Loạn Thế Thư

q.2 - chương 62: kinh biến trên sông

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Hai vị muốn đi thuyền sao? Trên thuyền vừa vớt được tôm cá tươi nha..." Thuyền nương xinh đẹp chèo thuyền lại gần bờ, tiếng nói chưa đến nơi tiếng cười đã tới trước, nghe rất hoạt bát.

Tuy nhiên, nhìn thấy hai người trên bờ, thuyền nương "Ách" một tiếng, vẻ mặt tươi cười cứng đờ, tựa hồ lại muốn chèo thuyền đi, không muốn mồi chài hai vị khách này nữa.

Triệu Trường Hà Thôi Nguyên Ương nhìn nhau một chút, quần áo trên người vừa bẩn vừa rách, trên mặt cũng đều là bùn, áo thỏ trắng của Thôi Nguyên Ương đã rách nát, bông nhung khắp nơi rơi ra, vừa đen vừa bẩn, nhìn thế nào cũng giống như tiểu khất cái.

Đây chính là xuyên qua núi rừng ba bốn ngày lại còn gặp mưa a...

Hai người vẫn ở cùng một chỗ có lẽ không cảm giác được gì, nhưng người khác cảm thấy nói không chừng một thân mùi hôi này đã bay lên thuyền.

Thôi Nguyên Ương thấp giọng hỏi Triệu Trường Hà: "Nàng còn ghét bỏ chúng ta, hẳn là thuyền gia bình thường? "

Triệu Trường Hà mặt ngơ ngơ, tiểu ngốc tử là đang suy nghĩ chuyện này, không phải khóc lóc huhu vì bị người ta chê vừa xấu vừa bẩn sao, thật sự là càng ngày càng khờ, ừm, có phải khờ như vậy mới đáng yêu không?

Triệu Trường Hà đánh giá chiếc thuyền kia, thuyền nương do dự muốn vào lại chậm chạp không vào, còn có một lão thuyền phu đang cầm bánh lái bên còn lại, sắc mặt cũng có chút đau trứng, nhìn như cũng không quá muốn kéo hai vị khách này lên thuyền.

Đây có phải là nhà thuyền bình thường hay không cũng khó nói, bất quá tương đối mà xét, nhất định là so với biểu hiện đặc biệt nhiệt tình thì bình thường hơn. Kinh nghiệm của Triệu Trường Hà cũng chỉ có vậy, trước mắt nhìn không ra vấn đề gì, liền nói: "Luôn phải vượt sông, dù sao cũng phải chọn thuyền. "

Suy nghĩ một chút, bỗng nhiên cười nói: "Kỳ thật hiện tại cha ngươi ở trước mặt ngươi nói không chừng cũng không nhận ra ngươi..."

Thôi Nguyên Ương "hừ" một tiếng, lớn tiếng hô: "Này, nhà thuyền kia, ngươi không tới đón, sao chúng ta có thể lên thuyền ăn cá tôm tươi ngươi vớt hả? "

Thuyền nương do dự nói: "Tôm cá tươi là đắt a..."

Thôi Nguyên Ương chống thắt lưng, lấy ra một khối bạc giơ lên cao hô: "Ta có tiền! "

Thật sự là mặt mày hớn hở, Phú la lỵ giàu có liền có tác dụng như vậy a, chờ đến giờ khắc này đã lâu!

Ánh mắt của thuyền nương đều sáng lên một chút, cười rạng rỡ chèo thuyền lại đây: "Hôm nay vớt lên một con cá thật lớn, liền biết có khách quý đến! "

Thôi Nguyên Ương cười hì hì: "Thật biết nói chuyện. "

Hai người lên thuyền tiến vào trong khoang, đây chính là một căn phòng nhỏ, có giường có bàn, rất thích hợp cho cả nhà du ngoạn giải trí, thế giới này cũng có loại tiêu khiển này sao. Từ góc độ này nhìn, "loạn thế" quả thực không xứng danh.

Là bởi vì nơi này đã tiếp cận vùng ven phạm vi thế lực của Thôi gia, cho nên tương đối yên bình, đúng không.

"Thuyền của các ngươi đi thẳng đến bờ bên kia không?" Triệu Trường Hà hỏi thuyền nương.

"Tùy ý khách nhân a, muốn trực tiếp vượt sông liền đi bên kia bờ, muốn thuận dòng đi bao xa cũng được, thêm tiền là được! "Thuyền nương cười trả lời.

Thôi Nguyên Ương đưa bạc qua: "Vậy đưa chúng ta thuận dòng đến Ngụy huyện là được rồi, thế này có đủ không? "

Thuyền nương vui vẻ nói: "Đủ rồi, ta đi làm cá cho khách. "

Nhìn thuyền nương ra cửa, rèm cửa kéo lên, hai người liếc nhau, đều có cảm giác thở dài một hơi.

Đến Ngụy huyện đó chính là phạm vi thế lực của Thôi gia chân chính, Thôi Nguyên Ương tùy tiện tìm người đều có thể lập tức bảo vệ nàng đến hai ba tầng, sẽ không xuất hiện việc gì nữa.

Hơn nữa càng tiếp cận phạm vi Thôi gia lại càng an toàn. Thôi gia ngay từ đầu không biết tình huống còn là bình thường, nhưng ở trong núi đã ba bốn ngày trôi qua, người tham tiền thưởng cố nhiên có thể càng ngày càng ngửi được mùi tanh mà đến, nhưng Thôi gia không có khả năng không biết. Chỉ cần người Thôi gia chỉ số thông minh bình thường, giờ phút này tuyệt đối nên phái tinh nhuệ đi bốn phía, chia nhau quét sạch chướng ngại vật tiếp ứng tiểu công chúa này, hơn nữa đã bắt đầu nghiêm túc tra ra nội gián a.

Đương nhiên phạm vi lớn như vậy, mọi người chưa chắc có thể tiếp ứng chuẩn xác, cũng không kịp bố trí an bài ra phạm vi thế lực bên ngoài, nhưng tất nhiên càng tiếp cận lại càng an toàn.

Con đường nguy hiểm nhất, kỳ thật chính là đoạn đường trước mắt này, chỉ cần thuyền này không có vấn đề, vậy thì hết thảy kết thúc.

Thôi Nguyên Ương thật sự cảm thấy hẳn là không có vấn đề, vểnh cái đầu nhỏ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ chờ canh cá. Nhưng tinh thần Triệu Trường Hà ngược lại càng căng thẳng.

Càng là thời điểm này, càng không thể khinh thường.

Sắc trời dần dần hoàng hôn, ánh sáng mặt trời lặn chiếu rọi dòng sông, lăn tăn từng gợn từng gợn nước lóng lánh, cảnh tượng cực đẹp. Thôi Nguyên Ương nhìn con cá chép từ trong sông nhảy lên, lại rơi trở lại mặt nước, vui vẻ vỗ tay cười. Bên ngoài khoang thuyền truyền đến mùi canh cá, tiếng hát của thuyền nương du đãng. Trên bờ có người cưỡi ngựa đi ngang qua, vó ngựa lẹt xẹt vang dội; Gió thổi dương liễu, nước chảy ào ào, sau lưng cũng có những chuyến thuyền khác, ung dung xuôi dòng.

Tất cả âm thanh quang ảnh xung quanh, từ từ thoáng qua trong ý thức.

Tiếng bước chân vang lên.

Triệu Trường Hà sờ lên chuôi đao.

Lại là thuyền nương vén rèm mà vào, vẫn là phong cách tiếng cười đi trước tiếng nói theo sau: "Khách nhân, canh cá đến rồi! "

Canh cá đặt trên bàn lắc lư theo thuyền. Thôi Nguyên Ương ghé vào đầu ngửi: "Thật thơm! "

Thuyền nương cười nói: "Còn có cá kho, ta đi lấy, không quấy rầy khách nhân uống canh. "

Thuyền nương lại vén rèm ra, Thôi Nguyên Ương thật sự nhìn không ra bất kỳ dị thường nào, hưng trí bừng bừng lấy thìa múc một muỗng nhỏ, muốn nếm thử.

Triệu Trường Hà ra tay như điện, một tay nắm lấy cổ tay nàng.

Thôi Nguyên Ương không rõ nguyên nhân nhìn hắn, Triệu Trường Hà khẽ lắc đầu, không nói gì.

Thôi Nguyên Ương không hiểu lắm, buông thìa xuống không lên tiếng.

Canh cá rất tươi... Nếu không uống nóng, để lạnh sẽ bị tanh không dễ uống...

Thôi Nguyên Ương bị giày vò thòm thèm đến suýt thì nhỏ dãi, không biết qua bao lâu, thuyền nương rốt cục lại bưng cá kho lên, nhìn thấy canh vẫn còn nguyên trên bàn, có vẻ rất giật mình: "Khách nhân sao lại không uống canh, cái này đều sắp lạnh rồi. "

"Không có gì, chúng ta thích uống lạnh. Triệu Trường Hà cười cười: "Cá kho cứ để đó đi. "

Thuyền nương không hiểu sao lại nhìn Triệu Trường Hà, lẩm bẩm nói: "Thật là kỳ quặc. "

Nàng cũng không thúc giục, vẻ mặt buồn bực để cá kho xuống xoay người rời đi. Bên kia Thôi Nguyên Ương nhìn thế nào cũng không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì, thầm nghĩ lần này Triệu Trường Hà thật sự là nghi ngờ quá nặng, đang muốn nói chuyện, trước mắt đao quang chợt lóe, Triệu Trường Hà dĩ nhiên không hiểu tại sao lại nổi lên một đao bổ về phía cái cổ mềm mại của thuyền nương.

Thôi Nguyên Ương đều choáng váng.

Cảnh tượng sau một khắc càng làm cho nàng trợn tròn mắt.

Thân thể mềm mại của thuyền nương khẽ xoay, chân đạp liên bộ, nhẹ nhàng khéo léo tránh được một đao sau lưng Triệu Trường Hà, xoay người lại thuận tay chính là một chủy thủ đâm vào ngực Thôi Nguyên Ương.

"Phanh! "Triệu Trường Hà một đao chắn ngang, đồng thời một tay kéo Thôi Nguyên Ương ra, một cước khác đạp vào bàn, canh cá theo đó bay ra ngoài cửa. Phảng phất như hợp thời, canh cá vừa mới hắt ra ngoài, ngoài rèm gió động, cây gậy chèo thuyền trong tay lão thuyền phu không biết từ lúc nào đã loại bỏ bao trúc ở bên ngoài, biến thành một cây thương nhọn hàn quang lấp lánh, từ ngoài cửa đâm thẳng tới.

Phong cảnh ngư dân ngâm nga, thản nhiên dọc theo sông, bỗng nhiên biến thành thân ở hổ huyệt, bộ bộ kinh tâm.

Thôi Nguyên Ương còn chưa kịp thích ứng với hoàn cảnh như vậy, trên tay cũng theo bản năng rút kiếm ra, một chiêu Lục Thủy Điều Điều kiếm pháp của Thôi gia đâm về phía mặt thuyền nương.

Thuyền nương cười khanh khách: "Triệu công tử thông minh, Kiếm pháp Của Thôi tiểu thư cũng không tệ. "

Bên kia đao của Triệu Trường Hà đã bổ vào thên trúc, cây gậy nhỏ nhìn như làm bằng tre lại phát ra tiếng vang giòn tan của kim thiết giao kích, mũi thương kia như rắn thè lưỡi, đâm thẳng vào cổ họng Triệu Trường Hà!

Triệu Trường Hà bước chân hơi sai, tránh một thương này ra, thuận tay kẹp thương ở dưới nách, một đao nộ trảm về phía cổ thuyền nương bên kia.

Thuyền nương: "? "

Lời trêu đùa của nàng vừa mới vừa mới ra khỏi miệng, sau đầu gió mạnh ập tới, biến thành nàng bị Triệu Trường Hà cùng Thôi Nguyên Ương hai mặt giáp công. Thuyền nương quả thực không cách nào lý giải, Triệu Trường Hà này đang suy nghĩ cái gì, ngươi kẹp lấy thương của đối phương, đao lại bổ sang bên cạnh, đây là điển hình của để trống đại lộ, đối phương một cước đá lên đan điền của ngươi, đều có thể cho ngươi mất đi nửa cái mạng, ngươi liền nghĩ trả giá như vậy để chém ta?

Hay là an nguy của Thôi Nguyên Ương trong lòng ngươi quan trọng hơn?

"Phanh" một tiếng, thuyền phu quả nhiên một cước đá vào bụng Triệu Trường Hà, bên kia thuyền nương rốt cục không thể tránh được hai mặt giáp công này, khó khăn lóe lên bên cạnh, phá cửa sổ nhảy xuống sông, lưng kia cũng đã bị Đao Của Triệu Trường Hà rạch một vết thương thật sâu, máu hoa ùn ùn kéo lên từ trong sông, cũng không biết đã chết hay chưa.

Triệu Trường Hà phảng phất như không cảm giác được một cước thương tổn này của thuyền phu, một đao bức thuyền nương nhảy sông, không chút dừng lại, hồi đao hướng về phía cổ thuyền phu chém một cái.

Thuyền phu thấy thuyền nương chạy trốn, cũng quyết đoán buông thương trúc ra, quay người một cái rời khỏi khoang thuyền, đồng dạng nhảy xuống nước lặn mất tăm.

Triệu Trường Hà lúc này mới chống đao nửa quỳ, ôm bụng thở dốc, một cước kia đương nhiên là bị thương.

Thôi Nguyên Ương khẩn cấp đỡ lấy hắn: "Triệu đại ca! "

Rốt cục hô ra xưng hô này, Thôi Nguyên Ương lại không còn cảm giác nổi da gà nữa, trong lòng hoảng sợ đến cực điểm: "Ngươi thế nào rồi? Ta, ta có thuốc nội thương. "

"Ừm, dựa vào ngươi có thuốc tốt, mới lựa chọn phương án này. "

"Vì sao phải liều mạng bị thương, ta, ta kỳ thật cũng có thể tạm thời ứng phó nàng..."

Triệu Trường Hà nuốt thuốc, lắc đầu nhìn về phía dòng sông ngoài cửa sổ: "Biết vì sao ta hoài nghi bọn họ có vấn đề không? "

Thôi Nguyên Ương lắc đầu, đối phương thật sự một chút sơ hở cũng không lộ a.

"Bởi vì ta phát hiện ra rằng thuyền của chúng ta chậm hơn những thuyền khác ... Trong quá trình nấu cá này, ngày càng có nhiều thuyền đi theo sau. Ta phải dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết hai người này, nếu không ở giữa dòng sông này lâm vào trùng điệp vây khốn không thể nghi ngờ là phải chết, vì thế liều mạng bị thương cũng không tiếc! "

Triệu Trường Hà nói xong điều tức vài cái, phát hiện thuốc trị thương của Thôi gia quả thật rất tốt, lần này chỉ còn lại một chút đau. Hắn đứng dậy cầm dao: "Ngươi có thể chèo thuyền?" "

"Gần nhà ta có sông, thi thoảng cũng chèo là một chút. "

"Được rồi, ngươi đi chèo thuyền, chèo vào bờ. Bây giờ ta phải xuống nước ngay lập tức, nếu không để hai con quỷ ở dưới nước kia đục thuyền, ta và ngươi chắc chắn sẽ ôm hận ở đây."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio