ăn, bày ra rất nhiều trò kiếm tiền ám muội, đây là thật mà. Hừ, nói ngươi là gian thương, tiểu nhân còn chưa đủ đâu.” Ôi, thanh danh ta kém vậy sao?
Ta thở dài: “Đại nhân, Triệu Như có phải là tiểu nhân hay không, ngài phải hiểu rõ chứ. Lúc trước, tiểu nhân vì mấy vạn nạn dân kia chi ra bao nhiêu tiền rồi! Triệu Như có từng tiếc của chưa? Có từng kiếm tiền của đại nhân chưa? Đại nhân, người xem, tiểu nhân chính là huyện lệnh Thọ Quang ngài phong, tiểu nhân không hề cô phụ sự tin tưởng của ngài, trước sau đã sắp xếp cho hơn mười vạn người đó. Nếu không phải vì tên Viên Đàm đáng chết kia, cuộc sống của chúng ta ở Thọ Quang rất bình an! Tôi đâu phải là tiểu nhân, vừa nghe nói đại nhân rời khỏi Bắc Hải, tôi cảm thấy không muốn vì loại người như Viên Đàm mà bán mạng, cũng lập tức bỏ đi.”
Sắc mặt Khổng Dung dịu xuống, y cũng biết chuyện tốt ta làm ở Thọ Quang. Ta nói tiếp: “Đại nhân, tôi là một thương nhân, thương nhân nếu không kiếm tiền thì chết đói mất. Mấy kẻ dèm pha nói bậy về tôi, chẳng qua vì ghen tị tôi kiếm được tiền thôi, ngài không thể tin mấy chuyện đó. Tôi cũng đâu có làm việc gì phạm vào luật hình đâu.”
Thấy Khổng Dung không còn có vẻ chống đối ra mặt, ta cười mang lễ vật đưa lên: “Đại nhân, tiểu nhân biết đại nhân không phải hạng người dung tục, không dám lấy vật dung tục tới vũ nhục đại nhân, chút ít lá trà này là loại trà thượng đẳng hôm nay vừa tới, xin đại nhân vui lòng nhận cho.” Khổng Dung cũng không nói gì, bảo người nhà nhận đồ. Ta lại cùng y nói chuyện linh tinh một hồi mới cáo từ trở về.
Có khởi đầu tốt đẹp là được rồi, thời gian một tháng này ta thường xuyên qua lại với Khổng Dung. Kỳ thực, muốn gặp hoàng đế, Tuân Úc đưa ta tiến cung cũng được, nhưng mà, làm vậy thanh danh của ông ta sẽ bị tổn hại, dù sao ông ta cũng là một danh sĩ, một người thận trọng, có thanh danh tốt. Nếu người có tâm kế thấy ta đi cùng ông ta, không khỏi nghi ngờ. Cho nên, ta chỉ biết hết sức lấy lòng tên Khổng Dung hữu danh vô thực, ông ta lúc này chính là chưởng quản ngân khố của hoàng thất.
Nỗ lực không uổng công, ta cuối cùng cũng nhận được hồi đáp (chỉ sợ rằng tiền tài của ta khiến hoàng đế động lòng). Sau khi ta một lần cố ý ra ám hiệu muốn diện kiến thánh nhan, Khổng Dung thần bí dẫn ta tiến cung. Hoàng cung Hứa Đô cũng không lớn, dù sao chúng ta cũng không có nhiều tiền cho mấy chuyện đó, cho nên chỉ vẻn vẹn mấy trăm lính đã bao được hoàng cung. Ha ha, mục đích của ta chính là sau này làm thế nào để hoàng đế chạy trốn được. Cũng rất khó!!
Tới Hứa Đô được hai năm, Lưu Hiệp càng lúc càng phiền lòng. Lúc đói bụng, đầu óc không nghĩ được gì, ánh mắt cũng chỉ nhìn xem có gì ăn được không; lúc trần truồng, đầu óc cũng không nghĩ được nhiều lắm, ánh mắt cũng chỉ xem ở đâu có vải dệt. Nhưng mà, sau khi thỏa mãn được những nguyện vọng đó, đầu óc sẽ suy nghĩ rất nhiều. Đối với một người thông minh (hắn so với ca ca hắn thông minh hơn nhiều), có học thức (là con cháu hoàng thất khẳng định từ nhỏ đã được học hành), từng chịu qua nhiều nỗi khổ hơn những đứa trẻ khác, hắn chắc chắn thấy như hiện tại là chưa đủ. Còn chưa nói, trong máu hắn còn có dòng máu của Hán Vũ đế. Lại thêm cái tên Đổng Thừa không còn thực quyền ở bên xúi bẩy, hoàng đế trẻ tuổi lúc này một lòng muốn tạo dựng công lao, hiên ngang đứng giữa trời đất. Có điều, hắn có tí hùng tâm tráng chí, nhưng một chút tài cán cũng không có, người trẻ tuổi chính là như vậy: trên miệng không có râu, làm việc không tận sức. Ôi, chỉ bằng nhiệt huyết có thể làm được gì chứ?