Ăn trưa xong, Bella xin phép các bạn trở về công ty trước.
Vừa ra khỏi cánh cửa nhà hàng, cô định đón một chiếc taxi.
Nào ngờ, gặp được tình huống không ai ngờ tới, một người phụ nữ trung niên bị đẩy ngã, la hét thất thanh.
-"Cướp, cướp! Anh ta lấy túi của tôi"
Vốn bản tính trượng nghĩa, lại thích thể hiện bản thân, Bella nhanh như chớp đuổi theo tên cướp đó.
Tên đó cũng quá xấu số đi, gặp ai không gặp lại gặp phải cô.
Chỉ trong chốc lát, Bella đã bắt kịp hắn.
Dám ngang nhiên giữa ban ngày ban mặt giở thói côn đồ, hắn chết chắc với cô rồi.
Chớp được thời cơ thích hợp, cô nhào đến, đá vào người hắn một cước thật mạnh, hậu quả khiến hắn ngã nhào ra đất, trông đau đớn và quằn quại lắm.
Bella nhờ những người xung quanh gọi điện báo cảnh sát trong khi cô giữ chặt hắn, không để hắn chạy thoát.
Đợi đến khi hắn bị cảnh sát còng tay dẫn đi, Bella mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô nhặt chiếc túi xách từ dưới đất lên, trở về chỗ cũ trả lại cho người phụ nữ khi nãy.
Vừa nhìn thấy cô an toàn cùng chiếc túi xách, người phụ nữ trung niên đó không giấu nỗi sung sướng, vội nhận lấy chiếc túi rồi đa tạ cô không ngớt lời.
Bella quan sát người phụ nữ trung niên trước mắt, có khí chất của một vị phu nhân hào môn.
Thảo nào mà bà ấy lại là mục tiêu của tên cướp lúc nãy.
-"Cảm ơn con rất nhiều!"
- "Không có gì đâu ạ! Chuyện con nên làm".
Bella khẽ mỉm cười nhìn vị phu nhân ấy.
Trong khi Bella định rời đi thì bị bà ấy kéo tay lại.
Vị phu nhân ấy vẻ mặt không giấu được vẻ hiếu kỳ, biểu cảm vui vẻ nhìn Bella rồi ngỏ lời.
- "Ơ, con khoan hãy đi! Con vừa giúp cô mà, thấu tình đạt lý mà nói, phải để cô đền đáp"
-"Cô đừng khách sáo! Với lại con đang bận việc, không tiện cho lắm".
Bella hiểu ý tốt của bà ấy, nhưng cô từ chối vì không có thời gian.
- "Không sao hết, không sao hết! Nếu bây giờ con không chịu đi với cô, cô chắc chắn sẽ áy náy lắm.
Con không nỡ đâu đúng không?".
Chưa kịp để Bella nhưng nhị cái gì thì vị phu nhân đó đã hồ hởi nắm tay cô dẫn đi.
Còn Bella, đành hoãn lại công việc mà đi theo bà ấy một cách bất lực.
- "Con chắc đã ăn trưa rồi ha, vậy chúng ta đi uống nước nhé!".
Vị phu nhân ấy tươi cười nhìn cô hỏi ý kiến.
-"Dạ vâng!"
Vào một quán nước giữa lòng thành phố, cả người chọn chỗ ngồi lý tưởng rồi gọi nước.
Thấy cô có ý muốn gọi cà phê, vị phu nhân ấy liền đưa tay ngăn cản.
- "Nếu không có việc gì phải thức khuya, con đừng uống cà phê.
Uống nước cam nhé!"
-"Vâng!".
Bella nở nụ cười có chút gượng gạo.
Những chuyện nhắc nhở cô thế này, trước giờ cũng chỉ có mẹ cô làm thế thôi.
Vị phu nhân trước mặt này chỉ mới gặp cô lần đầu, có vẻ như đã quan tâm cô quá mức rồi.
Một lúc sau nhân viên mang nước lên, Bella bình thản uống, chỉ có vị phu nhân kia lại chăm chú nhìn cô không rời mắt.
Bà ấy đối với Bella càng nhìn càng thích nha, bởi vì cô có đôi mắt xanh biếc rất cuốn hút.
- "Con là người ngoại quốc hả?".
Không nhịn được sự tò mò, vị phu nhân ấy lên tiếng hỏi.
- "Dạ phải"
-"Người nước nào vậy?"
-"Nước Mỹ ạ!".
Bella từng chút trả lời từng câu hỏi của vị phu nhân ngồi đối diện.
- "Con đến đây sống và làm việc à?"
-"Con là con lai, đây là quê hương thứ của con nên con muốn thử đến đây làm việc".
Bella không hề kiêng dè gì nói gốc gác của mình.
-"Con lai sao? Vậy con có tên tiếng Trung mà đúng không? Nói cô nghe đi, con tên gì?".
Vị phu nhân ấy hình như chưa thấy đủ, tiếp tục hỏi.
Nhưng thật may, Bella với bà ấy có nhiều thiện cảm nên cũng không để ý.
- "Mặc An Lăng ạ! Cô cứ gọi tự nhiên!"
-"Cái tên đẹp thật đấy! Cô gọi con là Tiểu Lăng nha, được không?".
Tiểu Lăng sao? Lần đầu tiên có người gọi cô như thế đấy.
-"Sao cũng được thưa cô".
Bella không quan tâm lắm, với những gì mà cô chứng kiến từ nãy đến giờ, có thể thấy vị phu nhân này là một người tốt.
Bella chợt nhận ra, tính tình của bà ấy nhẹ nhàng, có phần giống với mẹ cô nữa, chỉ có thể khiến người ta thấy thích.
Ai mà có phúc thế, có được người mẹ như bà ấy nhỉ? [Đoán xem]
- "Nè, Tiểu Lăng à! Một lát nữa cô định ghé qua trung tâm thương mại, con đi cùng cô nha?".
Có vẻ như bà ấy không hề có ý định để cô về sớm, bày trò lôi kéo.
-"Con nghĩ là được ạ!".
Nhìn xem, thái độ của bà ấy mừng rỡ ra mặt kìa, cô còn có thể từ chối sao?
- "Con nói tiếng Trung khá tốt nhỉ?"
-"Mẹ dạy con từ nhỏ nên con cũng thành thạo"
-"Ừm, cô hiểu rồi!".
Vị phu nhân ấy gật đầu.
Uống nước xong, vị phu nhân ấy liền dẫn cô qua trung tâm thương mại S&A.
Cô đã từng đến đây một lần, nên cũng biết đường đi.
Chỉ là, vừa nhìn thấy vị phu nhân ấy, nhân viên đều cung kính cúi đầu góc độ, nghiêm trang chào thưa.
- "Hoan nghênh phu nhân".
Dưới cái tình huống này, Bella không thể không hiểu, khả năng rất lớn, vị phu nhân hôm nay cô đã cứu giúp chính là chủ nhân của trung tâm thương mại đẳng cấp này.
Vị phu nhân đó khẽ mỉm cười cúi chào nhân viên rồi dẫn Bella đi mua sắm.
Nói thật, Bella không hề có hứng thú với mấy việc này, nhưng không muốn để bà ấy buồn nên im lặng theo sau thôi.
Thực hư quá trình mua sắm ấy như sau:
- "Bộ váy đó đẹp, lại hợp với dáng con.
Mua nó nhé?"
-"Dạ thôi! Con không thích nó cho lắm"
-"Đôi giày cao gót này khá được này.
Con thấy sao?"
-"Dạ thôi! Con không đi giày cao gót, vướng víu lại không tiện cho công việc"
-"Cũng phải ha! Cô thấy con khá cao đó, không cần phải đi giày cao gót nhiều.
Vậy mua nước hoa đi?"
-"Dạ thôi! Ở nhà vẫn còn, con chưa xài hết đâu"
-"Tiểu Lăng à! Nói thật là ngoài những thứ đó ra, cô không biết phải mua món quà nào tặng con hết?"
-"Không sao đâu ạ!"
Chợt đi ngang qua khu bán đồng hồ đeo tay, vừa hay đồng hồ đeo tay của cô mới bị hư, liền ghé lại xem thử.
Đảo mắt một vòng quanh cửa hiệu, cuối cùng ánh mắt cô dừng ở một chiếc đồng hồ được làm bằng đá sapphire màu xanh đen thoạt nhìn đơn giản nhưng lại không hề rẻ tiền chút nào.
- "Con thích cái đồng hồ đó hả?".
Vị phu nhân ấy thấy cô thích thú, hỏi.
-"Màu sắc nó khá đẹp mà!".
Nói rồi cô lấy bóp tiền ra, rút thẻ chuẩn bị thanh toán thì bị vị phu nhân kia cản lại.
- "Không cần đâu! Nếu con thích, cứ việc lấy nó đi, không cần thanh toán đâu"
-"Vậy sao được ạ? Cô đừng lo, con đâu phải là không có tiền mua sắm"
-"Như vầy đi, cứ coi như nó là món quà cô tặng con vì đã giúp cô, quà tặng nên không lấy tiền.
Vậy nha!"
-"Nhưng..."
-"Này, lấy cái đồng hồ đó nhé! Tiền bạc không thành vấn đề".
Vị phu nhân ấy ra hiệu cho nhân viên đem chiếc đồng hồ ấy đi đóng gói lại rồi đưa cho Bella, mặc cho cô nói thế nào cũng không được.
Cùng vị phu nhân ấy dạo quanh trung tâm thương mại ấy đến tận chiều, bà ấy mua quá nhiều đồ đi, cô theo xách cũng mỏi tay lắm.
Mua sắm xong thì cũng đã trễ rồi, Bella xin phép bà ấy ra về, vị phu nhân ấy có vẻ như khá luyến tiếc, hỏi thăm đến số điện thoại của cô luôn chứ.
- "Chúc con buổi tối vui vẻ nha!"
-"Cô cũng vậy!".
Vừa quay đi, Bella liền thở phào nhẹ nhõm hết cả người, nhưng rồi cũng khẽ mỉm cười vui vẻ bước đi.
Bella vừa rời đi không lâu, thì bỗng một cô gái ăn mặc khá hở hang, tươi cười tiến đến nắm tay vị phu nhân ấy chào hỏi.
Mà vị phu nhân ấy khi trông thấy cô ta, nét mặt vui vẻ lúc đối với Bella biến mất ngay, nhìn cô ta vô cùng chán ghét, dứt khoát buông tay thoát khỏi cô ta.
-"Bác gái, sao bác lại ở đây?"
-"Việc của tôi còn cần Vương Nghi tiểu thư quản sao?".
Vị phu nhân ấy không hề nể mặt, đáp lời cô ta một cách thẳng thừng.
-"Không, không có! Bác nghĩ oan cho cháu rồi, cháu chỉ là đang quan tâm bác thôi à".
Giọng điệu ngọt đến chảy nước của cô ta nghe thật chói tai.
- "Vậy thì làm phiền cô quan tâm rồi!".
Vị phu nhân ấy trầm mặt nhìn Vương Nghi, rồi định quay người bỏ đi thì bị cô ta chặn lại.
-"Khoan đã! Bác gái à, bác có thể hẹn gặp anh Thiên cho cháu không? Lâu rồi cháu không gặp anh ấy".
Cô ta giả điệu bộ làm nũng, khiến người ta buồn nôn.
- "Sao cô lại nhờ vả tôi?".
Vị phu nhân ấy dường như đã quen với điệu bộ đó của cô ta, kiên nhẫn hỏi.
- "Bác là mẹ của anh ấy mà, lời bác nói anh ấy chắc chắn sẽ nghe mà!".
Vương Nghi mừng thầm trong lòng, nghĩ rằng cô ta đã thành công.
Phải, vị phu nhân mà hôm nay Bella đã giúp chính là vợ của Tào Thịnh, tên Thiết Mạc Lệ, chính là phu nhân của Tào thị và cũng là mẹ của Tào Dịch Thiên.
- "Hừ, cô muốn hẹn nó thì tự đi mà hẹn, đừng làm phiền tôi!"
Dứt lời, Thiết Mạc Lệ liền phũ phàng lên chiếc xe mà vệ sĩ đã chờ sẵn rời đi.
Chồng bà là Tào Thịnh vốn cùng Vương Nghị có qua lại nhưng không thân thiết, đừng tưởng bà không biết ý đồ của hai cha con Vương Nghị muốn Vương Nghi bước chân vào Tào gia.
Tào Thịnh đương nhiên không muốn chuyện này xảy ra, mắt bà cũng không phải mù loà.
Vương Nghi đó chẳng phải hạng con gái tốt lành gì, còn trẻ mà không lo học hành, suốt ngày sa chân vào những cuộc vui, tiếng xấu của cô ta đồn xa như thế nào.
Con dâu tương lai của bà, bà có thể chấp nhận nó là người không có gia thế, bởi vì Tào gia hiện tại đã đủ hưng thịnh, căn bản chẳng cần cưới một cô con dâu quá môn đăng hộ đối để củng cố địa vị làm gì.
Chỉ cần là người mà con trai bà thương và ngược lại nó cũng thật lòng yêu con trai của bà, bà đều chấp thuận và chúc phúc.
Nhưng tuyệt đối sẽ không chấp nhận loại con gái giả tạo như Vương Nghi, chẳng khác nào rước giặc vào nhà.
Giờ lại muốn bà tiếp tay cho cô ta đến gần con trai của bà sao? Mơ tưởng, chỉ cần bà không ưa thì Tào Dịch Thiên cũng chẳng thích nổi.
Vương Nghi bị Thiết Mạc Lệ ngó lơ liền không đành lòng, ôm nỗi oán hận.
Thứ gì mà cô ta đã nhắm đến, nhất định phải có cho bằng được.
- "Bác gái à! Sớm muộn gì chúng ta cũng là người một nhà, bác cứ chờ mà xem".
Vương Nghi vẻ mặt đầy toan tính, nhìn theo hướng chiếc xe vừa chạy khuất.
- ----
Về đến nhà, các bạn của cô đã có mặt từ lúc nào và đang nhộn nhịp chuẩn bị bữa tối.
Hiếm lắm mới có cơ hội cùng nhau đứng bếp như thế này khiến bầu không khí vui tươi, tràn đầy ấm áp.
Nói là nấu ăn vậy thôi chứ bọn họ đã từng có tiền sử phá hoại nhà bếp, bây giờ thì khả năng nấu nướng tốt hơn nhiều rồi.
- "Cậu về rồi à? Nhanh đi tắm đi, chúng ta cùng ăn tối!".
Ginny quay sang thấy Bella có ý tốt mà nhắc nhở.
- "Ừm!".
Bella khẽ gật đầu, rồi lên lầu tắm rửa cho sạch sẽ.
Dùng bữa tối xong, cả người tiến hành việc thăm dò tình hình.
Ginny rất tài, toàn bộ thông tin cá nhân của bọn họ có thể bị rò rỉ đều do cô ấy niêm phong.
Muốn phá vỡ niêm phong đó, đòi hỏi đối phương phải là hacker có trình độ cao cơ.
-"Hỏi này đệ nhị, cậu có định để Thiên Lượng lấn sang lĩnh vực công nghệ không vậy?"
-"Hỏi hay đấy! Mình cũng đang có dự định đó.
Thiên Lượng giờ là của mình mà, muốn làm gì mà chả được"
Nghe được câu trả lời của Ginny, cả người kia ngoài nhìn nhau ra thì còn biết làm gì.
Một tập đoàn tài chính nổi tiếng trong nước giờ đây biến thành bãi rác công nghệ, nghe thôi cũng thấy nó rất hay ho rồi.
Nếu Ginny biết được suy nghĩ của các bạn lúc này, tin chắc rằng cô ấy sẽ muốn cầm dao đuổi chém từng người một.
Đến tận hơn h, cả nhóm mới chia nhau về phòng ngủ.
Bọn họ đã trải qua ngày đầu tiên, thế nhưng mai mới chính thức là ngày họ đánh dấu sự có mặt của mình tại Trung Quốc với công việc mới.
Và họ đã sẵn sàng để tiếp nhận nó rồi đây.
....._•• to be continued ••_......