Lại đến hơn nửa đêm mà vẫn chưa được nghỉ.
Trên đường đến biệt viện Phó Lan Nha mệt mỏi chưa từng có. Nàng dựa vào lòng Lâm ma ma, nhớ lại vừa rồi tiếp xúc một hồi ngắn ngủi với Bình Dục thì trong lòng như có thứ gì đó nhẹ nhàng phất qua, không sao bình tĩnh lại được.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi lúc tâm thần không yên nàng đều không để bản thân bị cảm xúc lôi kéo mà luôn dùng việc khác để đánh lạc hướng bản thân. Mà lần này cũng không ngoại lệ, nàng nhắm hai mắt nhớ tới lời của Lục Tử Khiêm vừa rồi và bám lấy nó như bắt lấy cây rơm cứu mạng, vội gạt mọi ý niệm ra khỏi đầu, chỉ tập trung cân nhắc ý tứ trong lời hắn.
Lục Tử Khiêm nói hắn tới Hồ Nam vì muốn tìm nàng. Theo những lời nghe được của quan viên nơi trạm dịch bọn họ nghỉ lại lúc trước thì lời này có lẽ không giả. Nhưng cha và anh nàng hiện tại đều ở trong ngục, hắn dựa vào cái gì mà nói có thể trợ giúp bọn họ chứ?
Hơn nữa Lục gia đời đời làm quan, chưa từng nghe nói có liên quan tới giang hồ môn phái, vậy Lục Tử Khiếm tìm đâu ra lắm võ lâm nhân sĩ như thế?
Vị Hồng bang chủ vừa rồi Bạch trưởng lão dẫn đến giới thiệu với Bình Dục có vẻ lai lịch không nhỏ. Bình Dục nghe thấy tên đối phương cũng không nhịn được phải nhìn đối phương bằng còn mắt khác. Sau đó Nam Tinh phái đuổi theo, vị Hồng bang chủ kia vừa mới ra tay đã đuổi theo quấy nhiễu khiến Lâm Chi Thành không thể tiếp tục tấu đàn. Điều này chứng tỏ người này có biện pháp làm khó Lâm Chi Thành, nếu nói ông ta là cao thủ cũng không quá.
Một võ lâm cao thủ như thế vì sao lại cam nguyện để Lục Tử Khiêm sai khiến đây?
Trong lúc suy nghĩ nàng chợt nghe thấy phía sau xe ngựa vang lên một tiếng thét dài, Bạch trưởng lão bỗng vui mừng gọi: “Hồng bang chủ!”
Vị Hồng bang chủ kia có lẽ đã quay lại. Nàng càng thêm nghi hoặc bởi vì lúc trước Tần Yến Thù nói biệt viện của Tần Môn được thiết kế với nhiều cơ quan. Sở dĩ bọn họ muốn mang nàng tới đó là để tránh truy đuổi của Nam Tinh phái. Nhưng vì sao Bạch trưởng lão lại yên tâm để đám người Hồng bang chủ cùng đồng hành chứ? Ông ta không sợ vị Hồng bang chủ kia lâm trận sẽ phản chiến, cùng Nam Tinh phái liên hợp đối phó với bọn họ sao?
Trong xe ngựa chật chội, gió thu lạnh run lên nàng rúc sát vào trong lòng Lâm ma ma. Cả người nàng lạnh run, trong đầu suy nghĩ cả buổi cũng không có đầu mối gì. May mà Trúc Thành cũng không lớn, chỉ đi vài con phố bọn họ đã thuận lợi đến biệt viện kia.
Lục Tử Khiêm xuống ngựa, cảm giác được gió đêm lạnh lẽo nên lo lắng Phó Lan Nha mặc xiêm y đơn bạc sẽ bị lạnh. Hắn không nhịn được quay đầu nhìn xe ngựa, vừa lúc thấy Phó Lan Nha vịn tay Lâm ma ma xuống xe. Hắn nhìn kỹ thì thấy nàng mặc một bộ váy áo màu xanh lá cây, lúc đi lại để lộ tà váy trong màu xanh như nước, quả thực lả lướt uyển chuyển nói không nên lời.
Mà điều khiến hắn bất ngờ chính là quần áo trên người nàng hình như mới được làm, từ đường cắt may đến vật liệu đều là hàng tốt nhất. Nhớ tới hoàn cảnh của nàng hiện tại trong lòng hắn xẹt qua một tia nghi hoặc. Hắn đang muốn nhìn kỹ thì chợt có người đi tới phía sau nàng, giống như vô tình che khuất tầm mắt của hắn.
Hắn ngẩn ra nhìn bóng dáng kia, vừa nhìn lên đã thấy người nọ một tay cầm Tú Xuân đao, cả người đứng ở bậc thang. Người kia đang nghe Bạch trưởng lão và hai nam tử trẻ tuổi khác nói chuyện. Ngoài Bình Dục ra thì còn có thể là ai?
Cảm giác quái dị trong lòng Lục Tử Khiêm càng sâu hơn, đôi mắt nhàn nhạt nhìn đối phương một cái sau đó khoanh tay đi vào trong viện. Mới vừa đi tới gần bậc thang thì một nam tử trẻ tuổi khí vũ hiên ngang đứng bên cạnh Bình Dục liếc hắn một cái, giống như đang đánh giá hắn.
Vì lúc nãy vội vàng nên Lục Tử Khiêm chưa được Hồng bang chủ dẫn đi giới thiệu vì thế đương nhiên không biết người này là Tần Môn chưởng môn Tần Yến Thù. Thấy ánh mắt đối phương ngoài tò mò còn lộ ra một phần khinh thường, lại nhớ tới việc mình đã làm nên trong lòng hắn nhất thời ngũ vị tạp trần, thầm than một hơi, mắt nhìn thẳng vào trong tòa nhà.
Tần Dũng thấy đoàn người cuối cùng cũng thuận lợi vào dinh thự thì biểu tình khẽ buông lỏng. Nàng ta xoay người, dặn dò đám Bạch trưởng lão khởi động cơ quan bảo vệ. Chờ mấy lá chắn vô hình bên ngoài tòa nhà được dựng lên Tần Dũng mới nói với Bình Dục lúc này đang đánh giá xung quanh tòa nhà: “Tòa nhà này học theo quy củ cũ của Tân Môn nhiều năm nay để xây dựng, bên ngoài có bố trí không ít cơ quan khó vượt qua. Nếu Nam Tinh phái muốn vào thì trong một chốc lát sẽ không thể vào được ngay. Tối nay Phó tiểu thư ở lại đây có thể an tâm một chút.”
Bình Dục gật gật đầu nghĩ Nam Tinh phái thật sự khó đối phó, lát nữa Lâm Chi Thành mà dùng tiếng đàn kia để quấy rầy bọn họ thì ít nhất cũng có cơ quan ở đây che chắn hộ bọn họ một hai. Bất kể thế nào cũng không thể để Phó Lan Nha gặp nguy hiểm được.
Hắn mà không phải lo lắng cho nàng thì có thể chuyên tâm đối phó với Nam Tinh phái. Lúc này hắn cười nói: “Làm phiền Tần đương gia rồi. Đúng rồi, vừa rồi hình như Hồng bang chủ có chuyện quan trọng muốn cùng ta bàn bạc. Có thể nhờ Tần đương gia sắp xếp cho ta một sân viện vừa để tội quyến nghỉ ngơi vừa có chỗ cho chúng ta rảnh rang nghị sự không?”
Tần Dũng biết hắn sắp xếp như thế vì sợ có chuyện ngoài ý muốn nên không chịu để Phó Lan Nha rời khỏi bên cạnh mình vì vậy vội cười nói: “Nên như thế. Tòa nhà này có một tiểu viện bên trong có vài căn phòng rộng rãi. Ta đã cho người dẫn Phó tiểu thư tới đó, lát nữa nàng ấy sẽ nghỉ ngơi trong một gian phòng, còn chúng ta ở phòng khác bàn việc.” Lúc nói chuyện này nàng ta đột nhiên cảm thấy miệng hơi hơi đắng.
Bình Dục cười liếc nhìn nàng ta một cái rồi đi về phía trước, miệng nói: “Như thế rất tốt. Chẳng qua lại thiếu ân tình của Tần đương gia rồi.”
Tần Dũng hơi ngẩn ra rồi nghiêm mặt nói: “Sao Bình đại nhân lại nói lời này? Phó tiểu thư từng cứu mạng Yến Thù, chỉ cần chưa hết nguy hiểm thì chúng ta vẫn sẽ quan tâm tới an nguy của nàng ấy.”
Nhớ đến những công việc Bạch trưởng lão báo cáo với nàng trên đường đi, nàng ta vừa cân nhắc vừa nói: “Trên người Phó tiểu thư có quá nhiều nghi vấn, ta nghiền ngẫm mãi cũng không thấy được toàn cảnh. Không biết lúc này Lục công tử và Hồng bang chủ cùng nhau đến có phải vì muốn trợ giúp nàng thoát khó khăn hay không? Vừa rồi nghe Bạch trưởng lão nói vị Lục công tử kia nói lần này hắn tới chẳng những vì giúp Phó tiểu thư mà còn giúp cả Phó đại nhân và Phó công tử. Chẳng biết là thật hay giả.”
Tươi cười trên mặt Bình Dục nhạt đi, hắn gật gật đầu nhưng không nói thêm gì mà bước về phía trước. Tần Dũng thấy trên mặt hắn giống như phủ một tầng sương khói, lại nhớ tới ân oán của Phó gia và Bình gia thì như có điều hiểu ra. Nhất thời nàng ta cũng hơi hoang mang về suy nghĩ trong lòng hắn, chỉ đành trầm mặc theo. Sau khi cân nhắc một lát, vừa định nói thêm gì đó nhưng vừa ngẩng đầu nàng ta bỗng nhiên thấy trên cổ áo Bình Dục hình như có vài vết đỏ sậm như vết máu. Nàng ra rùng mình, muốn nhìn kỹ hơn nhưng Bình Dục đã đi xa.
Nàng ta sững sờ đứng tại chỗ, nhớ lại ngữ khí lúc nói chuyện của hắn. Chỉ thấy giọng hắn vẫn trong trẻo trầm ổn, không thấy có khó khăn, không phải bộ dáng bị trọng thương. Chẳng lẽ vết máu này là của người khác ư?
Hai người một trước một sau đi đến tiểu viện kia, chủ tớ Phó Lan Nha đã được đưa tới đông sương phòng, bên ngoài có Lý Mân và Trần Nhĩ Thăng canh gác.
Trong căn phòng cạnh đó, Bạch trưởng lão, Hồng bang chủ và đám Lục Tử Khiêm đang ngồi ngay ngắn uống trà.
Lăn lộn hơn nửa đêm nên mọi người sớm đã đói meo, lúc này có người dặn dò làm chút canh và cháo mang tới trong viện.
Lý Du đứng ở chỗ hành lang thấy Bình Dục và Tần Dũng tiến vào thì vội đi xuống cười đón: “Chỉ chờ mỗi hai người.”
Bình Dục thấy sắc mặt hắn hơi kém một chút nhưng hành động nhanh nhẹn, cả người không có thương tích gì nên cũng kỳ quái liếc hắn một cái: “Mấy năm nay rốt cuộc huynh luyện cái công phu quỷ quái gì thế?”
Lý Du cười hắc hắc nói: “Cái này huynh phải hỏi sư phụ ta, lão nhân gia không phải cũng ở bên trong sao?”
Bình Dục ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới Lý Du từng làm đệ tử của Hồng Chấn Đình trong hai năm.
Lúc này hắn đang muốn đi vào thì chợt thấy có hạ nhân từ đằng sau vượt lên, trên tay cầm một cái khay, bên trên là hai chén cháo tổ yến nóng hổi. Chờ người nọ đi tới hành lang Tần Yến Thù ra hiệu bảo hắn lui ra còn mình tự bưng khay theo hành lang đi tới trước cửa đông sương phòng.
Bình Dục ý thức được Tần Yến Thù muốn làm gì thì đứng tại chỗ nhìn. Trần Nhĩ Thăng và Lý Mân không đợi Tần Yến Thù đến gần đã khách khí nói: “Tần chưởng môn, xin dừng bước.”
Tần Yến Thù cố nén giận nói: “Ta mang đồ ăn cho Phó tiểu thư.”
Vừa dứt lời, cửa phòng bỗng nhiên mở ra, Lâm ma ma dò đầu ra bên ngoài nhìn rồi nói: “Ấy, Tần chưởng môn.”
Trong lòng Tần Yến Thù vui vẻ, đang muốn nói gì đó thì Trần Nhĩ Thăng lại rất tự nhiên đón lấy cái khay trên tay hắn, không nói một lời mang vào trong phòng. Lát sau hắn lại đi ra, đóng cửa rồi nhìn Tần Yến Thù nói một cách quy củ: “Tội quyến đã nghỉ ngơi, đồ vật đã kiểm tra và để trên bàn.”
Tần Yến Thù và Lý Mân đều không nghĩ tới Trần Nhĩ Thăng sẽ đột nhiên có hành động này nên đều sững sờ. Một lúc sau Lý Mân chớp chớp mắt nhìn Tần Yến Thù nói: “Tần chưởng môn, chuyện ăn uống của tội quyến không thể để người khác nhúng tay vào, cho dù hiện tại chúng ta đang ở biệt viện của Tần Môn thì cũng phải kiểm tra trước mới có thể đưa tới tay Phó tiểu thư. Mong Tần chưởng môn đừng trách.”
Cũng coi như hắn đang giải thích.
Bình Dục thì hừ lạnh trong lòng, thu lại ánh mắt rồi đi vào phòng. Đến trong phòng rồi, Bạch trưởng lão mời hắn ngồi xuống cạnh Hồng bang chủ.
Hồng chưởng môn uống một ngụm trà, đôi mắt lấp lánh quét qua người Bình Dục sau đó ông ta mở miệng nói: “Bình đại nhân, Tần đương gia, Tần chưởng môn, Lý Thiếu trang chủ, chuyện quá khẩn cấp nên tại hạ cũng không quanh co lòng vòng. Lần này ta tới là được Lục công tử gửi gắm, cũng là vì một vụ án treo của bổn môn phái hơn năm trước.”
Hồng bang chủ ngước mắt chậm rãi quét về phía mọi người trong phòng, cuối cùng nhìn Bạch trưởng lão và Liễu phó bang chủ. Ba người có tuổi tác xấp xỉ, cũng đã đến tuổi của trưởng bối. Ánh mắt ba người vừa nhìn nhau thì cả Bạch trưởng lão và Liễu phó bang chủ đều lập tức nhớ tới chuyện kia.
“Chẳng lẽ Hồng bang chủ đang nói tới tràng võ lâm đại hội của năm trước sao?”
Hồng bang chủ thở dài một tiếng, gật gật đầu nói: “Các vị đã nói vậy thì hẳn cũng biết, Bát Quái Môn của ta và Nam Tinh phái chính thức kết thù từ tràng võ lâm đại hội kia. Hai bên tranh đấu mấy năm, lưỡng bại câu thương. Mãi tới khi Lâm Chi Thành mất hai đứa con và thoái ẩn giang hồ thì tranh đấu này mới ngừng lại.”
Trong lòng Bình Dục nghĩ ngợi, mắt liếc nhìn Lý Du. Chỉ thấy người sau hiểu rõ mà nhìn hắn. Hôm qua hai người đã thảo luận về việc Lâm Chi Thành năm đó dẫn theo giáo chúng đi tới Di Cương. Bọn họ luôn cảm thấy trong đó có quá nhiều việc không hợp lẽ thường, khó có thể hiểu được. Xem ra nếu muốn tìm căn nguyên và nguồn gốc thì quả nhiên phải quay lại câu chuyện hơn năm trước.
“Bạch trưởng lão và Liễu phó bang chủ hẳn cũng nhớ rõ năm đó đại ca ta mới nhậm chức chưởng môn của Bát Quái Môn, được đệ tử của tứ đại môn phái Trung Nguyên đề cử tham gia võ lâm đại hội và tranh đoạt chức võ lâm minh chủ năm trước.” Hồng bang chủ nhìn về phía Bạch trưởng lão và Liễu phó bang chủ nói.
Hai người kia lộ ra vẻ mặt u ám, buồn bã nói: “Đúng vậy, năm đó Hồng bang chủ tu tập ngoại công và nội công, lại có đức, có danh vọng, vốn quả thực xứng đáng với chức võ lâm minh chủ, đáng tiếc ——”
Hồng bang chủ căm hận nói: “Đáng tiếc gặp phải Lâm Chi Thành của Nam Tinh phái. Kẻ này tính tình quái gở lại lạnh lẽo, trong mắt không coi ai ra gì, lúc làm việc chỉ coi trọng cảm xúc của bản thân mà hoàn toàn không để lại đường lui cho người khác. Vì đoạt nổi bật mà ông ta dùng một khúc《 long sóc thao 》hủy hết nội lực của đại ca ta. Ông ta chỉ vì cái danh đệ nhất thiên hạ mà hại đại ca của ta, sau đó cũng không thèm xin lỗi, nghênh ngang lãnh giáo chúng bỏ đi. Về phần đại ca ta bị tuy phế võ công nhưng chỉ cần tĩnh dưỡng nửa năm, cho dù không thể tập võ cũng có thể sống được khỏe mạnh như người thường. Nhưng đáng giận nhất là lúc ta hộ tống đại ca về Uyển Thành, đến Thục Sơn không khéo gặp phải Lâm Chi Thành và một đám Mông Cổ Thát Tử đang giả dạng người Trung Nguyên giao chiến ——”