Chỗ truyền đến tiếng nói chuyện là một tòa núi giả, bên ngoài có cây cối rậm rạp, ngày thường cũng coi như ẩn mật, ít người đi ngang qua. Bình Dục vốn nóng lòng đi gặp Phó Lan Nha nên mới cố ý tìm đường vắng và không cẩn thận đụng phải Lý Do Kiệm và Tần Dũng đang nói chuyện.
Nghe ý tứ trong lời Lý Do Kiệm thì giống như đang nổi lên tranh chấp với Tần Dũng về việc gì đó. Bình Dục không có thói quen nghe lén vì thế lập tức nhíu mày nhìn quanh, định đi đường khác.
Ai ngờ mới đi được hai bước hắn đã nghe thấy phía sau có người gọi mình: “Bình đại nhân.”
Quay đầu lại thì thấy là Tần Dũng. Có vẻ nàng ta nghe thấy động tĩnh bên ngoài nên lập tức vòng ra. Lúc này nhìn thấy hắn nàng ta lập tức cong khóe miệng, tuy ý cười vẫn có vài phần miễn cưỡng. Mà bên cạnh nàng ta đúng là Lý Do Kiệm, ánh mắt tên kia lạnh lùng, mang theo vài phần địch ý không rõ.
Ánh mắt Bình Dục lướt qua mặt hai người sau đó bỗng sinh ra chút cảm giác cực kỳ quái dị. Giống như hai người bọn họ lúc này không thích hợp có liên hệ gì đó với hắn vậy. Có điều hắn chẳng có tâm tư đi nghĩ ngợi nhiều mà chỉ nhếch miệng cười nhạt nói: “Thời gian không còn sớm, ngày mai chúng ta phải xuất phát ngay nên hai người cũng sắp xếp đi.”
Tần Dũng vội cười nói: “Đúng là nên nghỉ sớm, tà và Do Kiệm cũng vừa lúc muốn đến Tây Khóa Viện.”
Bình Dục nhìn nhìn phía sau nàng ta, vòng qua núi giả này quả thực có con đường đi thẳng đến Tây Khóa Viện. Cách nói này coi như cũng hợp lý hơn nữa hắn thương nhớ Phó Lan Nha nên cũng lười nghĩ nhiều. Hắn chỉ cười cười sau đó tùy ý xoay người rời đi.
Tần Dũng thấy hắn bước đi vội vàng thì sắc mặt ảm ảm. Lý Do Kiệm ở một bên thấy thế thì càng khổ sở, giọng căm hận nói: “A Liễu tỷ còn dám nói mình không có tâm tư với hắn ——”
“Thì đã sao?” Tần Dũng đã không còn nhẫn nại vì thế nàng đột nhiên quay đầu đánh gãy lời tên kia, giọng điệu lạnh băng.
Lý Do Kiệm ngẩn ra một chút, ngơ ngác mà nhìn Tần Dũng, đầu lưỡi đột nhiên không động đậy được. Tần Dũng thì cực kỳ thất vọng mà nhìn Lý Do Kiệm, một hồi lâu sau nàng mới khô khan nói: “Ngươi nói không sai, ta quả thực ái mộ Bình đại nhân, nhưng thế thì sao?”
Nàng quang minh lỗi lạc nói, “Hắn chỉ để ý tới Phó tiểu thư. Ta biết việc này nên chưa từng có ý niệm gì không phải. Sở dĩ ta muốn tới Mông Cổ vì muốn báo ân cứu mạng của Phó tiểu thư. Hơn nữa lúc này thiên hạ nguy vong, con đường gian nan, ta là người trong võ lâm há có thể chỉ lo cho mình? Còn ngươi……
Trong mắt nàng dâng lên mệt mỏi và chán ghét nói, “Ngươi khiến ta quá thất vọng rồi!”
Sắc mặt Lý Do Kiệm biến đổi, muốn há miệng giải thích nhưng Tần Dũng căn bản không cho hắn cơ hội. Nàng giành trước mà phẫn uất nói: “Ngươi dám nói mình không có tâm tư lệch lạc hả? Lúc ở Vạn Mai Sơn Trang nếu không phải ngươi và Vương Thế Chiêu cố ý lộ sơ hở thì Kim Như Khuê làm sao phá vây mà ra được? Ngươi thấy ta ái mộ Bình đại nhân nên tâm sinh ghen ghét, cho nên mới liên thủ với Vương Thế Chiêu hạ độc thủ. Ta nói đúng không?”
“Ta không có!” Mặt Lý Do Kiệm trướng đến đỏ bừng.
Nhưng không chờ hắn nói xong Tần Dũng đã lạnh lùng liếc hắn một cái rồi xoay người muốn đi. Ghét bỏ trong mắt nàng khiến lòng Lý Do Kiệm như bị dao đâm. Hắn vội ngăn nàng lại, miệng nói liên thanh: “Đêm nay nếu tỷ không nói rõ ra thì dù chết ta cũng không nhắm mắt. Phải! Vương Thế Chiêu thật sự có tới tìm ta vài lần, hắn nhìn trúng tâm tư của tỷ với Bình đại nhân……”
Mặt Tần Dũng bỗng dưng đỏ lên, nàng càng giận dữ hơn nói, “Hắn là người nào mà ngươi còn không biết ư? Có phải ngươi bị mỡ heo che mắt rồi nên mới hồ đồ đến mức ấy không? Nếu hắn mượn việc này châm ngòi ly gián thì sao ngươi không nói sớm cho ta?”
“Lúc ấy ta đã từ chối ngay!” Ánh mắt Lý Do Kiệm kiên nghị, giọng điệu quyết tuyệt: “Hắn đi tìm ta vài lần, liên tiếp khuyên bảo ta, nói là ——”
“Nói cái gì?” Sắc mặt Tần Dũng nghiêm khắc xưa nay chưa từng có.
Lý Do Kiệm ngừng lại, mãi sau mới ngập ngừng nói: “Hắn nói lòng của nữ nhân một khi đã đặt trên người nam nhân khác thì có chín con trâu cũng không kéo về được. Trừ khi Bình Dục chết, nếu không ta vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến chuyện tỷ giao trái tim cho ta.”
Một tiếng “Bang” vang dội cất lên. Lý Do Kiệm bị cái tát đột ngột này khiến cả người lệch sang một bên. Hắn ngước mắt nhìn Tần Dũng lúc này đã giận đến nỗi con người phun lửa.
“Thế là ngươi tùy ý để một kẻ âm hiểm tiểu nhân như thế ở sau lưng nói xấu ta hả? Thậm chí vì thế mà tâm tình của ngươi cũng dao động và đi gây họa cho người khác đúng không?” Giọng nàng run lên, tay cũng run theo.
Vành mắt Lý Do Kiệm đỏ ngầu, hắn gầm lên: “Ta không có!”
Nàng lại không hề muốn nghe hắn nói mà đã cất bước rời đi. Lý Do Kiệm vội chạy đến chặn nàng lại nhưng hắn còn chưa kịp nói gì thì một thanh kiếm sáng như tuyết đã kề bên cổ hắn. Cái này khiến hắn chấn động, không dám tin mà nhìn Tần Dũng.
Đối mặt với hắn Tần Dũng vẫn cầm kiếm vững vàng không hề có ý từ bỏ.
“A Liễu tỷ.” Hắn cắn chặt răng, đường cong ánh tuấn trên gương mặt càng trở nên rõ ràng. Hắn yên lặng nhìn Tần Dũng mà gằn từng chữ, “Một lần ở Vạn Mai Sơn Trang kia ta quả thực vô ý mới để Kim Như Khuê lợi dụng nhưng đó là vì ta thấy tỷ vẫn luôn để ý tới Bình Dục nên trong lòng mới không thoải mái dẫn đến thất thần. Có trời đất làm chứng, ta chưa bao giờ có ý nghĩ muốn hại Bình Dục.”
Trong lòng hắn chua xót khôn kể, cứ thế cường ngạnh đi về phía nàng, khàn giọng ép hỏi Tần Dũng: “A Liễu tỷ, không phải tỷ cũng thế ư? Rõ ràng tỷ thích Bình đại nhân nhưng chẳng phải cũng chưa từng có ý làm hại Phó tiểu thư ư? Hai chúng ta cùng nhau lớn lên, tính tình mỗi người đều rõ ràng. Thích thì thích, quang minh lỗi lạc, không hề có tâm tư riêng. Tỷ hiểu rõ cách làm người của ta vậy vì sao…… lại không tin tưởng ta chứ?”
Dưới cơn thịnh nộ Tần Dũng rút kiếm ra chỉ về phía Lý Do Kiệm, nhưng dù sao bọn ho cũng có bao nhiêu năm tình cảm, nàng sao có thể nhẫn tâm đâm hắn được. Nàng bị hắn bức cho không nhịn được mà lùi lại hai bước, mắt nhìn con ngươi lấp lánh của hắn, tức giận trong lòng nàng cứ thế tiêu tan. Thấy hắn ép hỏi thì trong lòng nàng không tự giác sinh ra vài phần chột dạ, có lẽ…… Nàng muốn nhân cơ hội này phủi sạch quan hệ với hắn để từ đây về sau hai bên không liên quan. Như thế cũng miễn cho hắn tiếp tục khổ sở chờ đợi.
Ý nghĩ này vừa hiện lên nàng đã lập tức trở nên tàn nhẫn. Nàng đang muốn quyết tuyệt một chút thì ai ngờ thanh kiếm trên tay bỗng đột nhiên trầm xuống. Lý Do Kiệm không màng thanh kiếm sắc bén kia mà cầm nó bằng tay không sau đó đột nhiên túm lấy nàng ôm vào lòng.
Trong lòng nàng có ngàn lời nên không hề phòng bị, cũng không nghĩ Lý Do Kiệm sẽ đột nhiên ám toán mình. Chờ nàng phản ứng lại thì giận tím mặt, muốn tung chưởng đẩy hắn ra. Nhưng nàng còn chưa nâng cánh tay lên thì trên vai đã tê rần, hóa ra tên kia đã nhanh chóng điểm huyệt đạo của nàng. Cái này khiến nàng giận dữ muốn quát lớn nhưng ai ngờ vừa mới ngẩng đầu đã thấy có một cái bóng áp xuống, rồi có thứ gì đó ấm áp ngậm lấy môi nàng.
Đầu óc Tần Dũng nổ oành một cái, nhưng vì không thể động đậy nên nàng chỉ có thể kinh ngạc mà mặc hắn muốn làm gì thì làm. Lý Do Kiệm nhấm nháp một lát mới rời đi sau đó dán lên tai nàng nói bằng ngữ khí mê mang: “A Liễu tỷ, ta luyến mộ tỷ nên ngoài tỷ ra thì đời này ta sẽ không cưới ai hết.”
Dứt lời hắn cúi đầu nhìn nàng một hồi sau đó lập tức cởi bỏ huyệt đạo cho nàng. Trước khi Tần Dũng kịp tính sổ với hắn thì Lý Do Kiệm đã đỏ mặt nhảy phắt lên ngọn cây rồi trốn biệt.
Tần Dũng được giải huyệt rồi thì làm sao buông tha cho hắn được. Nàng nhanh chóng đuổi theo nhưng thấy hắn biến mất trong bóng cây thấp thoáng, nhất thời không đuổi kịp nên nàng vừa thẹn vừa bực đứng tại chỗ. Nhớ đến tình cảnh vừa rồi là trên người nàng lại nóng lạnh đan xen, hoàn toàn không có chủ ý gì. Một lúc lâu sau nàng mới trấn định vài phần.
Lúc canh bốn Lâm ma ma mở mắt.
Đã nhiều năm nay bà dưỡng thành thói quen dậy sớm. Xuyên qua màn giường nhìn ra ngoài thấy sắc trời xám xịt là bà biết hừng đông sắp tới. Bà quay đầu nhìn thì thấy khuôn mặt trắng nõn tươi đẹp của tiểu thư gần ngay trước mặt. Bởi vì ngủ ngon nên má nàng đỏ bừng, cái mũi hơi lấm tấm mồ hôi, môi hồng hé mở, hơi thở trầm ổn, lông mi dài rũ xuống khuôn mặt ôn nhu như ngọc của nàng mang lại cảm giác như đứa trẻ mới sinh.
Lâm ma ma sờ trán tiểu thư thấy có mồ hôi thì biết tiểu thư nóng nên vội nới lỏng chăn cho nàng. Lúc bà làm việc này không biết tiểu thư mơ thấy cái gì mà nhíu mày, rúc rúc vào ngực bà.
Bà đột nhiên nhớ tới việc đêm qua thế là lòng lập tức dâng lên thương cảm. Bà cực kỳ thương tiếc mà ôm Phó Lan Nha vào lòng sau đó vỗ vỗ lưng cho nàng giống như dỗ đứa nhỏ. Bà làm sao biết tiểu thư chỉ cùng Bình đại nhân ra ngoài một ngày một đêm mà đã xảy ra nhiều chuyện như thế.
Mới đầu tiểu thư còn muốn gạt bà, đến tắm gội thay quần áo cũng không cho bà hầu hạ, khi ngủ nàng vẫn nghĩ cách ở xa lén cởi áo ngoài rồi mới lên giường. Nếu không phải bà để ý, đột nhiên sấn đến thì làm sao phát hiện ra mấy vệt đỏ trên cổ tiểu thư trước khi Phó Lan Nha trùm kín chăn.
Cổ và gáy của tiểu thư rất đẹp, giống như ngọc thạch vậy. Làn da chỗ đó không hề có tì vết, cũng vì thế mà dù chỉ có chút dấu vết cũng sẽ nổi rõ. Dọc theo đường này ngoài lo lắng cho an nguy của tiểu thư bà còn sợ nhất chuyện tiểu thư bị nam tử khinh bạc giống như những tội quyến khác. Vì thế lúc đó bà sợ tới mức chân tay lạnh lẽo, không màng tiểu thư ngăn cản mà kéo áo lót của nàng ra nhìn kỹ. Bà thấy không chỉ trên cổ mà dọc theo xương quai xanh của nàng đi xuống, tất cả đều là dấu vết hoan ái. Đặc biệt là bầu ngực kiều nộn của nàng còn mơ hồ lộ ra vết đỏ khiến người ta chỉ ngước mắt một cái đã biết chuyện gì xảy ra. Eo hông của nàng cũng không bóng loáng như ngày thường.
Trái tim bà nảy lên cổ, hoảng sợ hỏi tiểu thư đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Phó Lan Nha thấy không gạt được nữa mới ấp a ấp úng kể hết cho bà. Lúc bà nghe xong có thất thần một lúc, chuyện trong sơn trang này bà chẳng biết gì, một người hầu như bà làm sao có thể suy xét cẩn thận. Bà chỉ biết qua chuyện này tiểu thư đã trao thân cho Bình đại nhân, sau này không biết sẽ như thế nào. Nghĩ tới nghĩ lui bà cũng chẳng có ai để mà oán giận, cuối cùng chỉ đành mang ưu tư mà nhìn tiểu thư.
Ván đã đóng thuyền, cho dù bà muốn dậm chân thở dài thì cũng có tác dụng gì? Bà chỉ lo lắng vạn nhất Bình đại nhân đổi ý, sau khi vào kinh không chịu cưới hỏi tiểu thư đàng hoàng thì tiểu thư nhà bà sẽ phải làm sao? Trong lòng bà lo sợ nhưng cũng chẳng thể làm gì, cứ thế ngây người cả buổi cuối cùng đành ôm tiểu thư không ngừng gạt nước mắt. Bởi vì chuyện này mà mãi tới đêm khuya chủ tớ hai người mới ngủ.
Sau khi tiểu thư ngủ bà lại hoàn toàn không ngủ được. Bà nằm trên giường, đôi mắt ngơ ngác nhìn màn giường đen nhánh, đầu óc lộn xộn. Bà nhớ tới phu nhân đã qua đời, còn có lão gia và đại công tử đang ở trong lao thì lúc buồn lúc khổ.
Đến sau nửa đêm nghe thấy tiếng Bình Dục đi vào bà lập tức căng thẳng, vội trở mình lặng lẽ ôm tiểu thư vào lòng. Bà biết nam nhân đang lúc huyết khí hưng thịnh mà được nếm tư vị của tình dục thì căn bản sẽ không ngăn được bản thân. Huống chi Bình đại nhân và chủ tớ bà ở cùng một phòng, nếu hắn lại nổi lên tâm tư với tiểu thư thì dù Phó Lan Nha có không muốn cũng chẳng thể từ chối được.
Nhưng bất kể thế nào thì trước khi trần ai lạc định bà sẽ không để Bình đại nhân dỗ tiểu thư làm bậy. Dù sao lần đầu tiên cũng là vì giải độc, là bất đắc dĩ, nhưng nếu lại có lần thứ , thứ thì còn ra cái gì. Hôn sự của hai người chưa định, hôn kỳ cũng chưa thế nào, tiểu thư không thể đợi to bụng mới gả vào Tây Bình Hầu phủ được.
Bà còn đang lo lắng lại nghe thấy giường nhỏ truyền đến tiếng động, là Bình Dục cởi Tú Xuân đao để nằm xuống. Động tác của hắn cực nhẹ, giống như e sợ đánh thức tiểu thư vậy. Bà nghe thấy thế thì cánh tay cũng buông lỏng hơn một chút, dần dần nỗi lòng bất an của bà cũng trấn định lại.
Đúng vậy, sao bà lại quên mất Bình đại nhân là một người đứng đắn. Lúc trước bọn họ cùng phòng nhiều đêm như thế nhưng hắn chưa từng có ý khinh bạc tiểu thư. Hiện tại Bình đại nhân vẫn quan tâm đến khuê danh của tiểu thư nên hẳn sẽ không làm bậy.
Cả buổi tối trôi qua trong yên bình. Đến tảng sáng bà mới vừa tỉnh đã nghe thấy tiếng Bình Dục mặc xiêm y và mở cửa đi ra ngoài.
Lúc này bà càng yên tâm hơn, mắt thấy sắc trời còn sớm, bà định ngủ tiếp một lát thì bên ngoài có người gõ cửa. Bà mở cửa thì thấy đó là hạ nhân mang đồ ăn sáng đến. Bọn họ nói lúc này chuẩn bị xuất phát, thời gian không nhiều nên dặn chủ tớ hai người phải nhanh chóng thu thập hành lý.
Lâm ma ma cũng không biết chỉ qua một buổi tối mà trong triều đã xảy ra chuyện ảnh hưởng đến căn cơ đất nước. Bà chỉ nhìn lướt qua vai người hầu thì thấy sắc trời vẫn tối tăm. Bà ngẩn ra và kinh ngạc đón lấy hộp đồ ăn để lên bàn.
Bà nghiêng đầu nhìn thì thấy tiểu thư đã vén rèm ngồi dậy.
“Ma ma, chúng ta phải lập tức rời Kim Lăng ư?” Trên mặt Phó Lan Nha còn để lại dấu vết vừa mới tỉnh ngủ, sóng mắt của nàng cực kỳ trong trẻo.
“Vừa rồi quản sự nói thế.” Lâm ma ma không rảnh thắc mắc vì sao Phó Lan Nha lại biết việc này mà nhanh chóng mở hộp đồ ăn ra sắp xếp. Trong đó có một chén canh bồ câu non, dùng để bổ khí là tốt nhất. Nhìn bát canh có thể thấy ít nhất cũng phải nấu non nửa đêm mới có thể có nước canh trắng đục và mùi hương thơm nồng thế này. Ngoài cái này thì bên dưới còn có cháo nóng, tất cả đều là dược thiện như đại phu đã kê.
Không cần phải nói cũng biết đây là Bình đại nhân dặn người nấu suốt đêm. Thấy Bình Dục quý trọng tiểu thư như thế bà mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Sợi dây tinh thần căng cả đêm rốt cuộc cũng buông lỏng, bà vội múc chào rồi đi tới bên giường hầu hạ Phó Lan Nha mặc quần áo.
“Tiểu thư, chúng ta phải nhanh một chút, nhìn tình hình thì sợ là sẽ phải xuất phát trước hừng đông.”
Phó Lan Nha ừ một tiếng rồi đi tới trước bồn nước trong phòng tắm. Nàng để Lâm ma ma tùy ý vấn tóc cho mình, lúc định cúi đầu xuống rửa mặt lại nghe thấy có người gõ cửa.
Lâm ma ma vội đi mở cửa thì thấy bên ngoài là một phụ nhân bộ dạng tươi cười. Bà ta đứng đó, nắng sớm mờ ảo chiếu rõ nếp nhăn trên khóe mắt bà ta.
“Bái kiến ma ma, nô là tú nương của Vân Thường Trai. Đại nhân dặn dò nô đưa cho tiểu thư vài thứ.” Phụ nhân kia ôm một chồng vải, tầng tầng lớp lớp, muôn hồng nghìn tía, đủ các loại màu sắc.
Lâm ma ma không biết gì nên hỏi: “Đây là cái gì?”
Phụ nhân kia tươi cười nói: “Đây là công tử cho lệnh đưa tới, đại nhân nói xiêm y của tiểu thư đã nhỏ nên lệnh cho nô tỳ mang chút vải tới.”
Nói xong bà ta không màng ánh mắt kinh ngạc của Lâm ma ma mà ôm đống vải mây hồng nghìn tía kia đi vào phòng, đặt trên giường. Sau đó bà ta còn đưa cho Lâm ma ma một bao đồ và cười nói: “Đây là kim chỉ đặc biệt chuẩn bị cho ma ma. Đại nhân nói trên đường đi ma ma có rảnh thì may cho tiểu thư chút xiêm y thay đổi.”
Dứt lời bà ta uốn gối hành lễ nói, “Đại nhân dặn dò nô không được nói nhiều thế nên nếu không còn việc gì thì nô xin cáo lui.” Nói xong bà ta vội vàng rời đi.
Lâm ma ma há hốc miệng nhìn theo phụ nhân kia sau đó bà quay đầu lại. Vừa cầm lấy vải kia thì cái mặt già của bà đã đỏ bừng lên, cái này…… cái này đều là nguyên liệu dùng để làm yếm mà.