Khi Nam Dạ Huyền tỉnh lại đầu óc anh trống rỗng, anh chỉ nhớ được ký ức từ lúc gia đình bị thảm sát trở về trước và hoàn toàn quên đi chuyện đã xảy ra ở đấu trường cờ người Vọng Bắc và quên luôn cả những kỷ niệm bên cạnh Vũ Bắc Nguyệt.
Nam Dạ Huyền ôm lấy tấm ván gỗ kia trôi nổi trên mặt biển ba ngày ba đêm, ban ngày thì mặt trời rọi xuống như muốn thêu cháy da thịt anh, ban đêm thì nhiệt độ xuống thấp cả người ẩm ướt lạnh thấu xương tủy, không có một cái gì ăn để lót dạ, khát khổ cả cổ họng, mặc dù xung quanh toàn là nước nhưng lại không thể uống vì nước biển quá mặn càng uống chỉ khiến bản thân càng thêm khát và rát cổ họng mà thôi.
Thời điểm đó Nam Dạ Huyền cho rằng bản thân mình không thể cầm cự lâu hơn được nữa, anh nghĩ rằng mình cầm chắc cái chết trong tay rồi thì may mắn gặp được một chiếc du thuyền loại nhỏ du ngoạn trên biển và được cứu giúp.
Lúc lên chiếc du thuyền kia rồi Nam Dạ Huyền mới nhận ra người đàn ông cứu mình tên là Chu Minh, trước đây ba anh có ơn cứu mạng Chu Minh ông ta từng hứa sau này có hy sinh tính mạng cũng nhất định phò trợ Nam gia.
“Chú là Chu Minh có đúng không hả?”
Chu Minh kinh ngạc khi người thanh niên vừa được cứu dưới biển lên lại biết tên của mình “Cậu là ai? Sao lại biết tôi hả?”
Nam Dạ Huyền lên tiếng đáp “Cháu là Nam Dạ Huyền đây, chú không nhớ cháu sao?”
Chu Minh sửng sốt liền ngồi xuống bên cạnh Nam Dạ Huyền “Cái gì cơ? Cậu thật sự là Dạ Huyền sao?”
Nam Dạ Huyền gật đầu “Phải, cháu là Dạ Huyền đây chú Minh.
”
“9 năm trước Nam gia bị thảm sát trở thành vụ án chấn động một thời tại Nam Đô, chú tưởng là con cũng chết trong vụ án đó rồi chứ.
”
Nam Dạ Huyền lắc đầu đáp “Không có, hôm đó con và Minh Trung trốn ra ngoài chơi, lúc trở về thì nhìn thấy một nhóm người áo đen đã giết chết những người ở Nam gia rồi, con và Minh Trung trốn ngoài vườn nên may mắn sống sót.
”
Chu Minh cau mày “Sau đó thì sao? Cậu đã đi đâu suốt 9 năm qua, sao cậu không đến tìm tôi? Nếu biết thiếu gia còn sống thì tôi đã chăm sóc cho cậu chú đáo hơn rồi.
”
Nam Dạ Huyền khẽ thở dài “Có chứ, lúc đó con và Minh Trung đi tìm chú nhờ giúp đỡ nhưng mà sau đó xảy ra chuyện gì con không nhớ nữa.
”
“Vậy tại sao cậu lại lênh đênh vật vờ trên biển như vậy hả?”
Nam Dạ Huyền đưa tay lên vỗ vỗ trán mấy cái “Con cũng không biết nữa, hình như con không có chút ký ức nào trong suốt thời gian 9 năm qua thì phải.
”
Chu Minh ban đầu không tin tưởng Nam Dạ Huyền lắm nhưng mà anh đã kể lại những chuyện chỉ có Nam Thiên Sơn, Chu Minh và Nam Dạ Huyền biết nên ông vô cùng xúc động khi có thể gặp lại con trai của ân nhân một cách ngoạn ngục như thế này.
Chu Minh đưa Nam Dạ Huyền đến bệnh viện điều trị, bác sĩ nói đầu anh có một cục máu đông có thể do va đập hình thành chèn ép một số dây thần kinh nên dẫn đến việc anh đánh mất một phần ký ức trong đời mình.
Lúc đầu Nam Dạ Huyền rất hoang mang không biết suốt 9 năm đó là những ký ức như thế nào, anh đã sống ở đâu, vì sao mà lại lênh đênh trên biển vật vờ như thế nhưng có bác sĩ nói rằng có thể ký ức bị mất là những ký ức không vui vẻ không đáng để Nam Dạ Huyền nhớ đến nữa.
Chu Minh đưa Nam Dạ Huyền về nhà mình tận tâm chăm sóc, năm xưa gia đình ông gặp đại nạn suýt chút mất hết sự nghiệp đúng lúc đó Nam Thiên Sơn đã ra tay giúp đỡ, vợ ông khi ấy đang mang thai nghe tin dữ thì té ngã suýt chút nguy hiểm tính mạng là mẹ của Nam Dạ Huyền truyền máu cứu bà ta và cả đứa con trong bụng bà ta là Chu Thời Niệm.
Ơn tái sinh của Nam gia đối với Chu Minh lớn như trời biển, ông vẫn luôn canh cánh trong lòng vì chưa trả được ơn mà Nam gia đã bị thảm sát chết hết trong một đêm, nay biết được hậu nhân duy nhất của Nam gia – Nam Dạ Huyền còn sống ông đã tận tình giúp đỡ để báo ân.
Nhờ có Chu Minh hỗ trợ về tài lực và sự thông minh bản lĩnh của bản thân mà Nam Dạ Huyền quay trở lại trường học, anh học trễ hơn người ta nhưng lại vô cùng tháo vác nên chỉ trong bốn năm đã hoàn thành chương trình học lấy bằng đại học chuyên ngành quản trị kinh doanh.
Nam Dạ Huyền vạch ra nhiều kế hoạch đưa công ty thiết kế trang sức của Chu Minh lên một tầm cao mới, anh vẫn luôn tìm kiếm kẻ thù đã thảm sát gia đình mình nên năm xưa nên dần thành lập tổ chức U Minh Ám Dạ và đưa nó phát triển lớn mạnh theo thời gian.
Những ký ức ùa về khiến Nam Dạ Huyền nhất thời bị sốc nhưng hoàn cảnh của anh và Vũ Bắc Nguyệt đang vô cùng nguy hiểm không phép anh tiếp tục chìm đắm trong dòng ký ức kia được
Vũ Bắc Nguyệt không biết bơi nên lúc rơi xuống biển cô vùng vẫy được một lúc rồi chìm xuống.
Nam Dạ Huyền không có thời gian suy nghĩ anh liền nhanh chóng bơi đến ôm lấy eo của Vũ Bắc Nguyệt, anh thấy cô nhắm mắt lại bắt đầu mê man rồi nên nhẹ nhàng áp môi anh lại gần môi cô để truyền không khí qua cho cô thở.
Nam Dạ Huyền nhìn Vũ Bắc Nguyệt bằng ánh mắt ôn nhu dịu dàng thầm nghĩ [Vũ Bắc Nguyệt tỉnh lại đi…em tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì hết.
]
Thời khắc này Nam Dạ Huyền đã có thể hiểu tại sao từ lần đầu gặp gỡ Vũ Bắc Nguyệt lúc anh uy hiếp cô ở cao ốc Green anh lại có cảm giác thân quen như vậy, mỗi lúc ở bên cạnh cô anh đều cảm nhận cô như là một người quan trọng trong đời mình.
.