Mưa vẫn như cũ rơi xuống, Thôi Nguyên Ương ôm đầu đi theo Triệu Trường Hà một đường xuyên qua núi, nhìn hắn cực kỳ quen thuộc tìm được một lõm sơn động chui vào, lại ở trong động kéo ra một ít lá cây khô khô, châm lửa đốt lên.
Rất nhanh đã hình thành một cái ổ nhỏ ấm áp.
Đổi địa phương cũng không thuần túy là bởi vì thi thể khắp nơi nhìn gai người, mà chủ yếu là không muốn lại gặp phải người tới "trú mưa", hiện giờ sát khí khắp nơi kỳ quái hướng về phía Thôi Nguyên Ương, Triệu Trường Hà không thể không cẩn thận hơn vài phần, sơn động hoang sơn dã lĩnh này không phải ai cũng có thể tìm được chứ!
Thôi Nguyên Ương ôm gối ngồi bên lửa trại, tay lắc qua lắc lại huơ huơ áo nhung thỏ hơi ướt, muốn cởi ra nhưng lại không dám.
Bên trong cũng chỉ có một cái yếm nhỏ, còn là kiểu uyên ương hí thủy.
Triệu Trường Hà không quản nàng nghĩ nhiều như vậy, tự mình cởi áo khoác, trần truồng phơi quần áo.
Thôi Nguyên Ương không dám nhìn thẳng thân thể của hắn, nghiêng đầu lẩm bẩm: "Thô bỉ sơn phỉ.”
Triệu Trường Hà lười để ý tới nàng, buổi sáng ngươi đều nhìn trộm ta luyện đao, cũng không phải chưa từng xem qua, lúc này lại giả bộ thẹn thùng... Ta lại không có thú tính đại phát đem ngươi ấn xuống đất.
Thôi Nguyên Ương mắng không được Triệu Trường Hà, đành mắng lây sang ông trời: "Thời tiết quỷ quái này, phiền chết đi được.”
Mưa xuân liên miên, vốn là chuyện bình thường, không có mưa xuân này, cũng không có thu hoạch mùa thu nhà các ngươi. "Triệu Trường Hà hong quần áo, thở dài nói: "Ta nói mạch não của ngươi bây giờ, chẳng lẽ không nên vắt hết óc suy nghĩ rốt cuộc là ai muốn giết ngươi? Ngươi đã bao giờ đắc tội với ai chưa? -
Thôi Nguyên Ương xuất thần lắc đầu, nàng từ nhỏ ở nhà làm thiếu nữ được chúng tinh củng nguyệt vây quanh, thật sự là người gặp người yêu hoa gặp hoa nở, sao có thể đắc tội hơn người a? Nhất định phải nói, ngẫu nhiên từng khiển trách hạ nhân ngược lại là có, cũng sẽ không ai ghi hận trong lòng a, chuyện nhỏ như vậy liền muốn quăng tiền thuê sát thủ giết người sao?
Cái này cũng quá khó... Không thể đoán được gì.
Triệu Trường Hà cũng cảm thấy buồn bực vô cùng, tiểu cô nương này có thể đắc tội với ai a? Rắc rối lợi ích? Nàng cũng không liên quan đến lợi ích của ai.
Muốn nói Thôi gia có cừu gia ngược lại là bình thường, nhưng nhằm vào một tiểu cô nương như vậy có ý nghĩa gì sao? Ngươi nói muốn bày thành mười tám bộ dáng còn có thể lý giải, liền thuê sát thủ ám sát chơi đồ gì đấy? Hoàn toàn là để trút giận sao?
Đương nhiên nếu có người muốn trút giận cũng không tính là kỳ quái, trên đời này người nào mà chẳng có... Nhưng nếu vậy, vậy thực sự không cách nào đoán.
Không đúng!
Triệu Trường Hà trong lòng bỗng nhiên giật mình: "Ngươi nửa đường chạy tới tìm ta, mấy người biết?
Thôi Nguyên Ương sửng sốt một chút: "Người trong nhà hẳn là đều biết... Người ngoài không biết a..."
"Đúng rồi. "Triệu Trường Hà hét lên một tiếng: "Cho dù người nhà ngươi khẩn cấp cho người tìm ngươi, nhưng lúc này mới chạy ra được bao lâu a, các nơi lúc này vừa mới nhận được tin tức bắt đầu đi tìm mới đúng, nhưng thích khách đều đã tới cửa rồi! Dòng thời gian này, không có khả năng là người ngoài thuê sát thủ.
Thôi Nguyên Ương giật mình, không thể tin thì thào nói: "Là người trong nhà? Có ai trong nhà muốn giết ta chứ?”
Chẳng những là người trong nhà ngươi, hơn nữa còn là người biết ngươi chạy tới là vì tìm ta, như vậy mới có thể nhanh như thế tìm được chỗ của ngươi. "Triệu Trường Hà mặt không chút thay đổi: "Ngươi cảm thấy có phải là Thôi Nguyên Ung hay không? Hắn ta phù hợp nhất với điều kiện này.
Thôi Nguyên Ương lớn tiếng nói: "Không có khả năng!”
Triệu Trường Hà lắc đầu, hắn cũng cảm thấy không có khả năng, Thôi Nguyên Ung muốn giết muội muội, chỉ cần một đường với khờ phê này đã sớm có một trăm phương thức giết chết, sao đợi đến bây giờ. Cho dù là cố ý chờ sau khi rời đi thoát khỏi nghi vấn, kỳ thật liên quan này cũng không thoát ra được, mọi người đều biết muội muội cùng ngươi ra ngoài du lịch, kết quả chết ở bên ngoài, trách nhiệm này của ngươi như thế nào thoát ra được, tuyệt đối phải gánh.
Hiện tại người nóng nảy nhất chính là Thôi Nguyên Ung mới đúng.
"Không phải Thôi Nguyên Ung, ngược lại có thể là muốn cho Thôi Nguyên Ung trên lưng không coi trọng muội muội dẫn đến muội muội chết ngang. Triệu Trường Hà cười một chút: "Xem ra bên trong nhà ngươi có đoạt đích loại chuyện này? Thôi gia thế hệ này lên Tiềm Long bảng có phải chỉ có một mình Thôi Nguyên Ung hay không? Còn những người khác thì sao? -
Thôi Nguyên Ương cắn môi dưới không lên tiếng.
Có lên Tiềm Long bảng hay không, kỳ thật cũng không thể đại biểu người khác không ưu tú bằng Thôi Nguyên Ung, dù sao Loạn Thế Thư căn cứ vào chiến tích mà nói chuyện, người khác có thể chiến tích không hiển thị, nhưng thực lực vẫn là đủ.
Huống chi thế gia lựa chọn gia chủ, cũng chưa chắc căn cứ vào thực lực, thân phận đích trưởng còn quan trọng hơn một chút, thực lực cùng nhân phẩm chỉ cần không quá khó coi dẫn đến toàn tộc phản đối, cơ bản không ai có thể lay động địa vị đích trưởng.
Thôi Nguyên Ung Thôi Nguyên Ương đều là chính thất, trưởng phòng sinh ra, Thôi Nguyên Ung nhìn như không phải trưởng tử, trên đầu hắn còn có một thân ca ca... Bất quá vị thân ca ca này là do trắc thất sinh ra, nói cách khác, đừng nhìn Thôi Nguyên Ương gọi Thôi Nguyên Ung làm nhị ca, kỳ thật Thôi Nguyên Ung chính là trưởng tử.
Thân phận tốt nhất, lại là Tiềm Long đệ tam, danh tiếng lớn như thế, cơ bản chính là gia chủ thiên định đời sau của Thôi gia, người khác ở trước mặt hắn thật sự không có sức cạnh tranh gì.
Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra với hắn thì sao?
Tội hại chết muội muội có đủ hay không? Thật khó để nói, nhưng rõ ràng là có đủ trọng lượng.
Ít nhất trưởng phòng thân ca của Thôi Nguyên Ương cũng không chỉ có một mình Thôi Nguyên Ung, thứ trưởng tử không đề cập tới, còn có con thứ đích. Các phòng khác có phải cũng nhìn chằm chằm hay không, ai biết được.
Thôi gia thế hệ này, nam đinh hưng thịnh a.
Bất quá dựa theo lý luận này, rất có thể tựa hồ là đích tử, đồng dạng cũng là huynh đệ chí thân của Thôi Nguyên Ương cùng cha cùng mẹ, khả năng này làm cho Thôi Nguyên Ương cả người tê dại, nửa ngày không nói nên lời.
Triệu Trường Hà nói: "Sao lại không nói lời nào, ta đối với chuyện nhà ngươi không hiểu, cái này cần ngươi nói rõ tình huống để ta phân tích a. -
Thôi Nguyên Ương nghẹn nửa ngày, mới lắp bắp đem tình huống đại khái kể lại một lần.
Triệu Trường Hà thần sắc có chút co giật, cái gì trường phòng thứ phòng, đích trưởng đích thứ đích các kiểu, nghe xong đầu đều tăng lên ba bốn vòng, hơn nửa ngày mới hiểu được, chuyện đại gia tộc rắc rối thật nhiều.
Hắn có chút ôm đầu: "Ngươi trước tiên không cần làm bộ dáng trời sụp đổ kia, chưa chắc là thân ca ca của ngươi, có thể là người khác. Bây giờ vấn đề quan trọng hơn chúng ta phải đối mặt là - Ta có thể không đánh lại được sát thủ a. -
Thôi Nguyên Ương cũng nghĩ đến chuyện này.
Nếu như là con cháu Thôi gia bỏ tiền ra treo thưởng, tiền thưởng như nàng nói không chừng so với hoàng kim nghìn lượng Triệu Trường Hà còn nhiều hơn nhiều, sát thủ tham tài cũng không phải là huyền quan tam tứ trọng, người mạnh đến bao nhiêu đều khó nói.
Kỳ thật tiền thưởng của Triệu Trường Hà cũng có thể dẫn tới địch nhân rất khủng bố, cho nên mới cần che dấu hành tung.
Trước mắt không có bao nhiêu nhân vật phong vân tìm tới cửa, đơn giản là không có vận khí cứt chó như vậy, nào có sát thủ nào vừa vặn có ý định lại vừa vặn rất mạnh hứng thú với đống tiền thưởng này ở ngay gần đây? Cho dù ở gần thì dựa vào cái gì vừa vặn tìm được bọn họ?
Hàn Vô Bệnh cũng không biết từ nơi nào thật xa tìm tới, vừa rồi thích khách này cũng chỉ là đi sơn thần miếu tránh mưa vừa vặn nhặt được thỏ chết, nhân tố gặp phải chân chính là tất cả mọi người ở Sơn Thần Miếu trú mưa, mà không phải bọn hắn mở radar ra dò. Cho nên nhân vật mạnh khẳng định có, nhất thời còn chưa gặp phải mà thôi, Triệu Trường Hà chỉ là huyền quan tam trọng, có thể ứng phó được mấy người?
Nếu như chỉ có Triệu Trường Hà cũng rất đơn giản, ai cũng không biết hắn sẽ đi theo hướng nào, chỉ cần đừng để hắn não chó anh hùng vạn trượng đi võ quán báo danh Triệu Trường Hà, một tháng sau trời mới biết hắn ở nơi nào? Chẳng bao lâu cũng chẳng còn chuyện gì xảy ra nữa rồi.
Nhưng Thôi Nguyên Ương sẽ phải về nhà, vị trí của Thanh Hà vẫn luôn ở đó, người khác không cần tới tìm bọn họ, chỉ cần ở trên các tuyến đường vào Thanh Hà phân người ôm cây đợi thỏ là được rồi, làm sao bọn hắn thoát được?
"Hiện giờ đã thấy phản ứng của Thôi gia, có thể phái tinh binh dũng mãnh tiếp ứng tất cả các đoạn đường hay không..." Triệu Trường Hà nói xong lại rất nhanh tự phủ định: "Hình như cũng không thực tế, bọn họ nào biết ngươi đang bị người ám sát? Hơn phân nửa cho rằng ngươi cùng dã hán tử chạy, ngay cả thông báo tìm kiếm cũng không dám phát ra a. -
Thôi Nguyên Ương cúi đầu, tai thỏ cũng sắp rủ xuống đất.
Bỏ nhà đi nhất thời sảng khoái, có trời mới biết sẽ có phiền toái như vậy... Thiếu nữ giờ phút này thật cảm thấy lúc trước Triệu Trường Hà mắng là đúng, đây chính là đại ngốc tử.
"Ta có một ý tưởng. Triệu Trường Hà vuốt cằm: "Sợ là có thể ảnh hưởng tới danh dự của ngươi.”
Thôi Nguyên Ương kỳ lạ hỏi: "Chủ ý gì? -
Chúng ta chỉ cần không đi Thanh Hà, ngược lại làm theo cách khác, tỷ như đi xem Yên Vũ Giang Nam, nhìn phong quang Mạc Bắc (*), chính lão tử cũng không biết phải đi đâu, bọn họ lại không mở thiên nhãn, dựa vào cái gì tìm được chúng ta? Chính là về sau người nhà ngươi biết được tung tích của ngươi, nói không chừng nửa năm một năm đều đã trôi qua, trong đầu bọn họ ngay cả cháu ngoại tên là gì cũng đã nghĩ kỹ rồi, người trong thiên hạ cũng sẽ biết a..."
(*) Yên vũ Giang Nam: mưa bụi Giang Nam (cái này mình thấy na ná như chiều mưa trên kinh đô Huế này)
Thôi Nguyên Ương há miệng, không biết đáp lại lời này như thế nào.
Triệu Trường Hà nghiêng về phía vách động, nhắm mắt nghỉ ngơi: "Còn có một phương án càng gọn gàng dứt khoát, chúng ta hiện tại ngày đêm chạy về Thanh Hà. Treo thưởng bất quá vừa mới bắt đầu, người biết cũng không nhiều, khả năng thật sự có bao nhiêu người thiên la địa võng chặn ngươi kỳ thật là không tồn tại, nói cách khác nếu muốn trở về thì phải nhanh chóng, trục lợi hạng người vừa mới động, ngươi và ta đã đến Thanh Hà."