Mọi người lại cười đùa trong chốc lát, Tuân Úc gánh vác nhiều việc, cáo từ đi trước. Đợi Tuân Úc đi rồi, ta mới nghiêm túc nói với Tào Tháo: “Chủ công, hoàng đế rất có dã tâm, ngài phải chú ý. Hắn tuổi trẻ khí thịnh, trong câu hỏi của hắn, thần cảm thấy hắn có khát vọng trở thành Quang Võ đế muốn xoay chuyển tình thế, thu thập lại non sông.” Tào Tháo thở dài: “Đúng vậy, ta cũng có cảm giác này.” Ta lắc đầu: “Nhưng mà, hắn không có thực lực. Người bên cạnh hắn cũng không có. Thần thấy hắn cũng không tin tưởng vào chủ công, ngài nhất định phải chú ý. Còn nữa, tên Lưu Bị kia mấy ngày nay cứ nói hươu nói vượn, rất sôi nổi, ngài cần có biện pháp khống chế hắn, nhất thiết không thể cho hắn binh quyền.” Vì để sau này có thể tới gặp Vân ca ca, ta cũng cố gắng làm quen với Lưu Bị. Lưu Bị biết ta là một thương nhân và đại phu có tiếng, cho nên đối với ta cũng tươi cười tiếp đón, coi như là quen biết với một người hữu dụng.
Tào Tháo nhíu mày: “Trọng Đức cũng nói với ta, người này dã tâm không nhỏ, không phải người muốn sống yên vị. Có điều, chúng ta cũng không thể giết hắn, nếu không việc chiêu hiền của chúng ta gặp nhiều bất lợi.” Quách Gia cũng gật đầu: “Không sai, người này không giết được. Nhưng Tử Vân nói cũng đúng, không thể cho hắn binh quyền.” Tào Tháo gật đầu: “Được, ta nghe lời các ngươi. Ôi, hai nghĩa đệ của Lưu Bị thật không tồi, đặc biệt là Quan Vũ, là một đại tướng tài ba. Nếu…” Ta lắc đầu: “Chủ công đừng mong đợi gì. Hai người bọn họ tuyệt đối sẽ không rời khỏi Lưu Bị, điểm ấy Tử Vân hiểu rất rõ. Thần đã theo hai người bọn họ nhiều tháng, hiểu rõ tình cảm giữa bọn họ. Hai người kia coi Lưu Bị là huynh trưởng ruột thịt, cũng là chủ công, tuyệt đối sẽ không theo ngài.”
Tào Tháo nhìn ta: “Ngươi theo bọn họ nhiều tháng? Lúc nào vậy? Có phải lần đó bị thương không? Xem ra ngươi nói gặp phải loạn binh để gạt chúng ta.” Ta le lưỡi: “Không để ý bị vạch trần rồi. Đúng vậy, hì, biết Lưu Bị và Viên Thuật đánh nhau, ta muốn xem năng lực hắn thế nào liền trà trộn vào quân doanh của hắn, trở thành một lính tốt. Lúc cùng hắn chạy trốn không cẩn thận trúng một mũi tên.”
Tào Tháo nổi giận: “Ngươi… lá gan của ngươi quá lớn đi, lính tốt cũng có thể lấy ra mà đùa?” Ta không dám cãi nữa: “Người ta biết sai rồi, cũng sẽ không làm như vậy nữa! Về sau sao cũng kệ, chủ công yên tâm đi.” Quách Gia hừ hừ: “Ngươi biết sai sao? Một ngày nào đó, ngươi chịu hậu quả mới biết thế nào là sai. Hừ, Hưng Bá là trang hán tử, nếu không, hắn trói ngươi đưa tới chỗ Lưu Biểu, xem ngươi xử lý thế nào?” Tào Tháo mặt mày nhăn lại: “Ngươi lại lớn mật làm ra chuyện gì rồi?” Ta nhìn Quách Gia, cắn răng nói: “Chủ công đừng nghe lời Tam ca, hắn giận thần, chẳng qua vì thần dọa lấy của hắn một khoản tiền đưa cho Nhị ca cùng Ngũ ca.” Huynh đệ chúng ta cãi nhau nhiều lần, Tào Tháo cũng đã quen.
Tào Tháo nhìn ta thở dài: “Tử Vân, lần này ngươi tới chỗ Viên Thiệu không thể mạo hiểm nữa.” Ta gật đầu lia lịa: “Chủ công yên tâm đi. Thần sẽ không giả mạo lính tốt nữa đâu! Cũng sẽ không liều lĩnh nữa.” Tuân Du cũng nói: “Tử Vân, mọi người đều rất lo lắng cho an toàn của ngươi. Ngươi nên cẩn thận một chút! Chuyện mạo hiểm quá đừng có làm. Thúc thúc thường xuyên nói, ngươi còn nhỏ mà lá gan quá lớn, cứ như vậy sẽ gặp nạn. Hi Chí Tài trước khi đi, cũng từng dặn thúc thúc khuyên ngươi ở lại bên cạnh chủ công.” Ánh mắt ta điểm hồng, Chí Tài huynh, ta thật hối hận không thể gặp huynh lần cuối.
Không chỉ có Tào Tháo, Tuân Du bọn họ nói ta, mấy vị ca ca cũng nói nhiều lần. Thật ra ở cùng các ca ca hai tháng qua, với ta mà nói rất quý giá. Ta quanh năm bôn ba ở bên ngoài, ba vị ca ca ngoài miệng không nói, trong lòng không thể không lo lắng. Lúc này năm vị ca ca đã cùng ở một chỗ, chuyện ta làm loạn chính là chủ đề chính để các huynh ấy phê phán. Phê phán cũng được, quá đáng hơn là, Quách Gia nói huynh trưởng như cha, ta không nghe lời các ca ca nhất định phải chịu giáo huấn, phải cái đại ca mạnh tay, vì nghĩ cho ta, bèn giao sự nghiệp giáo huấn ta cho Cam Ninh. Cam Ninh đối với việc giáo huấn ta (đánh vào tay cùng mông đít) rất có hứng thú (biến thái), cho nên, tay của ta ơi!!!!
Lúc chúng ta gặp nhau, Cam Ninh nghe xong chuyện ta và Trương Liêu, cau mày nói: “Triệu Tử Vân, ngươi làm như vậy không phải hành vi của đấng trượng phu.” Ta cũng không phải đại trượng phu, trong lòng nghĩ vậy, miệng nói: “Ngũ ca, lúc ấy ta muốn quen biết Nhị ca thôi, đâu có nghĩ tới chuyện lợi dụng gì đó đâu. Các huynh không nên nghĩ ta xấu như vậy!”
Cam Ninh lắc đầu: “Không phải nói chuyện lợi dụng hay không lợi dụng, ngươi không nghĩ tới chuyện hai bên vẫn còn là địch nhân, lỡ như Nhị ca bất kể phải trái, ngươi làm thế nào? Chuyện trên chiến trường, ngươi nói rõ được sao? Còn chưa nói ngươi chắc chắn lợi dụng Nhị ca.” Ta thở dài: “Lúc ấy đâu có nghĩ tới những chuyện đó, sau này nghĩ tới, ta cũng muốn đưa Nhị ca về đây, nhưng mà huynh ấy cùng Cao tướng quân quá trung thành. Nếu nói lợi dụng, ta chỉ là đem ưu nhược điểm của Hãm Trận Doanh nói cho chủ công biết thôi.” Cam Ninh cười ha ha: “Ngươi đã thừa nhận lợi dụng nhị ca, vậy nên chịu trừng phạt, ngoan ngoãn đưa tay qua đây.” Nhìn mấy ca ca, không thấy ai muốn xin giúp, ta cũng chỉ biết giơ tay lên.
Tới lúc ta ở một bên thổi tay phù phù, Thái Sử Từ ở bên kia rùng mình nói: “Nói tới đây, Tử Vân, sư huynh kia của ngươi thật quá đáng, làm ba chúng ta sợ run cả người. Lúc ấy chúng ta vừa không muốn hắn thua, lại rất sợ hắn thắng rồi sẽ giết Nhị ca, ôi.” Ta buồn cười nói: “Chuyện này, hì, dù sao cũng là đùa thôi, sư huynh làm sao để Nhị ca chết được? Tam ca, ngươi thông minh như vậy mà không nhìn ra sao?” Quách Gia trợn trắng mắt: “Đùa? Sư huynh đó của ngươi thật kỳ quái, giọng nói có thể hù chết người, ai biết hắn nói đùa?”
Cam Ninh nhìn bọn họ không hiểu chuyện gì, Thái Sử Từ thở dài đem chuyện kia kể lại một lần. Cam Ninh nghe được vô cùng kinh hãi, cuối cùng nói: “Tử Vân, sư huynh đó của ngươi lúc này ở đâu? Thật lợi hại.” Ta chỉ cười khổ, nghĩ thầm, về sau họ biết là ta sẽ xử lý thế nào? Nhìn Điển Vi mông ta lại nhói đau.
Nói tới chuyện ta đưa Cam Ninh về đây, Quách Gia thật sự nhịn không được: “Tử Vân, ngươi quá lớn gan. Cũng may Hưng Bá thật sự là hào kiệt, không đem ngươi giao cho Lưu Biểu, lỡ mà…” Ta hừ hừ: “Tam ca, đến Ngũ ca là hạng người gì mà ta còn nhìn không ra, sao có thể làm việc? Sớm đã chết ở nơi nào không biết rồi.” Còn Cam Ninh nghe Thái Sử Từ kể chuyện ta đánh cược cùng Tôn Sách cùng trận chiến ở Uyển Thành, ta làm thế nào đem ngựa cho đại ca để huynh ấy đi trước, hắn nghĩ thầm, Tử Vân thật sự là người nghĩa khí, làm huynh đệ với bọn họ, vận khí của ta không tồi, lúc đánh vào tay ta, cũng nhẹ đi không ít, hì.
Trương Liêu lần đầu nghe chuyện ta cùng Tôn Sách đánh cược, hắn lại hít một hơi: “Lá gan Tử Vân không phải lớn bình thường, cái đó gọi là đánh cược sao, là cược mạng đó! Ngươi bây giờ lại là bằng hữu của Tôn Sách, trời ạ, lỡ như…” Ta nhún nhún vai: “Ta không phải không có chuyện gì rồi sao!” Nhìn biểu hiện nhất trí muốn giết người của mấy vị ca ca, Cam Ninh nhấc tay nhìn mông đít ta, ta vội vã giơ tay đầu hàng: “Được rồi, đệ về sau chú ý là được. Tôn Sách là bằng hữu của ta, chỉ cần người ở đây không nói, ta không sao hết. Ngũ ca tha cho đệ đi!” Tuy rằng bị Ngũ ca giáo huấn vài lần, nhưng có thể vui đùa cùng các ca ca hàng ngày, thật sự rất vui vẻ, cũng rất hòa thuận!!
Tần Dũng còn chưa đưa ngựa trở về, ta không có thời gian chờ hắn, liền nhắn hắn ở lại Hứa Đô đợi ta, tháng năm , ta đi theo Trương Dương cùng Lữ Bố về phía bắc. Trương Dương phải đi thu hồi thủ hạ của ông ta về Hứa Đô, Lữ Bố đi theo là do ta đề nghị, Tào Tháo bọn họ cũng đồng ý, mục đích là để kiểm tra Lữ Bố một chút, cho nên ta cũng đi theo. Đương nhiên, không thể nói ra nguyên nhân này, lý do của Tào Tháo khiến Lữ Bố vô cùng cảm động. Ông ta nói: “Ôn hầu, đáng lẽ không để ngươi đi mệt nhọc, nhưng mà ta thật sự không đi được! Tử Vân còn nói, thủ hạ của Trương tư mã không nghe lời ông ta lắm, đặc biệt là Khuê Cố là tàn dư của giặc Hoàng Cân, lỡ như bọn chúng muốn chạy tới chỗ Viên Thiệu, ta sợ sẽ tổn hại tới Trương tư mã, đành khiến ngươi khổ cực một chuyến, dù sao những kẻ đó trước mặt ngươi không dám làm bậy. Đúng rồi, ngươi mang theo hai ngàn Hổ Báo kỵ đi, để Từ Hoảng đi với ngươi. Ôi, Cao tướng quân mới đưa Hãm Doanh Trận tập hợp về đây, phải nghỉ ngơi chỉnh đốn!”
Lữ Bố trong lòng ngập tràn cảm kích mang theo ta, đi cùng Trương Dương tới thành Dã Vương. Hì, mọi chuyện đều thuận lợi. Lúc chúng ta tới, Khuê Cố đã lôi kéo được một đám người đồng ý cùng hắn tới đầu Viên Thiệu, trước khi đi sống mái với nhau một hồi, giết mất Dương Xú thuộc phe tích cực hàng Tào. Vậy cũng tốt, chúng ta có cớ, Lữ Bố mang theo Từ Hoảng, dẫn hai ngàn Hổ Báo Kỵ rất nhanh chóng chặn đường rút lui của Khuê Cố về Nghiệp Thành. Mấy người đó không phải là đối thủ của Lữ Bố, đại quân vừa chạm mặt, mới hai hiệp Khuê Cố đã chết dưới tay Từ Hoảng, binh sĩ còn sót lại, một nửa tan tác, một nửa quy hàng. Để Từ Hoảng lại Dã Vương thành thu thập tàn cục, Lữ Bố cùng Trương Dương đem một ngàn tàn binh (là thủ hạ của Trương Dương) về Hứa Đô, Tào Tháo tự mình ra khỏi thành nghênh đón, cũng thưởng vàng bạc mười cân, tơ lụa mười lăm thớt, rất nể mặt Lữ Bố.
Bọn Lữ Bố vô cùng cao hứng (một trận nhỏ mà long trọng như vậy, quá đáng) trở về Hứa Đô, ta lại đem theo đau lòng (bao nhiêu tiền của ta lại lọt ra ngoài mất rồi!!!!) đi tới Nghiệp Thành. Viên Thiệu không ở đó mà đã đi Dịch Kinh. Cũng đúng, con rùa đen Công Tôn Toản đã bị hỏa thiêu, y chắc chắn là đi tiếp thu thành quả thắng lợi. Ta ở trong thành rất nhàm chán, có nên tới đó góp vui không? Nghĩ lại lại thôi, chẳng có ý nghĩa gì. Đúng rồi, không có việc gì thì đi tìm Vân ca ca, xem huynh ấy có phải đã tới Nghiệp thành chưa. Có điều, khả năng này quá nhỏ, Lưu Bị kia còn ở Hứa Đô bận bịu móc nối, ca ca sẽ không tới đây. Nghĩ tới Lưu Bị ta lại thấy bực mình, muốn làm thịt hắn. Nhưng mà, Vân ca ca sẽ hận ta cả đời, ôi… Ta lại nghĩ, không tìm được ca ca, cũng không biết huynh ấy đang ở đâu, liệu có phải tới Thọ Quang tìm ta không?